Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 67: Q.10 - Chương 67: Bị nhìn trộm.






Đối với những tên ỷ vào tiền bạc và quyền thế để tránh thoát sự chế tài của pháp luật, Phương Hạo Vân không hề lưu tình, toàn bộ đều giết không tha.

Sau khi giết gà dọa khỉ xong, những người khác dường như trở nên thông minh hơn, không còn dám có ý định bỏ trốn gì cả, ngoan ngoạn chịu nhận tội.

Quân khu Hoa Hải, chính giới Hoa Hải, cũng dựa theo điều động của cấp trên, tiến hành thay đổi nhân sự quy mô lớn, Nhạc Hằng bị rút lui, kết thúc kiếp sống quân nhân.

Đối với điều này, ông ta cũng không có gì bất mãn.

Trên thực tế, không đưa ông ra tòa án quân sự cũng đã là khai ân lắm rồi.

Dựa theo quy định, vốn hôm nay là ngày ông phải rời khỏi Hoa Hải, nhưng trước khi đi lại nhận được điện thoại của Mộc Nguyệt Dung, hy vọng có thể gặp mặt với ông một lần.

Sau khi trưng cầu ý kiến của các đồng chí đưa tiễn, Nhạc Hằng tính buổi tối đi gặp Mộc Nguyệt Dung, sáng ngày mai sẽ rời khỏi Hoa Hải ngay. Đối với Mộc Nguyệt Dung, trong lòng ông ta luôn tồn tại một tình cảm đặc thù.

Tuy rằng chuyện đã xảy ra nhiều năm, sự cảm giác ấy vẫn quanh quẩn trong lòng ông.

Chuyện phát triển đến mức này, điều duy nhất mà ông có thể làm chính là đi gặp Mộc Nguyệt Dung, khuyên nhủ và đừng đối nghịch với Phương Hạo Vân, nếu không chỉ có một kết quả, đó chính là diệt vong.

Tuy rằng Nam Cung thế gia khác với Long gia, nhưng mà một khi cấp trên đã hạ quyết tâm, vậy thì không còn đường để chạy nữa đâu.

Địa điểm gặp mặt của hai người chính là căn biệt thự riêng của Mộc Nguyệt Dung, hơn nữa còn có vài người đi theo bảo vệ, mà nói chính xác hơn là đi theo để giám sát.

Đối với chuyện này, Nhạc Hằng cũng không hề có một câu oán hận.

"Lão Bát, vì sao lại như vậy?" Vừa gặp mặt, Mộc Nguyệt Dung liền dùng cái giọng nói đầy vẻ khó tin : "Vì sao cấp trên lại muốn xuống tay với Nam Cung thế gia, cái này cũng quá nhanh rồi...Mấy nam nay, Nam Cung thế gia luôn bảo trì quan hệ ở mức tốt nhất với quốc gia, chính phủ mà. Chưa bao giờ làm ra loại chuyện nguy hại đến quốc gia hay nhân dân cả. Không nói cái khác, chỉ riêng việc quyên góp từ thiện, năm ngoái bên chị đã góp đến sáu mươi triệu rồi ... vì sao, chú nói cho chị biết vì sao đi ..."

"Em cũng không biết!" Nhạc Hằng lắc đầu, vẻ mặt hơi ảm đạm, nói : "Chị hai, kẻ nắm quyền luôn thay đổi thất thường, có một số việc em cũng không rõ ràng nữa. Bây giờ, trên thực tế, bọn họ đã quyết định ra tay rồi.. Chị hai, nghe em khuyên một câu, đừng chống đối lại Phương Hạo Vân. Mấu chốt bây giờ nằm trên người hắn, nếu không có Phương Hạo Vân, cấp trên sẽ không có cách nào xuống tay với Nam Cung thế gia ..."

"Ngay cả em cũng nói như vậy sao ..." Mộc Nguyệt Dung thở dài yếu ớt, nói : "Lão Bát, chị không cam lòng ... Nam Cung thế gia vinh quanh cả ngàn năm, nhưng bây giờ lại bại trong tay chị, chị thật sự không cam lòng... Sau này chết đi, chị làm sao mà đối mặt với liệt tổ liệt tông của Nam Cung thế gia nữa ..."

