Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 51: Q.6 - Chương 51: Lộ hàng




“Cốc cốc...!” Chính vào lúc này, phòng làm việc của Trác Nhã bị gõ cửa.

“Chắc là chị con đã đến... lúc nãy mẹ có gọi cho chị, chị nói có chuyện muốn bàn với mẹ...” Trác Nhã khẽ cười, sau đó liền nói: “Mời vào...!”

Quả nhiên, Phương Tuyết Di đã đến. Cô mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt, vóc người nhanh nhẹn uyển chuyển, nhất là cặp mông tròn đầy mê hoặc nổi bật sau làn vải như đập vào mắt người khác. Đôi chân thon dài của cô mang thêm đôi tất đen càng tôn thêm khí chất cao quý, còn đôi giày cao gót cũng màu đen thì lại làm toát lên nét duyên dáng yêu kiều.

"Hạo Vân, em cũng ở đây à..!"

Phương Tuyết Di không ngờ Phương Hạo Vân đang ở trong phòng làm việc của mẹ, gương mặt cô đỏ lên, khẽ cất tiếng chào.

"Mẹ, chị, hai người cứ trò chuyện, con ra ngoài trước..." Phương Hạo Vân chỉ đáp bâng quơ một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi, không muốn quấy rầy họ bàn bạc chuyện làm ăn.

"Chờ một chút...!" Trác Nhã gọi Hạo Vân lại, cười nói: "Con không cần tránh mặt, chuyện chúng ta nói chỉ là chuyện công ty thôi mà, con cũng nên nghe..."

"Như vậy… không được đâu, trên nguyên tắc thì hiện giờ con chỉ là một nhân viên kiêm nhiệm thôi mà..."

Nếu công ty có chuyện xảy ra thì tất nhiên Phương Hạo Vân sẽ hết lòng tương trợ. Nhưng trong tình huống thông thường thì hắn lại không muốn can dự quá sâu vào công vụ. Thứ nhất, đối với những chuyện này hắn không mấy hứng thú. Thứ hai, trước mắt hắn đang cần giải quyết một số việc. Có thể một ngày nào đó Roberts sẽ đến ám sát hắn cũng không chừng. Hắn lo lắng nếu mình ở lại công ty quá lâu thì sẽ liên lụy đến người nhà.

"Không cho em đi...!"

Phương Tuyết Di trừng đôi mắt đẹp, tức giận nói: "Công ty sớm muộn cũng là của em. Em cũng không thể cả đời làm công ăn lương thế này được!"

"Hì hì..."

Phương Hạo Vân cười khan mấy tiếng, nói: "Không phải đã có chị và mẹ giải quyết rồi sao? À đúng rồi, còn có Lăng Kỳ nữa mà? Mẹ, chị, hai người cũng biết con không giỏi mấy chuyện này, đừng ép con nữa có được không?"

Thấy vẻ mặt đau khổ của Phương Hạo Vân, Trác Nhã bật cười, mắng yêu: "Được rồi, con cứ đi đi, không cần tham dự. Để mẹ và chị con xử lý là ổn rồi...Tuy nhiên sau này chắc con sẽ không được rảnh rang nữa đâu, mẹ vừa nghe ba con nói nửa năm sau sẽ giao cho con trọng trách mới, để con quản lý nguyên một chi nhánh luôn."

Phương Hạo Vân đã từng nghe Lăng Kỳ nhắc tới việc này, lúc đầu hắn còn tưởng là nói đùa, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là có việc như vậy. Nếu ngay cả mẹ cũng nói thế thì không thể nào là giả được.

"Mẹ, mẹ nói với ba đi...con không làm được đâu..." Phương Hạo Vân có chút đau đầu, sắp xếp cho mình quản lý một chi nhánh, trách nhiệm rất cao, mà mình lại mù tịt về chuyện làm ăn. Hơn nữa với vị trí đó thì sau này hắn cũng đừng mong có thời gian rảnh để làm chuyện khác.

"Hạo Vân, đây là ý của ba con. Mẹ thấy con nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa, đừng làm ba con thất vọng, cũng đừng chọc giận ông ấy, hiện tại ông ấy không thể nóng giận được đâu." Trác Nhã nói một câu đầy thâm ý.

Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu ý của bà, đành bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được rồi...nhưng mọi người cũng đừng kỳ vọng quá nhiều vào con. Năng lực của con mọi người đã rõ, hy vọng đừng giao cho con công việc trọng yếu, nếu không có thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển của công ty đó!"

"Tiền đồ phát triển của công ty à?"

Phương Tuyết Di hầm hừ nói: "Thôi em đi đi...đến khi đó xem em có còn lười biếng được nữa không."

