Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 92: Q.7 - Chương 92: Đinh Tuyết Nhu mắc bệnh nặng.






" Hạo Vân, theo tôi...!" Vương Hà không nói hai lời đã nắm chặt lấy tay Phương Hạo Vân túm hắn đi, giống như là rất gấp.

"Chờ đã...!"

Phương Hạo Vân giãy tay khỏi Vương Hà, hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cho dù là tôi có đi theo chị, thì chị cũng phải nói rõ ràng cho tôi chứ? Nếu mà không nói thì tôi sẽ không đi theo chị đâu..."

Vương Hà hơi sửng sốt rồi áy náy nói: "Thực có lỗi, là tôi sốt ruột quá... Hạo Vân, Nhu Nhu bị bệnh, hơn nữa tình hình đã vô cùng không tốt rồi... Trong lòng nó lại có chuyện nên không phối hợp với trị liệu của bác sĩ , tôi hi vọng cậu có thể theo tôi tới đó gặp Nhu Nhu, có lẽ con bé sẽ nghe theo lời cậu..."

" Bị bệnh?"

Phương Hạo Vân vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là bệnh gì?"

"Là... bệnh máu trắng... hơn nữa đã chẩn đoán chính xác rồi, có điều may là chuẩn đoán sớm..." Nói xong, khóe mắt của Vương Hà đã đỏ, nước mắt giữ không được chảy xuống: "Hạo Vân, đề nghị của bác sĩ là trị liệu sớm một chút, tình huống của con bé cũng không khó chữa... Nhưng mà Nhu Nhu lại kiên quyết không chịu trị liệu bằng hóa chất."

"Ai...!"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức liền thở dài một tiếng, quả nhiên giống như sét đánh giữa trời quang, con người đang sống êm đẹp, tại sao tự nhiên lại sinh ra bệnh như vậy. Bệnh máu trắng chính là máu xấu, trên toàn thế giới đều coi là loại bệnh khó chữa, ngoại trừ việc cấy ghép tủy thì không còn phương pháp trị liệu hữu hiệu nào khác.

Không biết vì cái gì, trong lòng Phương Hạo Vân lại có chút đau đớn.

"Chẳng lẽ trong lòng mình vẫn luôn có cô ta?" Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức nói: "Đinh tiểu thư hiện đang ở đâu? Chị dẫn tôi tới đó, tôi sẽ khuyên cô ấy..." Mặc kệ là nói như thế nào, Phương Hạo Vân cũng không hy vọng cô gái mà mình đã từng yêu phải chịu sự dày vò của bệnh tật...

" Nhu Nhu vẫn không chịu trị liệu bằng hóa chất, chỉ ở nhà uống ít thuốc..." Vương Hà thúc giục: "Chúng ta nhanh nhanh đi thôi..."

Sau khi rời khỏi tập đoàn Đằng Phi, Vương Hà chỉ vào chiếc BMWs phía trước, nói: "Lên xe của tôi..."

Dọc theo đường đi, Vương Hà lái xe như bay, ngay cả đèn đỏ cũng không quan tâm. Cô hy vọng rằng Đinh Tuyết Nhu sẽ mau chóng được gặp Hạo Vân, sớm khuyên cô tiếp nhận trị liệu. Bác sĩ nói, bệnh này không thể không chữa, thời điểm đầu còn có thể dùng hóa chất trị liệu, nhưng mà tới giai đoạn sau, thì chỉ còn cách làm phẫu thuật ghép tủy.

Đương nhiên, Vương Hà cũng đã suy tính đến trường hợp xấu nhất.

Ngay từ hôm qua, cô đã liên hệ với toàn bộ kho tủy trên toàn thế giới, hy vọng có thể tìm ra được tủy phù hợp với Đinh Tuyết Nhu.

Trên đường đi, Phương Hạo Vân suy nghĩ tán loạn, những năm gần đây, trong lòng hắn luôn hận Đinh Tuyết Nhu, mặc dù sáu năm sau tình cờ gặp lại, nhưng mà hắn vẫn không có ý muốn tha thứ cho cô ta.

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ được, Đinh Tuyết Nhu lại bị mắc bệnh máu trắng.

Chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt cô ta?

Phương Hạo Vân thổn thức không thôi, quả thực là ứng với câu nói thế sự vô thường.

Nói thật, đây cũng không phải là kết cục mà Phương Hạo Vân kì vọng. Chuyện tình năm đó hiện giờ xét lại, có lẽ đúng là hiểu lầm, cho dù Đinh Tuyết Nhu quả thực đã gây tổn thương đến hắn, nhưng mà cũng không đến mức phải dùng sinh mệnh của cô để hoàn lại.

