Phương Tuyết Di đến gần hơn, nói : "Hạo Vân, chuyện trước kia chị không nói nữa ... Em đến Phương gia không có ác ý, cái này là sự thật .... Chị hy vọng em có thể chấp nhận tình yêu của chị dành cho em ... Bây giờ giữa chúng ta đã không còn cách trở gì nữa ... Chị muốn em toàn tâm toàn ý yêu chị, em có thể làm được không?"
"Cái này ...."
Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di, chị hẳn là cũng biết, bên cạnh em có rất nhiều đàn bà ... Em không có khả năng rời bỏ các cô ấy được... Cũng không có khả năng vứt bỏ được ... Em càng không thể làm tổn thương các nàng được ..."
Phương Tuyết Di lạnh nhạt nói : "Đúng vậy, những người ấy không thể bị tổn thương, chẳng lẽ chị thì có thể sao? Hạo Vân, em tự đặt tay lên ngực mà hỏi đi, bởi vì em, chị đã chịu bao nhiêu nổi khổ rồi ..."
Phương Tuyết Di nghiêm túc nói : "Chuyện này đã được sáng tỏ, chuyện trước kia chị không muốn truy cứu nữa, chị cũng không có yêu cầu gì cả, chị muốn một phần tình yêu thôi ... Những người phụ nữ kia có thể làm được, chị cũng có thể làm được.... Chị hoàn toàn có thể phù hợp và thích nghi mà ..."
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, thở dài nói : "Hạo Vân, em có thể nói cho chị biết không, em có thích chị hay không, hay là sợ hãi cái gì?"
Phương Hạo Vân thỉnh thoảng cũng thích nói dối, nhưng đối với Phương Tuyết Di, hắn quả thật là có hảo cảm.
Hắn nghiêm túc gật đầu nói : "Chị Tuyết Di, em cũng không gạt chị, em thích chị ..."
Nước trong đôi mắt của Phương Tuyết Di đã rơi xuống, ngơ ngác nhìn hắn : "Em xác định là em nói thật đấy chứ ...Chị ... rất vui, rất hạnh phúc ... Hạo Vân, em biết không? Không biết từ lúc nào, cái bóng của em đã khắc thật sâu trong lòng của chị.... những ngày em không ở đây, hầu như mỗi phút mỗi giây chị đều nghĩ đến em, chị thật không ngờ, nhớ một người thì ra lại đau khổ như vậy ... Ba mẹ luôn thúc giục chị kết hôn, thật ra chị cũng muốn kết hôn lắm chứ. Nhưng chị hy vọng chú rể là em. Chị từng thề rằng, người đàn ông của chị phải là người khiến cho chị động tâm, khiến cho con tim của chị đập thật nhanh ... Mà em là người đàn ông duy nhất khiến cho tim của chị đập nhanh, khiến cho chị động tâm ..."
"Nhưng mà ..." Phương Tuyết Di nhẹ nhàng nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy dài xuống hai má của cô, hàng lông mi không ngừng run run : "Nhưng mà chị không muốn cùng nhiều người phu nữ chia xẻ người đàn ông mình yêu, tình yêu là ích kỷ, đàn ông cũng giống như đàn bà, đàn ông không chấp nhận việc người phụ nữ của mình có nhiều người đàn ông, đàn bà cũng như vậy, cũng không chấp nhận người đàn ông của mình có nhiều người phụ nữ ... Chị thật sự không chịu nổi ... lòng chị đau quá ..." Phương Tuyết Di nhẹ tay che ngực, khóc nức nở lên.
Phương Hạo Vân im lặng và im lặng. Nhẹ nhàng vỗ về hai vai của cô, thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy như đang bị một khối đá nặng cả tấn đè lên vậy. Lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, huống chi hắn cũng không thể nói cái gì cả.
Lời nói của Phương Tuyết Di, theo lý thuyết mà nói, chẳng hề sai bất cứ lúc nào cả.
Nhất là trong thời đại mà nữ quyền đang thịnh hành, một chồng mà nhiều vợ đúng là khiến cho người ta khó chấp nhận được.
Phương Tuyết Di vừa khóc là không thể dừng lại, ghé vào góc sofa, nước mắt như là nước lũ vậy, chảy xuống liên tục. Phương Hạo Vân thấy bờ vai của cô không ngừng run run, nghĩ đến những áp lực rất lớn mà cô phải chịu đựng, cảm thấy không đành lòng. Đi qua, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô, nói : "Chị Tuyết Di, em sẽ bồi thường cho chị ...."
