Trần Thiên Huy ngớ người ra một lúc, sắc mặt liền thay đổi, con rể ông
đã chấm sao lại là bạn trai của người khác được nhỉ? Hừ, lần này rắc rối to đây!
Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, sao mình trở thành bạn
trai của Hàn Tuyết Nhi từ khi nào mà bản thân mình còn không biết vậy?
Nhưng để tránh Trần Thiên Huy tiếp tục lải nhải thuyết phục, hắn không
lên tiếng phản bác. Hắn thậm chí còn diễn kịch diễn cho giống, chủ động
đến gần kéo tay Hàn Tuyết Nhi, ân cần quan tâm: “Em không sao chứ? Bây
giờ anh sẽ đưa em về nhà.”
Hàn Tuyết Nhi vì muốn bảo vệ Trần
Thanh Thanh, cũng im lặng thừa nhận Phương Hạo Vân là bạn trai của cô,
liền phối hợp ngoan ngoãn nắm lấy tay Phương Hạo Vân, quay sang chào
Trần Thiên Huy: “Cháu xin phép dượng, cháu và Hạo Vân xin về trước,
chuyện hôm nay rất cám ơn dượng.”
“Con bé này, người nhà cả, không nên khách sáo.”
Trần Thiên Huy gật đầu đáp lại, trong lòng ông vẫn đang suy tính chuyện chọn Phương Hạo Vân làm con rể.
Vương Thế Phi dẫn theo A Tài đích thân tiễn Phương Hạo Vân ra tận cửa, khúm
núm: “Phương thiếu gia, hay là em bảo tài xế lái xe đưa anh về, anh có
chuyện gì cứ sai bảo em đi làm ạ!”
Phương Hạo Vân gật đầu, nói:
“Được rồi. À, con An Tiểu Trân tôi giao cho anh, dạy bảo cho nó biết học điều hay lẽ phải, nếu nó muốn kiếm công việc gì đó làm thì anh sắp xếp
cho một công việc đàng hoàng ở Kim Bích Huy Hoàng, đừng để nó giao du
với đám lưu manh vô lại kia nữa.” Nhớ tới yêu cầu của Hàn Tuyết Nhi,
Phương Hạo Vân quyết định bỏ qua cho An Tiểu Trân.
Dọc đường đi,
bên trong xe là một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, Hàn Tuyết Nhi và
Phương Hạo Vân ngồi ở băng ghế sau ngậm miệng không ai phát ra tiếng
nói.
Cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, cứ im lặng như thế
với ân nhân không hay lắm, một lúc lâu sau Hàn Tuyết Nhi mới mở lời
trước: “Hạo Vân, cám ơn anh, luôn làm phiền anh đến cứu tôi, tôi không
biết nên trả ơn anh như thế nào cho phải.”
“Cô thuộc về tôi mà, cô quên rồi à?” Phương Hạo Vân dường như không cần Hàn Tuyết Nhi trả ơn.
Hàn Tuyết Nhi vốn mang tâm trạng biết ơn sâu sắc, lại bị câu nói của Phương Hạo Vân dập tắt niềm háo hức, sắc mặt liền buồn hẳn xuống, lí nhí: “Anh yên tâm, thứ tôi hứa với anh, lúc nào anh cũng có thể đến lấy.”
Phương Hạo Vân nở một nụ cười chế giễu nơi khóe miệng, gằn giọng: “Tôi thích
loại con gái đầy đặn một chút, cô về nhà ăn cơm nhiều vào...”
Hàn Tuyết Nhi há hốc miệng, không biết nói gì vào lúc này. Bầu không khí
tĩnh lặng bao trùm trở lại trong xe, Phương Hạo Vân dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn bâng quơ vào cảnh vật ban đêm lướt qua ven đường.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Hàn Tuyết Nhi.
“Hạo Vân, dù nói thế nào tôi cũng rất cám ơn anh!”
Đợi chiếc xe dừng hẳn, Hàn Tuyết Nhi mở cửa bước ra, đứng ở bên ngoài cúi mình chào Phương Hạo Vân còn ngồi trên xe.
“Không cần thiết phải làm vậy!” Phương Hạo Vân nói nhỏ.
Thái độ của Phương Hạo Vân khiến Hàn Tuyết Nhi cảm thấy đau lòng, thậm chí còn hơi ấm ức.
Dõi theo chiếc xe từ từ đi xa, Hàn Tuyết Nhi không nén được cảm xúc, bật khóc nấc nở.
“Tuyết Nhi, con sao rồi? Có phải con đã bị ức hiếp không?”
Hàn Sơn đã nhận được điện thoại thông báo của Trần Thiên Huy, vội vã ra
ngoài đón con gái, vừa ngay lúc bắt gặp Hàn Tuyết Nhi đang khóc lóc.
