“Chú nghĩ nhất định cháu sẽ rất thất vọng phải không?” Trần Thiên Huy ôn tồn nói: “Hạo Vân, cháu là bạn của Thanh Thanh, cho nên chú không muốn
làm khó cháu. Có điều Trần Thiên Huy chú làm việc, trước nay công việc
là công việc, tình cảm là tình cảm. Tập đoàn Thịnh Hâm gần đây đã bắt
tay vào thực thi một số dự án, nguồn lực theo không xuể, hơn nữa chú đã
xem qua dự án mà công ty cháu đề xuất, không có điểm gì nổi trội cả.”
Trần Thiên Huy tung hoành trên thương trường mười mấy năm, đây là lần đầu
tiên giải thích cách làm của mình cho người khác nghe. Hành động như vậy tuy không phải sau này sẽ không có ai được như vậy, nhưng cũng đã là
chuyện chưa từng có rồi.
“Chú muốn gặp cháu? Bây giờ đã gặp được
rồi, chú nghĩ thế nào ạ?” Phương Hạo Vân không thuận theo câu chuyện của Trần Thiên Huy, mà nắm quyền chủ động khi đặt vấn đề.
Trần Thiên Huy hơi sửng sốt đôi chút, lập tức cười nói: “Muốn nghe sự thật?”
“Tùy chú ạ.” Phương Hạo Vân cười điềm tĩnh.
Trần Thiên Huy trầm tĩnh lại dáng vẻ, rồi nói: “Nói thực lòng, ngoài đôi mắt của cháu có chút thần thái khác thường ra, chú không thấy cháu có điểm
gì đặc biệt cả. Ít ra, cho tới thời điểm này cháu rất bình thường. Tuy
trông mặt cháu cũng khá điển trai, nhưng điều đó với chú không quan
trọng. Thật ra chú rất muốn biết trình độ võ thuật của cháu?”
Phương Hạo Vân điềm tĩnh nói: “Chủ tịch Trần, bất luận chú muốn gặp cháu với
bất kỳ mục đích nào, cháu đều rất cảm ơn chú. Đồng thời, cháu cũng muốn
nói với chú rằng, cháu đến gặp chú, chỉ là vì công việc. Cháu không
ngóng chờ việc cháu và học tỷ có quan hệ quen biết mà đi đường cửa sau,
cháu chỉ muốn chú cho cháu một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Trần Thiên Huy lại lần nữa ngẩn ra, gật gật đầu, rồi nói: “Điều đó là đương
nhiên, Trần Thị chú làm kinh doanh, luôn rất coi trọng sự công bằng,
minh bạch, công khai.”
Nói đến đây, Trần Thiên Huy khẽ quay mặt
đi, liếc nhìn cô con gái của mình, trông thấy đôi mắt đầy kỳ vọng của cô con gái, vẻ mặt đầy u oán. Tựa hồ cô đang trách cứ ông đã nói ra những
lời như vậy, khiến cho Phương Hạo Vân không đánh đã lui.
Tuy cảm
thấy hơi có lỗi với con gái, khiến cho nó phải mất mặt, nhưng ông ta
tuyệt đối sẽ không vì tình cảm riêng tư mà vứt bỏ nguyên tắc làm ăn của
mình.
Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Truyện “ “ được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
“Bố, Hạo Vân là con giới thiệu, bố không được phép” Trần Thanh Thanh lo lắng Phương Hạo Vân nổi giận, vội vàng đi tới đong đưa cánh tay của bố làm
nũng, hy vọng có thể giúp Hạo Vân được điều gì đó.
“Học tỷ, không cần đâu, chủ tịch Trần nói đúng đấy, làm ăn thì không được màng đến
tình riêng, nếu không kinh doanh sẽ chẳng có tiền đồ đâu.” Phương Hạo
Vân hiểu ý liền giải vây cho Trần Thiên Huy.
“Được rồi, nếu cậu
đã nói như vậy thì chị cũng mặc kệ hai người đấy.” Trần Thanh Thanh bĩu
môi, dùng dằng buông tay của ba ra, tức giận thở hồng hộc đi sang một
bên.
Vừa mới ngồi xuống ghế chưa ấm mông, điện thoại của Trần
Thanh Thanh đã vang lên, nhìn thấy đó là số của Hàn Tuyết Nhi, vội vàng
nghe máy. Nói chuyện với nhau vài câu, cô tắt máy, đi tới chỗ Phương Hạo Vân tỏ vẻ áy náy nói: “Hạo Vân, chị còn có chút việc, không thể ở lại
cùng cậu được, cậu nói chuyện với ba chị đi nhé.”
Nói xong, cô
lại nói với Trần Thiên Huy: “ Ba, Hạo Vân là bạn con, ba không được bắt
nạt cậu ấy, nếu không nhất định con sẽ liên thủ với mẹ đối phó với ba.”
“Ha ha, con cứ yên tâm, Hạo Vân là một chàng trai tốt, nếu không nói chuyện làm ăn thì ba rất ngưỡng mộ cậu ấy đấy. Vừa hay có chút chuyện ba cũng
muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“Không được nói lung tung.” Trần Thanh Thanh căn dặn một tiếng, rồi mỉm cười với Phương Hạo Vân bỏ đi...
.
