Trong tay của Bạch An Viễn có rất nhiều hạng mục kiếm tiền, trừ cái thị trường tài chính này ra, còn có mua bán cổ phiếu, đồng thời, ông lấy danh nghĩa của bên Hàn Quốc để xây dựng xí nghiệp chim di trú tại Âu Mĩ cũng kiếm được không ít, hiệu quả cũng không tệ.
Nói đến các xí nghiệp chim di trú, Bạch An Viễn không khỏi cười nhạt. Quạ đen trong thiên hạ quả nhiên giống nhau, thật ra mấy ông quan trên thế giới này cũng cùng một đạo đức, vì chiến tích, bọn họ căn bản là không suy nghĩ lâu dài.
Cái này vô tình giúp cho mô hình xí nghiệp chim di trú trở nên phát triển thuận lợi.
Đương nhiên, đã có một vài quốc gia ở châu Âu ra lệnh trục xuất đối với xí nghiệp chim di trú này, hơn nữa còn cấm quay trở lại quốc gia của họ.
Và tất cả đều là do Bạch An Viễn gây nên.
Đối với chuyện này, các xí nghiệp khác đều cảm thấy rất oan.
Bởi vì phần lớn các xí nghiệp chim di trú đều tập trung ở Trung Quốc, vì quan ở đây dễ lừa, vì bọn họ thích theo đuổi những chiến tích mơ ảo.
Cũng may, thủ đoạn của Bạch An Viễn cao, không ai điều tra được đến người của ông.
Nhìn nhìn đồng hồ, Bạch An Viễn hít sâu một hơi, nếu trong vòng 24 giờ nữa, một tỷ của Phương Hạo Vân vẫn chưa đến, thì đành phải rút lui thôi.
Đúng lúc này, Bạch An Viễn nghe thấy có người gõ cửa.
"Là ai?" Bạch An Viễn có thể khẳng định, người này không phải Phương thiếu gia, bởi vì nếu là Phương thiếu gia, chắc chắn sẽ gọi điện đến trước.
"Là tôi... Trần Thanh Thanh.... vợ của Hạo Vân..." Ngoài cửa truyền vào một giọng nữa.
Trần Thanh Thanh là ai, Bạch An Viễn đương nhiên là biết. Cha cô là Trần Thiên Huy, cũng là một cô đông của tập đoàn, đồng thời ông cũng biết Trần Thanh Thanh là một trong số những cô vợ của Phương Hạo Vân.
Trần Thanh Thanh đi vào văn phòng của Bạch An Viễn, ngồi xuống ghế sofa đối diện ông, thản nhiên nói : "Nghe nói công ty đầu tư gặp khó khăn, các người cần một số tiền lớn phải không?"
Bạch An Viễn không rõ ý của Trần Thanh Thanh, cho nên không biết trả lời cô thế nào.
"Tôi là vợ của Hạo Vân... việc này tôi hẳn là phải biết..." Trần Thanh Thanh cười nói.
Bạch An Viễn có chút do dự, Trần Thanh Thanh đúng là vợ của Phương Hạo Vân, nhưng mà Phương Hạo Vân làm việc rất rõ ràng, công ra công mà tư ra tư, cho đến giờ vẫn chưa từng nhập lại một.
Theo lý thuyết mà nói, Trần Thanh Thanh không có chức vụ gì trong tập đoàn Đằng Phi, cô dường như không có quyền biết về tình huống Đằng Phi. Huống hồ Trần Thanh Thanh vẫn chưa từng xuất hiện tại Đằng Phi bao giờ cả, Bạch An Viễn thậm chí không biết bây giờ cô ta đang làm gì.
Cho nên, Bạch An Viễn lập tức nổi lên cảnh giác.
Bạch An Viễn cười nói : "Trần tiểu thư, xin lỗi... dựa theo quy định, tôi không được phép nói tình huống nơi này cho cô... Nếu cô muốn, cô cứ đi hỏi Phương thiếu gia"
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện ra một tia khác thường : "Bạch tiên sinh, tôi đến để giúp ông... tôi biết, các người cần một tỷ, tôi có thể cung cấp cho các người năm trăm triệu"
Bạch An Viễn lập tức cảnh giác, chuyện mình cần tiền tại sao Trần Thanh Thanh lại biết?
"Cô đến đưa tiền?" Bạch An Viễn nghi hoặc hỏi.
"Ừ!" Trần Thanh Thanh gật đầu :"Đương nhiên là đến đưa tiền, Hạo Vân là chồng tôi, tôi là vợ hắn, sao tôi có thể hại hắn?"
