Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lúc này Kim Phi ghét cay ghét đắng
Phương Hạo Vân, cô ả cứ nghĩ chính hắn đứng sau lưng phá hoại, vì sự
xuất hiện của hắn nên ả mới thất bại.
“Ông chủ Trần, ông chủ Tưởng, tôi xin phép về trước, dịp khác có cơ hội tôi sẽ mời mọi người dùng bữa.”
Kim Phi nói vài câu khách sáo xong quay lưng bỏ đi, trước khi đi còn quay đầu sang ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn cay nghiệt.
Người của những công ty khác cũng lục đục kéo nhau ra về, nơi đây giờ chỉ giành cho kẻ chiến thắng.
“Hạo Vân, tôi trông chờ vào cậu đấy, hy vọng sau này cậu có thể giúp tôi chăm sóc tốt chị Mỹ Kỳ ở công ty.”
Câu nói khách sáo của Tưởng Đại Phát tuy vô tình nhưng khiến Phương Hạo Vân nhột nhạt khó chịu, tim đập thình thịch liên hồi.
“Chết, hắn không phải đã nhận ra mình và chị Mỹ Kỳ có gian tình gì rồi chứ?”
Vì cảm giác tội lỗi, Phương Hạo Vân cảm thấy Tưởng Đại Phát nói ra câu này mang ẩn ý gì đó.
“Chắc hắn chưa biết đâu.”
Suy nghĩ kĩ lại, Phương Hạo Vân mới biết đây chỉ là câu khách sáo của Tưởng Đại Phát, không như những gì hắn lo lắng.
“Ha ha, ông chủ Tưởng nói vui quá, chị Mỹ Kỳ là cấp trên của em, đáng lí ra em phải xin ông nói tốt vài lời trước mặt chị ấy mới đúng chứ...”
Phương Hạo Vân e dè liếc trộm sang Trương Mỹ Kỳ, phát hiện cô đang hậm hực
nhìn vào hắn, liền nuốt ngược vào bụng nửa vế sau của câu nói, không dám tiếp tục huyên thuyên với Tưởng Đại Phát nữa.
Tưởng Đại Phát và
Trần Thiên Huy cũng lịch sự nói chuyện vài câu, sau đó Tưởng Đại Phát
nhận được cuộc gọi báo công ty có chuyện gấp cần giải quyết, liền cáo từ với mọi người.
Trương Mỹ Kỳ muốn tránh mặt Phương Hạo Vân, cô chớp lấy cơ hội rời khỏi, nói với chồng: “Chúng ta cùng đường, về chung vậy.”
“Nào, đến phòng làm việc của chú uống tách trà nói chuyện.”
Đợi mọi người ra về hết, Trần Thiên Huy lại gần vỗ vai Phương Hạo Vân, mỉm
cười nói: “Thằng ranh con này làm chú vừa giận vừa khâm phục, chú cũng
không biết nên xử trí cháu thế nào nữa.”
Phương Hạo Vân biết rõ Trần Thiên Huy kiên quyết chọn hắn làm con rể của ông rồi.
Công bằng mà nói, Trần Thanh Thanh xét về mọi mặt đều là một cô gái hoàn
hảo, hơn nữa Trần gia sản nghiệp giàu có, nếu làm con rể của Trần Thiên
Huy, dù với hắn hay với tập đoàn Thịnh Hâm đều có lợi vô hại, vấn đề là
giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh chưa nảy sinh tình yêu nam nữ,
hắn đâu thể chấp nhận lấy một cô gái hắn không yêu làm vợ được.
“Đi nào, cậu trai trẻ ngây mặt ra đó làm gì!”
Đang lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy ngẫm, Trần Thiên Huy kéo tay hắn vào
thang máy lên tới phòng làm việc sang trọng của ông, hơn nữa còn đích
thân pha hai tách trà cực phẩm Đại hồng bào bưng ra.
“Hạo Vân,
trà này của cháu tặng, nếm thử đi, vị ngon lắm đấy.” Trần Thiên Huy đưa
một tách trà qua cho Phương Hạo Vân, mỉm cười ý nhị.