“Hạo Vân, cháu thấy Thanh Thanh thế nào? “Sau khi Trần Thanh Thanh đi khỏi,
không khí trong phòng có chút nặng nề, một hồi lâu sau, Trần Thiên Huy
mới bắt đầu mở lời.
“Rất tốt ạ, học tỷ xinh đẹp hiền lành, hơn
nữa lại rất tài năng.” Phương Hạo Vân chỉ nói qua loa đại khái là vậy,
nhưng đã miêu tả rất tốt đặc điểm của Thanh Thanh.
“Chú chỉ có
một đứa con gái là nó.” Nghe xong câu nhận xét của Hạo Vân, Trần Thiên
Huy lập tức nói ra một câu khiến người ta phải suy đoán.
Phương Hạo Vân có chút suy nghĩ, hình như hậu thế của những người thành công đều là con gái cả.
Thấy Phương Hạo Vân chẳng nói năng gì, Trần Thiên Huy khẽ nhíu mày nói tiếp: “Tuy có đôi lúc Thanh Thanh hơi sỗ sàng, tính tình trẻ con, nhưng chú
tin vào con mắt của nó. Nó đã nhắm vào rồi thì chắc chắn không sai
được.”
Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Phương Hạo Vân khẽ nhủ thầm
trong bụng, Trần Thiên Huy nói dông dài lôi thôi, ẩn ý này nọ như thế
rốt cuộc là có ý gì.
Có đôi lúc hắn còn cảm giác như thể Trần Thiên Huy nhìn vào đôi mắt hắn giống như thể cha vợ xem ý tứ của con rể vậy.
Không sai, từ khi bước vào cửa đến giờ, Phương Hạo Vân đã không chỉ một lần có cảm giác như vậy.
Hắn lại nghĩ, Trần Thiên Huy liệu có đang hiểu lầm gì mình không? Có khi
ông lại nghĩ rằng, mối quan hệ của mình không chỉ là bạn bè khác giới
thông thường không nhỉ?
Nghĩ tới đó, Phương Hạo Vân cảm thấy mình cần phải giải thích đôi chút. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thì Trần
Thiên Huy đã lại tiếp tục nói: “ Hạo Vân, chú nghe Thanh Thanh nói công
phu của cháu rất giỏi. Thế này vậy, cháu qua đây giúp chú ít việc. Tập
đoàn Thịnh Hâm tuy ở thành phố Hoa Hải danh tiếng không phải là nhỏ,
nhưng dù sao hiện giờ cháu vẫn chỉ là một nhân viên nghiệp vụ tạm thời.
Đến chỗ của chú, rồi chú sẽ cho cháu được thể hiện hết tài năng của
mình. Nếu cháu đồng ý, chú có thể sắp xếp một chức vụ từ giám đốc trở
xuống cho cháu. Thậm chí là trưởng phòng ban cũng không thành vấn đề.”
Phương Hạo Vân nhìn vào đôi mắt từng trải kinh nghiệm trên thương trường kia
của ông, khóe miệng hơi nhếch lên tỏ ý mỉm cười, thản nhiên nói: “Chủ
tịch Trần, cháu chưa bao giờ tin vào chuyện miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống. Cho dù là có, cũng không thể là rơi xuống đầu cháu. Chủ tịch cho cháu một điều kiện hấp dẫn như vậy, cháu nghĩ cháu cũng phải bỏ ra
điều gì đó tương xứng phải không ạ?”
Trần Thiên Huy khẽ nhíu mày, bình thản giải thích: “Cháu sai rồi, chú không cần cháu phải bỏ ra hay
trả giá điều gì cả, chú chỉ muốn đem lại một vũ đài cho cháu thi triển
tài hoa của mình, để cháu bước lên con đường thành công.”
“Sau đó thì sao ạ?” Phương Hạo Vân khẽ cười hỏi.
“Sau đó.” Trần Thiên Huy ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân nói: “Không sai,
quả là có thêm ý khác nữa. Hạo Vân, nếu cháu và Thanh Thanh đã là bạn
rồi thì đừng có lúc nào cũng gọi chú là chủ tịch Trần nữa. Nếu như cháu
đồng ý, cứ gọi chú là chú Trần là được.”
“Vâng, chú Trần.” Phương Hạo Vân không phải là loại người ra vẻ này nọ, lúc này lại đổi giọng,
hắn trầm giọng nói: “Chú Trần, thật ngại quá, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại
của cháu là học, làm việc tại tập đoàn Thịnh Hâm chỉ là kế hoạch tạm
thời của cháu. Thực ra từ tận đáy lòng cháu cũng không thích làm kinh
doanh cho lắm.”
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trần Thiên Huy đứng sững người, Phương Hạo Vân gần như đã cự tuyệt lời đề nghị của ông.
Đối với Trần Thiên Huy mà nói, cơ hội ngàn vàng mà ông mang lại cho hắn,
trên thực tế cũng chẳng khác là mấy so với chiếc bánh từ trên trời rơi
xuống, hắn đáng ra không cần phải từ chối. Thậm chí Trần Thiên Huy còn
cảm thấy, nếu là một người phàm tục thì người đó nhất định sẽ không bao
giờ từ chối cả. Đây đúng là cơ hội một bước lên trời mà.