Bạch An Viễn suy nghĩ một chút rồi nói : "Trần tiểu thư, thứ cho tôi mạo muội. Tôi muốn hỏi một câu, sau khi cô về cô có gặp Phương thiếu gia chưa? Cậu ta có biết chuyện cô đến đưa tiền không?"
"Không biết!" Trần Thanh Thanh bĩu môi thản nhiên nói : "Tôi nghe nói các người gặp khó khăn, trực tiếp chạy lại đây, tôi còn chưa gặp mặt Hạo Vân nữa..."
"Nếu đã như vậy, bây giờ tôi giúp cô liên hệ với Phương thiếu gia... chuyện vay tiền hai người tự nói chuyện..." Chuyện này quá lớn, Bạch An Viễn không dám tùy tiện nói cho Trần Thanh Thanh cái gì cả.
Trần Thanh Thanh nhẹ giọng nói : "Tùy ông... có điều ông phải nhanh lên, tôi và ông đều rõ ràng, quá giờ thì cho dù là có gấp đôi số tiền này đi nữa cũng không làm nên chuyện gì..."
Bạch An Viễn nghe thấy thế, thầm nghĩ, Trần Thanh Thanh nắm giữ tin tức của mình vô cùng đầy đủ.
Dừng lại một chút, ông vội vàng gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân, sau vài tiếng chuông, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Phương Hạo Vân : "Bạch tiên sinh, có phải là sốt ruột rồi không, yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng gom tiền, bây giờ cũng đã gần đủ tám trăm triệu rồi..."
Trước khi Bạch An Viễn gọi điện đến, Phương Hạo Vân mới vừa thương lượng với Bạch Nguyệt Thiên xong, chuyển một khoảng tiền lớn từ tập đoàn Hùng Long về trợ giúp cho Phương Hạo Vân.
Không khéo chính là, mấy ngày gần đây, vốn lưu động của tập đoàn Hùng Long không còn nhiều, trong thời gian ngán chỉ có thể gom được tám trăm triệu.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Bạch An Viễn lập tức cười nói : "Phương thiếu gia, tám trăm triệu là đủ rồi... Trần tiểu thư mang đến năm trăm triệu nữa, bây giờ đang ở trong văn phòng của tôi, cậu nhanh đến đây đi..."
"Trần tiểu thư?' Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Trần tiểu thư nào vậy?"
" Trần Thanh Thanh tiểu thư... chính là vợ của cậu..." Bạch An Viễn nói : "Cậu lại đây đi, cô ta đang ngồi trong văn phòng của tôi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vừa mừng vừa sợ, mừng là vì chị Thanh Thanh rốt cục đã về rồi, sợ là không hiểu tại sao chị ấy biết mình cần tiền? Xem ra SeeDs vẫn chưa bớt giám sát mình.
Mặt khác, Phương Hạo Vân còn muốn biết, việc làm này của Trần Thanh Thanh có đại biểu gì không, có lẽ chị ấy sẽ là người liên lạc giữa mình và Lã Thiên Hành.
Mang theo đủ loại nghi hoặc, Phương Hạo Vân vội vàng chạy đến văn phòng của Bạch An Viễn.
Bạch An Viễn ra cửa nghênh đón, cười nói : "Phương thiếu gia, lần này chúng ta được cứu rồi... Cậu mang đi qua đi, tôi đi chuẩn bị một chút, lát nữa khi thị trường tài chính mở cửa, tôi sẽ bắt đầu ra tay..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân vỗ vai của Bạch An Viễn, nói : "Ông đi nghỉ ngơi trước đi, không có sức lực, thì sao ông có thể đối kháng với Edward?"
"Yên tâm đi, tôi có thể kiên trì được, hai ngày sau tôi có thể sẽ không cần ngủ..." Bạch An Viễn cười nói : "Nếu lần này chúng ta có thể chuyển thắng thành bại, thì sẽ đem sự nghiệp của cậu bước lên một tầm cao mới... Phương thiếu gia, cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi..."
"Haha, ông đi đi..." Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, đầy Bạch An Viễn ra, rồi đi vào trong.
"Hạo Vân, chị đã về!' Trần Thanh Thanh đứng dậy khỏi ghế, xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, trong mắt tràn ngập các tình cảm vui sướng.
"Chị Thanh Thanh, nghe nói chị mang năm trăm triệu đến, là ý của ông Lã phải không?" Không biết vì sao, Phương Hạo Vân cũng không ôn chuyện với Trần Thanh Thanh, mà trực tiếp hỏi vào vấn đề tài chính.
"Ừ!"
