Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 13: Q.6 - Chương 13: Hiệu quả của thuốc lưu lại






Phương Hạo Vân nghe vậy, trong lòng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói : " Đáng ghét, sớm biết như vậy, con đã không nên để lại tính mạng của gã. Không được, bây giờ con phải quay lại tìm gã tính sổ."

" Hạo Vân, không cần gấp.......!"

Dì Bạch vừa cười vừa khuyên : “Với loại người tiểu nhân như Lăng Vân Giai, chắc chắn gã sẽ báo thù con, vì thế con sẽ có cơ hội hạ thủ gã. Bây giờ, chúng ta nên nghĩ cách ép chất mê của thuốc trong người Tuyết Di ra."

" Dì Bạch, cũng may là dì xuất hiện kịp thời, nếu không.... Hậu quả thật con không dám nghĩ đến...."

Nếu Phương Tuyết Di chủ động, Hạo Vân thật khó có thể kiềm chế nổi mình. Tục ngữ có câu : nữ truy nam, một tầng sa. Hơn nữa, giữa hắn và Tuyết Di lại là mối quan hệ này. Hạo Vân có thể kiềm chế bản thân mới là chuyện lạ.

Dì Bạch cười nhẹ nhàng, dì nói : "Con chỉ cần đừng trách dì làm hỏng việc tốt của con, vậy là dì đã mãn nguyện rồi.... Hạo Vân, nói thật, nếu không phải dì suy nghĩ đến cảm giác nội tâm của con, dì cũng sẽ không xuất hiện ngăn cản con. Dì lo lắng các con làm ra chuyện này, có thể sẽ phải mang gánh nặng tâm lí. Dì đoán tới lúc đó, con có thể sẽ vì giảm đi áp lực cho Tuyết Di mà nói ra thân phận thật sự của con...như vậy, chắc chắn sẽ mang lại cho con nguy hiểm và mối đe dọa mới. Vì thế, sau khi cân nhắc kĩ, dì mới quyết định xuất hiện ngăn cản các con...con thật sự sẽ không trách dì chứ?"

Phương Hạo Vân nghe vậy, sắc mặt càng lạ, có chút ngượng ngùng nói : " Dì Bạch, dì nói gì vậy.... con cảm kích dì còn không kịp, làm sao lại trách dì được. Nếu hôm nay chúng con thật sự xảy ra chuyện gì đó, con nghĩ con sẽ khổ sở tự trách mình ... đúng vậy, con vô cùng cảm ơn dì, đã ngăn cản con phạm tội.."

" Con nâng Tuyết Di dậy, dì sẽ dùng công lực ép thuốc mê ra cho cô ấy... thuốc này tính thuốc chậm, nhưng nếu còn lưu lại trên cơ thể, sẽ tổn hại cô cùng lớn đến cơ thể cô ấy."

Phương Hạo Vân nghe vậy, vội vàng nâng chị mình dậy, để cô khoanh chân ngồi xuống.

Dì Bạch bước tới, nhảy lên ghế sô pha, cũng khoanh chân ngồi xuống, hai tay ép lên trước ngực cô ấy, vận nội công chân khí nội gia, bắt đầu truyền sang cơ thể Phương Tuyết Di.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, trên đỉnh đầu Phương Tuyết Di toát ra một đám khói nhạt nhạt, ngửi có mùi thơm. Phương Hạo Vân biết đây chính là thuốc mê trong cơ thể của chị, vội vàng nín thở, mở rộng cửa sổ ra, khiến đám khói thuốc mê đó theo gió mà bay ra.

" Được rồi, thế này sẽ không có vấn đề gì nữa...!"

Dì Bạch chầm chậm thu nội công, khuôn mặt gợi cảm xuất hiện một chút mệt mỏi. Nhưng khóe miệng dì lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

" Hạo Vân, dì về điều khí trước, đợi khi con sắp xếp chỗ này xong, sau đó hãy giúp Tuyết Di giải huyệt đạo, rồi đưa cô ấy về nhà...."

Phương Hạo Vân gật đầu cảm kích nói : " Dì Bạch, con cảm ơn dì....!"

" Hạo Vân, con lại khách khí với dì rồi, người một nhà còn nói hai từ ấy .... Nhớ kỹ, cho dù dì làm chuyện gì vì con, điều đó đều là điều tất nhiên, con không cần cảm ơn."

Nói xong, dì Bạch lại từ cửa sổ nhảy ra, lẩn khuất hòa mình trong bóng tối.

