Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 24: Q.10 - Chương 24: Dạy dỗ Hương Hương.






Cô dùng tay xoa nắn làn da bóng loáng của mình, một cảm giác tê dại từ trên cơ thể truyền đến, đánh úp vào lòng cô. Thân thể của cô càng lúc càng mẫn cảm hơn.

Lúc trước, cô chưa từng có cảm giác như vậy.

"Phương thiếu gia... em muốn..." Tay của Hương Hương không tự chủ đưa lên một bên ngực và ở dưới thân mình, hai chổ mẫn cảm nhất của cơ thể, một cảm giác tê tái xông thẳng lên não của cô, làm cho cô có cảm giác mê muội.

Khi tự vuốt ve, âm thanh rên rỉ của Hương Hương càng lúc càng lớn, khiến cho Phương Hạo Vân thậm chí muốn vọt vào đặt cô xuống dưới thân để mà chơi đùa.

Kêu to một tiếng, ở dưới của Hương Hương đã phun ra một dòng nước nóng, và dưới tác dụng của dòng nước từ vòi sen, nó nhanh chóng bị pha loãng đi.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, cô vội vàng dùng khăn lau khô thân mình, mặc cái áo sơ mi ngắn tay treo trong phòng tắm của Phương Hạo Vân.

Cầm lấy khăn, vừa lau mái tóc đen dài của mình, Hương Hương vừa đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân : "Đồ của anh em mặc rất vừa..."

Thể hình của Phương Hạo Vân không lớn, ngược lại còn khá là nhỏ con, cho nên quần áo của hắn chỉ lớn hơn một số so với đồ nữ. Vì thế cái áo sơ mi ngắn tay của hắn mặc trên người Hương Hương, có thể làm áo ngủ luôn.

Bởi vì trên người Hương Hương vẫn còn dính nước, cho nên khi mặc áo vào liền bị dính nước vào người, làm lộ thân thể hoàn mỹ hấp dẫn ra ngoài.

Nhất là hai nụ hoa trước ngực, hầu như là đã chọt thẳng lên cao, đứng ở góc độ của Phương Hạo Vân có thể thấy rất rõ ràng. Đưa mắt nhìn xuống dưới, vòng eo tinh tế, thọn gọn không dư thừa, bụng phẳng da mịn. Hai chân thon dài, mông to tròn, mặc dù đã bị cái áo sơ mi che lại rồi, nhưng cũng không thể che đậy được cái hấp dẫn của nó.

Xuyên qua góc áo, hắn thậm chí có thể nhìn thấy được dấu vết của cái quần lót màu đen.

Hai mắt của Phương Hạo Vân mở to ra, nhìn cô mà không chớp mắt. Hương Hương ý thức được hắn đang nhìn mình, trong lòng âm thầm bật cười, nói :"Phương thiếu gia, sao anh cứ nhìn chằm chằm người ta vậy?"

Phương Hạo Vân nuốt nước miếng cái ực, cười nói : "Cô gợi cảm mê người như vậy, tôi không nhìn cô thì nhìn ai?"

"Phương thiếu gia, nghe anh nói như vậy, trong lòng em rất vui vẻ... Anh biết không? Cơ thể của em chưa từng bị người đàn ông nào nhìn qua cả" Hương Hương đùa nghịch thân thể, cố ý biểu lộ đường cong cơ thể ra trước mặt Phương Hạo Vân, có cảm giác giống như là vũ nữ thoát y vậy. Có điều, thân thể của cô quả thật có phải ra sự hấp dẫn kinh người.

Phương Hạo Vân đến sát bên người Hương Hương, kéo tay cô, nói : "Hương Hương, nếu tối nay cô đã tính ngủ lại, vậy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

Hương Hương bỏ tay hắn ra, nói : "Anh nghĩ em sợ anh à.... Đại chiến ba ngàn hiệp, em cũng không khiếp sợ gì..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân ôm ngang Hương Hương, nói : "Không tồi, không tồi, tôi thích đàn bà như vậy..." Nói xong, Phương Hạo Vân ôm Hương Hương đặt ngang người, bàn tay sờ về hướng mông to của cô, bóp nhẹ một cái, ngón tay của hắn khẽ vuốt ve giữa cái khe rãnh ở mông. Hương Hương rên yêu kiều một tiếng, cái mông thỉnh thoảng nâng lên hạ xuống, thẹn thùng nói : "Phương thiếu gia, anh thật là biến thái, không thể tưởng được, anh còn thích như vậy..."