Sắc mặt
Phương Hạo Vân lộ vẻ khó xử, sau khi lễ phép đưa hai tay đón nhận tách
trà, thẳng thắn nói: “Chú Trần, thật ra trà này do học tỷ tặng cho
cháu.”
“Ờ, chú biết.”
Trần Thiên Huy từ tốn nói: “Con bé
Thanh Thanh chú trông nó từ nhỏ đến lúc lớn khôn, cháu là người đàn ông
đầu tiên nó để ý, từ cái ngày nó lấy trà Đại hồng bào của chú đem tặng
cho cháu là chú biết Thanh Thanh thích cháu rồi. Thanh Thanh từ nhỏ được chú cưng chiều, chú chưa từng thấy nó tỏ ý quan tâm tới ai như vậy, chỉ có cháu là ngoại lệ.”
Dừng lại giây lát, Trần Thiên Huy đưa tách trà của mình lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Hạo Vân, chú biết cháu
và Tuyết Nhi đang yêu nhau, nhưng cháu nên biết Tuyết Nhi mới học trung
học, tuổi của nó không thích hợp yêu đương, nó chưa biết cái gì là tình
yêu, chú không hy vọng cháu lợi dụng việc nó còn trẻ người non dạ, đùa
giỡn tình cảm thậm chí chiếm đoạt cơ thể của nó...”
“Chú Trần, cháu nghĩ chú hiểu lầm rồi!”
Phương Hạo Vân cảm thấy hắn nên giải thích rõ vào lúc này: “Cháu và Tuyết Nhi
tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, cháu nghĩ chú và học tỷ đã có hiểu lầm về cháu.”
“Hử?”
Trần Thiên Huy nhăn mặt, tên tiểu tử này quả nhiên xảo quyệt, dám chối bỏ
tất cả trách nhiệm. Trước đây ông nghe Trần Thanh Thanh kể hắn và Hàn
Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, để tránh nhầm lẫn, thậm chí ông đã đích
thân đi chứng thực từ Hàn Tuyết Nhi, được cô bé khẳng định chắc nịch.
Bây giờ hay thật, Phương Hạo Vân luôn miệng phủ nhận tình cảm với Tuyết
Nhi là sao?
“Hạo Vân, cháu làm vậy là không đúng đâu nha.”
Trần Thiên Huy nói giọng lên án: “Chuyện giữa cháu và Tuyết Nhi, chính miệng nó khẳng định với chú, cháu đừng cố che giấu nữa.”
Trời ạ, Hàn Tuyết Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao cứ thừa nhận bừa
quan hệ giữa hai người trước mặt người khác? Tức quá, phải tìm cô ta nói chuyện mới được.
“Chú Trần, mặc kệ Hàn Tuyết Nhi nói gì, bây giờ cháu khẳng định lại với chú, giữa cháu và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè
bình thường, hơn nữa chúng cháu thông qua học tỷ mới quen nhau, có lẽ
Tuyết Nhi yêu thầm cháu, nhưng cháu đối với cô ấy không hề có tình cảm
gì đâu ạ.” Phương Hạo Vân đẩy hết trách nhiệm lên người Hàn Tuyết Nhi
cho yên thân.
Nghe Phương Hạo Vân nói như đinh đóng cột, thêm vào thần sắc nghiêm túc của hắn, Trần Thiên Huy không nghi ngờ hắn nói dối, trong lòng bỗng chốc mừng rơn, tươi cười buột miệng nói: “Hay quá!”
Lúc trước ông lo lắng nhất là quan hệ yêu đương giữa Phương Hạo Vân và Hàn
Tuyết Nhi, hai nhà Trần, Hàn là chỗ thân thích, ông không thể làm bừa
giành lấy con rể. Bây giờ thì tốt rồi, Phương Hạo Vân nói rõ giữa hai
người không có quan hệ yêu đương, ông yên tâm được rồi. Thậm chí ngay cả Phương Hạo Vân chưa thích Trần Thanh Thanh ông cũng không lo, ông cảm
thấy con gái của mình xét đủ mọi mặt về dung mạo, học thức, còn gia cảnh nữa, khắp thành phố Hoa Hải này có mấy cô gái có thể so sánh nào? Không lí do gì Phương Hạo Vân không động lòng.
