Nhất định, nhất định.” Văn Kỳ kích động nắm hai tay của Trần Thanh
Thanh, nói như đang thề thốt: “Trần tiểu thư, cô yên tâm, công ty của
chúng tôi nhất định sẽ không làm cho bên cô phải thất vọng. Mọi người
nói có phải không?”
“Phải!” Nương tử quân trong công ty trăm miệng một lời.
Buông tay của Trần Thanh Thanh, ánh mắt của Văn Kỳ lại chuyển hướng sang
Phương Hạo Vân, pha một chút thâm ý liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên lại cảm thấy rằng cậu nhóc này hóa ra cũng rất đáng yêu, rất đẹp trai, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, đúng là nhân tài nha.
Trương Mỹ Kỳ thì lại đang âm thầm đánh giá Phương Hạo Vân, trong lòng ngầm suy
nghĩ, tiểu tử này không nhìn ra được, quả nhiên có chút thủ đoạn, trách
không được ngay cả Mai Nhi cũng đối với hắn như vậy.
Có điều xảy
ra chuyện như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ vẫn quyết định tìm cơ hội sẽ từ từ
nói chuyện với Tạ Mai Nhi, bảo cô buông tay thôi. Tuy rằng Tạ Mai Nhi ở
trong số các bạn cùng lứa cũng là một người khá nổi bật, nhưng mà cạnh
tranh với con gái nhà giàu như Trần Thanh Thanh, căn bản là không có
phần thắng.
Huống hồ, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rằng đàn ông mà đi ăn bám, thì không tính là đàn ông chân chính.
“Hạo Vân, có mấy vấn đề, chị muốn nói riêng với cậu.” Vào lúc mọi người ở
đây đang đắm chìm trong hạnh phúc, Trần Thanh Thanh thản nhiên nói với
Phương Hạo Vân.
Văn Kỳ thấy hơi sửng sốt, lập tức vội vàng nói:
“Hạo Vân, đưa Trần tiểu thư tới văn phòng của chị, nơi đó hiệu quả cách
âm rất tốt.”
Phương Hạo Vân thấy nhức cả đầu, cái gì mà cách âm hiệu quả tốt, giống như là mình đi làm chuyện gì đó không bằng.
Phùng trưởng phòng lại đang tà ác suy nghĩ, có vẻ như đôi gian phu dâm phụ
này sắp không nhịn nổi nữa, muốn hành sự ngay trong tổ hai này.
Văn Kỳ có vẻ ngộ ra hơi chậm, cảm thấy được những ánh mắt khác thường, cô
mới giác ngộ ra rằng câu nói kia của mình hình như là hơi có nghĩa khác, cứ như mình là tú bà dắt mối vậy.
Nhưng Trần Thanh Thanh là
đương sự lại không suy xét nhiều đến như vậy, cô nói với Phương Hạo Vân
đang ngây người ra: “Hạo Vân, chúng ta vào đi thôi!”
Thanh âm như chim vàng anh, khiến cho trong lòng Phương Hạo Vân rung lên, hắn vội
vàng phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, theo sát Trần Thanh Thanh đi
vào trong.
“Quan nhân, thiếp muốn!”* Không biết vì cái gì, Phùng
trưởng phòng nghe thấy Trần Thanh Thanh nói như vậy, trong đầu lại hiện
ra câu nói của nhân vật nữ chính trong một bộ phim kinh điển nào đó.
Đợi cho hai người đóng chặt cửa, Văn Kỳ giống như một thần giữ cửa đứng
ngay ngoài, nói với mọi người: “Mọi người tiếp tục làm việc.”
Phùng trưởng phòng tuy rằng rất muốn đi áp tai nghe lén một chút, nhưng mà
Văn Kỳ giống như Mẫu dạ xoa** đứng thủ ở đó, hắn lại cảm thấy không
tiện. Huống hồ, phòng người ta cách âm hiệu quả tốt như vậy, có đi cũng
chẳng được gì.
* Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
** Mẫu dạ xoa: Quỷ dạ xoa là hộ pháp trong Phật giáo, trong tiếng Ấn Độ là Yachi, thích ăn thịt người, nhưng đúng là hộ pháp.
Cho nên hiện tại Mẫu dạ xoa dùng để gọi các bà cô hung hãn...
“Học tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao chị tới khảo sát, trước đó lại không thông báo cho công ty tôi? Còn nữa, chị mặc kệ cả giám đốc và
tổng giám đốc, đi tìm thẳng một viên chức nho nhỏ như tôi, rốt cuộc là
như thế nào?” Đóng cửa lại, Phương Hạo Vân bắt đầu không ngừng oán giận. Hắn là kẻ luôn luôn không thích gây náo động, nhưng hôm nay có thể nói
là đã nổi bật đến vô cùng tận. Vốn vừa mới bình ổn được tin đồn cưa gái, chỉ vì Trần Thanh Thanh xuất hiện mà lại càng trở nên sôi nổi hơn xưa.
Trần Thanh Thanh cười ý xin lỗi: “Hạo Vân, cậu đừng nóng giận, kỳ thật chị
làm vậy cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Kimura thay mặt Kameda tới hội võ
thuật chúng ta khiêu chiến, chị gọi điện thoại cho Tần hội trưởng, nhưng hắn không về được, cho nên chị hy vọng cậu có thể thực hiện chức trách
hội trưởng danh dự, đại biểu cho hội võ thuật ra ứng chiến.