Phương Hạo Vân ôm cô vào ngực, cười nói : "Chẳng lẽ cô không thích kích thích?"

"Đương nhiên thích!"

Hương Hương liếc mị nhìn Phương Hạo Vân mọt cái, đột nhiên dùng hai tay nâng mặt hắn lên, miệng hôn nhiệt liệt lên môi hắn, nói đứt quãng : "Phương thiếu gia... làm cho em thoải mái đi... làm cho em sung sướng đi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm cười lạnh, ngón tay bắt đầu xoa nắn nhanh hơn, và tiếng thở gấp của đàn bà càng lúc càng lớn, ánh mắt cũng trở nên mê ly hơn.

"Phương thiếu gia... nhanh lên..."

Dưới sự thúc giục, Phương Hạo Vân chấm dứt trò dùng tay, bắt đầu đâm vào, và cô ta liền kêu tao một tiếng, bắt đầu nhấp eo liên tục phối hợp với sự chinh phạt của hắn.

Và tình cảm mãnh liệt lập tức tràn về phòng.

Ước chừng khoảng bốn mươi phút sau, Hương Hương mới được lên mây, đạt được cảm giác cực khoái.

Cùng lúc đó, cô xoay người lại nhét tiểu Hạo Vân vào miệng, bắt đầu phun ra nuốt vào, cô không muốn lãng phí cái chất ngọt ngọt kia.

Sau khi tất cả đã chấm dứt, mọi thứ đều trở lại bình thường, Hương Hương giống như một con mèo nhỏ cuộn mình lại nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Hương Hương rất thích cái cảm giác này, nhưng cô rất rõ ràng, cuộc sống như vậy không có khả năng kéo dài. Cô có sứ mệnh của mình, trước khi sứ mệnh hoàn thành, thì cô không có khả năng được tự do.

Mà sứ mệnh đó, nằm trên người đàn ông bên cạnh cô.

"Hương Hương, nói cho tôi biết, tộc trưởng mới lên của gia tộc Morgan là ai?" Bàn tay to của Phương Hạo Vân vuốt ve sau lưng cô, bắt đầu hỏi.

Hương Hương đột nhiên nghe Phương Hạo Vân hỏi như vậy, thân thể lập tức run lên, bình tĩnh lại tâm tình, Hương Hương cắn môi nói : "Phương thiếu gia, anh lại nói bậy rồi, em không biết anh đang nói gì cả... Cái gì mà gia tộc Morgan, Hương Hương sinh ra và lớn lên tại gia tộc thủ hộ này mà..."

"Haha!"

Bàn tay của Phương Hạo Vân nắm lên trên bộ ngực của cô, dùng sức bóp một cái, đôi mắt phát sáng : "Hương Hương, tôi không thích đàn bà nói dối, lai lịch của cô tôi rất rõ ràng, nói cho tôi biết tộc trưởng của gia tộc Morgan rốt cục là ai? Trong Thiên Phạt thành rốt cục còn bao nhiêu đồng bọn của cô?"

"Em thật sự không biết anh đang nói gì mà?" Hương Hương cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

"Hừ!"

Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên sự tức giận, khóe miệng hiện lên sự tàn nhẫn : "Cơ hội tôi đã cho rồi, nếu cô không biết nắm bắt, thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc..."

Cảm nhận được sự tức giận và sát khí trên người Phương Hạo Vân, từ trong đáy lòng của Hương Hương sinh ra một nổi sợ hãi, có điều cô vẫn cắn môi nói : "Phương thiếu gia, cho dù anh thật sự giết em, em cũng không biết anh đang nói gì cả? Hương Hương chỉ là một cô gái, em chỉ hy vọng có thể làm bạn bên cạnh anh, về phần những chuyện khác, em không muốn lo..."

Phương Hạo Vân đè cô xuống, tay to không ngừng xoa nắn bộ ngực của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười :"Hương Hương, tôi biết võ sĩ chữ Vương các người tương đối trung thành, nhưng cô đừng quên, thân phận của cô đã lộ. Bây giờ cô nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi muốn, lúc nào tôi cũng có thể làm cho cô tan xương nát thịt... Hoặc là sống không bằng chết..."