"Chị Hai... chuyện đến nước này , em không thể không nói được... Nam Cung thế gia đi đến bước đường ngày hôm nay, cũng có liên quan rất lớn đến bản thân chị. Chị không nên quên biết vô độ như vậy được..." Nhạc Hằng nghiêm mặt nói : "Cách làm của chị đã vượt qua sự tha thứ của cấp trên rồi... Chị hẳn cũng rõ ràng, những người cấp trên rất thích chơi trò cân bằng, khống chế ... Mà quyền thế của Nam Cung thế gia đã vượt qua rất nhiều gia tộc khác, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, là đạo lý như vậy đó..."

"Haizzz..."

Mộc Nguyệt Dung đương nhiên là hiểu được ý của Nhạc Hằng rồi, thở dài yếu ớt một tiếng, nói : "Đúng vậy, là chị có lòng tham, chị sai rồi .... Nhưng mà, chị cũng đâu có lợi dụng những quan hệ đó làm cái gì đâu ..."

"Đây là chuyện của chị, những kẻ ấy sẽ không suy xét đến lòng của chị đang nghĩ gì đâu ..." Nhạc Hằng nghiêm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Nguyệt Dung, nói : "Chị hai, chuyện đã đến nước này, có nói mấy điều đó cũng vô dụng thôi. Vấn đề mấu chốt bây giờ chính là làm cách nào để bảo tồn cho Nam Cung thế gia... Theo góc độ của em mà xem, chổ dựa duy nhất của chị chính là ở con đường Phương Hạo Vân. Trừ cái này ra, thì chị không còn biện pháp nào cả. Những người bạn trước kia chị đừng nên đi tìm làm gì, để tránh làm mọi người thêm khó xử ..."

Nghe Nhạc Hằng nói vậy, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung càng trở nên khó coi hơn.

Nếu đổi lại là mười năm trước, năm năm trước, không ai có khả năng nghĩ rằng Nam Cung thế gia sẽ có tình cảnh như vậy.

"Chị hai, em phải đi, chị bảo trọng nha!" Nhạc Hằng đứng dậy, cẩn thận dặn dò : "Nhớ kỹ, lúc nên cúi đầu thì cứ cúi đầu đi ..."

"Chị biết!" Mộc Nguyệt Dung nghiêm túc gật đầu.

Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung lại hỏi : "Lão Bát, vì sao cấp trên lại hạ quyết tâm này ... Chú nói cho chị biết d9i, cho dù chết, chị cũng muốn được chết rõ ràng ... "

"Là một bản danh sách!" Nhạc Hằng xoay người lại, nói : "Có người trình lên cấp trên một bản danh sách quan hệ của chị ... "

Lời này vừa nói ra, Mộc Nguyệt Dung lập tức hiểu được cái gì đó.

"Xin lỗi!" Mộc Nguyệt Dung nói với cái bóng của Nhạc Hằng.

Thiên Tử bang bị diệt, đối với Hoa Hải mà nói, chính là một chuyện tốt không gì sánh bằng, hầu như tất cả mọi người đều hoan hô reo hò cả.

Ai ai cũng cảm thấy rằng đây là một chuyện đáng để chúc mừng cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là do đám người đó rất hung hăng ngang ngược, cũng không biết là ba mẹ của bọn chúng nghĩ cái gì, mà dạy dỗ đám con cái trở thành như vậy.

Đương nhiên, bọn họ cũng phải gánh chịu hậu quả thật lớn.

Một số người thậm chí còn gặp phải họa diệt tộc.

Dùng câu nói của Phương Hạo Vân, bố mày trừ hại cho dân!

Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Dương Vọng Giang, trong điện thoại, Dương Vọng Giang muốn cảm ơn vì hành động của Phương Hạo Vân, đồng thời tiến hành nhắc nhở hắn, muốn hắn chú ý đến chính sách của cấp trên.

Phương Hạo Vân cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này.

Trong cái xã hội coi trọng vật chất như vậy mà vẫn có thể tìm thấy được một vị thanh thiên lão gia, đúng là hiếm thấy hiếm có.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn, Phương Hạo Vân cúp điện thoại của Dương Vọng Giang xong, liền ngồi trong văn phòng chờ đợi điện thoại của Mộc Nguyệt Dung và Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân tin rằng hai người đó không phải kẻ ngốc, thời gian ba ngày, đủ để bọn họ nhận thấy được thế cục thật sự. Tin rằng hai người sẽ đưa ra quyết định sáng suốt.

Theo Phương Hạo Vân thấy, Mộc Nguyệt Dung không phải là vấn đề.

