“Thôi đi, đợi khi nào anh sống sót rời khỏi thành phố Hoa Hải rồi hãy mơ tiếp đi nhé?”
Nguyệt Như khinh miệt liếc xéo Hạo Thiên, lạnh lùng nói: “Anh nhất định sẽ bỏ mạng ngay tại Hoa Hải, trừ khi anh chấm dứt gây hấn với Quỷ thủ…”
“Hứ!” Nói cả nửa ngày mà vẫn chưa thuyết phục được cô gái, Hạo Thiên cười gằn một tiếng quay lưng bỏ đi, nói nhiều vô ích, hắn sẽ dùng sự thật chứng minh cho Nguyệt Như thấy hắn mới là người đàn ông ưu tú nhất, vĩ đại nhất mà cô có thể giao phó cuộc đời.
Nguyệt Như đi tới bên cửa sổ mở to, hai mắt nhìn xa xăm vào cảnh vật bên ngoài, hồi lâu sau mới thở dài chán ngán, tự nói với mình: “Hạo Vân, chúng ta quả thật phải trở thành kẻ địch của nhau sao?”
“Không bao giờ!”
Cảm xúc của Nguyệt Như chợt trở nên kích động: “Bằng bất cứ giá nào em cũng sẽ không đối đầu với anh đâu, cho dù phải trả một cái giá đau đớn em cũng sẵn sàng chấp nhận.”
Mấy ngày sống chung với nhau, quan hệ giữa Bạch Lăng Kỳ và Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng khắng khít, vì lẽ đó, Phương Hạo Vân ngoài vui mừng ra cũng xuất hiện không ít âu lo.
Trái tim con gái quả thật không dễ nắm bắt chút nào đâu.
Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đều tỏ ra tự giác biết điều, khi ra ngoài phòng khách không bao giờ mặc đồ hở hang, ngay cả đang bận bộ đồ ngủ mỏng tang, chỉ cần có mặt Phương Hạo Vân, hai người tuyệt đối không ra khỏi phòng, lúc cần thiết thì thay đồ kín đáo rồi mới bước ra.
Căn phòng dành cho chủ nhà của Phương Hạo Vân có nhà vệ sinh riêng nên nhà vệ sinh bên ngoài trở thành địa bàn của Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, về mặt nguyên tắc Phương Hạo Vân không được phép vào đó, tránh để hắn bắt gặp những món nội y nhạy cảm hai cô gái thay ra chưa kịp giặt.
Cứ thế, căn hộ 4 người ở mặc nhiên xuất hiện một điều luật bất thành văn.
Những lúc Bạch Lăng Kỳ có mặt ở nhà, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi không bao giờ nói chuyện riêng với Phương Hạo Vân, thậm chí khi nói chuyện lời nói cũng trở nên khách sáo đi nhiều.
Phương Hạo Vân luôn cảm thấy không khí trong nhà hơi buồn chán, nhưng hắn không dám bày tỏ ý kiến, việc gì cũng phải trải qua quá trình phát triển, có thể sau này sẽ tốt hơn chăng?
Còn một việc làm Phương Hạo Vân không vui, đó là tuy ở chung một phòng, cùng ngủ một giường, nhưng Bạch Lăng Kỳ vẫn kiên quyết lập giới tuyến phòng thủ, có nhiều lúc cô chỉ cho Phương Hạo Vân thỏa mãn cảm giác đôi tay chứ không cho hắn vượt quá giới hạn. Đối với ý chí kiên định của bạn gái, Phương Hạo Vân đích thực cảm thấy khâm phục, có mấy lần rõ ràng là hắn đã khiêu khích dục vọng của cô đạt đến đỉnh điểm, nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu đầu hàng giao nộp thành trì.
Phương Hạo Vân hết cách, ngoài khâm phục ra bây giờ hắn lại thấy tiếc nuối.
Bạch Lăng Kỳ đúng là gái ngoan có khác. Nhưng hắn vẫn tin tưởng chuyện ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến, mùa đông đã trôi qua, mùa xuân há chẳng tới gần đó sao?
Trần Thanh Thanh từ sau đêm nhạy cảm đó, hình như có ý tránh mặt Phương Hạo Vân, hai người đã rất lâu không liên lạc với nhau. Phương Hạo Vân thậm chí chủ động gọi điện mấy lần nhưng đều bị cô khéo léo từ chối gặp mặt. Phương Hạo Vân nản lòng, có xảy ra gì đâu mà phải như thế chứ? Nghĩ lại khung cảnh đêm hôm ấy, Phương Hạo Vân cảm thấy rạo rực, chỉ còn cách một chút thôi, cuối cùng xảy ra chút sự cố từ cuộc điện thoại của bạn gái, nhưng hắn không cho rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng quan hệ tốt đẹp của hai người.
