Trong khóe mắt Kim Phi rơi xuống dòng lệ đầy tủi nhục, nhìn Phương Hạo Vân đang sững sờ mà hét lên một câu.
Tâm tư của Phương Hạo Vân bị đứt đoạn, quay đầu lại, hỏi một câu không có ý gì tốt : " Cô bị thần kinh à......Tôi thừa nhận tôi làm nhục cô, nhưng cô không cảm thấy như vậy càng thêm kích thích niềm vui sao?"
" Tôi sẽ không tha thứ cho anh....." Lúc này đôi mắt Kim Phi đỏ ngầu lên. Tất nhiên, đôi mắt cô đỏ ngầu lên là vì khóc. Sau khi bị kích động, sau khi lí trí hồi phục, Kim Phi nghĩ lại những chuyện Phương Hạo Vân đã làm nhục cô lúc trước, trong lòng đột nhiên lại vô cũng phẫn nộ.
" Hừ.......!"
Phương Hạo Vân khinh thường hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói : " Loại con gái như cô, lẽ nào còn không muốn nhận được sự ưu ái của tôi sao.....Cô là loại người gì, trong lòng cô tự biết rõ. Đừng quên, trước đây lúc tôi vừa cứu mạng cô, nếu không phải tôi kịp thời xuất hiện, lúc đó sợ rằng cô sớm đã xuống suối vàng gặp ông bà tổ tiên rồi.....Cô đối đáp như vậy với ân nhân cứu mạng của cô sao?"
Kim Phi đưa tay gạt đi nước mắt trong khóe mắt, tức giận nói : " Thế nhưng anh không nên làm nhục tôi.....lẽ nào trong mắt anh, tôi là người con gái ngay cả lòng tự tôn cũng không có sao? Anh có thể tàn phá cơ thể tôi, nhưng anh không nên coi thường linh hồn của tôi.....Phương Hạo Vân, vẫn là câu nói này, sớm muộn anh cũng sẽ phải hối hận....."
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : " Tôi cũng vẫn là câu nói đó, sẽ có một ngày lúc tôi phát hiện cô có thể uy hiếp tôi, đó cũng chính là ngày chết của cô......"
" Qua đây.....!"
Phương Hạo Vân chỉ vào vật cứng đang dính đầy dịch nhờn của mình nói : " Giúp tôi làm sạch nó đi......"
Kim Phi thoáng do dự một chút. cuối cùng vẫn bước đến ngậm cái đó vào mồm, nhưng cô không chỉ đơn giản làm sạch cái đó như vậy.....
Cô cố ý muốn khiến Phương Hạo Vân tiếp tục xuất ra. Vì thế trong chốc lát đã thực hiện kĩ xảo điêu luyện của miệng cô, khiến hắn lại phun ra chất dịch nóng bỏng đó một lần nữa.
Sau khi làm xong, Kim Phi bỗng nhiên cười rồi nói : " Phương thiếu gia, tôi muốn anh cùng làm việc với anh trai tôi......."
" Cô hầu hạ tôi tốt như vậy, chính là để nói chuyện này?"
Phương Hạo Vân kéo quần lên, vừa cười vừa nói : " Những sự tích của cô ở câu lạc bộ hộp đêm Thủy Nguyệt tôi đều biết hết, quả thực là rất có phong cách của một đàn chị........Nếu cô thực sự muốn giúp tôi làm việc, cũng không phải là không thể suy nghĩ lại....Nhưng tôi phải nói rõ trước với cô. Nếu cô dám đùa giỡn chuyện gì, thì đừng trách tôi không khách khí với cô và Kim Gia......."
" Không có chuyện đó đâu.....!"
Kim Phi cầm giấy vệ sinh lau lau phần thân dưới của mình, sau đó nói : " Phương thiếu gia, mục đích tôi muốn giúp anh làm việc thực ra rất đơn giản, chính là tôi muốn chứng minh giá trị của tôi...."
" Trong tập đoàn Hồng Tinh, chẳng phải cô cũng có thể chứng minh như vậy sao?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
" Không giống nhau......Làm việc như vậy càng thêm kích thích, tôi thích cuộc sống như vậy...." Trong ánh mắt của Kim Phi tràn đầy kì vọng : " tôi mãi mãi cũng không quên được chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hộp đêm Thủy Nguyệt ngày hôm đó........Tôi thích nắm vận mệnh của người khác trong tay mình, cảm giác đó, thật sự khiến người khác mê muội...."
" Biến thái...!"
Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : " Tôi hiểu rồi. Cô muốn tìm lại cân bằng tâm lí.......Vì vận mệnh của cô đang nằm trong tay tôi, vì thế cô mới muốn nắm giữ vận mệnh của người khác."