Thấy ba mình đến gần, Hàn Tuyết Nhi vội đưa tay lau sạch nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay sang trấn an Hàn Sơn, nói: “Ba, con không
sao. Chuyện hôm nay cũng may có Hạo Vân và dượng ra tay cứu con.”
“Ừ, ba biết cả rồi.” Hàn Sơn nói vẻ thương cảm với con gái yêu: “Tuyết Nhi, tất cả đều do ba có lỗi với con, là ba liên lụy con. À phải, nghe dượng con nói lại, hình như con và Phương Hạo Vân đang yêu nhau?”
Hàn
Sơn tuy từng thấy qua mặt mũi của Phương Hạo Vân trong lần giải cứu ông
khỏi bọn Rắn đuôi chuông, nhưng lúc đó hoảng loạn tột độ nên không lưu
lại chút ấn tượng gì về hắn, hơn nữa Hàn Sơn cũng chỉ biết vị sát thủ
cứu mình trước kia tên là Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân sau khi
thay đổi khuôn mặt thì ông chưa từng gặp mặt. Vì thế đối với chàng trai
trẻ mà Trần Thiên Huy không ngớt lời khen tặng trong điện thoại, ông ta
không hề hay biết.
“Dạ!” Hàn Tuyết Nhi ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng quyết định gật đầu thừa nhận.
“Tuyết Nhi, trước đây ba luôn phản đối con yêu nhau quá sớm. Tuổi con còn nhỏ, con không hiểu cái gì là tình yêu, bây giờ con lo yêu đương không có
lợi cho cuộc sống và việc học của con, nhưng ba nghe dượng con kể Phương Hạo Vân là con trai của Phương Tử Lân, mọi mặt của chàng trai trẻ này
đều ưu tú hơn người, ba muốn gặp cậu ta coi thế nào. Như vậy đi, nếu con thật sự thích cậu ta, hãy hẹn một ngày nào đó dẫn cậu ta về nhà ăn cơm, để ba trò chuyện với nó coi thế nào, có được không con?”
Mấy lần liên tiếp gặp nguy hiểm làm cho Hàn Sơn quan tâm lo lắng cho con gái
hơn bao giờ hết, thậm chí ngay cả việc yêu nhau sớm ông cũng chấp nhận,
coi như một cách bù đắp cho Hàn Tuyết Nhi.
“Ba, việc này lúc sau
có thời gian hãy bàn tới, con rất muốn biết rốt cuộc Hàn gia ta đã đắc
tội với kẻ nào, có phải liên quan tới công trình vịnh Kim Thủy không?”
Hàn Tuyết Nhi lái sang chuyện khác, chỉ vì cô biết rõ giữa cô và Phương Hạo Vân không hề tồn tại tình yêu nam nữ, trong mắt hắn cô chỉ là một món
vật phẩm dùng để trả giá cho sự giúp đỡ của hắn.
Hàn Sơn nhăn mày nói: “Lần trước con nói con nghe được thông tin về kế hoạch phát triển
vịnh Kim Thủy từ bọn bắt cóc, những ngày này ba âm thầm điều tra, việc
này chắc không sai đâu. Nhưng số công ty tranh giành gói thầu phát triển vịnh Kim Thủy quá nhiều, hơn nữa còn có công ty của thành phố khác,
tỉnh khác, thậm chí đến cả các tập đoàn quốc tế cũng nhảy vào, trong lúc này ba không biết rõ là kẻ nào đang gây bất lợi cho nhà ta, nhưng mục
đích thật sự của chúng thì ba hiểu rõ, chính là muốn tập đoàn Hàn thị
rút lui khỏi cuộc cạnh tranh giành gói thầu phát triển vịnh Kim Thủy.”
“Những người hôm nay tập kích ba có bắt được không?” Hàn Tuyết Nhi tiếp tục hỏi dồn.
“Không bắt được, chúng chạy thoát rồi.”
Hàn Sơn tức tối nói: “Cảnh sát hiện nay toàn là lũ vô dụng, huy động lực
lượng hùng hậu đuổi theo mà để hung thủ chạy thoát. À phải, hai vệ sĩ đi theo bảo vệ con từ xa đã bị người ta dùng súng ngắm bắn chết rồi.”
“Cái gì? Họ chết rồi à?” Hàn Tuyết Nhi lộ vẻ sợ hãi: “Thế tại sao chúng không giết luôn con?”
Hàn Sơn trầm ngâm nói: “Ba nghĩ là bọn chúng muốn cảnh cáo ba, gây sức ép với ba nên mới không hạ thủ sát hại con.”
