Đã mấy lần Trương Mỹ Kỳ định la to lên cầu cứu, nhưng cuối cùng vẫn
không dám thực hiện, cô hiểu rõ chuyện này mà lộ ra ngoài sẽ nghiêm
trọng như thế nào, hậu quả tồi tệ đến mức cô không đủ khả năng đối mặt.
Theo thời gian, cơ thể của Trương Mỹ Kỳ đã trở nên đê mê vui sướng, đôi mắt
lúc nãy vốn còn hằn lên thù hận nay đã được thay thế bằng vẻ mãn nguyện, thậm chí hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, đôi tay điên cuồng chống cự
giờ đã trở nên yếu ớt, tự động đặt lên vai bấu chặt Phương Hạo Vân.
Chính vào lúc này, một cô gái mặc váy ngắn màu trắng đẩy cửa đi vào, khi cô
gái nhìn thấy cảnh một cặp nam nữ đang quấn quít vào nhau làm chuyện đồi bại ngay trong phòng, trong lòng hoảng loạn vội vàng khép nhẹ cánh cửa, quay lưng bước trở ra.
Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ đang tận
hưởng cảm giác khoan khoái, một người chủ động tấn công, người kia bị
động tiếp nhận, không ai phát hiện ra hành vi của hai người đã lọt vào
mắt người khác.
Cô gái mặc váy ngắn màu trắng lui ra đứng ngoài
cửa, đưa tay xoa dịu lồng ngực đang đập thình thịch, cảm thấy nhịp tim
bỗng trở nên gấp gáp, mãi không bình tĩnh lại được.
Nổi lòng tò
mò, cô gái quyết định đứng núp vào một góc chờ xem rốt cuộc là ai mà dám làm chuyện đồi bại như thế ngay trong công ty vào lúc này. Nếu là nhân
viên của tập đoàn Thịnh Hâm, cô nhất định đuổi việc họ sau khi đêm dạ
hội kết thúc, dù họ có thành tích xuất sắc ở công ty đến đâu đi chăng
nữa, dám làm ra những chuyện đồi bại như thế nghĩ chắc nhân phẩm không
ra gì rồi. Nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm phải là người tài đức vẹn
toàn, chứ không thể chấp nhận những kẻ có tài không có đức vào làm việc
trong công ty.
Đôi tay Phương Hạo Vân vẫn không ngừng xoa bóp
mạnh liên tục vào bầu ngực căng đầy của Trương Mỹ Kỳ, cảm giác khoan
khoái dần dần chiếm lĩnh lí trí của cô, khiến cô một lần nữa đầu hàng
trước gã trai trẻ có kĩ thuật hoàn hảo này. Cuối cùng Trương Mỹ Kỳ không còn e ngại vòng tay ôm chặt lấy cổ Phương Hạo Vân, cặp mông cong vút
lắc lư nhè nhẹ, bờ môi anh đào mấp máy phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
“Chị Mỹ Kỳ, chị muốn rồi đúng không? Đừng vội, em sẽ làm cho chị hưởng thụ cảm giác sung sướng tận mây xanh...”
Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố, thò tay tự cởi dây nịt của mình ra, chiếc quần
của hắn liền tuột xuống, sau đó hắn thô bạo vén váy của Trương Mỹ Kỳ
lên, kéo mạnh chiếc quần chip mỏng tang màu đen cho nó lệch sang một
bên, thân dưới ưỡn tới nhanh chóng lắp ráp với cơ thể cô gái.
“A...a...”
Trương Mỹ Kỳ vốn đang rên rỉ khe khẽ, dưới tác động mạnh đột ngột của Phương
Hạo Vân chợt kêu rú lên, nhưng cô nhanh chóng ý thức được đây là phòng
nghỉ ngơi dành cho nhân viên của công ty, vội đè nén âm thanh xuống, sau cùng kề môi sát tai Phương Hạo Vân rên rỉ sung sướng.
Phương Hạo Vân không hề nói khoác, từng nhịp nhấp nhô mạnh mẽ như con sóng vỗ bờ
của hắn khiến Trương Mỹ Kỳ sung sướng hết đợt này đến đợt khác, lúc này
cô đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác tủi nhục, tội lỗi, đôi mắt đê mê tận hưởng khoái cảm do gã đàn ông trẻ tuổi này ban thưởng cho cô.