" Cứ cho là như vậy, anh có đồng ý không?" Kim Phi lại cầm một tờ giấy mềm, tiếp tục lau lau cặp mông trắng nõn của mình.
" Đúng lúc tôi đang thiếu người , nếu cô có ý muốn gia nhập, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cô, làm việc trên đường, có lúc cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng......." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
" Tôi không sợ.!"
Kim Phi vừa cười vừa nói : " Tôi đã nói rồi, điều tôi muốn là cảm giác kích thích đó."
" Vậy thì được, vậy thì cứ như thế đi. tôi đồng ý...." Từ một góc độ ý nghĩa nào đó mà nói, thực ra Kim Phi cũng được coi là một nhân tài, có cô ta gia nhập, cũng là một điều rất tốt.
" Cảm ơn anh!"
Kim Phi cười mê hồn. Cô chuẩn bị mặc thêm chiếc váy ra ngoài chiếc quần lót vừa bị sự thô bạo của đàn ông mà làm rách tả tơi.
" Đợi đã....!"
Ánh mắt của Phương Hạo Vân quét qua cặp mông trắng nõn của người con gái và nói : " cúi xuống, chìa mông ra....."
Kim Phi không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng thuận theo ý hắn, cúi xuống đầu giường.
Phương Hạo Vân nhìn cẩn thận cái đó của cô ta mấy lần, rồi âm thầm than ra một tiếng : " Không đẹp bằng của chị Thanh Thanh...."
" Được rồi, mặc quần áo đi........" Phương Hạo Vân khó chịu nói một câu.
Lúc đầu Kim Phi nghĩ Phương Hạo Vân lại muốn chơi trò biến thái gì nữa. Ai ngờ mới nhanh như vậy đã kết thúc rồi. Hơn nữa còn không làm chuyện gì. Nhưng, cô cũng đã lường trước được ý đồ của Phương Hạo Vân.
Nghĩ đến đây, cô quyết định ngày mai sẽ đi phẫu thuật thẩm mĩ bộ mông của mình.
" Mấy ngày nữa giúp tôi hẹn Tần Tử Hoa ra ngoài.......Tôi muốn làm chút giao dịch với gã..." Phương Hạo Vân không muốn qua đêm ở đây, lúc sắp đi, dặn dò cô một câu.
" Uhm, tôi biết rồi.....!"
Kim Phi sắc mặt buồn dầu, thực ra cô hy vọng Phương thiếu gia có thể ở lại đây một đêm.
Sau khi Phương Hạo Vân đi ra khỏi cửa, người con gái Kim Phi này quả thật không đơn giản, hỷ nộ bất thường, nhưng lại luôn có thể khống chế thù hận trong lòng mình.
Sau khi Trần Thanh Thanh trở về nhà, tâm trạng luôn không vui, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng ngủ, cả ngày chỉ ăn một bữa cơm, mấy ngày qua đi, toàn bộ cơ thể gầy đi trông thấy. Còn không bằng lúc cô ở trong rừng tùng.
Lúc trong rừng tùng nguyên thủy, tuy điều kiện rất gian khổ, nhưng tâm trạng cô lại rất vui vẻ, vì thế mỗi bữa đều ăn rất nhiều.
Sau khi trở về nhà, tâm trạng cô vô cùng buồn bực, cứ cho là sơn hào hải vị bày ra trước mặt, cô cũng không có tinh thần mà ăn. Trong lòng cô âm thầm tức giận Phương Hạo Vân, trở về đã mấy ngày rồi, ngay cả gặp nhau cũng không gặp, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi. Thật là đáng ghét......
Trần Thanh Thanh dường như quên mất rằng, lúc đầu là cô không cho Phương Hạo Vân chủ động liên lạc với cô.
Con gái có lúc lại vô lí như vậy đó, ngay cả người con gái mạnh mẽ như Trần Thanh Thanh cũng không phải ngoại lệ.
" Thanh Thanh. là mẹ đây, con mở cửa ra đi...." Lã Nguyệt Hồng nhìn con gái mỗi ngày một héo gầy, trong lòng vô cùng thương xót. trực giác của người đàn bà nói cho bà biết, tâm trạng của con gái bà không tốt, chắc là có liên quan đến Phương Hạo Vân. Vì thế bà quyết định sẽ tâm sự nói chuyện với con gái mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, con gái bà sớm muộn cũng chết đói.
Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, rồi mới mở cửa ra. Mấy ngày này mẹ đã lo lắng rất nhiều cho cô, trong lòng cô cũng có chút đau lòng. Lúc đầu khi còn ở chiến khu, cô vẫn hạ quyết tâm sẽ hết lòng hiếu thuận với cha mẹ.