Vấn đề nằm ở chổ Long Hi Phượng, ở chung lâu như vậy, Long Hi Phượng luôn tạo cho hắn một cảm giác mờ ảo. Đừng tưởng rằng người đàn bà này ngoài mặt tạo vẻ mê đắm hắn, nhưng trong lòng của bà ta lại chính là một người đàn bà cao ngạo mà quật cường cố chấp.

Phương Hạo Vân luôn có một cảm giá rằng, hắn luôn thấy được bóng dáng của Kim Phi trên người của Long Hi Phượng.

Nếu cảm giác của hắn đúng, thì có lẽ là trong lòng Long Hi Phượng tràn ngập oán hận với hắn. Tạm thời thần phục, là vì chờ đợi cơ hội trả thù sau này.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân cũng không e ngại chuyện này.

Từ sau khi lĩnh ngộ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, ánh mắt của hắn, đầu óc của hắn, lực lượng của hắn, thậm chí là cách nhìn con người và cách nhìn thế giới đều thay đổi rất lớn.

Long Hi Phượng bây giờ đối với hắn mà nói, cũng giống như Kim Phi trước kia đối với hắn mà thôi. Căn bản là không cần phải lo lắng, trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều không dùng được.

Ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, nhìn màn hình, là do Tạ Mai Nhi gọi điện cho hắn.

Phương Hạo Vân vội vàng cầm lên nghe. Trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói đầy u oán của Tạ Mai Nhi : "Hạo Vân, nghe nói em đã về rồi, sao em lại không gọi điện cho chị chứ? Làm hại người ta lo lắng cho chị ..."

"Chị Mai, thật sự xin lỗi chị ... Gần đây em thật sự quá bận, em vốn tính rằng chờ sau khi giải quyết xong công chuyện ở đây, sẽ trực tiếp đến thôn Lưu Thủy để gặp chị ..." Trong giọng nói của Phương Hạo Vân hiện rõ một sự áy náy, đối với Tạ Mai Nhi, hắn quan tâm quá ít.

"Hạo Vân, em có thể nghĩ như vậy, trong lòng chị cũng rất vui ..." Tạ Mai Nhi thật ra là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn, cô cười nói : "Hạo Vân, có thời gian, em nhất định phải đến đây nhé, công trình kỳ thứ nhất của làng du lịch đã hoàn thành rồi... Cảnh thật còn gây ấn tượng hơn cả trong sơ đồ nữa, có đôi khi chị còn cảm thấy rằng mình đang ở trong cảnh tiên của nhân gian đó ..."

"Ha ha ha... "

Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Chị Mai, không phải chị đang tuyên truyền cho làng du lịch đấy chứ? Thật sự tốt như chị nói sao?"

"Sao lại không có?" Giọng nói của Tạ Mai Nhi lập tức tăng cao lên : "Hạo Vân, em đang nghi ngờ thành quả của chị à? Không phải là chị khoe khoang, nhưng ở khu vực chúng ta, thậm chí là trong nước, cũng rất khó tìm thấy một làng du lịch có đẳng cấp, loại hình tương tự như vậy ... Đúng rồi, chị đã xây dựng một một trụ sở du lịch, chị quyết định mình sẽ đi tìm kiếm khách hàng..."

"Là công ty du lịch Đằng Phi phải không ?" Phương Hạo Vân cười nói : "Mấy ngày trước chị Mỹ Kỳ có nhắc đến với em, nói là chị phát triển rất tốt... Chị Mai, cứ làm theo ý của chị đi ... Em tin tưởng chị sẽ làm được tốt nhất. Chờ em, sau khi em giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ đến thôn Lưu Thủy gặp chị..."

"Ừ!"

Tạ Mai Nhi gật đầu trả lời, lập tức nói tiếp : "Hạo Vân, chị Mỹ Kỳ bây giờ là thai phụ rồi, em cần phải dành thời gian chăm sóc cho chị ấy, không được để cho chị ấy buồn nhe chưa?"

"Chị yên tâm, em tự biết thu xếp mà" Phương Hạo Vân cười nói.

"Hạo Vân, vậy được rồi, biết em bình an trở về chị cũng yên tâm. Lát nữa chị còn có cuộc họp quan trọng, không nói chuyện với em nữa, lần sau gặp mặt nói chuyện ..." Nói xong Tạ Mai Nhi liền cúp điện thoại.

Buông điện thoại ra, trong lòng của Phương Hạo Vân bỗng cảm thấy thổn thức không thôi.

Hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm : "Mình thiếu mọi người quá nhiều ..."