Phương Tuyết Di chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, cười buồn bả, nói : "Có phải chị rất ngốc không? Trong mắt của em, có lẽ chị là một đứa ngốc ... Em nhất định là sẽ cười chị ... Cười chị là một người không biết liêm sỉ, yêu em trai của mình ... mặc dù trên thực tế em không phải. Cho đến bây giờ em cũng không phải... Em đã biết từ sớm, vì sao lại không nói cho chị biết, cho dù chỉ là một chút ám chỉ cũng được ..."
"Em biết không? Chị hận em ..." Phương Tuyết Di yếu ớt nói : "Chị thật sự, thật sự rất hận em!"
Trong lòng Phương Hạo Vân giống như bị kim đâm vào vậy, vội nói : "Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói ... Em giữ bí mật thân phận của em, hoàn toàn là vì tốt cho chị ..."
"Tốt?"
Phương Tuyết Di đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn : "Cho dù chị tin tưởng em, em là vì tốt cho chị, tốt cho Phương gia, vậy thì em cũng phải nói cho chị biết, em có chấp nhận tình yêu của chị không, em có thể cho chị một tình yêu chung thủy không ..."
Phương Hạo Vân ... lắc đầu ...
Phương Tuyết Di lại cười buồn bả, nói ;" Chị biết em không có khả năng mà ... Hạo Vân, chị hận em đến chết, chị thà không không gặp em ... thà không biết em ..."
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói!"
Phương Hạo Vân nắm lấy hai tay của cô, nói : "Chị Tuyết Di, em thừa nhận, em quả thật không thể cho chị một tình yêu chung thủy, nhưng em có thể cam đoan là sẽ cho chị một tình yêu chân thật. Tin tưởng em, em có thể làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này ..."
"Hừ!"
Phương Tuyết Di khinh miệt : "Rõ ràng là lời này em đã dùng với nhiều người đàn bà rồi ..."
Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di, em biết, trong lòng chị rất hận em, hận em che dấu sự thật, hận em đã làm cho chị phải sống trong đau khổ. Cho nên, bây giờ chị có đưa ra yêu cầu gì thì cũng không quá đáng, theo lý luận mà nói, yêu cầu đó của chị không tính là cái gì cả ... Nhưng sự thật vẫn là sự thật, em không thể từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh em, cũng giống như em không thể từ bỏ chị vậy ..."
"Tuy rằng lời nói của em khá là vô sỉ, nhưng những lời em nói đều là sự thật ..." Phương Hạo Vân dùng hai tay nâng hai vai của Phương Tuyết Di lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt của cô, nghiêm túc nói : "Tuy rằng phụ nữ bên cạnh em rất nhiều,nhưng em đều nghiêm túc với từng người, đều thật tình với mỗi người ... Đương nhiên, chị Tuyết Di, tuy rằng câu nói của em rất vô sỉ, nhưng sự thật chính là vậy, em có bản lĩnh có được nhiều phụ nữ ..."
Lúc nói ra câu cuối cùng, Phương Hạo Vân có vẻ rất tự tin.
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, trong lòng khẽ run lên.
Cẩn thận nhớ lại, lời nói của Phương Hạo Vân đúng như cách hắn nói, có vẻ khá là vô sỉ. Nhưng nó là sự thật. Theo tình huống mà cô hiểu biết thì, Phương Hạo Vân quả thật là chưa từng đối xử bất công với những người phụ nữ của hắn.
Vả lại, hắn cũng đã nói qua, hắn có trong tay lực lượng đủ để lật đổ cả một quốc gia, hắn quả thật có bản lĩnh để cuồng ngạo.
Lúc trước, Phương Tuyết Di cũng từng nghĩ rằng, một người đàn ông vĩ đại như Phương Hạo Vân, không một người phụ nữ nào có thể độc chiếm được.
Nếu hôm nay Phương Hạo Vân không có biểu lộ ra, thì có lẽ cô đã sớm cam chịu số phận rồi.
Đương nhiên, chuyện phát triển đến bước này, Phương Tuyết Di cũng không dám hy vọng xa vời gì cả.
Thoáng tạm dừng một chút, Phương Tuyết Di ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của hắn, hỏi : "Hạo Vân, nói cho chị biết, em sẽ yêu chị chứ? Em thật sự sẽ làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này chứ?"
"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân trả lời rất nghiêm túc.
Phương Tuyết Di đỏ mặt nhìn Phương Hạo Vân, trên mặt bắt đầu xuất hiện sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói : "Chị tin tưởng em ... Hạo Vân, em biết không? Từ nhỏ đến lớn, trong lòng của chị chưa từng có cảm giác như vậy. Mỗi lần không gặp em, chị đều muốn điên lên vì nhớ em... Muốn ở cùng em một chổ ... Chị chưa từng yêu ai cả, cả đời này, trong lòng chị không thể nào có được hình bóng của người khác..."
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, vẻ mặt kiên định nói : " Hạo Vân, chị sẽ làm một người vợ tốt ..."