" Hạo Vân, chúng ta tới rồi..." Vương Hà giọng đầy lo lắng, chặn luồng suy nghĩ của Phương Hạo Vân, hai người vội vàng xuống xe đi vào nhà.

" Hạo Vân, tôi đã liên hệ với bệnh viện sửa đổi một gian phòng khách thành phòng bệnh, có bác sĩ chuyên môn và y tá chịu trách nhiệm hai mươi bốn tiếng... Đợi lát nữa đi vào, cậu hãy cố khuyên nhủ nó nhé..." Nói tới đây, Vương Hà đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi Hạo Vân, vài ngày trước có phải là cậu lại phát sinh ra mâu thuẫn gì với Nhu Nhu hay không... tôi nhớ hôm đó nó trở về khóc liên tục, cuối cùng bị ngất... mà vì cơn ngất này mà bệnh viện mới tra ra là nó bị bệnh máu trắng..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như hôm đó khi Đinh Tuyết Nhu đưa cho hắn đĩa nhạc, hắn có chế nhạo cô một vài câu, hay là đó chính là nguyên nhân khiến cho cô thương tâm mà khóc?

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân nói: "Không có chuyện gì đâu, tôi biết khuyên cô ấy thế nào..."

Bác sĩ và y tá vừa mới vào kiểm tra đi ra, trước mắt mà nói, tình hình thân thể của Đinh Tuyết Nhu coi như ổn định, có điều nếu tiếp tục không trị liệu thì sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.

Phương Hạo Vân ý bảo Vương Hà gọi bác sĩ tới, hắn định hỏi cụ thể một vài vấn đề từ bác sĩ, sau đó mới tiến hành khuyên bảo. Trực giác nói cho hắn, Đinh Tuyết Nhu hẳn là không dễ khuyên bảo.

Bác sĩ họ Đỗ, là bác sĩ chủ nhiệm của viện u bướu thành phố Hoa Hải, cũng là bác sĩ bậc thầy toàn Hoa Hải, ở trong phương diện trị liệu bệnh máu trắng có kinh nghiệm phong phú cùng với cách nhìn độc đáo.

Lần này bác sĩ Đỗ đồng ý tới đây làm bác sĩ tư, hoàn toàn là do Trương Bưu và Đại Phi hai người hỗ trợ, nếu không thì với danh vọng của bác sĩ Đỗ nhất định là sẽ không tới.

" Bác sĩ Đỗ, vị này chính là Phương thiếu gia mà tôi nói với ông, nếu như cậu ấy chịu khuyên bảo thì Nhu Nhu nhất định sẽ tích cực phối hợp với sự trị liệu của ông..." Vương Hà giới thiệu hai người với nhau.

Bác sĩ Đỗ cẩn thận đánh giá Phương Hạo Vân vài lần, trong lòng âm thầm khen ngợi, đúng là một người trẻ tuổi không tồi, nhìn hắn thần thái sáng láng, bộ pháp vững vàng, dường như còn có luyện công phu.

Thế nhân đều biết rằng bác sĩ Đỗ là chuyên gia về phương diện bệnh máu trắng, nhưng mà lại không biết ông kỳ thực là xuất thân từ một thế gia Trung y. Trình độ Trung y của ông vốn cũng không tồi, Trung y chú trọng nhất là dưỡng sinh, cho nên ông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được chi tiết của Phương Hạo Vân, hắn là một kẻ luyện võ.

"Xin chào Bác sĩ Đỗ...!"

Phương Hạo Vân mỉm cười chủ động chào hỏi bác sĩ Đỗ, sau đó vội vàng hỏi han bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu: "Bác sĩ Đỗ, tình huống thân thể của Đinh tiểu thư ra sao? Ông nói qua với tôi một chút, có thể xảy ra tình huống chẩn đoán sai hay không?"

Bác sĩ Đỗ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức không vui. Sau khi Đinh Tuyết Nhu phát hiện ra bệnh máu trắng đã từng qua mấy bệnh viện khác nhau để phúc tra, lần cuối cùng là làm ở viện u bướu Hoa Hải, hơn nữa còn do bác sĩ Đỗ tự mình chủ trì, lời nói của Phương Hạo Vân không thể nghi ngờ chính là hoài nghi năng lực của ông ta.

Vương Hà thấy thế vội vàng giảng hòa: "Bác sĩ Đỗ, Phương thiếu gia cậu ấy vừa từ bên ngoài trở về, cho nên còn chưa biết nhiều về tình huống của Nhu Nhu, nên mới..."