Tâm tình của Trần Thanh Thanh dường như cũng trở nên bình tĩnh lại, cô thản nhiên nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, đừng trách bên chị giám sát em... tin tức này chỉ là ngẫu nhiên thu hoạch được... Nói chính xác hơn là, bọn chị biết được em đang cần tiền, và bị gia tộc Morgan tấn công, mà không biết bên em..."
"Điều kiện gì...." Phương Hạo Vân hỏi.
"20% lợi tức...." Trần Thanh Thanh cắn răng nói : "Xin lỗi, đây đã là giới ha5nr ồi, dù sao thì cũng là một số tiền lớn, ông ngoại cũng phải mạo hiểm lắm..."
"Ok!" Phương Hạo Vân tỏ vẻ đồng ý ngay.
Tuy rằng trước đó Bạch An Viễn đã nói là 10% lợi tức, nhưng mà tình thế đang ép người, chuyện đã như vậy cũng không thể làm gì nhiều. 20% lợi tức, có thể ngăn chặn được sự thất bại của trận chiến này, và cũng không ảnh hưởng nhiều đến những gì kiếm được.
"Bây giờ chị sẽ thông báo cho bên kia chuyển tiền..." Trần Thanh Thanh nói.
"Không cần hợp đồng sao?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Chị và ông tin tưởng em!" Trần Thanh Thanh bình tĩnh nói : "Chuyện lần này, là chị và ông ngoại giúp riêng cho em, nếu thất bại, tất cả đều phải gánh trách nhiệm..."
"Ồ..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp một tiếng.
Ngay sau đó, Trần Thanh Thanh liền gọi điện thoại thông báo cho Lã Thiên Hành chuyển khoảng.
Bầu không khí có vẻ hơi kì quái, hai người này rõ ràng là người yêu của nhau, chỉ là bây giờ không hề có cái gọi là thân mật cả. Ngược lại, vẻ mặt của bọn họ, cách nói chuyện của bọn họ giống như là đang tiếp xúc với người ngoài vậy.
Đợi khi xác nhận đã chuyển tiền thành công, Trần Thanh Thanh mới cắn môi nói : " Hạo Vân, mấy ngày nay em có khỏe không? Có phải là em cảm thấy chị khác với trước kia không..."
Nói thật, lần này nhìn thấy Trần Thanh Thanh, cảm giác đầu tiên của Phương Hạo Vân chính là sự thay đổi, thay đổi quá lớn, rất khác biệt so với lúc trước.
Đương nhiên, cái thay đổi này không phải là thay đổi về bên ngoài, mà là thay đổi ở khí chất.
Trên người Trần Thanh Thanh bây giờ tràn ngập khí chất của một người lính, tuy rằng mặc đồ thường, nhưng cô vẫn làm cho người ta có cảm giác là một người lính. Cái mùi lính trên người của cô còn nồng nặc hơn cả Hà Thanh nữa.
Phương Hạo Vân cố gắng mỉm cười, nói : "Em cảm thấy chị chẳng thay đổi gì cả... Chị vẫn là chị Thanh Thanh của em, là người yêu của em, là vợ của em... Đúng rồi, lần này chị về Hoa Hải, là vì công tác, hay là vì cái khác? Còn đi nữa không?"
"Không đi!"
Trần Thanh Thanh đến gần một chút, nói : "Lần này chị trở về, là để nhận công việc liên lạc, vốn chị tính để người khác làm, nhưng nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy chị mới thích hợp nhất..."
"Haha... chúng ta cứ nói về chuyện công việc mãi... Chị Thanh Thanh, chị có về nhà chưa?" Phương Hạo Vân hỏi.
Trần Thanh Thanh chậm rãi lắc đầu "Vẫn chưa, chị trực tiếp chạy đến đây... Nếu chuyện tiền bạc không còn vấn đề, chị muốn về nhà..."
"Đúng vậy, chị nên về nhà đi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chú Trần và dì Lã biết chị trở về, hẳn sẽ rất vui mừng"
Phương Hạo Vân vừa dứt lời, điện thoại của hắn liền vang lên, hắn nhanh cóng lấy điện thoại trong túi ra, khi hắn nhìn màn hình, thấy không hiện số, sắc mặt hơi đổi, lập tức nghe : "Dì... có phải là chuyện bên kia đã thu xếp thỏa đáng?"
Điện thoại này là do dì Bạch gọi đến, Phương Hạo Vân phỏng chừng là chuyện bên bộ tộc thủ hộ đã được thủ xếp rồi, kêu hắn đi đến.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của dì Bạch : "Hạo Vân, chuyện bên con dì cũng biết rồi, con không cần chạy đến 9day6, chờ khi con giải quyết vấn đề xong rồi đến cũng không muộn... Chuyện tiền bạc còn thiếu gì không?"
