Chị, em không muốn chuyển, em thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, hơn nữa,
em cũng không muốn tiêu hoang tiền bạc của gia đình. Ở trọ cùng với chị
Mai, mức lương thấp nhất của em cũng đủ tiêu rồi.” Phương Hạo Vân thành
thực nói: “Chị, đừng xen quá nhiều vào chuyện của người khác, thực ra
chị Mai và chị Mỹ Kỳ đều là người tốt.”
“Không được, em buộc phải chuyển.” Phương Tuyết Di nói rất dứt khoát, không hề có ý định nhường miếng cho em.
“Chị, em đã lớn rồi, có quyền chọn lựa cuộc sống riêng cho mình.” Từ khi trọ
cùng với Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân càng lúc càng cảm thấy bà chị này
rất tốt, tuy rằng có chút tham tiền, nhưng xét về bản chất thì rất được. Cảm giác Tạ Mai Nhi mang lại cho hắn rất chân thực, rất tự nhiên, cô ấy ham hố tiền tài, khát vọng được gả cho một đại gia kim cương giắt đầy
mình. Tuy có chút thô thiển, nhưng lại có vẻ khá thực tế. So với những
người con gái dối trá đạo mạo khác thì cô vẫn còn tốt chán.
“Hạo Vân, em.”
Phương Hạo Vân cắt đứt lời nói của chị, nói đĩnh đạc: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Chị, nếu như chỉ gọi em tới đây bởi vì chuyện này, thì em
nghĩ em phải đi rồi. Đúng rồi, chị Văn Kỳ bảo em liên lạc với tập đoàn
Trần Thị, nhân tiện hôm nay có thời gian, em định đi tới công ty đó xem
sao, không chừng còn gặt hái được những kết quả ngoài sức tưởng tượng
nữa thì sao?” Dứt lời, Phương Hạo Vân cũng quay người chực đi ra.
“Đợi đã!”
Phương Tuyết Di gọi giật cậu em lại, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, lúc này Phương Hạo Vân cũng đưa mắt qua đó, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Rất lâu,
Phương Tuyết Di điềm nhiên nói: “ Hạo Vân, xin lỗi em, chị không nên nổi nóng với em, em nói đúng, em đã lớn rồi, chị không có quyền can thiệp
vào đời sống riêng của em. Có điều chị hy vọng em hãy chín chắn lên, em
còn nhỏ, lúc này vẫn chưa thể hiểu hết được trong chuyện tình cảm, thế
nào là tình yêu. Đừng dễ dãi khi đưa ra quyết định để rồi phải trả giá.”
“Chị, em biết là chị muốn tốt cho em.” Phương Hạo Vân thành thực gật gật đầu, rồi nói: “Em biết thế nào là chừng mực mà. Thực ra. thực ra chị cũng
nên đi tìm bạn trai được rồi.”
“Thằng nhóc xấu xa, chuyện của chị không cần em phải quan tâm, được rồi, bây giờ em có thể đi rồi. Đúng
rồi, chuyện ở tập đoàn Trần Thị là mẹ dặn Văn Kỳ bảo em đi tiếp xúc.
Thật ra, theo hiểu biết của chị, lần này dự án đầu tư của Trần Thị sẽ
không hợp tác với chúng ta. Chị nghĩ ý của mẹ là, hy vọng có thể rèn
luyện kỹ năng giao tiếp cho em với đối tác. Cho nên em cũng không cần
phải đặt áp lực cao quá, kỳ thực không được thì bỏ đi thôi.”
Mỗi
lần nhắc đến chuyện tình cảm, thái độ của Phương Tuyết Di đều có chút
không tự nhiên. Tuổi tác của cô quả thực đã đến kỳ cập kê nói chuyện
tình tứ rồi. Thế nhưng. trong lòng cô có điều khó nói. Cô rất hiểu tâm
trạng của cha cô Phương Tử Lân. Nếu như cô nói tới chuyện bồ bịch, thì
có nghĩa là cô đã hủy bỏ hoàn toàn tư cách kế thừa của tập đoàn Thịnh
Hâm. Phương Tử Lân tuyệt đối sẽ không giao cơ nghiệp đã gây dựng trong
suốt bao năm qua của mình cho người khác.
“Chị, mỗi người đều có
quyền mưu cầu hạnh phúc riêng cho bản thân, em nghĩ ba không phải người
như chị vốn nghĩ. Em cảm thấy chị nên tìm một cơ hội nói chuyện thẳng
thắn.” Phương Hạo Vân không còn khó hiểu với ý của bà chị nữa.
“Hạo Vân. bỏ đi, tạm gác không nói chuyện của chị nữa, chị tự có tính toán
cho mình rồi, em lo cho mình là được. Đi đi, chị đang có một bản kế
hoạch phải lập ra trước 5 giờ, bây giờ tạm thời không nói chuyện với em
nữa.” Phương Tuyết Di rõ ràng là muốn lảng tránh chủ đề này. Bắt đầu từ
hồi 14 tuổi khi đã bắt đầu hiểu biết về mọi chuyện, Phương Tuyết Di đã
biết mình đang phải đối mặt với những sự lựa chọn vô cùng khắc nghiệt và khó khăn. Hoặc là phải hy sinh hạnh phúc, tìm được vũ đài cho mình thể
hiện tài hoa, hoặc là mưu cầu hạnh phúc, vứt bỏ cơ hội thừa kế tập đoàn
Thịnh Hâm.