“Hạo Vân, có việc này chị muốn nhờ em giúp đỡ?” Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang thả hồn trên mây, Tạ Mai Nhi đỏ mặt đi đến gần, dáng vẻ e ấp muốn nói lại thôi.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn vào Tạ Mai Nhi, cảm thấy hơi kì lạ, sao bây giờ chị Mai hay đỏ mặt thế nhỉ? Khuôn mặt đỏ chót gần giống như quả táo chín mọng.
“Chị Mai, có việc gì vậy?”
Phương Hạo Vân hôm nay có thời gian rảnh vào công ty, đang ngồi vào bàn làm việc của mình chăm chú đọc truyện trên mạng, gần đây trang web ********* lại cập nhật vài bộ truyện rất hay, tuy văn phong hơi dung tục nhưng nội dung không đến nỗi nào.
“Hạo Vân, chị muốn nhờ em…”
Tạ Mai Nhi mấp máy môi, lại không biết nên nói thế nào. Thật ra cô đến tìm Phương Hạo Vân là muốn nhờ hắn xoa bóp vùng bụng, những ngày ấy của cô sắp đến rồi, cô lo cơn đau chết đi sống lại sẽ nhanh chóng ập đến nên mới nói trước một tiếng với Phương Hạo Vân. Nhưng câu nói sắp bật khỏi miệng liền xấu hổ không dám nói, tuy hai người đã thực hiện qua việc này một lần, nhưng không có nghĩa lần thứ hai dễ mở lời đề nghị. Lúc trước Bạch Lăng Kỳ không vào ở chung, nhà chỉ có hai người nên làm gì cũng tiện, bây giờ chỉ cần về đến nhà ở khu Lam Tâm, Bạch Lăng Kỳ liền dính lấy Phương Hạo Vân như hình với bóng, muốn thực hiện việc này không dễ chút nào.
Vốn dĩ Tạ Mai Nhi muốn cố chịu đựng cho qua, nhưng hễ nghĩ đến cơn đau đáng sợ kia là cô rùng mình, hơn nữa lần trước cách làm của Phương Hạo Vân quả thật có tác dụng xoa dịu cơn đau, cô hy vọng được Phương Hạo Vân giúp đỡ một lần nữa để cô thoát khỏi tai họa trong tháng này.
“Chị Mai, rốt cuộc là chuyện gì? Chị yên tâm nói ra đi.” Phương Hạo Vân để ý thấy sắc mặt bối rối của Tạ Mai Nhi, hắn thản nhiên hỏi cho ra lẽ.
“Thôi, em đăng nhập mạng nội bộ đi, chị sẽ nói với em qua chương trình chat…” Có những chuyện, nhất là chuyện nhạy cảm như thế, không phải đã xảy ra một lần là đủ thuận theo tự nhiên đâu, lần thứ hai này tâm trạng của Tạ Mai Nhi còn căng thẳng hơn lần đầu.
Một lát sau, quả nhiên Tạ Mai Nhi thông qua chương trình chat gửi tới thông điệp cho Phương Hạo Vân, nói ra yêu cầu của cô, hy vọng Phương Hạo Vân có thể giúp cô xoa bóp vùng bụng.
Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, trả lời rằng hắn đồng ý, nhưng phải tìm thời điểm Bạch Lăng Kỳ vắng nhà. Xét về lí, Phương Hạo Vân quả thật đang chữa bệnh cho Tạ Mai Nhi, nhưng dù sao hắn cũng không phải là bác sĩ, tiếp xúc vào vị trí nhạy cảm trên cơ thể như thế tất nhiên không được cho bạn gái biết, nếu không để cô hiểu lầm thì nguy to.
Sau đó, hai người bàn bạc với nhau, quyết định đợi lát nữa vào giờ nghỉ trưa sẽ chuồn về nhà, hôm nay Bạch Lăng Kỳ có tiết học buổi chiều nên sẽ không về, nhân cơ hội này giúp Tạ Mai Nhi giải quyết cơn đau là tốt nhất.
Nửa tiếng sau, hai người lần lượt chuồn khỏi công ty về đến căn hộ Lam Tâm. Vẻ mặt Tạ Mai Nhi ửng đỏ e thẹn, lí nhí nói: “Hạo Vân, lần này lại phải làm phiền em rồi. À, người bạn kia của em khi nào sẽ về vậy?”
Có những lúc Tạ Mai Nhi từng nghĩ có khi nào không có người bạn tinh thông y thuật này trên đời không? Phương Hạo Vân chỉ nói khoác cho vui miệng.
Nghĩ vậy sắc mặt Tạ Mai Nhi càng xấu hổ nóng hừng lên, nếu đúng là như thế chẳng lẽ cô suốt đời đều phải nhờ cậy hắn xoa bóp vào mỗi tháng à?