“Chị sắp chịu không nổi rồi!”
Cơ thể của Trương Mỹ Kỳ co giật từng cơn, mở miệng cắn một phát mạnh vào
vai Phương Hạo Vân, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, chỉ có thế mới ngăn
được cô rú lên điên dại. Trương Mỹ Kỳ cảm giác linh hồn cô đang thoát ly khỏi xác thịt, từ từ bay bổng lên tận mây xanh, trôi lơ lửng trên đó,
bay lượn vi vu...
“Chị Mỹ Kỳ, chị có thích không?”
Cơn sảng khoái đạt đến đỉnh điểm, ánh mắt Phương Hạo Vân tỏ vẻ quan tâm thân thiết, hắn lên tiếng hỏi.
Trương Mỹ Kỳ cũng đã lên đến đỉnh, lí trí từ từ trở về với cô, cô không trả
lời câu hỏi của Phương Hạo Vân, lúc này đây cô đang mang cảm giác xấu
hổ, thậm chí tức giận vì một lần nữa cô không thể chiến thắng nhu cầu
tình dục cá nhân mạnh mẽ của mình, một điều cô không bao giờ muốn thừa
nhận.
Nhận ra vẻ mặt mâu thuẫn của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân
nhói đau trong lòng, khoảnh khắc ấy hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê. Hắn lặng
lẽ cúi xuống kéo chiếc quần chip của Trương Mỹ Kỳ cho ngay ngắn lại,
chỉnh trang giúp cô bộ y phục nhăn nheo sau khi trải qua cuộc hoan lạc,
nhỏ tiếng đề nghị:
“Chị Mỹ Kỳ, chúng ta ra ngoài đi.”
Trương Mỹ Kỳ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, nấc lên từng tiếng:
“Chị là một người đàn bà dâm đãng, có đúng vậy không?”
Phương Hạo Vân đưa tay lau sạch nước mắt giùm cô gái, nói vẻ hối lỗi:
“Không phải đâu, chị Mỹ Kỳ, chị là một cô gái đáng thương, cũng là một cô gái
tốt. Là em không tốt, em hết lần này đến lần khác cưỡng bức chị...Em xin lỗi, nếu chị muốn bắt em chịu trách nhiệm, em nghĩ em sẽ không trốn
tránh.”
Phương Hạo Vân sau khi được giải tỏa dục vọng đã hoàn
toàn hồi phục lí trí, suy nghĩ của hắn lúc này khác xa vừa mới đây thôi, lúc nãy hắn còn cảm thấy thảnh thơi, thậm chí cho rằng mình rất cao cả
khi ban phát hạnh phúc, đem lại niềm vui cho Trương Mỹ Kỳ, nhưng lúc này đây mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, khi tính khí tàn bạo xua tan, hắn
biết mình lại một lần nữa làm tổn thương cô gái tội nghiệp này, có thể
cơ thể cô ta đích thực nhận được sung sướng, nhưng nỗi đau tâm hồn mà
hắn làm tổn thương cô không cách gì bù đắp nổi.
“Chị hận em!”
Trương Mỹ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào Phương Hạo Vân, giận dỗi đay nghiến hắn:
“Cuối cùng em cũng cảm thấy tội lỗi rồi sao? Em tưởng nói như thế là bù đắp được nỗi đau em mang đến cho chị sao hả?”
“Em đã nói rồi, nếu chị bằng lòng, em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm về chuyện này.”
Phương Hạo Vân nghiêm túc khẳng định.
“Hứ!”
Trương Mỹ Kỳ ném cho hắn một tia nhìn khinh miệt, tiếp tục đay nghiến:
“Chịu trách nhiệm gì chứ? Em làm sao chịu trách nhiệm đây? Kết hôn với chị à? Đừng suy nghĩ ngây thơ nữa, cho dù em bằng lòng làm vậy chị cũng không
thể chấp nhận. Chị rất hài lòng về cuộc sống hôn nhân hiện tại...Chuyện
của chị không cần em bận tâm nữa.”
Mấy lần bị Phương Hạo Vân làm
nhục, niềm tin vào phụ nữ chỉ coi trọng tình yêu đã tan biến trong suy
nghĩ của Trương Mỹ Kỳ, bây giờ cô cảm thấy đàn ông và phụ nữ thật ra
chẳng có gì khác biệt, đều có nhu cầu tình dục như nhau. Quan niệm phụ
nữ coi trọng tình cảm chỉ là lời lừa dối bịa đặt do người đời thêu dệt
ra mà thôi.
“Thôi, chị Mỹ Kỳ à, chúng ta khoan bàn cãi về chuyện
này đã, em nghĩ đêm dạ hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta sửa soạn lại một
chút rồi ra ngoài thôi.”
Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Trương Mỹ Kỳ trừng mắt giận dữ quét vào Phương Hạo Vân một cái, đưa tay lau
sạch nước mắt, cầm lấy túi xách lấy chiếc gương trang điểm nhỏ trong đó
ra, vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc, tô thêm ít phấn cho khuôn mặt rạng rỡ trở lại.
Sau khi xác định không lộ vẻ gì bất thường, cô mới
theo sau Phương Hạo Vân bước ra khỏi phòng. Trương Mỹ Kỳ biết rõ cô bỏ
đi lâu như vậy, Tưởng Đại Phát nhất định lo lắng tìm kiếm xung quanh.
Nghĩ đến ông chồng hết mực yêu thương cô, trong lòng Trương Mỹ Kỳ dâng
lên một cảm giác tội lỗi, nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, bị Phương Hạo Vân làm nhục không hề có sức chống cự, như trường hợp hôm nay, cô
cố gắng chống cự lại hắn mà có được đâu, tình huống bắt buộc cô phải đầu hàng số phận. Trương Mỹ Kỳ đang không ngừng tự tìm lý do giải thích
trong đầu, cô không muốn thừa nhận thật ra cơ thể cô đã chấp nhận hòa
nhịp cùng Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ không biết cuộc hôn nhân giữa cô và Tưởng Đại Phát còn kéo dài được bao lâu, tương lai của cô sẽ đi đâu về đâu...
“Thôi, tạm thời không nghĩ tới nữa.”
Đưa tay lên vỗ trán, Trương Mỹ Kỳ cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, buổi dạ
hội đêm nay, phòng thị trường 2 và đại công thần Phương Hạo Vân đóng vai chính, còn cô là phó phòng quản lí trực tiếp nhân viên cấp dưới, lát
nữa khó tránh phải tiếp chuyện với quan khách, cô cần phải vui vẻ ứng
phó cho xong buổi tiệc.
Cô gái mặc váy ngắn màu trắng núp trong
góc khuất theo dõi, thấy cửa phòng bật mở, cô nhìn rõ cặp nam nữ đi ra
từ trong đó. Trong phút chốc cô không dám tin vào mắt mình, cô không ngờ đôi gian phu dâm phụ kia chính là em trai Phương Hạo Vân và con đàn bà
lẳng lơ Trương Mỹ Kỳ. Điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Phương Tuyết Di nghĩ thầm chắc là con hồ ly tinh Trương Mỹ Kỳ quyến rũ em trai cô, tuy Phương Hạo Vân là em trai cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm hai
chị em dạo gần đây khá tốt, sống với nhau bao nhiêu năm nên cô hiểu rõ
tính cách em trai, cô cho rằng Phương Hạo Vân ngây thơ tinh khiết như
một tờ giấy trắng.
“Tuyệt đối không thể tha thứ.” Phương Tuyết Di cắn răng giận dữ, cô quyết định sau khi buổi dạ hội kết thúc, sẽ đuổi
Trương Mỹ Kỳ ra khỏi công ty. Nếu hôm nay người tình của Phương Hạo Vân
là Tạ Mai Nhi thì cô còn đỡ tức giận, dù sao danh tiếng Tạ Mai Nhi cũng
không xấu xa bằng Trương Mỹ Kỳ, tiếng tăm của con đàn bà lẳng lơ này
khắp công ty đều biết, rất nhiều người nói sau lưng ả là dâm phụ siêu
cấp, một con đàn bà đê tiện như thế mà dám giở trò quyến rũ em trai cô,
cơn giận trong lòng Phương Tuyết Di đã lên đến đỉnh điểm.
“Mẹ và dì của con, còn dì Trác Nhã nữa đều đang tìm hai đứa con nãy giờ đó.”
Người vừa lên tiếng là mẹ của Trần Thanh Thanh, Lã Nguyệt Hồng. Nhắc đến Lã
Nguyệt Hồng, phải công nhận đây là một phụ nữ giỏi giang. Khi xưa nếu
không có Lã Nguyệt Hồng giúp đỡ, Trần Thiên Huy cũng không có thành tựu
như bây giờ. Một người đàn ông thành đạt sau lưng chắc chắn có một người phụ nữ vĩ đại.
Ba của Lã Nguyệt Hồng là Lã Thiên Hành, năm xưa
giữ chức thị trưởng thành phố Hoa Hải, ông là một nhân vật có máu mặt
trong chính trị và cả trong giới giang hồ, Lã Nguyệt Hồng dựa vào quan
hệ của ba giúp đỡ Trần Thiên Huy xây dựng giang sơn, khi giang sơn của
Trần Thiên Huy đi vào ổn định, cô liền lui về hậu phương làm tốt vai trò một bà nội trợ. Biết ơn sâu sắc vợ mình, khi quyết định việc lớn gì
Trần Thiên Huy đều chủ động đem ra bàn bạc với vợ, dù gì thì khả năng
của vợ ông vẫn còn đó. Lần trước Trần Thiên Huy chủ động tìm gặp Phương
Tử Lân bàn chuyện hôn sự của con gái Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân, Lã Nguyệt Hồng sau khi được trưng cầu ý kiến cũng gật đầu đồng ý, hiển
nhiên bà rất xem trọng Phương Hạo Vân.
Trác Nhã thấy hai cô gái dắt tay nhau đi lại gần, quan sát kĩ lưỡng một hồi, gật gù mãn nguyện, trong lòng cảm thấy rất thích.
“Tuyết Nhi, có phải có người quấy nhiễu con không?”
Mẹ của Hàn Tuyết Nhi tên là Tần Tú Văn, là một bà nội trợ điển hình. Bà và Lã Nguyệt Hồng không giống nhau, đối với công việc nội bộ của tập đoàn
Hàn thị, bà không bao giờ hỏi thăm tới, chỉ ở nhà làm tròn trách nhiệm
của một bà nội trợ. Bà và Lã Nguyệt Hồng là chị em kết nghĩa khi còn
nhỏ, từ nhỏ đến lớn quan hệ giữahai người rất tốt. Tuy hai người không
phải là chị em ruột, nhưng tình cảm thân thiết hơn cả chị em. Sau khi
hai người lập gia đình, với quan hệ thân thiết của nhau, Trần gia và Hàn gia kết làm thân thích. Hàn Tuyết Nhi cứ gọi Trần Thanh Thanh là chị họ dù hai người không cùng họ với nhau. Trên thực tế, Hàn gia có địa vị
như ngày hôm nay, ngoài cố gắng của Hàn Sơn ra, phần lớn công lao đều
thuộc về Tần Tú Văn. Vì bà mà Trần thị đã giúp đỡ không ít cho Hàn thị.
Nghe lời mẹ hỏi, Hàn Tuyết Nhi lập tức nhớ tới tên Tần Tử Hoa đáng ghét lúc
nãy, trực giác nói cho cô biết, tên Tần Tử Hoa hình như không đáng tin
cậy lắm.
Tuy vẻ bề ngoài của hắn lịch thiệp như một quý ông, hơn
nữa còn cao lớn tuấn tú, ăn nói nho nhã lễ độ, cử chỉ thanh tao ung
dung, nhưng Hàn Tuyết Nhi nhận ra dục vọng đê hèn từ ánh nhìn của hắn.
Cùng một kiểu dục vọng, cô từng bắt gặp một lần từ ánh mắt của Phương
Hạo Vân, nhưng lúc đó dục vọng của Phương Hạo Vân bộc lộ ra ngoài, không hề cố ý che giấu. Còn tên Tần Tử Hoa này tìm đủ cách giấu giếm, nếu
không phải cô từng có kinh nghiệm với Phương Hạo Vân và sở hữu vẻ nhạy
cảm của phụ nữ, cô không thể phát hiện ra sự đê hèn của Tần Tử Hoa. Hắn
đúng là tên ngụy quân tử, so với bọn tiểu nhân còn đáng khinh hơn.
