Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Bạch Lăng Kỳ đã về




“Ha ha, mông em hình như càng lúc càng tròn ra...” Nhìn xung quanh không có ai, giám đốc Lã liền ôm thư ký Tiểu Vân vào lòng, dẫn cô vào phòng làm việc.

Chút sau, trong phòng làm việc vọng ra tiếng rên rỉ của người nữ và tiếng thở gấp của người nam.

Sau khi giúp bà chị giải quyết xong chuyện vay vốn, tâm trạng của Phương Hạo Vân rất vui, lại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống bình yên đầy tự do này.

Chiều nay vẫn không có tiết học, nên hắn đã đến công ty để điểm danh, sau đó về chung cư Kim Hoa tiếp tục ôn lại những bài tập của mấy ngày gần đây.

Phương Hạo Vân chính là người như vậy, nếu đã làm, thì phải làm cho tốt nhất. nếu ông trời đã cho hắn biến ước mơ thành hiện thực, có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống sinh viên, hắn cần phải trận trọng hơn, tuyết đối không để lãng phí tuổi xuân. Thời gian rảnh trong những ngày này, ngoài luyện công, đến công ty điểm danh ra, còn lại đa số đều để ôn tập. Hoặc cũng có thể do mấy năm nay luyện công, mà đầu óc Phương Hạo Vân tốt hơn nhiều, rất nhiều việc hắn chỉ nhìn sơ đã nhớ. Đến ngay cả môn Tiếng Anh Thương Mại đau đầu nhất, cũng chẳng đáng là gì so với hắn.

“Ông xã, là em, nghe điện thoại đi...!” Vừa mở quyển sách ra, chiếc điện thoại liền rung lên, chỉ nghe tiếng chuông này thôi, hắn đã biết là do Bạch Lăng Kỳ gọi đến. Tuần trước, khi Bạch Lăng Kỳ vẫn còn ở Hàng Châu, đã gọi điện bảo hắn phải thiết kế tiếng chuông riêng biệt này cho cô.

Nhắc điện thoại lên, đầu bên kia là tiếng nũng nịu của Bạch Lăng Kỳ: “Đáng ghét, người ta đã về rồi, anh chẳng biết chủ động gọi cho em gì hết, cứ phải chờ em chủ động gọi cho anh.”

“Về rồi à, em đang ở Hoa Hải hả? Đúng rồi, em đến báo danh chưa, trường đã bắt đầu vào học được hai tuần rồi đấy, em bỏ nhiều bài vở như vậy giờ phải làm sao đây?” Phương Hạo Vân hỏi liền mấy câu, đã cắt đứt những lời oán trách của Bạch Lăng Kỳ.

Quả nhiên, Bạch Lăng Kỳ đã không tiếp tục trách móc nữa, mà giải thích: “Ừm, thứ ba tuần này em đã đến báo danh rồi, mấy hôm nay em đã mượn vở ghi chép của bạn học, bài tập cũng không thành vấn đề, em sẽ theo kịp mà. Đúng rồi, chiều nay anh không có tiết à, em muốn gặp anh...”

“Lúc nào nè?” Tuy chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng ấn tượng của Phương Hạo Vân với Bạch Lăng Kỳ rất tốt, vả lại từ khi đổi mặt, từ trong tiềm thức hắn đã xem Bạch Lăng Kỳ là bạn gái hắn. Đương nhiên, Phương Hạo Vân không hề nghĩ đến tương lai hai người sẽ như thế nào. Thực tế, hắn đối với Bạch Lăng Kỳ cũng không có cái gọi là yêu. Dù gì, thì hắn cũng không phải tên Phương Hạo Vân trước đây. Cảm giác mà hắn có đối với Bạch Lăng Kỳ chỉ là tán thưởng với trách nhiệm mà thôi.

Tán thưởng một cô gái ưu tú, và trách nhiệm của một người đàn ông.

Khi Bạch Lăng Kỳ chưa rời xa hắn, hắn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm tiếp tục diễn cho tốt vai của mình để mà chăm sóc cho cô, bảo vệ cô.

Chuyện với Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân đã suy nghĩ rất nhiều, hắn thấy hiện giờ cứ phát triển theo tự nhiên trước đã, vừa làm vừa xem xét tình hình. Còn về chuyện sau này sẽ thế nào, hắn không nghĩ đến, mà cũng chẳng muốn nghĩ đến.