Nói đến đây, Hàn Sơn xúc động lên, nắm lấy tay con gái: “Tuyết Nhi, con yên tâm, ba đã bàn với dượng con rồi, bắt đầu từ hôm nay dượng con sẽ phái
những nhân viên tinh nhuệ nhất trong công ty bảo an phụ trách bảo vệ an
toàn cho con, đồng thời ba cũng thông qua một số quan hệ, chiêu mộ thêm
mười mấy tên lính đặc nhiệm vừa rời quân ngũ...Ba phải bảo đảm an toàn
tuyệt đối cho con gái của ba.”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, một tuần đã trôi qua kể từ khi ra tay đá bể hạ bộ của Mặt Sẹo. Trong suốt
thời gian một tuần này, Kim Tiền bang và Hỏa Long bang không tới tìm
Phương Hạo Vân và Phương gia trả thù, nhưng Phương Hạo Vân vẫn lo lắng
không yên, tất nhiên hắn không lo Kim Gia và Mặt Sẹo trả thù chuốc hận,
mà là lo cho cảm xúc của mình không còn chịu sự khống chế, từ sau khi
trừng trị gã Mặt Sẹo, Phương Hạo Vân cảm nhận rõ tác dụng phụ của Thiên
phạt không ngừng dâng lên, đã rất nhiều lần hắn phải dốc toàn lực mới
chế ngự được tính tàn bạo và thích chém giết lan tỏa xâm chiếm tâm hồn.
Vì chuyện này, trong tuần này hắn đã hai lần tìm đến dì Bạch, đương nhiên
chỉ dựa vào thuốc men và liệu pháp tâm lí, tuy giúp ích đôi chút nhưng
hiệu quả không rõ ràng. Dì Bạch nhiều lần mở miệng khuyên hắn đi giải
tỏa dục vọng, nhưng lần nào Phương Hạo Vân cũng không đủ quyết tâm.
Không đến bước đường cùng hắn không muốn đi vào con đường đó, hắn không
muốn mình giống như bọn biến thái Thập Nhân bang. Phương Hạo Vân tự hào
về điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và bọn chúng, chính là chúng bị tâm
lí lệch lạc điều khiển mặc sức làm bậy, còn hắn thì cố hết sức chống lại tính khí tàn bạo và dục vọng phát ra từ bản thân.
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, buổi sáng trong khi ngồi trên lớp nghe giảng, Phương Hạo
Vân đã mấy lần dâng trào cảm xúc muốn chém giết, trong đầu hắn thậm chí
từng nghĩ đến chuyện lao tới giết chết vị giáo sư già đang huyên thuyên
giảng bài trên bục giảng. Khó khăn lắm hắn mới chịu đựng cho xong buổi
học, buổi chiều không có tiết học, Phương Hạo Vân không đến công ty làm
việc, mà quay về chung cư Kim Hoa, tiện thể gọi điện cho Bạch Lăng Kỳ
hủy bỏ buổi hẹn hò tối nay, hắn muốn yên tĩnh một mình, cố gắng khắc chế cảm xúc tàn bạo sắp sửa dâng lên.
Uống hết chén thuốc do dì Bạch điều chế, Phương Hạo Vân bắt đầu niệm Kim Cang kinh, hy vọng sức mạnh
từ Phật pháp có thể giúp ích trong việc ức chế tính tàn bạo trong người.
Nhưng hết cả buổi chiều, Phương Hạo Vân vẫn không thành công trong việc chế
ngự cảm xúc tàn bạo, ngược lại còn ngày càng bực bội, cảm xúc thèm khát
máu me từ từ hóa thành ham muốn sắc dục, nội tâm của hắn đang khao khát
một cơ thể phụ nữ cho hắn giải tỏa...
Thật ra phương thuốc do dì
Bạch điều chế, có một số công hiệu dì không nói rõ với hắn, đơn giản mà
nói trong phương thuốc của dì Bạch có tác dụng chuyển hóa sức ép tinh
thần thành dục vọng.
So sánh với cảm xúc thích chém giết, khao khát dục vọng dễ dàng giải tỏa và khắc chế hơn, chí ít không làm hại sinh mạng của ai.
Dì Bạch biết Phương Hạo Vân giỏi kềm chế, nên trước đây đưa ra quy định
mỗi tuần cho hắn uống một lần thuốc, dì Bạch nghĩ tới rằng dục vọng
chuyển hóa vẫn phải nằm trong sự khống chế của hắn.
Nhưng mấy
ngày nay Phương Hạo Vân uống thuốc liên tục, dục vọng chuyển hóa tăng
gấp mấy lần, hôm nay đã đến mức độ chịu đựng cuối cùng, dục vọng trong
người hắn sắp bùng nổ đến nơi.
Tuy trong miệng không ngừng niệm
Kim Cang kinh nhưng Phương Hạo Vân ngày càng cảm thấy bức bối, toàn thân nóng rang như hòn than.