"A..." Không biết là cố ý hay là do động dục, mà trong hơi thở của Hương Hương lại truyền ra tiếng rên rỉ, nhìn Phương Hạo Vân nói : "Phương thiếu gia... làm em đi..."

"Hắc hắc!"

Phương Hạo Vân cười một tiếng, đột nhiên lật cô lại, bắt cô đưa lưng về hướng mình, nhếch mông lên : "Hương Hương, cô không phải thích kích thích sao? Bây giờ tôi sẽ cho cô kích thích thật sự..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đâm thẳng vào trong lổ còn lại của cô, một cảm giác đau đớn lập tức lan tràn trong lòng. Hương Hương không nhịn được kêu lên, ý muốn thoát khỏi sự xâm phạm của Phương Hạo Vân, nhưng Phương Hạo Vân đã sớm đoán được điều đó, cho nên nhanh tay điểm huyệt cô lại, làm cho thân thể của cô không thể nhúc nhích.

Phương Hạo Vân cố ý tàn phá Hương Hương, cho nên biết rõ Hương Hương rất đau, nhưng hắn cũng không chút thương tiếc, động tác vừa nhanh vừa mạnh...

"Phương thiếu gia... tha em..." Hương Hương đành phải cầu xin.

"Hắc hắc, thật là kích thích..." Phương Hạo Vân đưa tay đánh lên cặp mông trắng tuyết của cô vài cái, tiếp tục thúc đẩy và chinh phạt.

Cũng may đây là Hương Hương, nếu đổi lại là người bình thường chắc đã ngất xỉu lâu rồi.

Phải biết rằng, tiểu Hạo Vân rất thô và cứng, lại còn to nữa chứ, cái lổ thứ hai của Hương Hương lại nhỏ và tinh xảo, quả thật không chịu nổi sự tàn phá của nó.

Sau một phen bị tàn phá, toàn thân Hương Hương hầu như đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô thở hổn hển liên tục, trong đôi mắt chảy ra những giọt nước đau khổ và khuất nhục. Có vài lần cô động sát ý, nhưng nhớ lại sứ mệnh của mình, cô đành phải tiếp tục chịu đựng.

Hơn nữa, đối phó Phương Hạo Vân, bản thân cô không có nắm chắc tuyệt đối.

"Kích thích không?"

Phương Hạo Vân cười một tiếng, tiếp tục bắt Hương Hương duy trì tư thế này, chân khí trong bàn tay kích phát ra, nhẹ nhàng vỗ về chổ bị hắn tàn phá ấy.

Và cái chổ đang sưng đỏ ấy dưới tác dụng của chân khí nội gia, bắt đầu khôi phục lại nguyên trạng.

Sau khi đã làm chán chê, Phương Hạo Vân lại vứt cô ra giường, nói : "Hương Hương, thiên đàng hay địa ngục, là tùy vào chọn lựa của cô..."

"Phương thiếu gia, em thật sự không biết anh đang nói gì mà?" Hương Hương cố gắng khống chế nhịp tim của mình, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình bình thường.

"Bốp!" Một tiếng.

Phương Hạo Vân giơ tay lên tát một cái vào mặt của Hương Hương mà không hề có dấu hiệu báo trước.

" Phương Hạo Vân, anh thật quá đáng..." Hương Hương nổi giận quát một tiếng, làm bộ tức giận, nhân cơ hội đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị rời đi, nhưng mà, Phương Hạo Vân có thể để cho cô đi sao?

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân ngăn cản trước mặt Hương Hương, cười lạnh nói : "Cơ hội tôi đã cho cô, nhưng chính cô không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi..."

Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân lại giơ tay tát một cái vào miệng của Hương Hương, nói : "Nói! Đồng bọn của cô còn có những ai? Nếu không, tôi cho cô sống không bằng chết..."

"Tôi không biết!'

Hương Hương nghiêm mặt nói : "Tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì cả... Anh giết tôi đi, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi..."