Bây giờ còn dễ, cô còn độc thân chưa lập gia đình, nhưng sau này có chồng rồi thì chắc chắn không tiện chút nào. Cô gái có chồng mà cởi quần ra cho người đàn ông khác xoa xoa bóp bóp, còn ra thể thống gì nữa?
“Chị Mai, chị nóng lắm hay sao mà hôm nay mặt chị đỏ ửng lên thế?” Phương Hạo Vân không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Mai Nhi, chỉ nghĩ là do không khí trong nhà quá nóng nực.
Tạ Mai Nhi vội bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, mỉm cười lấp liếm: “Không có gì… Hạo Vân, đừng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu luôn đi…”
“Vâng!” Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, đoạn đi vào nhà vệ sinh rửa tay cho sạch.
Còn Tạ Mai Nhi lợi dụng khoảng thời gian này nằm dài trên ghế sofa tuột quần xuống, chỉ chừa lại chiếc quần lót hình tam giác màu trắng, tuy đã là lần thứ hai nhưng tâm trạng cô còn căng thẳng hơn lần đầu, nhất là nghĩ tới cảnh Phương Hạo Vân sắp chạm tay vào chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể, trái tim Tạ Mai Nhi đập mạnh như muốn rớt ra ngoài.
“Chị Mai, em có thể bắt đầu được chưa?” Bước trở ra phòng khách, Phương Hạo Vân liếc nhìn thân dưới của Tạ Mai Nhi, nhận ra lần này cô không mặc loại quần chip nhỏ mỏng tang mà thay bằng quần lót thông thường dành cho phụ nữ, chỉ có điều size hơi nhỏ thì phải, vẫn chưa che hết những thứ cần che.
“Ờ, Hạo Vân, em bắt đầu đi!” Tạ Mai Nhi đáp khẽ, cô nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi bàn tay của Phương Hạo Vân chạm vào người.
Phương Hạo Vân gật đầu đưa tay kéo nhẹ chiếc quần lót tuột xuống một chút, búp măng non của Tạ Mai Nhi lập tức đập vào mắt hắn, hấp dẫn làm sao!
Phương Hạo Vân tập trung tinh thần ấn tay lên vùng bụng dưới của Tạ Mai Nhi, bắt đầu vận chân khí xoa bóp nhè nhẹ cho cô, khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ thân dưới Tạ Mai Nhi run bắn lên mấy cái, hơn nữa màu đỏ trên mặt cô lan rộng tới tận mang tai.
Một luồng hơi ấm chân khí tuôn vào kinh mạch vùng bụng của Tạ Mai Nhi, cơn đau manh nha tái phát lập tức tan biến, thay vào đó là một cảm giác ấm áp dễ chịu.
Hòa cùng nhịp xoa bóp, cảm giác dễ chịu càng lúc càng lan tỏa, thân dưới của Tạ Mai Nhi co giật nhè nhẹ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp…
Phương Hạo Vân liền bị tác động, tinh thần hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung, dạo gần đây sức kiềm chế của hắn đã thua xa trước kia, thêm vào Tạ Mai Nhi không tự chủ được bản thân rên lên khe khẽ, càng làm hắn rạo rực trong lòng.
Tạ Mai Nhi tựa như rơi vào cơn mê, đôi mắt khép hờ, đôi môi chúm chím mê hoặc, bàn tay nhỏ nhắn bỗng từ từ di chuyển lên vùng ngực định tự an ủi.
“Chị Mai!” Phương Hạo Vân rút tay lại, hét to một tiếng cảnh báo Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê, sau khi ý thức được mình vừa có hành động đáng xấu hổ, cô vội quay mặt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân. Nếu không phải Phương Hạo Vân hét to cảnh báo, chắc cô sẽ tự an ủi luôn rồi. Không biết tại sao khi Phương Hạo Vân bắt đầu xoa bóp giúp cô, cô liền cảm thấy hưng phấn lên khó kiềm chế được.
Ổn định lại tinh thần, Tạ Mai Nhi ngấm ngầm tự trách, cô nên tự an ủi trước khi nhờ vả Phương Hạo Vân mới phải chứ, làm như thế cơ thể cô sẽ không trở nên nhạy cảm như vậy.
Phương Hạo Vân cũng đang ra sức chế ngự cảm xúc, nhắm mắt định thần lại giây lát, hắn cố gắng không nhìn vào vùng nhạy cảm của Tạ Mai Nhi, chỉ là đặt bàn tay đúng vị trí tiếp tục xoa bóp cho cô.
Cuối cùng quá trình trị liệu cũng kết thúc, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, vội rút tay lại, lên tiếng thông báo: “Chị Mai, xong rồi…”
“Cám ơn!” Tạ Mai Nhi e ấp nói, vội vàng kéo quần lên, đỏ mặt chạy nhanh vào phòng, tim đập mạnh hồi lâu vẫn không sao trở lại bình thường được.
