Phương Hạo Vân ngớ người ra, cười nhạt nói: “Tôi chẳng biết cô đang nói gì, được rồi, cảnh sát sẽ đến đưa cô đi, tôi đi đây.”
“Phương Hạo Vân, đợi đã...!” Hàn Tuyết Nhi đột nhiên gọi một tiếng.
Phương Hạo Vân liền dừng bước, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết Nhi nói: “Cô đang nói bậy gì đấy?”
“Tôi không nói bậy, anh chính là Phương Hạo Vân...” Con gái thường rất nhạy
bén, trời đã cho họ giác quan thứ sáu, lúc Hàn Tuyết Nhi chăm chú nhìn
vào đôi mắt hắn, cuối cũng cô đã liên tưởng những hình ảnh trong đầu với tên ác ma này.
“Tốt, thật đáng khen, trực giác của cô rất
tốt...!” Phương Hạo Vân nghe giọng điệu của Hàn Tuyết Nhi rất chắc chắn, gỡ chiếc khăn che mặt ra, hắn mỉm cười nói: “Cô đoán đúng rồi, tôi đúng là Phương Hạo Vân. Cô Hàn Tuyết Nhi, hình như chúng ta đã gặp nhau một
lần, tôi còn nhớ, hình như là ở trường đại học Hoa Hải đúng không? Tôi
và chị họ Trần Thanh Thanh của cô...”
Phương Hạo Vân nghĩ rằng nếu cứ để cô tiếp tục đoán già đoán non vậy, chi bằng tự mình thừa nhận cho xong, dù sao trong lòng cô cũng đã có phán đoán. Thủ đoạn của hắn, thân phận của hắn, Hàn Tuyết Nhi hiểu rất rõ, nhưng, tin rằng sau khi cô
biết thân phận của hắn, cô sẽ không hỏi nữa, như vậy có khi lại càng an
toàn hơn.
“Sao lại là anh?” Sau khi nhìn thấy mặt thật của Phương Hạo Vân, dường như có chút ngạc nhiên.
“Sao lại không phải tôi chứ? Chẳng phải cô đã đoán ra được tôi là ai rồi
sao? Giờ nhìn thấy rồi lại nghi ngờ à?” Phương Hạo Vân cười nhạt: “Cô
Hàn Tuyết Nhi, tôi hy vọng cô sẽ quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm
nay, nếu không, tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người, cô hiểu
chứ?”
Nói xong câu này, cơ thể Hàn Tuyết Nhi đột nhiên run rẩy,
hoảng hốt nói: “Em sẽ không nói, em sẽ không nói gì cả...nhưng em có thể hỏi anh một câu không? Sao anh lại biến thành thế này?” Từ sau khi cô
gặp Phương Hạo Vân ở trường đại học Hoa Hải, Hàn Tuyết Nhi cứ luôn nghi
ngờ thân phận của hắn, hôm nay, cô đã xác định được rồi. Nhưng, khuôn
mặt của hắn đã biến đổi quá nhiều, điểm này khiến cô thật khó mà tin
được.
Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu ý của Hàn Tuyết Nhi, sắc mặt đanh lại, nói như cảnh cáo: “Cô Hàn Tuyết Nhi, cô nên biết là, đôi lúc
sự tò mò sẽ gây chết người đó. Bây giờ tôi trịnh trọng nói với cô, tôi
tên Phương Hạo Vân, đây chính là khuôn mặt vốn có của tôi. Cô đừng nghĩ
ngợi nữa, nếu không sẽ bất lợi cho cô.” Để có tác dụng uy hiếp cao, đôi
mắt Phương Hạo Vân đầy sát khí.
Đôi mắt Phương Hạo Vân nhìn chằm
chằm vào Hàn Tuyết Nhi, thân thể cô run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi không
biết từ đâu đến đã xâm chiếm lấy cô. Cô thấy như không thể thở nổi,
giống như sắp chết đến nơi vậy.
Thấy tình hình cũng đã tương đối,
Phương Hạo Vân mới thu lại khí thế của mình, lạnh nhạt nói; “Tôi biết
trong lòng cô đang nghĩ gì, đúng vậy, ông Hàn Sơn ba của cô cũng là do
tôi cứu, chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi.”
“Thật đúng là anh,
thật đúng là anh sao?” Hàn Tuyết Nhi nghe Phương Hạo Vân thừa nhận thân
phận thật sự của hắn, đã rất ngạc nhiên, vẻ mặt của cô hiện giờ không
biết là đang vui mừng hay đang sợ hãi nữa.