“Hạo Vân, chú tin cháu.”
Trần Thiên Huy mở cờ trong bụng, nhìn ngang nhìn dọc Phương Hạo Vân đều là một nhân tài hiếm gặp, xứng đáng làm con rể của ông.
Ngừng lại giây lát, Trần Thiên Huy nói một câu đầy ẩn ý: “Hạo Vân, chú biết
những người trẻ tuổi như cháu luôn có chủ kiến mạnh của riêng mình, chú
không ép buộc cháu, nhưng chú hy vọng cháu có thể giúp chú chăm sóc
Thanh Thanh. Cháu nhận lời chú chăm sóc Thanh Thanh, chú không miễn
cưỡng quan hệ giữa cháu và nó...”
Phương Hạo Vân ngớ ngẩn hỏi:
“Chú Trần, cháu không hiểu ý chú muốn gì, với thế lực của Trần thị, tài
trí thông minh của học tỷ, còn cần cháu chăm sóc cái gì nào?”
“Hạo Vân, cháu cũng biết chú chấm cháu làm người kế thừa của chú nên có
những chuyện chú không muốn giấu cháu nữa, Trần thị không mạnh như cháu
thấy bề ngoài đâu, có lẽ Trần thị phải đối mặt với một nguy cơ to lớn đe dọa sự tồn vong trong tương lai gần. Cháu biến gã Mặt Sẹo thành thái
giám, Kim Gia và Hỏa Long bang tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu...Chú
nói thế cháu có hiểu không?” Trần Thiên Huy đặt tách trà xuống, ưu tư
nói
“Cháu nghĩ với thế lực của chú chắc không phải sợ Kim Gia mới đúng chứ?” Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò.
“Đúng vậy!” Trần Thiên Huy cảm thấy an ủi, khen ngợi: “Khả năng nắm bắt vấn đề của cháu khá lắm.”
“Chú không sợ Kim Gia, nhưng chú biết sau lưng Kim Gia còn có một thế lực đáng gờm chống đỡ.”
Trần Thiên Huy hạ giọng nói nhỏ: “Nếu chú đoán không lầm, người nhà họ Hàn
hai lần bị bắt cóc đều do thế lực đứng sau lưng Hỏa Long bang thực
hiện...”
Phương Hạo Vân bắt đầu nổi máu tò mò, buột miệng hỏi: “Kẻ đứng sau lưng Hỏa Long bang là ai? Chú biết được những gì?”
Trần Thiên Huy mỉm cười lắc đầu: “Việc này không cần cháu nhúng tay vào, chú biết nên xử lí thế nào. Chú chỉ hy vọng cháu nhận lời chú chăm sóc tốt
cho Thanh Thanh. Mấy ngày nữa chú sẽ tách công ty bảo an và công ty đầu
tư ra, để Thanh Thanh sớm tiếp quản công ty đầu tư. Trên thương trường
chú không có gì phải lo lắng, Thanh Thanh có thể làm tốt chuyện kinh
doanh, chú chỉ sợ có kẻ xấu phá hoại trong bóng tối, đe dọa an toàn của
Thanh Thanh.”
“Chú muốn giao học tỷ cho cháu, còn chú dồn toàn lực chống chọi với thế lực bí ẩn này à?” Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Thiên Huy nheo nheo mắt, gật đầu xác nhận, nói: “Đúng vậy, phân tích
của cháu rất chính xác, nên chú mong cháu sẽ nhận lời ủy thác của chú.”
“Chú dựa vào gì mà dám chắc cháu có khả năng bảo vệ an toàn cho học tỷ?”
Phương Hạo Vân nở một nụ cười lấp liếm nơi khóe miệng, giả bộ hỏi.
“Dựa vào ánh mắt của cháu...”
Trần Thiên Huy nghiêm túc trả lời, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói
tiếp: “Hôm đó ở Kim Bích Huy Hoàng, chú nhìn thấy sát khí kinh người bốc ra ngùn ngụt từ ánh mắt của cháu, hơn nữa cháu có thể khiến đại thiếu
gia Vương Thế Phi cúi mình như một con chó trước mặt cháu, chứng tỏ cháu đang che giấu bản lĩnh cao cường.”
Phương Hạo Vân do dự giây
lát, nói: “Thôi được, cháu nhận lời chú, nhưng cháu xin nói trước, cháu
chỉ ngầm bảo vệ an toàn cho học tỷ, cháu không lộ mặt đâu.”
Trần Thiên Huy hơi thất vọng: “Cháu không chịu tiếp nhận Thanh Thanh?”
“Không phải!”
Phương Hạo Vân vội giải thích: “Có những chuyện cháu không muốn quá nhiều
người biết, hơn nữa cháu cũng không muốn ba mẹ cháu lo lắng, mong chú
thông cảm.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười to: “Chú hiểu rồi. Ha
ha, chú ganh tị với Phương Tử Lân thật đấy, ông ta có một người con trai giỏi giang như cháu.”
“Học tỷ cũng rất giỏi mà.” Phương Hạo Vân lịch sự đáp lại.
Trần Thiên Huy mỉm cười hùa theo: “Thì đó, Thanh Thanh cũng rất giỏi, nhưng
trước đây nó giống như một đứa bé, từ sau khi gặp cháu nó liền thay đổi, biết quan tâm người khác. À còn chuyện này chắc cháu chưa biết đâu,
Thanh Thanh đã ghi danh học lớp nữ công gia chánh...”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: “Cái này...cái này không phải vì mình đấy chứ?”
“Hạo Vân, chú hy vọng cháu nhớ kĩ những gì cháu đã hứa với chú, sự an toàn của Thanh Thanh giao phó cho cháu đó.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười ý nhị, nói: “Chú tin tưởng tài nghệ của cháu, cũng tin tưởng sức hút của con bé Thanh Thanh.”
Tận tâm tận lực ra sức vì công ty, dự án đầu tư giành thắng lợi, tổ 2 phòng thị trường được tách ra thành một bộ phận độc lập, phòng thị trường 2.
Ngoài số thành viên tổ 2 vốn có ra, Phương Tuyết Di còn phê chuẩn cho
trưởng phòng Văn Kỳ, phó phòng Trương Mỹ Kỳ tuyển chọn nhân sự ưu tú ở
các bộ phận khác trong công ty bổ sung vào đội ngũ nhân viên dưới quyền
họ, đảm bảo cho kế hoạch phát triển của dự án lớn này tiến triển tốt đẹp trong tương lai.
Vì lẽ đó, Phùng trưởng phòng xấu tính cảm thấy
bực bội, khoan nói đến số nhân viên nữ xinh đẹp của hắn bị cướp mất một
nửa, tước đoạt cơ hội sàm sỡ đê tiện của hắn, chỉ cần nhìn vào quy mô
của phòng thị trường 2 là đủ cho hắn ganh ghét rồi.
Nhưng ganh
ghét thì mặc ganh ghét, mệnh lệnh do giám đốc Phương Tuyết Di đích thân
kí duyệt, cứ thế mà thực hiện, không ai dám thay đổi.
Phương Hạo Vân vì lập công lớn trong vụ làm ăn này, nhận được một khoản tiền thưởng hậu hỉ.
Buổi chiều hôm nay không có tiết học, Phương Hạo Vân quyết định đến đường
Phúc Nguyên tìm dì Bạch, lần trước hắn mất hết lí trí cưỡng bức Trương
Mỹ Kỳ, hắn luôn cảm thấy có liên quan đến phương thuốc dì Bạch bào chế,
hắn muốn tìm dì Bạch hỏi cho ra lẽ.
Trước khi đi hắn đã gọi điện
cho dì Bạch nhắc đến việc này rồi, nhưng dì Bạch nói không rõ ràng trong điện thoại, hắn buộc phải đến gặp thẳng dì để hỏi thôi.
Như
thường lệ, dì Bạch vẫn ăn mặc quyến rũ, mang giày cao gót, từng đường
cong mỹ miều của dì tô điểm thêm vẻ đẹp quý phái của nữ giới.
“Hạo Vân, con đến đấy à, theo dì vào đây nào.”
Dì Bạch tươi cười hớn hở kéo tay Phương Hạo Vân, đi vào tiệm bán quà tặng.
“Dì Bạch, càng ngày dì càng đẹp ra đó nha.”
Theo như nhận xét của bà chị Phương Tuyết Di, phụ nữ ăn mặc đẹp là để cho
đàn ông xem, nên dạo gần đây mỗi khi gặp nhau, Phương Hạo Vân đều cố
khen dì Bạch vài câu để dì vui.
Quả nhiên, dì Bạch tỏ vẻ vui
mừng, mỉm cười nói: “Hạo Vân, dì cảm thấy dạo này con ngày càng giống
một cậu trai mới lớn 18 tuổi rồi đó. Dì rất vui, con đã hoàn toàn hòa
nhập vào cuộc sống mới.”
“Dì Bạch, thật ra dì cũng có thể làm được như con.”
Phương Hạo Vân đưa ra đề nghị: “Dì cũng có thể từ bỏ tất cả quá khứ, làm lại
từ đâu. Dì có thể lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường như bao
phụ nữ khác.”
Dì Bạch nghe xong trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, sau
đó dì cười cười đưa ngón tay lên chọt nhẹ vào trán hắn, oán trách: “Con
thật sự muốn dì lấy chồng lắm hả?”
“Tất nhiên là không phải, con
cảm thấy số đàn ông trên đời có thể xứng với dì rất ít...Nhưng trước mặt dì hiện đang có một người đàn ông ưu tú nè.” Phương Hạo Vân nói đùa.
Phương Hạo Vân chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu nói của hắn lọt vào tai dì Bạch lại biến thành một tầng ý nghĩa khác.
Dì Bạch đỏ ửng cả khuôn mặt, e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, nguýt dài:
“Mồm mép càng ngày càng ngọt nhỉ, các anh em trong tổ chức trước đây mà
nghe con nói thế, đánh chết cũng không ai tin đấy chính là con.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Dì Bạch, điều đó chẳng phải chứng minh con đã bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống bình dị rồi đó sao?”
Nhìn cảm giác hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt Phương Hạo Vân, dì Bạch cảm
thấy an ủi: “Phải rồi, đó cũng là điều dì muốn nhìn thấy nhất.”
“À phải rồi, dì Bạch, dì còn chưa nói cho con biết hôm đó đột nhiên con
bộc phát dục vọng, rốt cuộc là vì lí do gì? Có phải liên quan đến phương thuốc của dì không?” Phương Hạo Vân chợt nhớ ra mục đích chính của hắn
khi đến đây gặp dì Bạch, liền lên tiếng hỏi.
“Cháu nghĩ với thế lực của chú chắc không phải sợ Kim Gia mới đúng chứ?” Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò.
“Đúng vậy!” Trần Thiên Huy cảm thấy an ủi, khen ngợi: “Khả năng nắm bắt vấn đề của cháu khá lắm.”
“Chú không sợ Kim Gia, nhưng chú biết sau lưng Kim Gia còn có một thế lực đáng gờm chống đỡ.”
Trần Thiên Huy hạ giọng nói nhỏ: “Nếu chú đoán không lầm, người nhà họ Hàn
hai lần bị bắt cóc đều do thế lực đứng sau lưng Hỏa Long bang thực
hiện...”
Phương Hạo Vân bắt đầu nổi máu tò mò, buột miệng hỏi: “Kẻ đứng sau lưng Hỏa Long bang là ai? Chú biết được những gì?”
Trần Thiên Huy mỉm cười lắc đầu: “Việc này không cần cháu nhúng tay vào, chú biết nên xử lí thế nào. Chú chỉ hy vọng cháu nhận lời chú chăm sóc tốt
cho Thanh Thanh. Mấy ngày nữa chú sẽ tách công ty bảo an và công ty đầu
tư ra, để Thanh Thanh sớm tiếp quản công ty đầu tư. Trên thương trường
chú không có gì phải lo lắng, Thanh Thanh có thể làm tốt chuyện kinh
doanh, chú chỉ sợ có kẻ xấu phá hoại trong bóng tối, đe dọa an toàn của
Thanh Thanh.”
“Chú muốn giao học tỷ cho cháu, còn chú dồn toàn lực chống chọi với thế lực bí ẩn này à?” Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Thiên Huy nheo nheo mắt, gật đầu xác nhận, nói: “Đúng vậy, phân tích
của cháu rất chính xác, nên chú mong cháu sẽ nhận lời ủy thác của chú.”
“Chú dựa vào gì mà dám chắc cháu có khả năng bảo vệ an toàn cho học tỷ?”
Phương Hạo Vân nở một nụ cười lấp liếm nơi khóe miệng, giả bộ hỏi.
“Dựa vào ánh mắt của cháu...”
Trần Thiên Huy nghiêm túc trả lời, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói
tiếp: “Hôm đó ở Kim Bích Huy Hoàng, chú nhìn thấy sát khí kinh người bốc ra ngùn ngụt từ ánh mắt của cháu, hơn nữa cháu có thể khiến đại thiếu
gia Vương Thế Phi cúi mình như một con chó trước mặt cháu, chứng tỏ cháu đang che giấu bản lĩnh cao cường.”
Phương Hạo Vân do dự giây
lát, nói: “Thôi được, cháu nhận lời chú, nhưng cháu xin nói trước, cháu
chỉ ngầm bảo vệ an toàn cho học tỷ, cháu không lộ mặt đâu.”
Trần Thiên Huy hơi thất vọng: “Cháu không chịu tiếp nhận Thanh Thanh?”
“Không phải!”
Phương Hạo Vân vội giải thích: “Có những chuyện cháu không muốn quá nhiều
người biết, hơn nữa cháu cũng không muốn ba mẹ cháu lo lắng, mong chú
thông cảm.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười to: “Chú hiểu rồi. Ha
ha, chú ganh tị với Phương Tử Lân thật đấy, ông ta có một người con trai giỏi giang như cháu.”
“Học tỷ cũng rất giỏi mà.” Phương Hạo Vân lịch sự đáp lại.
Trần Thiên Huy mỉm cười hùa theo: “Thì đó, Thanh Thanh cũng rất giỏi, nhưng
trước đây nó giống như một đứa bé, từ sau khi gặp cháu nó liền thay đổi, biết quan tâm người khác. À còn chuyện này chắc cháu chưa biết đâu,
Thanh Thanh đã ghi danh học lớp nữ công gia chánh...”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: “Cái này...cái này không phải vì mình đấy chứ?”
“Hạo Vân, chú hy vọng cháu nhớ kĩ những gì cháu đã hứa với chú, sự an toàn của Thanh Thanh giao phó cho cháu đó.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười ý nhị, nói: “Chú tin tưởng tài nghệ của cháu, cũng tin tưởng sức hút của con bé Thanh Thanh.”
Tận tâm tận lực ra sức vì công ty, dự án đầu tư giành thắng lợi, tổ 2 phòng thị trường được tách ra thành một bộ phận độc lập, phòng thị trường 2.
Ngoài số thành viên tổ 2 vốn có ra, Phương Tuyết Di còn phê chuẩn cho
trưởng phòng Văn Kỳ, phó phòng Trương Mỹ Kỳ tuyển chọn nhân sự ưu tú ở
các bộ phận khác trong công ty bổ sung vào đội ngũ nhân viên dưới quyền
họ, đảm bảo cho kế hoạch phát triển của dự án lớn này tiến triển tốt đẹp trong tương lai.
Vì lẽ đó, Phùng trưởng phòng xấu tính cảm thấy
bực bội, khoan nói đến số nhân viên nữ xinh đẹp của hắn bị cướp mất một
nửa, tước đoạt cơ hội sàm sỡ đê tiện của hắn, chỉ cần nhìn vào quy mô
của phòng thị trường 2 là đủ cho hắn ganh ghét rồi.
Nhưng ganh
ghét thì mặc ganh ghét, mệnh lệnh do giám đốc Phương Tuyết Di đích thân
kí duyệt, cứ thế mà thực hiện, không ai dám thay đổi.
Phương Hạo Vân vì lập công lớn trong vụ làm ăn này, nhận được một khoản tiền thưởng hậu hỉ.
Buổi chiều hôm nay không có tiết học, Phương Hạo Vân quyết định đến đường
Phúc Nguyên tìm dì Bạch, lần trước hắn mất hết lí trí cưỡng bức Trương
Mỹ Kỳ, hắn luôn cảm thấy có liên quan đến phương thuốc dì Bạch bào chế,
hắn muốn tìm dì Bạch hỏi cho ra lẽ.
Trước khi đi hắn đã gọi điện
cho dì Bạch nhắc đến việc này rồi, nhưng dì Bạch nói không rõ ràng trong điện thoại, hắn buộc phải đến gặp thẳng dì để hỏi thôi.
Như
thường lệ, dì Bạch vẫn ăn mặc quyến rũ, mang giày cao gót, từng đường
cong mỹ miều của dì tô điểm thêm vẻ đẹp quý phái của nữ giới.
“Hạo Vân, con đến đấy à, theo dì vào đây nào.”
Dì Bạch tươi cười hớn hở kéo tay Phương Hạo Vân, đi vào tiệm bán quà tặng.
“Dì Bạch, càng ngày dì càng đẹp ra đó nha.”
Theo như nhận xét của bà chị Phương Tuyết Di, phụ nữ ăn mặc đẹp là để cho
đàn ông xem, nên dạo gần đây mỗi khi gặp nhau, Phương Hạo Vân đều cố
khen dì Bạch vài câu để dì vui.
Quả nhiên, dì Bạch tỏ vẻ vui
mừng, mỉm cười nói: “Hạo Vân, dì cảm thấy dạo này con ngày càng giống
một cậu trai mới lớn 18 tuổi rồi đó. Dì rất vui, con đã hoàn toàn hòa
nhập vào cuộc sống mới.”
“Dì Bạch, thật ra dì cũng có thể làm được như con.”
Phương Hạo Vân đưa ra đề nghị: “Dì cũng có thể từ bỏ tất cả quá khứ, làm lại
từ đâu. Dì có thể lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường như bao
phụ nữ khác.”
Dì Bạch nghe xong trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, sau
đó dì cười cười đưa ngón tay lên chọt nhẹ vào trán hắn, oán trách: “Con
thật sự muốn dì lấy chồng lắm hả?”
“Tất nhiên là không phải, con
cảm thấy số đàn ông trên đời có thể xứng với dì rất ít...Nhưng trước mặt dì hiện đang có một người đàn ông ưu tú nè.” Phương Hạo Vân nói đùa.
Phương Hạo Vân chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu nói của hắn lọt vào tai dì Bạch lại biến thành một tầng ý nghĩa khác.
Dì Bạch đỏ ửng cả khuôn mặt, e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, nguýt dài:
“Mồm mép càng ngày càng ngọt nhỉ, các anh em trong tổ chức trước đây mà
nghe con nói thế, đánh chết cũng không ai tin đấy chính là con.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Dì Bạch, điều đó chẳng phải chứng minh con đã bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống bình dị rồi đó sao?”
Nhìn cảm giác hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt Phương Hạo Vân, dì Bạch cảm
thấy an ủi: “Phải rồi, đó cũng là điều dì muốn nhìn thấy nhất.”
“À phải rồi, dì Bạch, dì còn chưa nói cho con biết hôm đó đột nhiên con
bộc phát dục vọng, rốt cuộc là vì lí do gì? Có phải liên quan đến phương thuốc của dì không?” Phương Hạo Vân chợt nhớ ra mục đích chính của hắn
khi đến đây gặp dì Bạch, liền lên tiếng hỏi.