Phương Hạo Vân cho những người hắn yêu tiền tài, quyền thế lớn đến nổi mà người thường không tưởng tượng được, nhưng hắn lại xem nhẹ cái cơ bản nhất của tình yêu, đó chính là "dành cho nhau". Đương nhiên, cái này không thể trách Phương Hạo Vân được, ai kêu hắn bận như vậy?

Một cuộc sống bình thản, chỉ khi nào trải qua được sóng to gió lớn, mới có thể thực hiện được...

Phương Hạo Vân vì thế mà phải phấn đấu rất nhiều.

Khi màn đêm phủ xuống, Long Hi Phượng rốt cục đã gọi điện đến, trong điện thoại, ý của Long Hi Phượng rất rõ ràng, Mộc Nguyệt Dung dường như đã chấp nhận điều kiện của Phương Hạo Vân, còn tình huống cụ thế thì ngày mai gặp mặt nói chuyện tiếp.

Kết quả như vậy không nằm ngoài dự đoán của Phương Hạo Vân, hắn chẳng có gì bất ngờ cho lắm.

Bởi vì trên thực tế, Mộc Nguyệt Dung không còn cơ hội để lựa chọn.

Sáng ngày hôm sau, Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini của hắn đến, Long Hi Phượng vẫn đứng đón ở cửa như trước, hai người sóng vai nhau đi vào bên trong, và Mộc Nguyệt Dung đã chờ ở phòng khách từ sớm rồi.

Thấy Phương Hạo Vân vào, Mộc Nguyệt Dung vội ra đón, cười hì hì với Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân đến rồi à, mau vào trong ngồi đi ..." Cũng không biết là do cố ý hay là Mộc Nguyệt Dung đã nghĩ thông suốt nữa, nhưng nói tóm lại một điều, thái độ của bà ngày hôm nay đối với Phương Hạo Vân trở nên vô cùng thân thiết.

Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Khí sắc của lão phu nhân hôm nay không tồi nha..."

Mộc Nguyệt Dung che miệng cười duyên, nói : "Đúng vậy, quý nhân đến thăm, tâm tình của tôi đương nhiên là vui vẻ rồi, tâm tình tốt, khí sắc đương nhiên cũng không tồi rồi..."

Phương Hạo Vân nghe tiếng cười động lòng người của bà, không khỏi đưa mắt qua nhìn.

Thấy Phương Hạo Vân nhìn mình, Mộc Nguyệt Dung liền liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, trong đôi mắt mang theo vài vẻ phong tình.

Điện dư nước đủ, mặt như hoa đào, đôi mắt ngập nước mang theo mị ý câu người, ngực căng mông tròn, quả thật xứng với hai chữ "hấp dẫn".

Phương Hạo Vân thầm nghĩ, nếu bà ta mà là nô lệ của mình thì quả thật đúng là có ý tứ.

Mặc kệ là từ tâm lý hay là từ thị giác, thì đều là một loại kích thích mạnh cả.

Nhìn kỹ vài lần xong, Phương Hạo Vân mới chịu dời ánh mắt đi, nói ; "Lão phu nhân, hôm nay bà mời tôi đến đây, là có chuyện quan trọng gì sao?"

Không phải là do Phương Hạo Vân nôn nóng, nguyên nhân chủ yếu là hắn không còn nhiều thời gian nữa, hắn cần phải nhanh chóng xử lý chuyện này, sau đó dùng thời gian và sức lực của mình tập trung đối phó với gia tộc Morgan.

"Hạo Vân, tôi hy vọng có thể từ từ nói chuyện với cậu ..." Mộc Nguyệt Dung nói : "Hôm nay tôi mời cậu đến đây, đã chứng minh quyết tâm của tôi rồi.... Điều kiện của cậu tôi không phải là không thể đồng ý, nhưng mà tôi phải có được cam đoan của cậu, nếu không, cho dù tôi chết, cũng không thể nào đi gặp mặt liệt tổ liệt tông của Nam Cung thế gia..."

"Ha ha ..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Có thành ý là tốt rồi, có thành ý là tốt rồi ... Bà nói đi, bà muốn điều kiện gì ..."

"Đừng vội nói về điều kiện ... ăn sáng trước đi ..." Long Hi Phượng mang theo vài cô hầu gái mâm đồ ăn nối đuôi nhau mà vào.

Phương Hạo Vân nhìn thấy Long Hi Phượng nháy mắt với mình, trong lòng liền biết có việc, và dừng nói chuyện lại và bắt đầu ăn cơm.