Nếu quả thật là ý trời, là duyên phận, hai người có thể đến được với nhau cũng là chuyện có thể xảy ra.

Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, Phương Hạo Vân cảm thấy lần này hắn có thể đổi mặt sống lại, thì không nên né trách những trách nhiệm này.

Có những thứ, có những tình cảm cũng đã đến lúc phải buông tay rồi.

Hắn của hôm nay, là một người đã có cuộc sống mới.

Chính vào lúc hắn đang nhập tâm, đầu bên kia điện thoại vọng lại giọng nói của Bạch Lăng Kỳ: “Bây giờ gặp, em đang đứng dưới ký túc xá của anh nè, trong vòng mười phút, anh nhất định phải đến kịp...nếu không, hứ, em sẽ mặc kệ anh luôn.” Nói xong câu này, cũng chẳng chờ Phương Hạo Vân có phản ứng gì, thì cô đã cúp điện thoại rồi.

Mười phút? Phương Hạo Vân người đầy mồ hôi, từ chung cư Kim Hoa mà chạy đến ký túc xá, có chạy bộ cũng mất 20 phút, trong mười phút hình như có chút khó khăn.

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân liền vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai, liền sử dụng bộ pháp thần tốc kinh người, chỉ trong sáu phút, hắn đã xuất hiện tại nơi cách Bạch Lăng Kỳ hơn trăm mét.

Dừng lại, hắn vội vã bước từng bước lớn đến, vừa đi vừa lớn tiếng gọi: “Lăng Kỳ, anh ở đây này...”

Ánh mắt của Bạch Lăng Kỳ nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang, chẳng ngờ tiếng của Phương Hạo Vân lại vọng lại từ phía sau lưng cô, cô vội vã quay lại, vừa khéo thấy Phương Hạo Vân đang thở dốc mà chạy tới.

Cuối cùng đã gặp được Phương Hạo Vân, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Lăng Kỳ đột nhiên cười tươi như hoa, vội vàng tiến lên đón. Nhưng, rất mau sau đó cô liền nghi ngờ hỏi: “Hạo Vân, anh từ đâu về vậy, xem anh người đầy mồ hôi kìa...đã quá trưa rồi, sao anh không ở trong kí túc xá...”

Phương Hạo Vân cũng không giấu giếm, giải thích: “Là vậy nè, anh đã dọn ra trường rồi.”

“Hả? Anh dọn ra khỏi trường rồi hả? Dọn đi đâu rồi? Chẳng phải trong trường có quy định, không cho học sinh trong trường thuê chỗ trọ ở ngoài sao, đúng không...được rồi, em biết rồi, chắc chắn anh ở chung với cô nào rồi?” Trước lúc cô rời khỏi Hàng Châu, cô đã vô tình nghe người anh con của bà cô nói là, hiện nay việc sống chung của sinh viên là mốt thời thượng.

Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy rất thiệt thòi, chỉ mới đi khỏi có vài ngày thôi, hắn đã có người khác rồi.

“Lăng Kỳ, em nghĩ tới đâu vậy, anh đâu có sống chung với cô sinh viên nào đâu, anh đi ra ngoài thuê phòng trọ, chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà thôi, để ôn tập cho tốt. Nếu em không tin, hôm nào đó anh sẽ dẫn em đến đó xem thử thì em sẽ biết ngay thôi?” Phương Hạo Vân giải thích, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tạ Mai Nhi đi làm rồi chắc không thể tính là sinh viên.

“Thật không?” Nghe Phương Hạo Vân giải thích xong, Bạch Lăng Kỳ ngẩn ra, liền cười: “Em đã nói mà, sao anh có thể là loại người đó được...”

“Hạo Vân, anh có nhớ em không?” Con gái đúng là thay đổi nhanh, nhất là khuôn mặt buồn vui thất thường, lúc nãy vừa buồn bã giận dỗi, nay đã tươi cười hớn hở rồi.

Nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Lăng Kỳ, tim Phương Hạo Vân như ấm dần lên, đôi mắt như bay bổng. Hôm nay Bạch Lăng Kỳ mặc một chiếc đầm bằng tơ tằm, cổ áo mở ra rất tự nhiên, bộ ngực đã phát dục tới một quy mô nhất định của cô với tác dụng của chiếc áo ngực, đã tạo được một khe hở đầy mê hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.