Liền đó, một cơn mưa máu văng khắp tứ phía, tên Lão ngũ manh động còn sống nhăn đã bị Phương Hạo Vân chém đôi.
Với cách ra tay tàn độc như vậy, đến ngay cả những tên cướp tay nhuốm đầy
máu cũng phải hoảng sợ, họ đang nghĩ, kẻ này...kẻ này có còn là người
nữa hay không?
Hàn Tuyết Nhi run lẩy bẩy, cô vội vàng nhắm mắt,
cảnh tượng đầy máu tanh này suýt tí đã làm cô phải nôn, mùi máu tanh
trong không khí cũng khiến cô khó mà thở được.
Cô đang nghĩ, tên
cảnh sát bịt mặt này rốt cuộc là người như thế nào? Hắn ta có thật là
cảnh sát không? Có thật là đến cứu mình không? Hàn Tuyết Nhi đang lo
lắng, ngộ nhỡ tên cảnh sát bịt mặt này không phải là người tốt. Cô sợ
rằng mình vừa thoát khỏi hang sói, đã rơi ngay vào miệng cọp.
Trong thời gian ngắn đã giết hai tên cướp, tâm trạng của Phương Hạo Vân đã
nhẹ đi nhiều. Hắn không lo tên cướp sẽ làm hắn bị thương, mà thật ra
những tên cướp này cũng không đủ bản lĩnh làm hắn bị thương. Cái hắn lo
là, nếu thúc ép bọn cướp quá sẽ khiến Hàn Tuyết Nhi bị hại. Nếu đã quyết định cứu cô, đương nhiên không thể để cô bị một vết thương nào.
Lão tứ tận mắt thấy tên cảnh sát bịt mặt dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để
giết hại anh em của mình, trong thâm tâm bắt đầu sợ hãi. Cơ thể hắn đã
phát run, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Những tên cướp trong
Thập Nhân Bang đâu có ai chưa từng giết người, nhưng thủ đoạn giết người như tên cảnh sát bịt mặt này, họ đúng là theo không kịp.
Đôi mắt
của Phương Hạo Vân nhìn vào cơ thể đang phát run của tên Lão tứ. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Mày đang rất sợ, đúng không?”
“Tao...tao muốn giết mày...” Lão tứ bị Phương
Hạo Vân nhìn chằm chằm, phòng tuyến tâm lý dần dần không giữ được nữa,
thậm chí còn có suy nghĩ muốn quỳ xuống. Trong thâm tâm hắn thầm chửi
rủa tên đối thủ đang đứng trước mặt.
“Tao biết là mày muốn giết
tao, nhưng lại không làm được. Tạm thời mày có thể không cần chết.” Nói
xong câu này, Phương Hạo Vân bèn chuyển ánh nhìn về phía Lão tam: “Trong số hai chúng mày đây chỉ có thể sống một.”
Đầu óc Lão tam đột
nhiên trở nên căng thẳng, lùi lại vài bước, chỉa mũi súng vào Hàn Tuyết
Nhi, uy hiếp nói: “Mày lùi lại, nếu không tao sẽ nổ súng giết chết con
bé này.”
“Tùy mày...” Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói: “Tuy khoảng
cách giữa chúng ta có vẻ xa, nhưng tao rất có lòng tin là, khi mày nổ
súng giết chết con bé đó, thì tao cũng cùng lúc chém đứt cổ mày rồi.
Tiện thể nhắc nhở mày là, chức trách của tao là giết hết đám người bại
hoại đạo đức như mấy đứa chúng mày, còn con bé này, không nằm trong sự
bảo vệ của tao, mày có thể giết tùy ý.”
Nói xong lời này, trong
lòng Hàn Tuyết Nhi lại thấp thỏm lần nữa, cô tức giận rất muốn kháng
nghị, là một cảnh sát, cho dù anh có che cái mặt lại, anh cũng đâu thể
không lo đến tính mạng của con tin chứ. Nhưng, khi những lời này sắp vọt ra khỏi miệng, cô lại không dám nói nữa. Dù gì thì cũng đã đến nước
này, mọi việc đành phó thác cho ông trời vậy.
Đôi mắt cô chớp lấy
chớp để, hy vọng tên cảnh sát bịt mặt có thể giữ được đạo đức nghề
nghiệp, đừng có lấy tính mạng của công dân có đóng thuế ra mà đùa giỡn.
Thế nhưng Phương Hạo Vân từ đầu buổi đến giờ vẫn không thèm nhìn lấy cô một lần.
Lão tam cầm cây súng trên tay, do dự một hồi, liền chĩa mũi súng về phía
Phương Hạo Vân, vội vàng hỏi: “Mày muốn gì đây, mày muốn sao mới chịu bỏ qua cho chúng tao?”