"Em cũng sẽ yêu thương chị thật nhiều!" Phương Hạo Vân ôm lấy Phương Tuyết Di vào lòng.
Hai má của Phương Tuyết Di ửng hồng lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn, hôn lên trán của hắn một cái để biểu đạt tình yêu thật sâu trong lòng mình.
"Hạo Vân, nếu em không có cách nào cho chị danh phận, thì chị sẽ làm tình nhân của em ..." Phương Tuyết Di nói ra lời này xong, liền mạnh mẽ đứng lên. Miệng của cô lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi đưa đến bên tai của hắn, nói : "Hạo Vân, chị đã nghĩ thông suốt rồi, chị sẽ không tranh giành gì với người phụ nữ khác, chị chỉ cần trong lòng em có chị là được rồi..."
"Chị Tuyết Di, tin tưởng em, em có thể xử lý tốt chuyện này ..." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nói : "Em thề, em sẽ không để cho chị bị tủi thân ..."
Trong lòng Phương Tuyết Di liền thấy cảm động, nước mắt rơi xuống lả chả, nghiêm túc gật đầu : "Chị biết, chị tin tưởng em, em sẽ xử lý thật tốt ..."
Cầm lấy khăn tay giúp Phương Tuyết Di lau nước mắt trên mặt, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói : "Chị Tuyết Di ... tình h uống của em chị đã biết rồi ... em hy vọng chị có thể chọn thời điểm thích hợp để cho ba và mẹ nghe ...Vốn em không tính nói sớm như vậy... nhưng bây giờ cũng không sao cả, dù sao em cũng đã có năng lực bảo vệ mọi người ..."
Phương Tuyết Di nhìn hắn, buồn bả nói : "Chị sẽ ... Có thể ba đã biết được một chút gì đó, nếu không, ba cũng không có khả năng nói những lời này với chị ..."
"Có lẽ ..."
Phương Hạo Vân ôm lấy cô vào lòng, hai ngọn núi trước ngực của cô ép chặt vào ngực của hắn, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Phương Tuyết Di nhìn hắn, run giọng nói : "Hạo Vân ... chị muốn làm người phụ nữ của em, hoàn toàn làm người phụ nữ của em ..."
Tình ý bên trong những lời này, không cần dùng chữ để miêu tả nữa.
Phương Hạo Vân nuốt nước miếng một cách vất vả, nói : "Chị Tuyết Di ... bây giờ chị đã là người của em ..."
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, len lén ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, hay là ... bây giờ chị cho ... cho thân thể của chị ..." Cô đỏ mặt nhìn hắn, không nói được nữa.
Trái tim của Phương Hạo Vân đập nhanh một cách đáng sợ, loại chuyện này đối với một người đàn ông bình thường mà nói, quả thật là một sự hấp dẫn vô cùng lớn. Đối với Phương Hạo Vân, tâm tình của hắn hơi phức tạp, vừa có tình thân của chị em, mà vừa có tình yêu nam nữ.
Có điều nếu bây giờ muốn hắn làm chuyện đó, thì trong lòng hắn dường như vẫn không thể thoải mái được.
Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, nói : "Còn nhiều thời gian .."
Phương Tuyết Di khẽ hứ một tiếng, không nói thêm cái gì nữa. Có điều trong đôi mắt đã tràn ngập sự u oán rồi.
"Chị Tuyết Di ... Chị nhìn chị kia ... thành mặt mèo rồi ..." Vì muốn thay đổi lực chú ý, nên Phương Hạo Vân cố ý chọc ghẹo.
Khuôn mặt của Phương Tuyết Di bây giờ, do hồi nãy khóc quá nhiều nên đã làm hư lớp trang điểm buổi sáng rồi.
Cô liền chu mỏ lên, tức giận nói : "Đều tại em, nếu không phải em làm chị khóc, thì sao chị có thể biến thành như vậy được ... em thật là đáng ghét ..."
"Em giúp chị làm lại cho ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
...............................
Trong văn phòng thủ trưởng số một của căn cứ SeeDs, Lã Thiên Hành đang đứng một mình bên cạnh cửa sổ, con mắt nhìn về phía xa ngoài cửa, trong ánh mắt tràn ngập đủ các biểu tình, cũng không biết trong lòng ông ta đan nghĩ cái gì nữa.
Sau một hồi lâu, ông mới xoay người lại, cầm lấy cái điện thoại màu đỏ trên bàn.
Thoáng do dự một chút, ông bấm số điện thoại của Trần Thanh Thanh, trong điện thoại nhanh chóng truyền ra giọng nói của Trần Thanh Thanh : "Ông chủ lớn, ông quyết định chưa?"