" Mẹ, con không sao....mẹ đừng lo lắng......chỉ là trong lòng con có chút khó chịu thôi, đợi mấy hôm nữa sẽ tốt lên thôi...." Sau khi mở cửa, Trần Thanh Thanh chủ động ôm lấy cánh tay mẹ mình, đưa bà vào cùng ngồi lên đệm.
Lã Nguyệt Hồng lạnh lùng hỏi : " Thanh Thanh, tâm trạng con không tốt, có phải là vì Phương Hạo Vân không? tên tiểu tử này thật là, đã mấy ngày rồi không thấy lộ diện...."
Trần Thanh Thanh bĩu môi một cái, nói : " Mẹ, mẹ lại hiểu lầm rồi......không phải con vì Phương Hạo Vân........con là vì các chiến hữu của con mà buồn thôi.......cái chết của San San hoàn toàn là do con.....nếu không phải cô ấy chủ động xuất hiện thu hút những phần tử vũ trang đó. Thì người chết ngày hôm đó chính là con rồi......."
Chuyện xảy ra trong rừng tùng, Lã Nguyệt Hồng đã nghe nói rồi.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái bà, dịu dàng khuyên nhủ : " Thanh Thanh, con đừng đau lòng buồn bã nữa....Sự việc xảy ra ngày hôm đó vô cùng gấp gáp, San San làm như vậy, là trách nhiệm của một người quân nhân, con hãy nghĩ mà xem, nếu con là San San con sẽ làm như thế nào? con sẽ giống như cô ấy xuất hiện hay là lùi bước......."
" Tất nhiên là phải xuất hiện rồi....." Trần Thanh Thanh kiên định nói : " Con sẽ không nhìn chiến hữu của con gặp nguy hiểm mà không làm gì được......."
" Đó chẳng phải đúng rồi sao..San San cũng có suy nghĩ như vậy." Lã Nguyệt Hồng lạnh lùng nói : " Thanh Thanh, con đã giết chết kẻ địch và báo thù cho cô ấy rồi. Hơn nữa bộ đội cũng giúp đỡ người nhà cô ấy sắp xếp công việc rồi.....Mẹ nghĩ San San trên trời có linh thiêng, cũng sẽ được an ủi phần nào.......Người chết cũng đã chết rồi, người sống cần phải mạnh mẽ lên.......Thanh Thanh, phấn chấn lên một chút......" Con gái trở về lần này, Lã Nguyệt Hồng phát hiện khí chất của con mình rõ ràng có thay đổi. Đúng là người đã trải qua sa trường đẫm máu, không biết tác phong tư thái đã mạnh mẽ hơn cô gái bé bỏng trước đây đến nhường nào.
" Uhm..!"
Lã Nguyệt Hồng khuyên nhủ như vậy, trong lòng Trần Thanh Thanh bỗng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dừng lại một chút, cô hỏi : " Mẹ, gần đây Hạo Vân rốt cuộc là bận chuyện gì vậy?"
Lã Nguyệt Hồng nghe thấy vậy, khẽ tủm tỉm buồn cười, sớm biết cô sẽ không nhịn được mà sẽ hỏi thăm thôi. Bà vừa cười vừa nói : " Nghe bố con nói, gần đây Hạo Vân luôn bận đào tạo sáu mươi anh em Vương gia. Lại còn chuyện Đằng Phi nữa, nó cũng sắp xếp......Tóm lại, Hạo Vân rất bận....."
" Á..."
Trần Thanh Thanh thở hổn hển nói : " Bận thì không biết dành thời gian đền thăm con đang bệnh sao....."
Nghe con gái mình nói như vậy, Lã Nguyệt Hồng như nhớ ra điều gì đó, hỏi : " Thanh Thanh, nghe nói vết thương bị súng bắn ở đùi con là do Phương Hạo Vân chữa trị giúp con, bây giờ đã đỡ nhiều chưa? Về nhà mấy ngày này, con luôn không nói không rằng, cũng không để cho mẹ xem thế nào, trong lòng mẹ rất lo lắng, ngộ ngỡ để lại sẹo thì phải làm thế nào?"
" Không sao, Hạo Vân nói, sẽ không để lại sẹo ở vết thương đâu..." Trần Thanh Thanh nói như vậy, bỗng chốc liền nhớ lại dư vị trị liệu mát xa lúc đó, sắc mặt bỗng chốc liền đỏ ửng lên.
" Cho mẹ xem nào...." Lã Nguyệt Hồng luôn rất lo lắng.