Theo lời dặn dò của dì Bạch, Phương Hạo Vân ôm chị gái vào lòng, phục hồi hiện trường lúc trước, sau đó giải huyệt đạo cho chị.

Phương Tuyết Di lập tức tỉnh lại, vẫn như trước cô lim dim đôi mắt, đôi môi vẫn kiều diễm ướt át như vậy, nhìn thấy Phương Hạo Vân cô giật mình.

" Hạo Vân, còn chưa bỏ tay ra...."

Không còn bị kích thích của thuốc mê, tâm thái Phương Tuyết Di đã khôi phục lại bình thường, cái cảm giác lưu luyến không muốn rời xa Hạo Vân cũng đã bị vùi chôn.

Thấy chị đỏ mặt, Phương Hạo Vân vội vàng bỏ tay, ngại ngùng nói : "Chuyện này.... Em thấy chị tâm trạng không tốt nên mới...."

" Hạo Vân, đừng nói gì nữa, trong lòng chị rất rõ."

Thuốc mê đã được bỏ đi, nhưng cũng không ngăn cản được trí nhớ của Phương Tuyết Di. Khung cảnh khiến người ta phải xấu hổ lúc trước đều ở trong đầu cô. Đối với hành động của mình, cô vô cùng kinh ngạc, cảm thấy xấu hổ vô sỉ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Hạo Vân.

Phương Hạo Vân có thể cảm nhận được tâm trạng của chị mình, hắn vội vàng nói : " Chúng ta trở về đi?"

Cô nam quả phụ ở đây mãi cũng không phải là hợp lý lắm.

" Uhm, đi về.... Đợi chút Hạo Vân, chị nhớ lúc trước em nói với chị, vấn đề thiếu hụt vốn của công ty đã được giải quyết, là thật sao?"

Sau khi tỉnh lại, việc mà Tuyết Di nhớ nhất đó là vốn của công ty. Vì thế cô vội vàng truy hỏi một lấn nữa.

Phương Hạo Vân thành thật gật đầu :" Chị, đúng vậy, mai chị có thể gọi điện nói chuyện cụ thể với chú Trần. Chú ấy sẽ nói cho chị tình hình cụ thể."

" Uhm, chị biết rồi."

Đưa Phương Tuyết Di trở về nhà, Phương Hạo Vân không ở lại thêm, liền bắt xe về khu hoa viên Lam Tâm.

Những sự việc xảy ra trước đó, Phương Tuyết Di vẫn còn xấu hổ với Hạo Vân, sau khi nói tiếng cảm ơn, cô vội vàng đi vào phòng ngay.

Nằm trên giường, tâm trạng cô rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại. Từng khung cảnh đáng xấu hổ lúc trước không ngừng hiện lên trong đầu cô. Cô càng cố gắng không nghĩ đến chúng, Nhưng những sự việc đó lại càng không ngừng trôi nổi trong đầu cô, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng bừng lên giống như phát sốt vậy.

Đồng thời, trong lòng cô cũng không khỏi kinh hoàng.

Cũng không biết mất bao lâu, tâm trạng cô mới có thể bình tĩnh lại được. Cô cởi bỏ quần áo, chuẩn bị đi ngủ sớm chút. Nhưng thế nào cũng không ngủ được. Cô cứ không làm chủ được nghĩ đến Hạo Vân, nghĩ đến Hạo Vân bảo vệ an toàn cho cô, cô có cảm giác ấm áp và tim đập mạnh.

" Cốc cốc...!"

Đang lúc lòng cô đang rối loạn, ngoài cửa lại có tiếng Trác Nhã : “Tuyết Di, con ngủ rồi à? Mẹ có thể vào nói chuyện với con được không?"

Phương Tuyết Di do dự một chút, người vẫn mặc bộ áo ngủ, ra mở cửa phòng : " Mẹ, con không ngủ được...."

Trác Nhã nhìn đứa con gái của mình khuôn mặt đỏ bừng bừng, bà tưởng rằng cuộc hẹn hôm nay khiến cô vui vẻ, vội vàng hỏi : " Tuyết Di, cuộc gặp với Lăng công tử thế nào? Có phải là... Cảm thấy người ta cũng không tệ, muốn tiếp tục qua lại..."

Nghe mẹ nhắc đến tên khốn kiếp Lăng Vân Giai, sự tức giận trong lòng Phương Tuyết Di bỗng chốc bùng phát, tức giận nói : " Mẹ, mẹ giới thiệu cho con cái tên đó là loại người gì vậy, tên Lăng Vân Giai đó vốn là một tên súc sinh, là tên khốn kiếp.... Gã không phải là người..."