"Đã giải quyết rồi!" Phương Hạo Vân kể lại mọi chuyện trước mặt Trần Thanh Thanh.
Trong điện thoại dường như hơi im lặng một chút.
"Hạo Vân, hãy nghe dì nói... Phải tin tưởng Thanh Thanh, tin tưởng tình yêu của hai đứa, nhất định có thể chiến thắng kiểu giáo dục tẩy não của Lã Thiên Hành..." Dì Bạch nghiêm túc nói : "Trong cuộc sống, chỉ có sức mạnh của tình yêu mới là lớn nhất, tin tưởng người mình yêu, tin tưởng cảm giác của hai đứa..."
"Con biết rồi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói :" Con sẽ có chừng mực..."
"Là dì Bạch thần bí gọi đến sao?" Trần Thanh Thanh nhìn hắn, hỏi : "Chị biết dì ấy vẫn luôn điều tra tình huống của chị..."
Phương Hạo Vân nói : "Là vì muốn tốt cho em..."
"Chị biết, cho nên chị rất cảm kích dì ấy... Hạo Vân, nếu em không còn chuyện khác, chị muốn về nhà, lát nữa chúng ta sẽ liên hệ sau..."
"Ừ!'
Trần Thanh Thanh về nhà, làm cho vợ chồng Trần Thiên Huy mừng rỡ. Một người đàn ông mặt lạnh như Trần Thiên Huy thậm chí cũng len lén chảy nước mắt, còn Lã Nguyệt Hồng thì ôm lấy Trần Thanh Thanh mà khóc.
Sau một hồi nói chuyện, Trần Thiên Huy mới hỏi : "Thanh Thanh, con trở về, Hạo Vân có biết không?"
"Dạ, bọn con đã gặp mặt rồi" Trần Thanh Thanh đương nhiên là hiểu tâm tư của ba, cười nói :"Ba, ba yên tâm đi, quan hệ của con và Hạo Vân vẫn không thay đổi, bọn con đều rất tốt..."
"Con nói vậy ba cũng yên tâm..." Trần Thiên Huy vẫn luôn lo lắng, lo rằng ông bố vợ của mình sẽ đem con gái chống lại Phương Hạo Vân.
"Thanh Thanh, ông ngoại có thu xếp cho con làm gì không? Lần này con trở về còn đi nữa không?" Lã Nguyệt Hồng nói.
"Không đi nữa!" Trần Thanh Thanh thản nhiên nói :"Bây giờ con là người phụ trách SeeDs ở Hoa Bắc, kiêm luôn người liên lạc Hoa Hải... về phần công việc, con tiếp nhận nhiệm vụ chưa hoàn thành của Hà Thanh!"
Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, sắc mặt của Trần Thiên Huy liền thay đổi, đúng là lo cái gì trời cho cái đó. Con gái của mình đã bị ông bố vợ điên tẩy não, bây giờ còn làm vậy.
Tựa hồ như cảm nhận được tâm sự của ba, Trần Thanh Thanh chủ động giải thích : "Ba, ba cứ yên tâm, công việc của con sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của con và Hạo Vân đâu, xin mọi người tin tưởng con..."
"Buổi tối chúng ta mời Hạo Vân đến, cả nhà cùng ăn một bữa đoàn viên nha?" Lã Nguyệt Hồng đề nghị.
Trần Thanh Thanh đang muốn đáp ứng, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy là do Phương Hạo Vân gọi đến, cô vội vàng nghe điện thoại.
Phương Hạo Vân mời Trần Thanh Thanh đến chổ của hắn để dự tiệc.
Trần Thanh Thanh đồng ý không chút do dự : "Ừ, buổi tối tám giờ, chị sẽ đến đúng giờ..."
Lã Nguyệt Hồng nói thầm : "Tối nay con không ở cùng ..."
Trần Thiên Huy vội chặn lời vợ : "Tú Văn, để cho bọn trẻ gặp mặt đi, chúng ta đừng làm kì đà... Dù sao thì lần này Thanh Thanh cũng về không đi nữa, chúng ta còn nhiều thời gian mà..."
"Đúng vậy, đúng vậy, sao em lại quên mất chuyện này..." Lã Nguyệt Hồng vui vẻ nói : "Còn nhiều thời gian, sau này mẹ sẽ mời Hạo Vân đến, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa đoàn viên..."