Trong bữa sáng phong phú này, ba người trò chuyện rất là vui vẻ.

Long Hi Phượng chỉ nói đến thế cục của Hoa Hải hiện nay, nói về Thiên Tử bang, cùng với phản ứng của dân chúng về việc Thiên Tử bang bị diệt, sau đó đổi đề tài nói về Thu Nguyệt đang bị giam trong tù.

Chuyện này nói ra cũng phức tạp, vốn dĩ Xuân Hoa là người gây tai nạn giao thông, đáng lý là phải bị xử phạt và ngồi tù, nhưng cô ta đã dùng hết nước mắt để năn nỉ Long Hi Phượng, thân làm chị, Thu Nguyệt cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, cùng quỳ xuống cầu tình cho Xuân Hoa, Long Hi Phượng chỉ lạnh nhạt bảo rằng Phương Hạo Vân cần có một người chịu tội, Thu Nguyệt liền xung phong nhận tội thay cho Xuân Hoa, chấp nhận ngồi tù giùm cho cô em của mình.

Nói là ngồi tù, nhưng thật ra Long Hi Phượng đã nhúng tay vào chuyện này, vào trong ấy Thu Nguyệt cứ như là bà hoàng vậy, ăn sung mặc sướng chẳng cần phải làm gì, chỉ đợi cho hết ngày hết giờ, mà cũng chẳng cần phải ngồi hết án, chỉ cần qua một thời gian, khiến cho Phương Hạo Vân quên đi chuyện này thì đi ra.

Nói chung, kết quả là có người bị xử phạt đã khiến cho Phương Hạo Vân hài lòng, hắn cũng không muốn truy cùng đuổi tận, vì khi đó hắn còn cần phải hợp tác với Long Hi Phượng, không thể trở mặt được.

Bây giờ nghe Long Hi Phượng nhắc lại chuyện này, Phương Hạo Vân liền mỉm cười nói : "Chị Phượng, hay là chị đang trách em vậy?"

"Không phải!"

Long Hi Phượng nói : "Chị nói cái này để chứng minh con người của em là chí công vô tư... À đúng rồi, mẹ à, có chuyện con phải nói với mẹ. Con trai Nam Cung Kiếm của mẹ tối qua đã giết người tại Hoa Hải đấy ... "

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền thay đổi.

"Ha ha, ăn cơm!" Phương Hạo Vân rốt cục đã hiểu Long Hi Phượng muốn nói cái gì, hắn cười cười đổi đề tài, kêu mọi người cùng ăn cơm.

Từ Long Hi Phượng nói vậy xong, đôi mắt của Mộc Nguyệt Dung vài lần liếc nhìn về Phương Hạo Vân, mấy lần muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng lại không nói cái gì cả.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Long Hi Phượng mời Phương Hạo Vân di tản bộ trong hoa viên, bởi vì khu tư gia này rất lớn, giống như một trang viên vậy, hoa viên trung tâm cũng có diện tích không nhỏ, cây lá um tùm, mùi thơm lan tỏa, vô cùng thích hơn để nói chuyện yêu đương.

Phương Hạo Vân ôm lấy vòng eo mềm mại của Long Hi Phượng, hai người lập tức đi đến cái chòi nghỉ mát, đảo mắt nhìn chung quanh, thở dài nói : "Chị Phượng... nơi này thật sự rất đẹp, em nghĩ em đã thích nơi này rồi ... "

Long Hi Phượng cười nói : "Nơi này là do bà già ấy bỏ nhiều tiền ra mua đấy, nghe nói là lúc trước do một vị lão đại nào đó xây dưng lên... quả thật là đúng là rất đẹp ..."

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng nói thêm : "Hạo Vân, Nam Cung Kiếm đến đây, và còn giết người nữa ... Tuy rằng bà ta ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm đến Nam Cung Kiếm, nhưng thật ra rất là để ý... Nói cách khác, em cũng có thể dùng Nam Cung Kiếm uy hiếp bà ta ..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Như vậy rất tốt ..."

Long Hi Phượng đưa mắt liếc hắn, nói : "Nhìn em vui chưa kìa ... Mị lực của bà già ấy bây giờ vẫn không thua kém năm đó, chị thấy em, trong lòng đã sớm động lòng rồi ... "

Phương Hạo Vân mỉm cười, cái dạng này của Long Hi Phượng cũng không tồi, cũng có chút chua, như vậy cũng có vị của đàn bà. Nhất là vẻ mặt hờn dỗi của bà ta, cũng là một loại phong tình.