“Hạo Vân, em ở nhà à?”
Chính vào
lúc Phương Hạo Vân hết chịu nổi, đột nhiên nghe tiếng Trương Mỹ Kỳ ngoài cửa phòng của hắn: “Mai Nhi có một số công việc phải làm nên về muộn
một chút, chị đang rảnh rỗi nên qua đây làm cơm tối giúp nó.”
Trương Mỹ Kỳ cầm chìa khóa nhà của Tạ Mai Nhi mở cửa bước vào nhà, vừa mới ném túi xách lên ghế sofa, thấy phòng Phương Hạo Vân chưa khóa cửa, còn hắn đang ngồi bó gối trên giường, cô đi tới giải thích lí do có mặt ở đây
theo đúng phép tắc.
“Ờ!” Phương Hạo Vân đáp khẽ, tiếp tục tập trung tinh thần đối kháng với dục vọng dâng trào, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cử chỉ của Phương Hạo Vân hơi kì lạ, nhưng nghĩ lại hình như từng nghe Tạ Mai Nhi kể hắn biết chút ít võ thuật nên cũng không
thèm bận tâm, chắc lúc này hắn đang luyện công rồi.
Nhưng khi cô
chú ý tới dáng vẻ đau đớn của Phương Hạo Vân, cô không khỏi lo lắng. Do
dự giây lát, Trương Mỹ Kỳ bước lại gần quan tâm thăm hỏi: “Hạo Vân, em
không sao chứ? Có phải là em cảm thấy không được khỏe, có cần chị đi mua thuốc giúp em không?”
Nhìn tư thế luyện công của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ đang nghĩ có phải hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma không nhỉ?
“Em không sao.” Phương Hạo Vân trả lời một cách khó nhọc.
“Hạo Vân, nếu chịu không nổi thì tới bệnh viện khám thử đi.”
Trương Mỹ Kỳ vốn chẳng thân thiết với Phương Hạo Vân, nhưng tốt xấu gì cũng làm chung công ty, cô không thể bỏ mặc hắn đau đớn.
“Hạo Vân, em nói gì đi chứ, rốt cuộc em bị gì vậy?” Thấy sắc mặt Phương Hạo
Vân càng lúc càng đau đớn, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu lo sợ.
Phương Hạo Vân đang dồn toàn lực đối kháng với dục vọng trong lòng, nhưng Trương
Mỹ Kỳ liên tiếp nói chuyện bên cạnh quấy nhiễu, bất thình lình hắn hắn
quét mắt nhìn vào Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ sau khi tan sở đi
thẳng từ công ty đến chung cư Kim Hoa, cô vẫn đang mặc bộ đồ công sở,
hiển hiện vẻ đẹp quyến rũ từng trải của phụ nữ.
Người đẹp ở ngay
trước mặt, dục vọng trong lòng Phương Hạo Vân dâng lên mãnh liệt, ý chí
của hắn bắt đầu bị xâm chiếm, đồng thời dưới tác động của ham muốn, toàn thân Phương Hạo Vân nóng hừng hực, quần hắn từ từ cộm lên.
Trương Mỹ Kỳ đang chăm chú nhìn vào Phương Hạo Vân, đột nhiên để ý tới sự thay đổi dưới quần hắn, cô bắt đầu hồi hộp, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ.
Trương Mỹ Kỳ không ngờ Phương Hạo Vân dám giở thói lưu manh trước mặt cô, cô
nhăn mày nói: “Hay là để chị rót cho em ly nước nóng.” Trương Mỹ Kỳ muốn mượn cơ hội rời khỏi.
“Đợi đã, đừng đi.” Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, không tự chủ kêu lên một tiếng.
Một chút lí trí còn sót lại bảo với hắn tuyệt đối không được làm chuyện cầm thú ngay tại đây, cố gắng chế ngự dục vọng một lần nữa, Phương Hạo Vân
nghiến răng ken két nói: “Chị đi ra ngoài mau, khóa cửa lại đừng vào
đây, tốt nhất là rời khỏi đây luôn...”
Nghe Phương Hạo Vân nói
thế Trương Mỹ Kỳ lại thay đổi ý định bỏ đi, cô cảm thấy Phương Hạo Vân
nhất định có nỗi khổ khó nói, hắn đang gặp phải rắc rối nào đấy. Trước
tình hình này cô sao có thể mặc kệ hắn bỏ về được?
Trương Mỹ Kỳ
ân cần hỏi nhỏ: “Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Em
nói ra đi, bây giờ chị phải làm gì mới giúp được em?”
“Chị đi ra mau, mặc kệ em!” Phương Hạo Vân xua tay khó nhọc, tỏ ý đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi.