Phương Hạo Vân cười hi hí khen tiếp: “Chị không những có thân hình
quyến rũ, hơn nữa cơ thể chị còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng...”
Câu này hắn đang nói thật lòng, Phương Tuyết Di áp sát người vào hắn, mùi
thơm phức của cơ thể đàn bà xộc vào mũi, mùi thơm này khác với mùi thơm
phát ra từ cơ thể của Trác Nhã, mùi thơm của Phương Tuyết Di nhạt hơn
một chút, còn mùi thơm của Trác Nhã nồng hơn.
“Thằng ranh, nhìn đi đâu thế hả?”
Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang nhìn chăm chú, đột nhiên chị hắn thét to
lên, ngay tức khắc đầu hắn bị cốc một cú đau điếng: “Thằng ranh, mới có
tí tuổi đầu mà đã biết nhìn vào...”
Không sai, Phương Hạo Vân đang không thể tự chủ dán mắt vào ngực của Phương Tuyết Di, chỉ là Phương
Tuyết Di e thẹn không dám thốt ra vế sau của câu nói mà thôi.
“To quá!”
Phương Hạo Vân thu lại ánh mắt, buộc miệng buông ra một câu nói có vẻ rất vô duyên vào lúc này.
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Phương Tuyết Di lập tức đỏ ửng cả mặt, tất
nhiên cô không quên đem quyền thế của bà chị ra dạy dỗ thằng em trai háo sắc này, lại cốc một cú đau điếng lên đầu hắn, lần này mạnh hơn lần
trước nhiều, Phương Hạo Vân cảm thấy muốn nát cả sọ.
“Hạo Vân, em
là thằng quỷ con háo sắc, ngay cả chị mà cũng dám nhìn trộm, những cô
gái bên ngoài thì không cần nghĩ cũng biết thế nào rồi.”
Phương
Hạo Vân đưa ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, thật ra hắn đâu có nghĩ tới
chuyện nhìn trộm chị Tuyết Di, nếu hắn muốn đàn bà thì lúc còn ở tổ chức thiếu gì cơ hội, hơn nữa hiện giờ hắn và Phương Tuyết Di đang vào vai
chị em mà.
“Chị hai chị hiểu lầm rồi, thật ra em vẫn còn là một gã trai ngây thơ chưa biết gì...” Phương Hạo Vân thấy bà chị nổi giận, vội hấp tấp giải thích.
“Ha ha!”
Phương Tuyết Di vội lấy ta che miệng lại, cô không nhịn được nữa, bật cười khanh khách nói: “Xem em
kìa, thật ra chị chỉ trêu chọc em thôi, à phải rồi, chị đến tìm em có
chuyện quan trọng nè.”
Nói đến đây, sắc mặt của Phương Tuyết Di
bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, nụ cười tinh nghịch cũng tan biến, cô
nghiêm mặt dặn dò: “Hạo Vân, em nghe lời chị, sau này ở công ty cố gắng
đừng tiếp xúc với Trương Mỹ Kỳ, em cứ nhớ lấy Trương Mỹ Kỳ không phải là người đàn bà tốt, đừng qua lại với nó, cũng đừng để xảy ra dây mơ rễ má gì với nó, nghe nói nó biết phát điện lôi cuốn đàn ông, tốt nhất là em
ngay cả nhìn cũng không nhìn vào nó...Còn con Tạ Mai Nhi, đừng tưởng nó
là cô sinh viên mới tốt nghiệp mà lầm, nó thực dụng lắm, suốt ngày mơ
mộng ngủ dậy một đêm sẽ trở nên giàu có, tìm một chàng trai vừa trẻ tuổi vừa giàu có...”
Phương Hạo Vân tự nhủ: Vừa trẻ tuổi vừa giàu có, hình như hắn phù hợp với tiêu chuẩn này thì phải.
“Hạo Vân, em nghĩ ngợi gì vậy? Nãy giờ có nghe chị nói không đấy.”
Phương Tuyết Di tiếp tục nghiêm khắc dặn dò: “Em nhớ kĩ cho chị, bắt đầu từ ngày mai ít qua lại với Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ.”
Suy cho cùng, Phương Tuyết Di cũng là lo lắng cho em trai đang trong giai
đoạn dậy thì, dễ sa ngã làm ra những chuyện không hay ho, trước đây quan hệ hai chị em không tốt thì cô mặc kệ hắn, nhưng dạo gần đây, nhất là
từ sau khi thằng em trai gặp tai nạn giao thông, quan hệ của hai chị em
ngày càng khăng khít, hơn nữa Phương Hạo Vân còn mấy lần giúp đỡ cô,
khiến cô cảm nhận được tình thân thật đáng quý, nên cô không hy vọng đứa em ngốc này bị gài bẫy, gây ra những chuyện làm xấu mặt gia đình.