Phương Hạo Vân ôm sát lưng của bà, cười nói : " Chị Phượng, không phải chị đang ghen thật đấy chứ ... Thu phục bà ta cũng là do chị đề nghị ... Không phải là chị cũng muốn cảnh một rồng hai phượng sao?"

"Đi chết đi!" Long Hi Phượng liếc mị Phương Hạo Vân một cái, nói : "Em đó, trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ này cả ... Chị còn không phải là vì tốt cho em sao ... Người ta đang lo lắng cho em mà ..."

"Ha ha, cuối cùng em vẫn cảm thấy rằng, tư tưởng của chị rất tà ác ..." Không đợi Long Hi Phượng trả lời, Phương Hạo Vân thấy bốn bề vắng lặng, trong đầu đột nhiên nổi lên ý niệm tà ác, hắn nỏi nhỏ bên tai của Long Hi Phượng : "Chị Phượng, em đột nhiên cảm thấy muốn, hay là chúng ta ở đây làm luôn đi ... "

Hai gò má của Long Hi Phượng lập tức đỏ ửng lên, sẵng giọng nói : "Không đợi, nơi này mặc dù là chổ riêng, nhưng mà cũng có người hầu... Huống hồ cũng đang là ban ngày nữa ... Hạo Vân, em thật là hư .... "

Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Sợ gì chứ ... đám người hầu đó tuyệt đối không dám nhìn trộm đâu ... Chị Phượng, em thật sự rất muốn, chị chiều em đi ... "

Nói xong, Phương Hạo Vân ôm sát bà vào người, nhìn nhìn bốn phía, liền nhìn thấy được thân ảnh của Mộc Nguyệt Dung trong cái cửa sổ phòng khách cách đó không xa.

"Bà già lại nhìn trộm rồi ..." Phương Hạo Vân nói : "Chúng ta dụ dỗ thêm một lần nữa đi ... "

Mặt của Long Hi Phượng đỏ bừng lên, nhỏ giọng kháng nghị : "Hông được đâu ... Ở chổ này, người ta hông thoải mái ..."

"Ha ha... không sao cả ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, kéo bà vào lòng, bàn tay to lập tức đặt lên mông của bà, xoa nắn không ngừng, khiến cho bà lập tức thở hổn hển ngay.

"Hạo Vân ... hay là chúng ta vào bếp đi ..." Long Hi Phượng thẹn thùng, dù sao đây cũng là bên ngoài, mặc dù bây giờ bà là người của Phương Hạo Vân, nhưng lúc này vẫn còn có chút thẹn.

Phương Hạo Vân cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, không cho bà nói chuyện nữa, bàn tay mò vào trong áo của bà, đụng vào cặp ngực căng tròn không được bảo vệ kia, bắt đầu xoa nắn, tay còn lại thì chậm rãi hướng về giữa hai đùi của bà.

Long Hi Phượng thở gấp không ngừng, vừa hồi hộp vừa thấy kích thích, cả người nhanh chóng nóng lên.

Phương Hạo Vân khẽ cắn vành tai của bà, nói nhỏ bên tai : "Chị Phượng... thân thể của chị đang rất hưng phấn ... rất rõ ràng, chị cũng thích làm trong trường hợp này ... Đến đây đi, bỏ tất cả sự rụt rè của chị đi, để chúng ta cùng nhau biểu diễn cho bà già ấy coi ..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Long Hi Phượng run giọng nói : "Hạo Vân, em cần phải nhẹ nhàng một chút, chị không muốn kêu to ở đây đâu ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay cởi thắt lưng của bà, lột sạch quần áo trên người xuống, cúi đầu xuống cắn vào nụ hoa đỏ sẫm kia, Long Hi Phượng lập tức run lên và ôm chặt lấy đầu của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đắc ý mút lấy mút để, bàn tay to lọt xuống giữa chân, đang chuẩn bị lột váy xuống, thì lại nghe thấy tiếng hô lớn của Mộc Nguyệt Dung : "Các người ... các người sao có thể ở chổ này ..."

Phương Hạo Vân quay đầu lại, thấy Mộc Nguyệt Dung đang trợn mắt há mồm nhìn mình và Long Hi Phượng.

Thì ra, Mộc Nguyệt Dung nhìn thấy việc cẩu thả của hai người từ khe hở của nhánh cây, lo rằng con trai Nam Cung Kiếm sẽ đến, nên vội vã chạy ra ngăn lại.