"Thanh Thanh ..." Nghe cháu ngoại gọi mình là ông chủ lớn, trong lòng Lã Thiên Hành liền có rất nhiều loại cảm xúc. Rùng mình một cái, ông vội nói : "Thanh Thanh, bây giờ con gọi ông là ông ngoại đi, con kêu như vậy, ông nghe không quen ..."
"À ..."
Trần Thanh Thanh đáp một tiếng, rồi lập tức nói : "Ông ngoại, ông quyết định chưa? Ý cá nhân của con là, không thể trở mặt với Hạo Vân ... Lực lượng mà Hạo Vân nắm giữ bây giờ không tưởng được, nếu chúng ta mà trở mặt, người bị thiệt rất có thể là chúng ta"
"Thanh Thanh, con nói thật với ông ngoại đi, thế lực sau lưng của Phương Hạo Vân rốt cục đến từ phương nào ... Những cái xác trong khe núi, có phải là do Hạo Vân làm không?" Lã Thiên Hành trầm giọng nói.
"Ông ngoại, lời dư thừa con không nói nhiều ..." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói : "Có một số việc con không biết, mặc dù có biết, con cũng không có khả năng nói cho ông ngoại nghe ... Nhưng con cũng chưa từng đem chuyện của SeeDs nói cho Hạo Vân nghe ... Tóm lại, ý của con là, mặc kệ là thế nào thì con cũng không trở mặt với Hạo Vân ..."
"Thanh Thanh à ...."
Lã Thiên Hành hơi do dự, rồi nói : "Con cũng biết, trong chuyện này ông cũng rất khó xử, cấp trên đã cực kỳ bất mãn với Hạo Vân rồi ... Nhất là trong việc xử lý Nam Cung thế gia, cấp trên càng tỏ ra bất mãn với Hạo Vân ... Con cũng biết, chúng ta vốn tính rằng sẽ lấy được hai mươi triệu đô từ trong Nam Cung thế gia, nhưng mà bây giờ, một đồng tiền cũng không có ... Cho nên lần này cấp trên cũng không tính thỏa hiệp ..."
Trần Thanh Thanh nói : "Ông ngoại, những lời nên nói con đã nói rồi, về phần cấp trên nghĩ thế nào, làm thế nào, đó là chuyện của bọn họ ... Có điều sau này mà xảy ra chuyện gì, con cũng mặc kệ ..."
"Thanh Thanh, con xem... con có thể thương lượng với Hạo Vân một chút hay không... có thể nói chuyện một chút được không?" Lã Thiên Hành hỏi.
"Ông ngoại, con bó tay!" Trần Thanh Thanh nói.
Dừng lại một chút, Trần Thanh Thanh lạnh lùng nói : "Ông ngoại, nếu không còn việc gì, con cúp máy đây ..."
"Khoan đã!"
Lã Thiên Hành vội vàng kêu lên : "Đừng cúp điện thoại vội ... Thanh Thanh, con thật sự không thể thương lượng một chút nào sao ... Được rồi ... chuyện đã như vậy cũng không còn biện pháp nào cả... Thanh Thanh, con nói với Hạo Vân đi, chúng ta đồng ý điều kiện của hắn. Xảy ra chuyện gì thì một mình ông ngoại chịu là được ... Thanh Thanh, về tình báo của gia tộc Morgan, con cũng thảo luận với Hạo Vân xem, chúng ta có thể cùng chung được không?"
"Cái này con sẽ xử lý!" Trần Thanh Thanh nói.
..................................
Trải qua vài ngày cân nhắc, Phương Hạo Vân đã dần dần nắm bắt được bí quyết song tu rồi, hắn tính tối nay sẽ thử khôi phục một chút công lực cho dì Bạch.
Nếu thành công, công lực của dì Bạch mà được khôi phục, thì quả thật là một sự trợ giúp lớn đối với gia tộc thủ hộ.
Sau khi hẹn nhau qua điện thoại, dì Bạch sẽ đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi dưới sự hộ tống của nhân vật cao cấp trong gia tộc thủ hộ.
Phương pháp song tu đầu tiên là cần phải đạt cực khoái trước, cho nên sau khi hai người thương lượng xong, liền bắt đầu khiêu khích nhau, chỉ sau một lát, hai mắt của dì Bạch đã trở nên mê ly, gò má ửng hồng, đôi mi khép hờ, trên người cũng bắt đầu nóng lên.
"Hạo Vân... em nóng quá ..." Dì Bạch kêu to một tiếng, hai tay rời khỏi người Phương Hạo Vân, bắt đầu tự cởi quần áo trên người mình ra, thân thể tuyệt vời của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt Phương Hạo Vân, cặp mông không ngừng vặn vẹo, đôi môi đỏ mọng không ngừng mấp máy, phát ra những tiếng rên rỉ câu hồn.