Phương Tuyết Di tính cách cứng cỏi luôn muốn chứng tỏ
mình, cho nên cô đã chọn vứt bỏ quyền mưu cầu hạnh phúc. Cô muốn dùng sự nỗ lực của mình để chứng minh cho ba của mình thấy, con gái không hề
kém cỏi hơn con trai...
.
Rời khỏi công ty, Phương Hạo Vân gọi cho Trần Thanh Thanh, hy vọng sự có mặt của cô sẽ làm cầu nối thuận lợi cho cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn Trần Thị Trần Thiên Huy.
Bên phía Trần Thanh Thanh cũng không có o ép làm khó gì cả, vừa nói cái đã
đồng ý ngay lời mời của Phương Hạo Vân, lúc này hắn cũng bắt đầu đi tới
tập đoàn Trần Thị.
Phương Hạo Vân mặc dù không học qua về nghiệp
vụ, nhưng hắn cũng biết, khi làm nghiệp vụ thì phải có mạng lưới quan hệ kinh doanh rộng rãi. Người nghiệp vụ viên xuất sắc thường có rất nhiều
mối quan hệ rộng rãi, cũng chính là “nhân mạch”. Một số ít nghiệp vụ
viên cấp cao sở dĩ lương bổng hàng năm những hàng triệu, thậm chí ngót
chục triệu, giá trị nằm ở chỗ những mối quan hệ mà người đó gây dựng nên rộng rãi dày đặc thế nào.
Cho nên, Phương Hạo Vân cũng không lãng phí “nhân mạch” Trần Thanh Thanh mà hắn có thể lợi dụng được kia.
Phương thức kinh doanh của tập đoàn Trần Thị và tập đoàn Trịnh Hâm hoàn toàn
khác nhau, tập đoàn Thịnh Hâm là một thực thể kinh tế, còn tập đoàn Trần Thị lại là một tập đoàn đầu tư lớn, có trong tay số lượng vốn khổng lồ.
Trước đây tập đoàn Thịnh Hâm cũng đã từng hợp tác với tập đoàn Trần Thị, có
điều nguồn vốn được điều động trong các phi vụ làm ăn giữa hai bên cũng
không lớn lắm. Còn lần này, nghe nói mức đầu tư của tập đoàn Trần Thị có thể đạt ngưỡng 500 triệu. Dưới tình hình khủng hoảng tài chính như hiện nay, bỏ ra 500 triệu để đầu tư, quả thực không phải là một khoản nhỏ
chút nào. Nguồn vốn khổng lồ được chào mời sẽ thu hút rất nhiều sự cạnh
tranh từ các công ty tập đoàn cỡ bự. Tính đến nay, chỉ tính riêng những
đối thủ cạnh tranh ngang hàng với tập đoàn Thịnh Hâm cũng đã có 7, 8
cái. Hơn nữa, dự án mở mang của tập đoàn Thịnh Hâm lần này cũng không
chiếm được ưu thế như mong đợi với đối thủ.
Với Trác Nhã và
Phương Tuyết Di, thương mục đầu tư lần này không được họ kỳ vọng quá
lớn. Sở dĩ Trác Nhã nhờ lời Văn Kỳ bảo Phương Hạo Vân động tay vào
thương vụ này, chỉ là để cho hắn mở mang tầm mắt thêm chút xíu, học hỏi
thêm kinh nghiệm.
Đương nhiên, bọn họ cũng đều mong rằng Phương Hạo Vân có thể đem lại niềm vui bất ngờ cho họ...
Sau khi Phương Hạo Vân bước vào đại sảnh của tập đoàn Trần Thị, lấy ra tấm
danh thiếp vàng của Trần Thanh Thanh đã đưa cho hắn, đưa cho nhân viên
tiếp đãi trước cửa. Rất nhanh sau đó, một cô nàng trông rất được mắt tới và dẫn Phương Hạo Vân đi theo đường của VIP, lên thẳng tầng 25, đến
thẳng phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trần Thị.
“Hạo Vân,
cậu đến rồi à, chị đã nói với ba về chuyện của cậu rồi, cậu đi theo
chị.” Trần Thanh Thanh nhìn thấy Phương Hạo Vân đi tới, vội chạy lại
đón, rõ ràng là rất nhiệt tình.
“Không mang theo quà gặp mặt à?”
Trần Thanh Thanh trông thấy hai tay Hạo Vân trống trơn, không khỏi cười
phá lên. Cô chưa từng thấy nhân viên nghiệp vụ nào gặp tổng giám đốc mà
không mang theo quà gặp mặt cả.
Phương Hạo Vân ngơ ngác một chút, sắc mặt có đôi chút xấu hổ: “Ba chị thích nhận quà của người khác à?”
“Ha ha, xem ra đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm lại chẳng có chút hiểu
biết gì về những chuyện lễ nghĩa trên chính trường cả” Trần Thanh Thanh
dường như sớm đoán được Phương Hạo Vân sẽ tới với bộ dạng như vậy, như
thể làm ảo thuật lấy ra từ trong lồng ngực một túi trà Đại hồng bào
thượng hạng, giúi vào trong tay Phương Hạo Vân, dặn dò: “Ba chị thích
uống trà, nhất là Đại hồng bào, cậu cầm lấy đi.”