"Tiểu tử, tôi biết tâm tình của cậu... Có điều tôi phải nghiêm túc nói với cậu, bệnh tình của Đinh tiểu thư hoàn toàn không phải là chẩn đoán sai. Lần phúc tra cuối cùng là do tôi tự mình làm, Đinh tiểu thư đúng thật là bị bệnh máu trắng, cũng chính là bệnh ung thư máu mà bình thường hay nói... Có điều cô ấy mới chỉ ở giai đoạn đầu, nếu mà trị liệu đúng lúc thì cũng không phải là không thể chữa khỏi... Chỉ có điều tâm trạng của cô ấy quả thực là quá kém, hơn nữa lại còn cự tuyệt trị liệu... tình huống này khiến cho chúng tôi lo lắng..."

Nói tới đây, bác sĩ Đỗ dời ánh mắt sang phía Vương Hà, thở dài một tiếng nói: "Vương tiểu thư, nếu như người bệnh cứ nhất định không chịu nhận trị liệu, thì chúng tôi cũng không cần phải lưu lại nữa... hi vọng cô có thể hiểu cho."

"Chuyện này tôi biết... Bác sĩ Đỗ, ông cứ yên tâm, có Phương thiếu gia tới khuyên nhủ, Nhu Nhu nhất định là sẽ thay đổi chủ ý thôi." Vương Hà nói cam đoan.

" Được rồi, hy vọng như thế...!"

Ánh mắt của bác sĩ Đỗ lại hướng về phía Phương Hạo Vân, đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, luyện võ công phải không?"

"Vâng...!"

Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi: "Nếu như tôi đoán không lầm, bác sĩ Đỗ cũng có công phu, hơn nữa còn là công phu dưỡng sinh ngoại gia..."

Lời này vừa nói ra, bác sĩ Đỗ hơi kinh hãi, lập tức trong mắt ông ánh lên tinh quang, ngón tay trong giây lát đã đánh úp về phía Phương Hạo Vân, tốc độ cực nhanh, giống như bay vậy.

Phương Hạo Vân biết bác sĩ Đỗ là muốn thử hắn, lập tức liền mỉm cười, cước bộ hơi trượt, thoải mái tránh được công kích của bác sĩ Đỗ, cười nói: "Xem ra công phu của bác sĩ Đỗ không chỉ đơn giản là dưỡng sinh, còn có thể giết địch..."

"Hổ thẹn rồi...!"

Tuy rằng chỉ là thử chiêu, nhưng mà bác sĩ Đỗ cũng đã nhìn ra, người trẻ tuổi trước mặt này không hề đơn giản chút nào.

" Bác sĩ Đỗ, chúng ta lại nói về bệnh tình của Đinh tiểu thư đi. Cô ấy đang mạnh khỏe mà, như thế nào lại bị mắc bệnh máu trắng?" Phương Hạo Vân có hơi buồn bực hỏi.

"Bình thường mà nói, bệnh máu trắng có thể bởi nhiều nhân tố, như phóng xạ, độc vật hoặc dược vật hóa học, cũng có thể là do tố chất di truyền truyền bệnh qua virut... Nhưng mà Đinh tiểu thư vì sao bị mắc loại bệnh này thì tình huống không được rõ ràng cho lắm. Trước mắt tôi đề nghị Đinh tiểu thư trị liệu bằng phương pháp hóa chất, không chế bệnh tình có thể chuyển biến xấu... Đợi đến khi tìm được loại tủy cấy thích hợp thì sẽ nhanh chóng sắp xếp để tiến hành cấy ghép tủy. Nếu không một khi tới giai đạn sau, thì cho dù là cấy ghép tủy cũng sẽ khó khăn... Tình huống trước mắt là như vậy, Phương thiếu gia, Đinh tiểu thư vẫn đang ngồi ở trong phòng đó, cậu tới đó đi..."

Bác sĩ Đỗ hơi do dự nói: "Trong tay tôi cũng có một vài bài thuốc thuốc Đông y, cũng có thể có một chút tác dụng ức chế bệnh tình, có điều một vài loại dược liệu trong đó không phổ biến, hơn nữa còn là vô cùng hiếm có, sợ là khó tìm ra được..."

"Không việc gì...!"

Phương Hạo Vân nói: "Nếu có thể thì ông cứ đưa tôi phương thuốc đó, dược liệu tôi sẽ nghĩ biện pháp..."

"Được rồi..."