Mộc Nguyệt Dung dù sao cũng là mẹ chồng của Long Hi Phượng, cho nên bà cảm thấy thẹn vô cùng, vội vàng chỉnh quần áo lại, cáu Phương Hạo Vân một tiếng : "Đều tại em ... chị bị em hại chết rồi ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Lão phu nhân, nam nữ yêu nhau không phải là một chuyện rất bình thường sao? Bà quản cái gì vậy ... hay là bà ghen ?"

"Cậu ... đồ vô sỉ!" Mộc Nguyệt Dung vốn không muốn gây xung đột với Phương Hạo Vân, nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn rồi, bà không thể nhịn được nữa.

Lần đầu tiên Mộc Nguyệt Dung gặp phải chuyện này, hai má đỏ hồng lên, vẻ mặt hiện lên đủ loại biểu hiện, không biết nên diễn tả như thế nào.

"Tôi đi trước ... hai người nói chuyện với nhau đi ..."

Long Hi Phượng xấu hổ và thẹn không chịu được, vội vã xoay người bước đi.

Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Mộc Nguyệt Dung một cái, nói : "Lão phu nhân, bà làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi, cũng nên bồi thường đi chứ ..."

"Cậu có ý gì?" Mộc Nguyệt Dung dường như nghĩ đến cái gì đó, nên hơi sợ.

"Bà cũng biết rồi đấy!"

Con mắt của Phương Hạo Vân đảo qua một vòng trên người của bà, khi ánh mắt của hắn chạm vào ngực và mông của Mộc Nguyệt Dung, thì thân hình của bà không khỏi run lên, dường như là đang bị lột trần ra hết vậy, nhất là ở dưới, đột nhiên dâng lên một cảm giác tê dại.

"Phương thiếu gia... hôm nay Kiếm nhi có thể sẽ đến, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một chút tôn nghiêm..." Mộc Nguyệt Dung nhớ đến lời khuyên của Nhạc Hằng, nhớ đến sự thật tàn khốc kia, cuối cùng vẫn chịu thua : "Chờ hết hôm nay, tôi sẽ đồng ý với cậu, điều kiện gì của cậu tôi cũng đồng ý hết ..."

"Không được..."

Phương Hạo Vân nói :" Hôm nay phải có kết quả... Tôi đến chổ của chị Phượng trước, nên làm thế nào, tự bà suy xét đi ..."

Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.

Trước đó Phương Hạo Vân đã bị lửa dục đốt cho cả người nóng lên rồi, sao có thể dễ dàng tha được chứ...

Sau khi đi vào phòng của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân liền lột sạch quần áo trên người bà xuống, ngậm lấy nụ hoa đỏ sẫm ấy vào miệng, và làm cho nó cứng lên.

Long Hi Phượng phát ra một tiếng rên rỉ đáng yêu : "Hạo Vân, em lại đến nữa rồi ... em không sợ bà già đó đến đây quấy rầy sao ..."

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Nếu bà ta dám đến, em nhất định không tha cho bà ta ..."

"Em muốn làm thế nào?" Long Hi Phượng hỏi.

Phương Hạo Vân lại nhả nụ hoa trong miệng ra, cười nói : "Đẩy ngã bà ta xuống, để cho cả hai mẹ con cùng hưởng thụ sự vui sướng nhất trên đời ..."

Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn ngược lên đôi môi đỏ mọng của Long Hi Phượng, tay phải đặt lên ngọn núi đầy đặn của Long Hi Phượng, dùng sức mà xoa nắn.

Long Hi Phượng nhiệt liệt đáp lại hắn, cái lưỡi của bà không ngừng nghịch ngợm trong miệng hắn.

Nửa ngày sau, cả hai người mới chịu nhả ra, Long Hi Phượng thở gấp liên tục, đưa tay giữ chặt tay của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, vuốt nó đi ..." Nói xong, bà cầm tay hắn dẫn đường để Phương Hạo Vân tiến xuống dưới.

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Cũng đã ẩm ướt rồi..."

Long Hi Phượng đỏ bừng mặt, sẵng giọng : "Còn không phải tại em à, trước đó ở hoa viên người ta cũng đã ướt rồi ..."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Xem ra chị đúng là một người dâm tà trời sinh rồi ..."

Long Hi Phượng càng đỏ mặt hơn :" Còn kém xa so với em ..."