Hàn Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Thanh, muốn lên tiếng nhắc nhở
chị họ về con người Tần Tử Hoa, nhưng lại cảm thấy khó mở miệng nói ra
lo lắng của mình, cô sợ lại xảy ra hiểu lầm nơi chị họ.
“Là Tần Tử Hoa!”
Ánh mắt Trần Thanh Thanh bắn ra tia nhìn chán ghét, nhỏ tiếng trả lời giùm em họ:
“Hắn muốn cưa cẩm Tuyết Nhi...”
Hàn Tuyết Nhi giật mình, cô tưởng chị họ đã hiểu lầm điều gì đó, vội vàng lên tiếng giải thích:
“Chị Thanh Thanh, chị đừng hiểu lầm, em chỉ nói chuyện vài câu cho đúng phép lịch sự với hắn thôi mà, hơn nữa toàn nói về chị.”
Trần Thanh Thanh thấy em họ bối rối giải thích, không nhịn được bật cười khanh khách, nói:
“Tuyết Nhi, không sao đâu mà. Chị nói thật cho em biết, chị chả ưa gì tên Tần
Tử Hoa đó, hắn là một tên ngụy quân tử, một gã đàn ông hạ lưu, vô liêm
sỉ. À, em phải cẩn thận khi tiếp xúc với hắn.”
Nghe Trần Thanh
Thanh nói thế, Hàn Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, thì ra chị họ của cô đã
sớm biết Tần Tử Hoa không phải là người tốt, hại cô một phen sợ hãi bị
hiểu lầm.
Vào lúc này, Trác Nhã bước tới trước mặt Phương Hạo Vân, mỉm cười vẫy tay gọi hắn.
Phương Hạo Vân do dự giây lát liền đi lại gần, cung kính cúi chào:
“Chào tổng giám đốc!”
Để tránh người khác biết thân phận đại thiếu gia của mình, Phương Hạo Vân
dùng thân phận nhân viên tập đoàn Thịnh Hâm chào Trác Nhã.
“Hạo Vân, theo tôi lại đây, để tôi giới thiệu hai vị khách quý với cậu...”
Trác Nhã mỉm cười giới thiệu Lã Nguyệt Hồng, Tần Tú Văn với con trai, hãnh diện nói:
“Đây là nhân viên xuất sắc của công ty chúng tôi. Nguyệt Hồng, lần này có
thể hợp tác với tập đoàn Trần thị của anh chị, cậu ta là đại công thần
góp sức nhiều nhất đấy.”
Lã Nguyệt Hồng đã sớm biết thân phận của Phương Hạo Vân từ chỗ Trần Thiên Huy, nghe Trác Nhã giả đò khen con
trai, bà không nhịn được cười, nói một câu đầy ẩn ý:
“Trác Nhã à, chị thế là mèo khen mèo dài đuôi đấy nhé.”
Tần Tú Văn còn chưa biết thân phận thật sự của Phương Hạo Vân, ngoại trừ
việc gia đình của nhà họ Hàn ra, hình như bà ít khi quan tâm đến chuyện
khác. Lúc này nghe Lã Hồng Nguyệt nói thế, bà ngây mặt ra không hiểu,
Hàn Tuyết Nhi vội bước tới ghé tai mẹ nói nhỏ, giải thích nghi vấn trong lòng Tần Tú Văn.
Tần Tú Văn sau khi được con gái giải thích liền mỉm cười phụ họa:
“À, thì ra là như vậy...Thảo nào...khá lắm, quả là một chàng trai tốt.
Tuyết Nhi, sau này con cứ tiếp xúc nhiều hơn với Hạo Vân nha, cùng trang lứa nên chắc các con có nhiều đề tài chung để nói với nhau.”
“Phải đó, Tuyết Nhi xinh xắn dịu dàng, Hạo Vân có nằm mơ cũng khó kiếm được một cô bạn như thế.”
Trác Nhã quan sát Hàn Tuyết Nhi nãy giờ, càng nhìn càng thấy thích cô bé
này, trong lòng tiếc thay cho con trai khi không chọn Hàn Tuyết Nhi làm
bạn gái.