“Nói cho tao biết, là ai thuê chúng mày làm
vụ này?” Rất rõ ràng, vụ án bắt cóc Hàn Sơn và vụ Hàn Tuyết Nhi bị cướp
có liên quan đến nhau. Phương Hạo Vân muốn biết tên chủ mưu đứng phía
sau là ai, như vậy mới có thể nhổ tận gốc rễ, không để lại phiền phức gì nữa. Hiện giờ Phương Hạo Vân chỉ muốn sống những ngày bình dị, nên hắn
rất sợ phiền phức, mà cách giải quyết phiền phức tốt nhất chính là giải
quyết đến tận gốc rễ.
“Không ai thuê chúng tao cả...”
Phương Hạo Vân nghe xong, liền bật cười: “Mày đã chọn con đường chết...!” Nói
vừa dứt lời, cả người Phương Hạo Vân đã tiến lên phía trước, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng mà xông qua, lúc này cây súng trên tay Lão tam
không chĩa về phía Hàn Tuyết Nhi, nên là cơ hội ra tay tốt nhất đây.
“Lão tam, cẩn thận...!” Lão tứ la lên một tiếng, nhưng toàn thân như người
bị hạ đường huyết, đến cả sức lực để bóp cò cũng không còn. Tốc độ nhanh như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, đã gần như đánh gục hắn hoàn toàn.
Lão tam vội vàng cầm súng lên, hướng về phía Phương Hạo Vân ngắm chuẩn,
tiếc là tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, khoảng cách lại quá gần, vốn không thể ngắm chuẩn được.
“Pằng, pằng, pằng...!”
Tiếng
súng vang lên, Lão tam trong lúc gấp gáp, chỉ đành bắn loạn xạ về phía
trước. Nhưng những tiếng súng này ngoài việc khiến cho tâm trạng của hắn và Lão tứ càng thêm hoang mang ra, thì chẳng có tác dụng gì cả.
Phương Hạo Vân được sự yểm trợ của tiếng súng, đã nhẹ nhàng tiếp cận Lão tam,
đồng thời đã tạo ra một vết cắt hoàn mỹ trên cái cổ của hắn.
Lại thêm một cái đầu người rơi xuống đất.
Hàn Tuyết Nhi bị dọa sợ đến nỗi suýt tí là kêu thất thanh, nhưng cô đã dùng hai tay bịt miệng mình lại.
Chốc sau, Phương Hạo Vân từ từ bước đến bên cạnh tên Lão tứ đang run cầm
cập, nhỏ nhẹ hỏi: “Xem ra mày là kẻ sống sót rồi. Nhưng tao vẫn muốn
được nghe sự thật.”
Phương Hạo Vân đã dùng những cách thức kỳ lạ
liên tiếp giết hết các thành viên trong Thập Nhân Bang, trong mắt Lão
tứ, hắn đáng sợ chẳng khác nào ác ma.
Hắn hoảng hốt lui lại một bước, sợ sệt nói: “Có thật là mày sẽ thả tao không?”
Phương Hạo Vân ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cái cổ họng của hắn, cười nhạt
nói: “Nếu mày không nói, bây giờ mày có thể chết được rồi.”
“Khoan đã, đừng giết người nữa...” Hàn Tuyết Nhi do dự một lúc, lấy hết can
đảm nói: “Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc nãy tôi nghe họ sơ ý nói ra, hình như là chuyện có liên quan đến công trình vịnh Kim Thủy...”
“Vịnh Kim Thủy?”
Phương Hạo Vân ngớ người ra một lúc, cảm thấy cái tên này rất quen. Bình tĩnh
lại, suy nghĩ kỹ, hắn đột nhiên nhớ ra hình như đã thấy tên dự án mở
rộng vịnh Kim Thủy này ở trong phòng làm việc của bà chị.
Nghĩ đến đây, trong đầu Phương Hạo Vân bỗng lóe lên một ý nghĩ: “Người chủ tấm
da mặt này gặp tai nạn, có thể nào cũng là vì công trình mở rộng vịnh
Kim Thủy này không?”
Nếu thật là vậy, hắn có nghĩa vụ phải tìm ra
tên chủ mưu đứng phía sau. Dù sao, hắn cũng đã thay thế thân phận của
người ta, cũng nên giúp người ta báo thù rửa hận chứ.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân lớn tiếng hỏi: “Là ai đã thuê bọn mày làm?”
“Không biết, em thật sự không biết là ai?” Lão tứ sợ hãi tột độ nói: “Em chỉ
biết chuyện có liên quan đến việc mở rộng vịnh Kim Thủy, nhiệm vụ này là do Lão đại nhận, bọn em chỉ lo việc bắt cóc Hàn Tuyết Nhi để gây thêm
áp lực cho Hàn Sơn mà thôi, những chuyện khác em không hề biết. Chỉ có
mình Lão đại mới biết rõ người thuê là ai.”