"Ha ha, em vào đây!" Phương Hạo Vân tách hai chân của Long Hi Phượng ra, hung hăng đi vào trong cái cơ thể tuyệt vời kia.

Long Hi Phượng thỏa mãn rên lên thành tiếng, hai tay hai chân giống như những cái vòi bạch tuột vậy, cuốn lấy thân thể của Phương Hạo Vân, phối hợp với từng động tác của hắn.

Hai má của bà đỏ bừng, tròng mắt đầy ngập nước, kêu to không chút nào cố kỵ. Người đứng ngoài cửa có thể nghe thấy rõ ràng.

Lúc này, Thiên Phạt trong cơ thể của Phương Hạo Vân đột nhiên nhoáng mạnh lên, làm cho hắn sinh tâm cảnh giác, chợt cảm nhận bên ngoài cửa sổ có một bóng người, nghiêng đầu lại nhìn, liền thấy có một người đang đứng bên cửa sổ, theo dáng người này hẳn là đàn ông.

Thấy Phương Hạo Vân dừng lại, Long Hi Phượng cũng tỉnh lại trong cực khoái, hỏi Phương Hạo Vân : "Xảy ra chuyện gì vậy Hạo Vân... có phải là có người không..."

Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Không sao, chúng ta tiếp tục thôi ..." Nếu Phương Hạo Vân đoán không sai, thì người ngoài cửa số ấy chính là Nam Cung Kiếm.

Mộc Nguyệt Dung tuyệt đối là không có khả năng đứng rình được nữa.

Long Hi Phượng vốn muốn hỏi cái gì đó, nhưng bị Phương Hạo Vân đâm mạnh vào, khiến cho những lời muốn nói vừa ra đến cửa miệng liền biến thành những tiếng rên rỉ.

Trong quá trình Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng mây mưa, thì bóng người ngoài cửa sổ vẫn đứng đó.

Sau một hồi, cả hai người đã đạt được cực khoái, và cuộn vào nhau, Long Hi Phượng đưa tay đến vuốt ve bộ ngực cường tráng của hắn, còn bàn tay của Phương Hạo Vân thì đang vuốt ve cái mông tròn kia.

Lúc này,h ắn quay đầu nhìn lại, bóng người ngoài cửa sổ đã không còn.

Long Hi Phượng bỗng nhei6n thở dài yếu ớt, nói : "Là Nam Cung Kiếm sao?"

"Hẳn là hắn!" Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Từ trước đến giờ em chưa từng là một người không thích phiền toái, nếu Nam Cung Kiếm đến gây phiền toái cho em, em nhất định là không bỏ qua cho hắn ..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười hỏi : "Chị Phượng, Nam Cung Kiếm thầm mến chị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chị không hề động tâm sao?"

"Muốn nghe nói thật hay nói giả?" Long Hi Phượng hỏi.

"Đương nhiên là nói thật!" Nói xong, Phương Hạo Vân vỗ một phát lên mông của bà.

Long Hi Phượng thở dài, nói : "Hạo Vân, em đã hỏi, chị cũng nói thật với em... Nam Cung Kiếm chung tình thắm thiết với chị, đã nhiều năm như vậy, chị cô đơn tịch mịch, cũng từng muốn đồng ý rồi. Nếu không phải do bà già kia cản trở, thì sợ rằng chị và Nam Cung Kiếm đã sớm thành vợ chồng rồi ... Có điều ... Nam Cung Kiếm không phải là thứ tốt ..."

Phương Hạo Vân nghe thấy trong lời nói của bà có chuyện, vội hỏi : "Hay là hắn vô lễ với chị?"

"Vô lễ thì không có, nhưng dâm loạn thì lại có ..." Long Hi Phượng đỏ mặt nói : "Hắn từng lấy trộm mấy cái quần lót chị đã mặc ... Đương nhiên, chị nói hắn không phải thứ tốt, cũng không phải chỉ vì chuyện này... Chị vẫn luôn hoài nghi, Nam Cung Hoành là do Nam Cung Kiếm giết chết ..."

"Vì sao?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Rất đơn giản, hắn thèm muốn sắc đẹp của chị ..." Long Hi Phượng nói : "Mấy năm nay chị vẫn luôn điều tra, nhưng mà đến giờ vẫn không có phát hiện gì, chị từng thề rằng, chỉ cần để cho chị tìm được chứng cứ, thì chị tuyệt đối không bỏ qua cho hắn ... Là hắn hủy hoại cuộc sống của chị, là hắn làm cho chị cô đơn nửa đời người ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.