Thấy lời nói của con gái mình không đúng, Trác Nhã liền thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi : " Tuyết Di, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liệu có phải Lăng Vân Giai ăn hiếp con không, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Lăng gia...."

" Mẹ, chờ đã. Con không bị Lăng Vân Giai ăn hiếp...."

Phương Tuyết Di lôi tay mẹ, thản nhiên nói : "Cũng may Hạo Vân kịp thời tới, nếu không.... Nếu không con gái thật không biết sau này có còn cơ hội nhìn mặt mẹ nữa không...."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, con hãy nói rõ cho mẹ?" Trác Nhã thấy con gái rơi lệ, trong lòng càng nóng ruột.

Phương Tuyết Di ổn định lại tinh thần, liền kể lại sự việc mình gặp phải ngày hôm nay cho mẹ nghe. Tất nhiên, đoạn sau đó cô cùng Hạo Vân vào nhà nghỉ thì cô không kể ra.

Nghe xong con gái vừa khóc vừa kể, Trác Nhã vô cùng phẫn nộ, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, hôm nay may là có sự xuất hiện kịp thời của thằng bé Hạo Vân. Nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

" Tuyết Di, xin lỗi con, chuyện này là do mẹ không tốt, đợi ba con quay trở về mẹ sẽ nói với ông ấy, sau này, ba mẹ sẽ không giới thiệu đối tượng cho con nữa, cũng không ép con nữa. Chuyện hôn nhân của con do con tự làm chủ... Cứ tiếp tục như vậy thật là quá nguy hiểm." Trác Nhã đau lòng ôm con gái vào lòng.

Phương Tuyết Di nghe vậy, trong lòng thầm vui mừng. Vì thế cô mới đem sự tình ngày hôm nay kể hết ra, đồng thời vừa kể vừa khóc lóc, để có thể kể cho sinh động, hy vọng có thể xóa bỏ ý định xem mặt của mẹ mình.

Bây giờ xem ra, cô đã đạt được hiệu quả mình dự định.

" Tuyết Di, chắc là bây giờ con cũng mệt lắm rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ không quấy rầy con nữa..." Trác Nhã đã hạ quyết tâm, ngày mai nhất định gọi điện gặp Lăng gia hỏi cho rõ chuyện này.

Đợi khi Trác nhã rời đi, Phương Tuyết Di lại lên giường nằm, quay hết bên này bên kia, trằn trọc không ngủ được, trong lòng không thể tự chủ lại nghĩ về Hạo Vân, nghĩ đến cảm giác ngọt ngào mà hai người bên nhau.

" Ặc....!"

Phương Tuyết Di khẽ gắt một tiếng, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút xấu xa bẩn thỉu.... Nhưng, cô càng không chế mình không được nghĩ, trong lòng lại càng nghĩ đến.

Cứ nghĩ, cứ nghĩ, bàn tay nhỏ bé của cô không biết từ lúc nào đã tiến vào trong quần lót, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn, trong miệng không ngừng ngâm nga rên rỉ những tiếng sung sướng...

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cơ thể cô bắt đầu co rút run rẩy, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của Hạo Vân, đồng thời cũng thầm gọi tên Hạo Vân.

Đến lúc này Phương Tuyết Di mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, ý nghĩ đó trong lòng cũng dần dần lắng xuống. Chỉ là, những tà niệm sảng khoái lúc trước khiến cô xấu hổ vô cùng. Đặc biệt là sau khi tình cảm mãnh liệt lắng xuống, cảm giác tự trách trong lòng cô cứ không ngừng dâng lên. Nhưng cô cũng không biết, vì sao cô lại có phản ứng như vậy, thực ra là vẫn do thuốc mê của Lăng Vân Giai còn lại. Tuy Dì Bạch đã vận công ép chất thuốc mê đó ra ngoài, nhưng thuốc mê đó vẫn còn lưu lại trên cơ thể cô trong một thời gian nữa, vẫn còn bị ảnh hưởng.

Sau khi sự kích thích đã giải tỏa, Phương Tuyết Di tự nhiên mà dần dần ngủ thiếp đi.

Khi Phương Hạo Vân quay về, lúc đó đã là chín giờ tối rồi, Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ , hai người họ đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, lặng lẽ chờ đợi hắn trở về mà trong lòng không hề oán hận. Về phần Tạ Mai Nhi, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, nghe nói là một nhà môi giới hôn nhân ở gần đó có tổ chức một cuộc gặp mặt gọi là cuộc hội ngộ các nhà giàu có, vé vào cửa chỉ có ba trăm sáu mươi tệ, vì thế cô cũng đi thử vận may. Cũng không biết kết quả thế nào, dù sao thì bây giờ cũng chưa thấy quay về.

Trong giây phút Phương Hạo Vân mở cửa, Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ cùng đứng dậy, dường như là cùng một lúc, hai người bọn họ cùng muốn trong ngày đặc biệt này sẽ chạy xà vào vòng tay của người đàn ông mình yêu.

" Kỳ... Em ra đi...." Trương Mỹ Kỳ đại độ cười cười, một lần nữa lại ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói với Kỳ.

Bạch Lăng Kỳ cũng không khách sáo, đứng dậy chạy tới xà vào vòng tay của người đàn ông mình yêu, ôm lấy hắn thật chặt. Sau đó nàng đặt đôi bàn tay trắng nõn nà lên ngực của hắn đánh nhẹ một hồi, hờn dỗi trách móc : " Anh thật xấu xa, hôm nay là ngày gì, anh không biết sao? Sao lại về muộn như vậy....."

Phương Hạo Vân cười xin lỗi : " Anh đi cùng chị đi làm một chút việc mà."

Nghe Hạo Vân nói như vậy, Bạch Lăng Kỳ cũng không tức giận nữa. Cô thật nhỏ nhen, còn có thể ghen cả với chị gái của Hạo Vân sao?

" Đói chưa? Mau qua đây ăn cơm thôi? Em cứ nói chuyện với Kỳ đi, chị đi hâm lại chút thức ăn cho nóng."

Trương Mỹ Kỳ tuy rất muốn chạy vào ôm lấy người đàn ông mình thương yêu, nhưng cô có lý tính hơn Bạch Lăng Kỳ, càng hiểu biết đúng mực hơn.

Lúc này Bạch Lăng Kỳ đã hiểu nhiều hơn, liền không tiếp tục ôm mãi Hạo Vân, mà cô chủ động rời khỏi, đi vào giúp chị Mỹ Kỳ hâm nóng thức ăn.

Sau khi thức ăn được hâm nóng, ba người liền vây quanh bàn ăn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, giống như người một nhà vậy. Bạch Lăng Kỳ trách móc Hạo Vân, ngày lễ tình nhân mà lại không tặng quà. Phương Hạo Vân nhìn chị Mỹ Kỳ, liền nhổm dậy hôn lên trán Kỳ một cái.

Trương Mỹ Kỳ nhân vậy cười nói : " Kỳ, đây là món quà mà tốn nhiều tiền chưa chắc đã mua được."

Trong lòng Phương Hạo Vân thầm cảm động, nhân vậy cũng hôn lên trán Mỹ Kỳ một cái. Đó chính là tặng quà, không thể người ít người nhiều, hai người ai cũng không được thiếu.

Trương Mỹ Kỳ có chút e thẹn, có chút ngọt ngào, cô nhỏ nhẹ giận một tiếng : " Ghét...!"

" Chị Mỹ Kỳ nói dối, rõ ràng trong lòng chị đang rất vui."

Bạch Lăng Kỳ cười hì hì, vẻ mặt ranh mãnh : " Hạo Vân, hôm nay anh vào phòng chị Mỹ Kỳ ngủ nhé, em muốn ngủ một mình."

Phương Hạo Vân nghe vậy, rõ ràng sửng sốt, đang muốn nói điều gì đó. Nhưng không ngờ Bạch Lăng Kỳ đã bắt đầu đứng dậy thu dọn bàn ăn rồi nói : " Hai người đi nghỉ trước đi, những việc ở đây cứ để em làm nốt..."

Những ngày này Bạch Lăng Kỳ đã học được rất nhiều điều từ Trương Mỹ Kỳ. Cô cảm thấy làm người cũng không thể quá vì mình. Bản thân cứ giữ Hạo Vân bên cạnh mãi cũng không phải là biện pháp. Dù sao hai người bọn họ cũng vẫn có cơ hội làm chuyện đó. Chẳng thà hôm nay quang minh chính đại tác thành cho bọn họ một lần, sau này còn có thể lưu lại nhân tình. Đồng thời, cách làm này cũng có thể khiến Hạo Vân phải thay đổi cách nhìn với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.