"Đến lúc này rồi mà còn giả bộ với tôi..." Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên sát khí, đi đến điểm vài huyệt đạo trên người cô nói : "Kinh mạch nghịch lưu, tôi xem cô chống đỡ được bao lâu"

"Phương thiếu gia, vì sao anh lại đối với tôi như vậy.." Chân khí trong kinh mạch của Hương Hương vận chuyển ngược, khiến cho toàn thân xuất hiện sự đau đớn kịch liệt. Cái cơn đau này, so với lần rape ass khi nãy còn hơn cả trăm lần.

"Hương Hương, đừng trách tôi, ai kêu cô là kẻ thù của tôi... Tôi và gia tộc Morgan không thể cùng tồn tại được... Cô là người của gia tộc Morgan, đương nhiên là phải chịu sự trả thù của tôi... Đau đớn chỉ mới bắt đầu thôi, về sau còn nhiều trò vui..." Phương Hạo Vân cười lạnh : "Vẫn là câu nói đó, thiên đường hay địa ngục, tự cô lựa chọn đi..."

"Tôi thật sự không biết!" Hương Hương vẫn cắn môi nói.

"Vậy tùy cô!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói một tiếng, rồi không thèm để ý đến vẻ mặt đau đớn của Hương Hương nữa.

Chỉ sau một hồi, khuôn mặt vốn thanh tú của Hương Hương đã trở nên dữ tợn, trong đôi mắt hiện lên sự hỗn độn.

Phương Hạo Vân thấy thế, cảm thấy rằng mình ra tay chưa đủ tàn nhẫn.

Thoáng do dự một chút, hắn đi đến đưa tay truyền chân khí vào đan điền của cô, và ngay lập tức, Hương Hương liền cảm thấy đau đớn gấp trăm lần truyền đến, không ngừng kêu to lên.

"Đây chỉ mới là mở đầu!"

Phương Hạo Vân bây giờ trống giống một ác ma, trong đôi mắt hắn không hề có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc nữa, chỉ lộ ra vẻ tàn nhẫn và tàn nhẫn thôi.

"ÁC MA!"

Hương Hương oán hận nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Vì sao anh lại đối với tôi như vậy, tôi thật sự không biết gì cả, anh tha cho tôi đi, chỉ cần tha cho tôi, cái gì tôi cũng đồng ý với anh..."

"Võ sĩ chữ Vương quả thật là danh bất hư truyền..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Hương Hương, cô nghĩ tôi có nên phế hết công phu của cô, sau đó đưa cô đi làm gái bao không?"

Lời này vừa nói ra, thân thể của Hương Hương lập tức run rẩy kịch liệt.

Thân là con gái, sở dĩ cô có thể sống bình yên trong cái thế giới này, hoàn toàn là nhờ vào công phu của cô. Mất đi công phu rồi, cô sẽ giống một phế nhân, không còn chút giá trị nào cả.

Lòng cô hơi dao đ6ọng.

Hương Hương không sợ chết, nhưng mà cái kiểu tra tấn sống không bằng chết của Phương Hạo Vân lại làm cho cô sợ hãi.

Mất đi công phu rồi bị ngàn người đè, ngàn người cưỡi... Nghĩ đến cái cảnh đó, trong lòng Hương Hương không khỏi run lên.

"Hiểu rõ rồi chứ? Bây giờ muốn làm sao?" Phương Hạo Vân luôn quan sát đến vẻ mặt của Hương Hương, chú ý đến những biểu hiện trong mắt của cô.

"Tôi... anh giúp tôi giải trừ đau đớn đã..." Hương Hương cắn răng nói.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, đi qua giải huyệt, hơn nữa còn đánh tan luồng chân khí đang khiến cô đau đớn kia.

Ngay lập tức, đau đớn trên người Hương Hương liền biến mất, và đúng như lời Phương Hạo Vân nói, đúng là thiên đường và địa ngục.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?' Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười : "tôi nhắc nhở cô một chút, đau đớn ấy chỉ là mở đầu thôi..."

"Tôi nói, cái gì tôi cũng nói..." Phòng tuyến tinh thần của Hương Hương rốt cục đã hỏng.

"Tôi... tôi muốn chết!" Hương Hương đột nhiên cười lạnh, sau đó dùng răng cắn chặt vào chất độc giấu bên trong hàm răng...

Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân đã giơ tay túm lấy miệng của cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.