“Cô là người thông
minh, hy vọng cô biết mình nên làm gì.” Phương Hạo Vân nói giọng lạnh
như băng: “ Tôi đã cứu hai ba con cô một lần. Mạng của hai người là của
tôi, nếu cô làm tôi không vui, tôi sẽ lấy mạng hai người bất cứ lúc nào. Tôi nói được là làm được, không phải là hù dọa suông đâu...”
Hàn Tuyết Nhi nhìn xung quanh đầy máu tươi và xác chết, nên không hề nghi ngờ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Phương Hạo Vân.
“Anh đã cứu em, em nhất định sẽ báo đáp anh một cách xứng đáng...” Hàn Tuyết Nhi giờ đã có chút hối hận, nếu biết trước như thế cô đã không vạch
trần thân phận của hắn. Nhưng việc đã đến nước này rồi, có hối hận cũng
chẳng ích gì, cô mong là có thể dùng tiền bạc để đền cái ơn cứu mạng của Phương Hạo Vân.
“Không cần, tôi đã không còn là sát thủ nữa
rồi...!” Phương Hạo Vân cười nhạt: “Tôi của hiện tại, là một sinh viên
của trường đại học Hoa Hải, cô hiểu chưa?”
Hàn Tuyết Nhi vội vàng gật đầu: “Hiểu, em hiểu.”
“Nhưng, anh không cần tiền, sao anh lại đến cứu em?” Hàn Tuyết Nhi nói ra thắc mắc của mình.
“Đơn giản thôi, tôi chỉ vì tôi thôi.” Trên môi Phương Hạo Vân hiện ra một nụ cười đầy trêu ghẹo, giải thích: “Cô quên rồi sao, lúc cứu ba cô, cô đã
từng hứa với tôi gì nào? Thân thể còn trong trắng của cô em, tôi vẫn
chưa được hưởng mà, tôi sẽ không để cho ai giết cô đâu.”
“Anh...thì ra anh vì nguyên nhân này mà đến cứu tôi...” Nghe những lời giải thích
của Phương Hạo Vân, trong lòng Hàn Tuyết Nhi có chút lạc lõng, có chút
đau đau, cũng có chút hoảng sợ.
“Hứ...!”
Phương Hạo Vân hứ
một tiếng, nói: “Cô cho rằng tôi vì cái gì mà mạo hiểm cả tính mạng đến
cứu cô chứ...nhớ kỹ, trước khi tôi chưa hưởng cái sự trinh trắng của cô, thì cô vẫn là của tôi, cả thân thể cô lẫn tính mạng của cô, cũng là của tôi...”
Hàn Tuyết Nhi nghe xong, ánh mắt cô có vẻ kiên định: “Em
biết, những chuyện hứa với anh, em sẽ không nuốt lời, anh lúc nào cũng
có thể qua lấy...”
Phương Hạo Vân cười xảo trá, chăm chú dò xét
toàn thân của Hàn Tuyết Nhi, cười nói: “Sau khi trở về, nên ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, tôi thích đàn bà tròn trịa hơn. Như cô bây giờ, cứ như
một cọng giá vậy...được rồi, tôi nghĩ cảnh sát cũng sắp đến, tôi cũng
nên đi thôi. Nhớ lời tôi nhé, đừng có tiết lộ chuyện của tôi với ai
khác. Tôi nghĩ, cô nên giả vờ là ngất xỉu...như vậy có thể tránh việc
cảnh sát hỏi tới hỏi lui...”
“Khoan đã, hình như tôi đã quên gì
đó...” Vừa bước được hai bước, Phương Hạo Vân đột nhiên quay đầu lại,
lạnh lùng hỏi: “Cô đã kể chuyện của tôi cho Trần Thanh Thanh nghe à?”
“Không có...!” Tinh thần của Hàn Tuyết Nhi có vẻ hoảng loạn.
“Tôi mặc kệ cô có nói hay không. Cô nhất định phải tìm cách nói Trần Thanh
Thanh đừng có phiền đến tôi, nếu không thì, cô ấy sẽ phải trả một cái
giá như cô.” Phương Hạo Vân cảnh cáo nói.
Nói xong câu này, Hàn
Tuyết Nhi liền nóng ruột, vội vàng phân bua: “Chị họ em không biết cái
gì cả, anh tha cho chị ấy đi, chị ấy đúng là không biết gì cả, em xin
anh, đừng làm hại chị ấy được không?”