" Ngại lắm." Trần Thanh Thanh liền đỏ hết cả mặt, có chút ngại ngùng nói.
" Có gì mà xấu hổ chứ, mẹ là mẹ của con mà......" Lã Nguyệt Hồng không thích nói : " Con nha đầu này......với mẹ mà vẫn còn thế này, lúc đầu Hạo Vân làm thế nào mà giúp con băng bó vậy?"
" Mẹ, mẹ lại cười con rồi.....người ta đâu có để ý đến con...." Trần Thanh Thanh không kể cho mẹ mình nghe phương pháp trị liệu của Phương Hạo Vân, bây giờ nghĩ lại, tim cô không ngừng đập nhanh hơn.
" Đến đây, cúi xuống, để mẹ xem...." Lã Nguyệt Hồng không nói bất chợt đẩy con gái xuống, vén váy lên, ngắm nhìn cẩn thận vết thương, phát hiện ra vết thương sắp khỏi hẳn, nhìn từ tình hình bây giờ, có vẻ như đúng là không để lại vết sẹo gì.
" Xong chưa?" Trần Thanh Thanh nhếch cái mông lên, trong lòng hốt hoảng, không ngừng giục bà.
" Xong rồi...!"
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười rồi nói : " Đúng là sẽ không để lại vết sẹo nữa....Thanh Thanh, Hạo Vân làm thế nào mà chữa được vậy.......đây chẳng phải rất thần kì sao....."
" Con cũng không biết.....con là bệnh nhân, cậu ấy là thầy thuốc, làm sao con có thể biết rõ ràng được, muốn biết, thì lúc nào rảnh mẹ đi mà hỏi Hạo Vân ấy. Nhưng con đoán cậu ấy cũng sẽ không nói cho mẹ biết đâu......" khuôn mặt Trần Thanh Thanh ngày càng nóng ran lên, muốn yên tĩnh một mình, vội vàng nói : " Mẹ, con muốn nghỉ ngơi, lúc khác chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé......"
" Được rồi..!"
Lã Nguyệt Hồng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng, bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện : " Thanh Thanh, ông ngoại con gọi điện thoại đến, bàn bạc với bố con, muốn cho con đi làm việc trong quân đội, con định sẽ làm thế nào?"
Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy, bỗng chốc nhớ lại lời nói đó của Phương Hạo Vân, xem ra quả đúng là ông ngoại có ý này.
" Bố con có ý kiến như thế nào?" Trần Thanh Thanh hỏi : " Mẹ. mẹ đồng ý con đi vào quân đội không?"
Lã Nguyệt Hồng nghĩ một lúc rồi nói : " Từ lập trường của mẹ mà nói, mẹ lại cảm thấy con đi theo quân đội phát triển lại càng thích hợp hơn chút....Trong cuộc huấn luyện lần này, con đã giành được thành tích tốt nhất, sau này nếu có làm một nữ tướng quân, mẹ thấy cũng không phải là không có khả năng ấy....Nhưng bố con có thể sẽ không đồng ý. Tất nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn phải do con tự làm chủ ...."
" Con không muốn làm việc trong quân đội.....
Cùng một vấn đề khi Phương Hạo Vân hỏi cô, cô đã đưa ra một đáp án khẳng định rồi.
" Tại sao?" Lã Nguyệt Hồng dường như có chút ngạc nhiên.
Trần Thanh Thanh thành thật nói : Con phải ở lại giúp đỡ bố con.....Mẹ, lẽ nào mẹ lại muốn nhìn sản nghiệp cả đời phấn đấu của bố con sau này không có người kế thừa sao......."
" Chuyện này vốn như thế, nhưng mẹ luôn thấy phát triển trong quân đội, là tiền đồ tốt hơn đối với con. Cho dù nói thế nào đi nữa, bố mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con. Nhưng mẹ đoán ông ngoại của con sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, mẹ nghĩ ông sẽ nhanh chóng gọi điện cho con , nói về chuyện này, con nên suy nghĩ cẩn thận....." Lã Nguyệt Hồng dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
Bốn đương gia Đinh Vân Uy và con rể Hoàng Bột của tập đoàn Siêu Uy tài phiệt nước Anh lại đến Hoa Hải lần nữa, lần này, bọn họ không vội vàng đi tìm Đinh Tuyết Nhu, mà lại đợi cô chủ động đến tìm.
Theo tin tức, Đinh Tuyết Nhu bị mắc bệnh máu trắng, từ trước đến giờ vẫn không thể tìm được tủy phù hợp với mình. Nếu cô muốn làm phẫu thuật, chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp của người thân ruột thịt nhà họ Đinh.