Phương Hạo Vân ngớ ra một hồi, có hơi bất mãn trách: “Chị hoàn toàn có thể nói với tôi cái này ở trường học cơ mà?”
“Hạo Vân.” Trần Thanh Thanh hơi hơi do dự, nói: “Tuyết Nhi không thích chị
tiếp xúc với cậu, chị là chị họ của nó, chị không muốn bởi vì cậu, mà
lại ầm ĩ không hay với nó.”
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: “Là có ý gì? Tôi không hiểu rõ cho lắm.”
“Đây là chuyện giữa chị và Tuyết Nhi, cậu không cần phải xen vào.”
Trần Thanh Thanh lại nghiêm túc nói: “Tóm lại, cậu chỉ cần biết rằng, Kimura định ngày luận võ là một tháng sau, chị hy vọng tới lúc đó cậu có thể
chuẩn bị cho kĩ càng. Đương nhiên, hôm nay chị đến cũng không hoàn toàn
là lấy việc công làm việc tư, ba chị đích xác là ủy thác cho chị tới
khảo sát công ty của cậu, theo quan điểm cá nhân của chị, chị hy vọng
lần này Trần Thị có thể hợp tác với công ty của các cậu.”
Phương
Hạo Vân cảm thấy rằng Trần Thanh Thanh nói cực kỳ khó hiểu, mình từ lúc
nào thì trở thành chướng ngại giữa hai chị em bọn họ?
“Học tỷ, chuyện khiêu chiến tôi có thể đồng ý, nhưng mà bên chị cũng phải làm theo những gì tôi nói.”
Phương Hạo Vân trầm tư một chút, nói: “Tôi không hy vọng vào lúc luận võ có
người của giới truyền thông hoặc những kẻ nhàn rỗi ở trên sàn đấu, nếu
mà có thể, tôi hy vọng có thể khống chế số người theo dõi cuộc chiến của song phương ở trong vòng mười người. Hơn nữa, đối với kết quả của cuộc
luận võ, ngoại trừ cao tầng của hai đoàn thể, những người khác sẽ không
được biết.”
“Vì sao phải như vậy?” Trần Thanh Thanh có niềm tin
tất thắng với Hạo Vân, vốn cô còn tính nhân cơ hội này, mời phóng viên
truyền thông trong trường ngoài trường tuyên truyền ra khắp bốn phương,
đề cao danh tiếng cho hội võ thuật, không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại
đưa ra yêu cầu như vậy.
“Không nên hỏi vì sao, đó là điều kiện của tôi.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, rồi gật gật đầu: “Được rồi, bên phía hội võ thuật không thành vấn đề, chị sẽ định đoạt. Nhưng mà bên phía
hội karate, chị còn phải liên lạc với Kimura, Kameda, có thể làm được
những điều như cậu nói hay không, chị cũng chưa nắm chắc.”
“Phải thỏa mãn được điều kiện của tôi, nếu không tôi sẽ không tham gia đâu.”
Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói: “Chị nói với Kameda, cứ bảo là tôi nói, muốn luận võ với tôi, phải đồng ý điều kiện của tôi.”
Sắc trời âm u, thời tiết sắp vào tháng mười một, khiến cho người ta cũng
cảm nhận thấy một chút khí lạnh. Hôm nay là thứ bảy, từ sáng sớm Bạch
Lăng Kỳ đã gọi điện thoại tới, nói là muốn tới nhà trọ chơi với Phương
Hạo Vân dịp cuối tuần.
Tạ Mai Nhi hình như là cố tình tránh né
Bạch Lăng Kỳ, từ sáng sớm đã hẹn với một người cũng đang nhàm chán là
Trương Mỹ Kỳ đi dạo phố mua sắm.
Bạch Lăng Kỳ muốn đi gặp bạn trai, trước khi đi còn ăn mặc thật tỉ mỉ, mặc một bộ y phục hiển lộ ra rõ sức sống thanh xuân.
“Hạo Vân, chị Mai có nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?” Vừa mới
vào cửa, Bạch Lăng Kỳ liền chuyển ánh mắt về hướng phòng của Tạ Mai Nhi, cô không hy vọng có kẻ thứ ba phá hoại không khí.
Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói: “Không cần, chị Mai hẹn với chị Mỹ Kỳ đi chợ mua sắm rồi, chắc là tới chiều mới về.”
“Uhm, là vậy à, chúng ta không ra ngoài vậy.” Bạch Lăng Kỳ khóe miệng lộ ra
một tia mỉm cười, vui vẻ lăn ra ghế sô pha, cởi giầy, nằm nghiêng giống
như một mỹ nhân đang ngủ.
Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, ánh
mắt dừng ở trên người cô gái, đôi mắt to tròn, tràn đầy thông minh,
chiếc mũi thẳng thớm, môi đỏ mọng đáng yêu trơn bóng, dáng người cao cao thon dài, bộ ngực so với trước kia càng vểnh lên hơn một chút, eo tinh
tế, cùng với mông đẹp rất tròn hình thành một hiệu quả tương phản thị
giác mãnh liệt, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật khêu gợi.