Bác sĩ Đỗ hơi thoáng do dự, đưa phương thuốc cho Phương Hạo Vân rồi dặn dò: "Đến khi cậu kiếm được đủ dược liệu thì nhớ bảo tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ tự mình sắc thuốc."

Đinh Tuyết Nhu kỳ thật cũng không ngồi không, mà cô đang tưởng niệm... Tưởng niệm lại những ngày khoái hoạt sáu năm trước với Phương Hạo Vân.

Nói thật, những ngày tháng ở trong việc phúc lợi Hoa Hải chính là quãng thời gian vui vẻ sung sướng nhất của cô... Nếu ông trời lại cho cô một cơ hội nữa, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không làm tổn thương cậu bé đó, cho dù là phải quyết liệt với người nhà, cho dù phải đối địch với toàn thế giới đi nữa.

" Hạo Vân, đến tột cùng là anh ở đâu? Phương đại thiếu gia là anh phải không?" Con ngươi của Đinh Tuyết Nhu chảy ra những hàng nước mắt, tí tách rớt xuống mặt đất.

"Cạch cạch..!"

Đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng người đẩy cửa phòng vào, Đinh Tuyết Nhu cũng không quay đầu lại, cô thản nhiên nói: "Chị Hà, là chị à? Em biết tâm tư của chị, chị không cần khuyên em, em muốn ngồi yên một lúc..."

Phương Hạo Vân nhìn cái hình bóng gầy yếu kia, không hiểu vì sao cái mũi hơi cay cay. Từ lần trước chia tay Đinh Tuyết Nhu tới giờ cũng chỉ mới có vài ngày, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó cô đã gầy yếu đi rất nhiều rồi.

Phương Hạo Vân rất rõ, đó là bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, cũng bởi là vì hắn.

" Chị Hà, chị đi đi... cơ thể của em em rõ ràng nhất, chị cứ yên tâm đi, trước khi không tìm được Hạo Vân em sẽ không chết đâu. Em nhất định phải chính mồm giải thích chuyện năm đó với anh ấy, em không hề phụ anh ấy..." Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu lập tức liền ho khan một trận kịch liệt.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, chân hơi trượt, chớp mắt đã hiện ra sau lưng cô, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vài cái lên lưng cô, giúp cho cô dễ hít thở hơn.

" Đinh tiểu thư, sao lại phải tra tấn mình như vậy... Sinh bệnh thì phải trị liệu chứ?" Phương Hạo Vân yếu ớt thở dài một tiếng, đi tới phía trước, đứng sóng vai với Đinh Tuyết Nhu, ánh mắt giống như cô, thản nhiên nhìn vào quang cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Là anh... Hạo Vân, sao anh lại tới đây?" Thân mình Đinh Tuyết Nhu nhẹ nhàng run rẩy, từ trong đôi mắt hiện lên tia vui mừng, cô vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, hỏi: "Chị Hà đâu? Sao anh đã tới đây rồi mà chị ấy lại không nói với tôi một tiếng..."

" Chị Hà đang ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ Đỗ..." Phương Hạo Vân xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng khuyên giải Đinh Tuyết Nhu: "Vì sao lại không chịu phối hợp với sự trị liệu của bác sĩ..."

"Anh biết rồi à... nhất định là chị Hà nói cho anh biết... tôi đã bảo với chị ấy rồi, bệnh tình của tôi không được nói với bất kỳ ai, thế mà chị ấy vẫn nói với anh..." Đinh Tuyết Nhu tự giễu cười cười: "Hạo Vân, vì sao anh lại tới khuyên tôi, là anh tự nguyện, hay là do chị Hà nhờ vả?"

"Cái này có quan trọng không?" Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói: "Quan trọng là... lúc này cô đang bị bệnh, bị bệnh thì phải trị liệu, nếu không một khi bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trị liệu, thì sẽ phiền toái..."

" Hạo Vân, anh có sợ chết không?" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên hỏi một câu.

Phương Hạo Vân hơi giật mình, lập tức trả lời: "Tôi không sợ chết... có điều tôi sẽ không dễ dàng buông tha sinh mệnh, cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có khi nặng tựa Thái sơn. Giống như cô lấy sinh mệnh của mình ra làm trò đùa, tương lai nếu chết thì cũng nhẹ tựa lông hồng..."

"Tôi không quan tâm...!"

Đinh Tuyết Nhu thản nhiên cười, lại nói về vấn đề phía trước: "Anh không sợ chết, nhưng mà tôi rất sợ chết... Thật sự, tôi vô cùng sợ chết..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.