“Ờ, em biết rồi!” Phương Hạo Vân định nói hắn chưa thấy hứng thú với đàn
bà, nhưng nghĩ lại hắn không nhẫn tâm chà đạp lòng tốt của chị gái.
Nhưng nói đi thì nói lại, những lời bà chị nói có hơi quá đáng, theo như đánh giá của hắn, nhân phẩm của Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ không đến nỗi tệ
hại như chị gái đã nói.
Chí ít, Phương Hạo Vân cảm thấy họ cũng có thể được xem là phụ nữ tốt.
Phụ nữ sao lại ganh ghét phụ nữ nhỉ? Phương Hạo Vân thở dài, bà chị này có
khi quá nhỏ nhen, nhưng chị ấy cũng vì quan tâm đến hắn, trong tim
Phương Hạo Vân bỗng có một luồng không khí ấm áp dâng lên.
“Em
nghe rõ cả rồi chứ?” Phương Tuyết Di không rời mắt khỏi em trai, quan
sát từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của hắn, cô muốn xác nhận hắn đã thật sự
hiểu hay là trả lời đại cho qua chuyện.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Phương Hạo Vân cảm thấy không được tự nhiên, mặt hắn từ từ đỏ ửng lên.
“Hô hô!”
Phương Tuyết Di thấy em trai đỏ mặt, cười to trêu chọc: “Thằng ranh con, cứ hay đỏ mặt...”
Phương Hạo Vân ấm ức lắm, trong kí ức của hắn thì hắn không phải là một người
đàn ông hay đỏ mặt, nhưng từ sau khi thay cái khuôn mặt này lên, hễ một
chút là đỏ mặt.
“Chị ơi, trước đây em thường hay đỏ mặt à?”
Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò, lí nhí hỏi: “Sao em không nhớ gì hết nhỉ?”
“Xí!”
Phương Tuyết Di cười cười, đưa ngón tay chọt nhẹ vào trán Phương Hạo Vân, từ
tốn nói: “Em không được chối nhé, may là chị từ ngày biết em là để ý em
hay đỏ mặt, không ngờ khi lớn lên rồi em vẫn không thay đổi...nhưng, như vậy lại hay...”
Phương Tuyết Di cười khanh khách: “Hạo Vân, em
biết không? Bây giờ chị mới cảm thấy gia đình của chúng ta giống một gia đình, ngoài ra chị và em càng giống đôi chị em thật sự với nhau.”
“Chị thấy từ sau khi xảy ra tai nạn, dường như em biến thành một người khác
vậy, không những hiểu chuyện ra rất nhiều, tính tình cũng trở nên tươi
vui hơn. Tuy chị thấy lạ về sự thay đổi của em, nhưng mà chị rất vui.”
Phương Tuyết Di bày tỏ ý nghĩ thâm sâu bấy lâu nay của cô.
Phương
Hạo Vân hơi giật mình, lo lắng không biết mình có để lộ sơ suất nào
không, do dự một lát, hắn cũng lên tiếng bày tỏ nỗi lòng: “Chị có biết
không? Trong vụ tai nạn đó em sém mất mạng, nhưng em may mắn được cứu
sống, lượm lại mạng sống rồi thì tất cả những thứ khác đều không còn
quan trọng nữa...Những ngày này em đã suy nghĩ rất nhiều, nói thật với
chị, em hơi hối hận về con người của em trước đây, em hy vọng bắt đầu từ bây giờ, em có thể làm một đứa con ngoan, một cậu em tốt...”
Những lời này của Phương Hạo Vân là nhằm đối phó Phương Tuyết Di, xua tan mối nghi ngờ trong lòng chị gái, nhưng có một phần cũng xuất phát từ nội
tâm sâu thẳm của hắn, ba năm sống đời sát thủ máu lạnh, hắn trải qua
nhiều phen đối mặt với lằn ranh giữa sự sống và cái chết, mỗi lần hoàn
thành xong nhiệm vụ, hắn đều tự nói với mình, cuộc sống tốt biết bao.
Nghe em trai bày tỏ nỗi niềm, Phương Tuyết Di cảm động lắm, quả thật cô
không ngờ đứa em trai mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những cảm nhận thâm thúy về cuộc sống như vậy.
Đúng vậy, cuộc sống tốt biết bao, còn sống là còn hy vọng, câu nói này rất bình dị nhưng cũng rất xác
đáng. Phương Tuyết Di cảm động ứa nước mắt, đứa em trai mới mười tám
tuổi còn biết tự cảnh tỉnh, còn người làm chị gái như cô thì...Ấy, thất
bại quá! Phương Tuyết Di hai mắt đỏ ngầu thốt lên: “Cám ơn em!”
Hết quyển 01