“Nguy hiểm quá!”
Nhìn Tạ Mai Nhi rời khỏi, sắc mặt Phương Hạo Vân lại trở nên ngày càng nóng rang, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu như máu, tác dụng phụ của Thiên phạt hình như có dấu hiệu bộc phát. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì trước khi tiến hành xoa bóp hắn nên đi tìm Trương Mỹ Kỳ giải tỏa dục vọng, làm như thế bây giờ sẽ không vì tác động thị giác, thính giác mà khơi dậy tác dụng phụ của Thiên phạt…
Phải công nhận hành động vừa rồi của Tạ Mai Nhi chỉ cần là đàn ông, tin chắc đều khó chịu đựng nổi cám dỗ, hơn nữa Phương Hạo Vân không phải là một người đàn ông bình thường, tính khí tàn bạo tích tụ suốt 3 năm làm sát thủ đâu dễ dàng giải tỏa hết chỉ sau vài cuộc mây mưa với Trương Mỹ Kỳ.
Tạ Mai Nhi sau khi ổn định lại cảm xúc, liền thay chiếc quần lót ướt nhẹp kia đi, chỉnh trang lại y phục bước trở ra phòng khách. Cô phát hiện ra sắc mặt Phương Hạo Vân hình như có gì không ổn, khuôn mặt hắn nhăn nhó tỏ ra đau đớn lắm.
“Chị Mai, mau rời khỏi đây, mau tránh xa em ra…”
Tạ Mai Nhi xuất hiện càng làm dục vọng trong lòng Phương Hạo Vân bừng cháy, hắn vội lên tiếng cảnh báo: “Mau rời khỏi nhà đi…”
Lúc này dục vọng không ngừng tấn công lí trí của Phương Hạo Vân, hắn biết rõ lần này nghiêm trọng hơn lần trước, đã tới mức độ không thể kiểm soát nữa rồi, cảm giác giống y chang lần cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ vậy. Hắn không muốn bi kịch được lập lại một lần nữa, một mặt ra sức chế ngự dục vọng bộc phát, mặt khác hét to bảo Tạ Mai Nhi mau ra khỏi nhà.
Nhưng nhìn thấy ân nhân của mình đột nhiên đau đớn như thế, Tạ Mai Nhi đâu chịu bỏ đi.
“Hạo Vân, em bị sao vậy? Có cần chị gọi điện kêu bác sĩ tới khám cho em không?” Tạ Mai Nhi hoảng loạn lên, cô thử bước tới gần Phương Hạo Vân, hy vọng có thể xoa dịu vẻ đau đớn giúp hắn, nhưng mấy lần đều bị hắn cự tuyệt.
“Cút mau! Không gọi bác sĩ gì cả…”
Phương Hạo Vân hết cách, giống như Trương Mỹ Kỳ lần trước, Tạ Mai Nhi cũng không chịu rời khỏi. Chẳng lẽ lịch sử lập lại? Tạ Mai Nhi hoàn toàn có khả năng bị hắn cưỡng bức vào giây phút lí trí bị dục vọng xâm chiếm hết.
“Không… cùng một sai lầm, mình sẽ không phạm phải hai lần.”
Phương Hạo Vân nghiến chặt răng, không thèm nhìn Tạ Mai Nhi nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần đối kháng với dục vọng mãnh liệt đang dâng trào. Hồi lâu sau, phần thắng cuối cùng đã ngả về phía hắn, chỉ là vào khoảnh khắc sau cùng, vì tiêu hao hết sức lực nên Phương Hạo Vân đánh mất ý thức, hắn gục xuống ngất xỉu.
Tạ Mai Nhi đến lúc này mới dám tiếp cận Phương Hạo Vân, cô đưa ngón tay lên mũi hắn xem thử. May quá! Vẫn còn thở. Tạ Mai Nhi lập tức nghĩ tới gọi số điện thoại cấp cứu của bệnh viện.
Nhưng nghĩ kĩ lại hình như vừa rồi Phương Hạo Vân đã dặn tuyệt đối không được gọi bác sĩ.
Do dự giây lát, Tạ Mai Nhi bấm số gọi cho Trương Mỹ Kỳ, kể rõ tình trạng của Phương Hạo Vân cho chị Mỹ Kỳ nghe, bảo chị Mỹ Kỳ nhanh chóng về nhà.
Tạ Mai Nhi kể cũng thông minh, từ cử chỉ lời nói của Phương Hạo Vân cô đoán ra có gì không ổn nên cuối cùng cô không thông báo với Bạch Lăng Kỳ.
Rất lâu sau đó, khi Phương Hạo Vân mở mắt tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang nằm trong một chiếc giường ấm áp, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vừa phải, khắp phòng trang trí một màu tím nhạt, hắn đoán biết đây là phòng con gái ở.