Sau khi Phương Hạo Vân đi rồi, Phương Tuyết Di liền đưa cho Trác Nhã một xấp văn kiện, nói: "Mẹ, gần đây con rất ưng ý một mảnh đất ở phụ cận khu Tây Hoàn nên muốn công ty mình tham gia đấu thầu. Đây là tài liệu và báo cáo về các hạng mục khả thi mà con đã chuẩn bị, mời mẹ xem trước một chút ạ..."

Trác Nhã cầm lấy tài liệu nhưng không xem ngay mà cau mày hỏi: "Tuyết Di, mảnh đất đó mẹ cũng nghe nói tới, đúng là khá tốt, thích hợp xây dựng trung tâm thương mại. Nhưng con chưa tính tới việc hiện nay toàn bộ tâm huyết của công ty đều đang dồn vào dự án xây dựng vịnh Kim Thủy, nên e rằng sẽ không đủ sức quan tâm tới chuyện khác."

"Mẹ, chuyện này con cũng nghĩ tới rồi, hay là như thế này, mẹ cứ xem trước tài liệu con đưa, sau đó con sẽ giải thích chi tiết..." Phương Tuyết Di bình thản nói.

"Được rồi...!"

Trác Nhã tương đối hiểu rõ con gái mình, đối với việc kinh doanh buôn bán thì Phương Tuyết Di quả thật có thiên phú, rất có mắt nhìn. Hạng mục mà cô đã nhìn trúng thì rất ít khi gặp rủi ro. Hơn một năm nay, tất cả các dự án cô đề xuất đều đem lại lợi nhuận gấp mấy lần."

Sau 10 phút, Trác Nhã đã xem xong hết tài liệu của Phương Tuyết Di. Bà ngẩng đầu nhìn con gái một chút, nhíu mày hỏi: "Ý của con là đem hạng mục lần này giao cho Lăng Kỳ xử lý? Có được không vậy? Lăng Kỳ ở cạnh con chưa lâu, hơn nữa con bé còn đang đi học thì làm sao có nhiều sức lực và thời gian như vậy?"

"Mẹ, xin mẹ hãy tin mắt nhìn người của con, với năng lực của Lăng Kỳ thì tuyệt đối có thể đảm nhiệm việc này..."

Phương Tuyết Di cầm lấy tài liệu trong tay Trác Nhã, chỉ vào một đoạn trong đó, nói : "Đây là nhận xét của con về Lăng Kỳ...xin mẹ tin tưởng con, đánh giá của con không hề khoa trương chút nào đâu. Đối với việc buôn bán và quản lý kinh tế thì thiên phú của Lăng Kỳ vượt xa con. Cái thiếu sót duy nhất hiện tại chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Hơn nữa, hạng mục này con cũng không hẳn là bỏ mặc...con sẽ cùng Lăng Kỳ quản lý, cùng nhau chịu trách nhiệm. Cho dù kinh nghiệm cô bé chưa đủ thì đã có con bên cạnh chỉ bảo. Mặt khác, con còn có ý muốn để cho Hạo Vân tham gia...thật ra Hạo Vân rất thông minh, học hỏi khá nhanh...em ấy chỉ thiếu một chút động lực..."

Trác Nhã nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vấn đề tài chính thì sao?"

"Không thành vấn đề, con đã thương nghị cùng chú Trần, đến thời điểm chúng ta tham gia đấu thầu hạng mục này thì chính phủ đã rót xuống một phần số tiền đầu tư rồi..."

Nói đến đây, Phương Tuyết Di cũng cau mày: "Điều duy nhất con lo lắng là ba sẽ không chấp thuận..."

"Nói cũng phải...!"

Trác Nhã gật đầu: "Mấy năm gần đây ba con càng ngày càng kỹ tính. Đầu tư khu Tây Hoàn này cần ít nhất 20 triệu, số tiền lớn như vậy thì sao ông ấy có thể yên tâm để Lăng Kỳ và Hạo Vân tự quyết được chứ. Hay là thế này, trước hết con cứ báo cho ba con một tiếng xem ý ông ấy thế nào..."

"Quyết định vậy nha mẹ, mấy ngày vừa qua con đã chuẩn bị tài liệu để tham gia đấu thầu...Nhưng nói thật, mảnh đất này có thể thu được hay không, đến giờ còn vẫn chưa dám chắc."

Nét mặt Phương Tuyết Di đầy lo lắng. Căn cứ thông tin nội bộ mới nhất mà cô mới nhận được thì mảnh đất khu Tây Hoàn này trước mắt đã có 5-6 công ty có thực lực quan tâm. Có điều cô cũng không dễ bỏ cuộc, công trình lần này đối với Lăng Kỳ vô cùng quan trọng. Đây là "liều thuốc thử" để giúp cô bé nâng cao năng lực.

Cứ làm hết sức, dù sao thì trọng tâm phát triển của công ty hiện tại vẫn đặt ở dự án vịnh Kim Thủy..." Trác Nhã bình tĩnh nói.

…….

Mấy hôm nay vì đợi Roberts đến nên Phương Hạo Vân cố tình ở một nơi không có người. Hắn cũng rất ít khi lui tới trường học, nhà và công ty. Tuy nhiên hắn đợi mãi vẫn chưa thấy Roberts xuất hiện, thậm chí ngay cả Hắc Bạch Vô Thường vẫn theo dõi mình cũng không thấy bóng dáng.

Dẫu vậy, Phương Hạo Vân không nghĩ là Roberts đã buông tha cho mình. Dù sao Tần gia cũng đã ra giá 60 triệu USD mà. Số tiền đó không phải là nhỏ trong cơn khủng hoảng tài chính hiện nay.

Hơn nữa, quy củ của Thiên Đạo là chỉ cần thu tiền thì nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù Roberts thất thủ thì Thiên Đạo cũng sẽ phái những người khác tới tiếp nhận công việc của hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi Roberts không hoàn thành được nhiệm vụ, trên dưới Thiên Đạo trừ Long Đầu ra thì xem ra cũng không mấy ai làm được việc này.

Phương Hạo Vân không phải người dễ buông xuôi trước khó khăn nguy hiểm. Chỉ sau vài ngày, tâm tình của hắn đã dần dần thả lỏng, hắn rút ra một điều...mình hoàn toàn không nhất thiết phải chờ đợi nữa.

Binh tới tướng đỡ, nước tới thì đắp đê chặn. Chẳng qua là Roberts thôi mà, cũng không có gì quá ghê gớm.

Nghĩ thế nên cuộc sống của Phương Hạo Vân đã khôi phục lại bình thường. Trước kia thế nào thì bây giờ cứ như vậy.

Hôm nay là thứ bảy. Tối hôm qua Bạch Lăng Kỳ bất ngờ đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ, chết sống ép hắn phải qua ngủ với Trương Mỹ Kỳ. Phương Hạo Vân biết, Lăng Kỳ là vì muốn tác thành cho hắn cùng Trương Mỹ Kỳ nên cũng không khách khí, liền đi vào phòng của Trương Mỹ Kỳ.

Hai người hầu như không ngủ, triền miên mãi không dứt, cũng chẳng biết là đã làm “chuyện ấy” bao nhiêu lần nữa. Cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa, rọi lên hai thân hình trần trụi thì thân dưới của họ vẫn còn quấn chặt lấy nhau.

Tối qua Tạ Mai Nhi ngủ sớm nên không biết Trương Mỹ Kỳ và Hạo Vân ngủ chung. Sau khi rời giường, đầu tiên cô bước qua gõ cửa phòng Tương Mỹ Kỳ một cái, sau đó thấy cửa không khóa nên không ngần ngại đẩy cửa bước vào trong.

Khi thấy trên giường là hai thân thể trần trụi đang quấn chặt lấy nhau, Tạ Mai Nhi liền hét lớn một tiếng, sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Tiếng hét thất thanh của cô làm kinh động Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ đang say ngủ, cả Bạch Lăng Kỳ ở phòng kế bên cũng thức giấc.

Phương Hạo Vân mở mắt trước. Khi thấy cửa phòng bị mở, suy nghĩ đầu tiên của hắn là mình bị “lộ hàng” rồi. Còn Trương Mỹ Kỳ thì từ giọng điệu của người hét mà đã đoán ra sự việc.

“Chắc chắn là Mai Nhi rồi...buổi sáng em ấy hay tới gọi chị dậy...” Trương Mỹ Kỳ đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra, vội vã mặc bộ áo ngủ màu tím vào rồi bước xuống khóa cửa lại.

Nửa tiếng sau, Bạch Lăng Kỳ cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, sau đó cẩn thận tới trước cửa, nhờ Trương Mỹ Kỳ mở cửa phòng.

Phương Hạo Vân trần trụi thoải mái nằm trên giường, lại còn hướng về phía Lăng Kỳ cười hí hí.

Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân đang cười đầy mờ ám: “Tên đại xấu xa, sao anh không đóng cửa...anh đúng là biến thái mà...”

Câu này làm Trương Mỹ Kỳ xấu hổ không thôi, phải biết rằng. Đâu phải riêng Phương Hạo Vân mà chính cô cũng là một trong hai người bị “lộ hàng”.