Địa điểm gặp mặt chính là văn phòng của Phương Hạo Vân tại tập đoàn Đằng Phi, hắn đã chuẩn bị một bàn cơm tây chính hiệu với ánh nến lung linh.
Dưới ánh nến ấm áp, hai người lẳng lặng thưởng thức bữa cơm
Trong toàn bộ quá trình, hai người không ai nói gì, chỉ nhìn nhau, không hề có ý lên tiếng gì cả.
"Chị Thanh Thanh, chúng ta cùng nhảy đi..." Sau khi thu dọn xong, Phương Hạo Vân cười nói, hắn đi qua trước mặt Trần Thanh Thanh, làm ra một thế mời rất phong độ.
Một điệu nhạc êm ái vang lên, Phương Hạo Vân ôm lấy eo của Trần Thanh Thanh, hai người đi đến giữa phòng, bắt đầu nhảy.
Trong giây phút Phương Hạo Vân ôm lấy Trần Thanh Thanh, một cảm giác quen thuộc lập tức nảy lên trong lòng, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của cô, trong lòng hắn có một cảm giác không nói nên lời.
Đồng thời, khi Trần Thanh Thanh ôm lấy người đàn ông cô yêu, trong lòng cũng tràn ngập tình cảm vui sướng, hơi thở đàn ông trên người hắn đã làm cho hô hấp của cô trở nên dồn dập.
"Hạo Vân... chị rất nhớ em, mỗi ngày chị đều nghĩ đến em..." Tâm tình của Trần Thanh Thanh đột nhiên trở nên kích động, nước đã tràn ngập trong con mắt xinh đẹp của cô : "Hạo Vân, chị sẽ không chống lại em, vĩnh viễn sẽ không, xin em tin tưởng chị..."
Phương Hạo Vân ôm lấy eo của cô, hơi động tâm, miệng cũng đã hôn lên môi anh đào của cô, Trần Thanh Thanh lập tức đáp trả nhiệt tình, đưa cái lưỡi thơm tho của mình vào miệng của hắn, bắt đầu mút và khiêu khích.
Cứ như vậy, bước chân của hai người từ từ chuyển lên giường trong phòng nghỉ.
Khi Phương Hạo Vân đặt Trần Thanh Thanh lên giường, thời gian dường như đứng lại, không khí dường như ngưng trệ, trong phòng chỉ còn tiếng thở của Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân.
Cái này gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn" đấy.
Hai con tim nóng bỏng, hai thân thể nóng như lửa cuộn vào nhau, dục vọng giống như núi lửa bùng nổ vậy.
"Hạo Vân... yên chị đi... chị Thanh Thanh cần tình yêu của em..." Ánh mắt của Trần Thanh Thanh đã trở nên mê ly, hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, tràn ngập hấp dẫn.
Mà bây giờ, sự khô nóng của Phương Hạo Vân cũng đã lên đến cực điểm, hắn là một người đàn ông bình thường, người đàn ông bình thường sẽ không thể nào chịu nổi sự kích thích như vậy.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một xúc động, và thằng em cũng hắn cũng có một phản ứng mãnh liệt. Hắn đặt Trần Thanh Thanh bên dưới, và dùng miệng hôn lên cặp môi nở nang của cô.
Trần Thanh Thanh tích cực hưởng ứng, hia người lại bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt.
Phương Hạo Vân vừa hôn môi cô, vừa dùng tay xoa nắn bộ ngực của cô, tiếng thở gấp và rên rĩ của Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng phát ra.
Sau một hồi triền miên vơi nụ hôn, Trần Thanh Thanh mới dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lộ ra khí tức của cường giả, một hồi lâu sau mới nói : "Hạo Vân, đồng ý với chị một chuyện..."
Phương Hạo Vân nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, gật đầu nói : "Chị nói đi..."
Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, rồi nói : "Hạo Vân, chị biết em không phải là người bình thường, sau này nhất định sẽ làm nên đại nghiệp. Chị hy vọng em đừng chống đối lại ông ngoại, không một cá nhân nào có thể chống lại cơ quan quốc gia cả, mặc kệ là thế lực của em phát triển bao nhiêu, trước mặt quốc gia, em vẫn không tính là gì"
Phương Hạo Vân cười tự tin : "Chị Thanh Thanh, có lẽ chị đã thấy được sự mạnh mẽ của SeeDs, nhưng đối với thực lực của em, chị vẫn chưa rõ ràng. Em có thể không giấu diếm chị, nếu ông Lã thật sự muốn đối phó em, thì người chịu thiệt chính là ổng, chứ không phải em..."
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, sắc mặt hơi kinh hãi :"Hạo Vân, em nói thật chứ?'