“Lăng Kỳ, em đang nói tới người nào thế...?” Phương Hạo Vân thấy Trương Mỹ Kỳ đang e thẹn nên liền buông một câu đùa cợt.

Trương Mỹ Kỳ nghe vậy liền liếc Phương Hạo Vân một cái, cười nói: “Hi hi, em đừng mong phá hỏng tình cảm chị em của chị và Lăng Kỳ, chị biết Lăng Kỳ không cố ý nói chị...”

“Đúng đó...!”

Bạch Lăng Kỳ cũng khẽ mỉm cười với Trương Mỹ Kỳ, sau đó hai người chụm đầu vào một chỗ, thì thầm to nhỏ một hồi.

Phương Hạo Vân biết các cô đang nói tới chuyện của phụ nữ nên cũng không nghe trộm, vẫn nằm lõa lồ trên giường, khẽ nhắm mắt lại.

Khoảng hơn 10 phút sau, Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ mới nói xong.

“Chị Mỹ Kỳ...cứ như thế nhé, em đi chuẩn bị điểm tâm với chị Mai Nhi, hai người cũng mau lên đi...” Vừa nói, Bạch Lăng Kỳ vừa thè lưỡi với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hơi xấu hổ, cái gì mà hai người mau lên chứ? Mới sáng sớm, mọi người vừa rời giường thì có cái gì mà gấp gáp?

Vẻ mặt Trương Mỹ Kỳ đầy hạnh phúc, cô bước tới giúp Hạo Vân mặc y phục, sau đó xoay người nằm trong lồng ngực hắn một hồi. Thời khắc êm dịu này đối với Trương Mỹ Kỳ khá đáng quý. Nên biết, bị Bạch Lăng Kỳ nhìn thấy khiến cô có cảm giác như mình đang vụng trộm với Phương Hạo Vân vậy. Tuy rằng về mặc thể xác được thỏa mãn nhưng thâm tâm lại có chút buồn bã, đôi khi cô vẫn cần những giây phút êm đềm như thế này nhiều hơn.

Cho đến khi Bạch Lăng Kỳ gõ cửa lần nữa để gọi họ đi ăn điểm tâm thì hai người mới bước ra ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, cả nhóm liền chia nhau làm việc của mình, người thì đi học, kẻ thì đi làm. Tạ Mai Nhi vẫn còn hơi lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng, lúc ăn còn lén nhìn Phương Hạo Vân mấy lần, trong đầu luôn nghĩ tới cái mông trần trụi của Phương Hạo Vân. Quả thật, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông trần như nhộng trước mặt mình. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, bởi vì khẩn trương quá nên Tạ Mai Nhi vẫn chưa nhìn kỹ được gì hết, ngoại trừ cái bộ phận kia.

“Hạo Vân, em đến đây, chị có mấy câu muốn nói với em...” Đang lúc Phương Hạo Vân chuẩn bị ra cửa thì Tạ Mai Nhi gọi hắn lại.

Phương Hạo Vân hơi ngượng ngùng, tưởng cô ấy muốn xin lỗi mình. Chuyện đã qua rồi, đâu cần câu nệ làm gì...Thật ra hắn cũng rất xấu hổ, bởi khi nãy người bị “lộ hàng” nhiều nhất là hắn chứ không phải Trương Mỹ Kỳ.

“Chị Mai à, thật ra cũng không có gì đâu...chị...chị không cần phải xin lỗi.” Để tránh làm đối phương lúng túng, Phương Hạo Vân liền lên tiếng trước.

Tạ Mai Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra ý của hắn. Mặt cô càng đỏ hơn, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Hạo Vân, em hiểu lầm rồi, không phải chị muốn đề cập chuyện đó với em mà là có việc gấp muốn nhờ em giúp...”

Thấy vẻ mặt khẩn trương của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy? Chị cứ nói, em nhất định sẽ giúp chị, không cần phải khách sáo với em đâu.”

“Hạo Vân, em có thể...cho chị mượn ít tiền không?” Tạ Mai Nhi vừa muốn nói lại thôi, nhưng rốt cục cũng nói ra.

"Mượn tiền? Không thành vấn đề...nói đi, chị cần bao nhiêu?" Phương Hạo Vân không cần suy nghĩ nhiều mà chấp thuận ngay. Ở với Tạ Mai Nhi lâu như vậy nhưng đây mới là lần đầu cô ấy mở miệng yêu cầu hắn hơn nữa chẳng qua là vay mượn tiền bạc thôi mà, chuyện đơn giản vậy hắn sẽ không từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.