Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 94: Q.7 - Chương 94: Lòng Phương Hạo Vân rất loạn, rất loạn.






Thanh âm của Đinh Tuyết Nhu dần dần nhỏ đi: "Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy... những gì khác tôi không quan tâm nữa..." Trong ánh mắt cô tràn đầy chờ mong và hi vọng, rồi lại tràn ngập cô đơn, bởi vì cô rất rõ ràng, nhân sinh là không thể lật lại.

"Có lẽ, sự trả giá của cô hẳn là sẽ được khoan dung?" Lòng Phương Hạo Vân rối loạn.

"Quên đi, không nói cái này nữa... trên đời này không có sự hối hận, cái gì đã qua thì qua rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa... chỉ hi vọng sự sám hối của tôi có thể được ông trời hiểu cho." Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nở một nụ cười.

Vương Hà và bác sĩ Đỗ thấy hai người đi ra, vội vàng tới đón.

Bác sĩ Đỗ giành hỏi: "Đinh tiểu thư, cô có quyết định phối hợp trị liệu không?"

"Uhm!"

Đinh Tuyết Nhu liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, lại nhìn bác sĩ Đỗ cười nói: "Từ ngày mai tôi sẽ phối hợp với sự trị liệu của ông, có điều tôi có điều muốn hỏi, sau khi trị liệu bằng hóa chất, tóc của tôi sẽ không mọc lại sao?"

"Chuyện này..."

Bác sĩ Đỗ cẩn thận suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Về lí thuyết mà nói thì sau khi trị liệu bằng hóa chất đầu sẽ bị trọc, còn có thể xuất hiện thêm một số tác dụng phụ... nhưng mà theo kinh nghiệm lâm sàng mà nói, cũng không phải ai cũng bị trọc đầu, nói cách khác, cho dù có phải cạo đầu, tương lai khi bệnh tình khỏi hẳn, tóc sẽ lại mọc dài ra, cho nên tôi cảm thấy rằng, Đinh tiểu thư cô hoàn toàn không phải lo về điều này..."

Phương Hạo Vân cũng ở một bên nói: "Tuyết Nhu, sức khỏe là quan trọng nhất..."

" Được rồi...!"

Đinh Tuyết Nhu thản nhiên cười: "Nếu tôi cũng đã quyết định thì không còn gì phải sợ nữa, bác sĩ Đỗ ông chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu trị liệu."

Vương Hà nghe Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, trong lòng liền bình thường trở lại... Đồng thời, cô cũng chú ý tới một chi tiết, quan hệ của Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu hình như có đột phá. Lúc trước, Phương Hạo Vân luôn xưng hô Đinh tiểu thư lạnh như băng, mà giờ lại gọi cô là Tuyết Nhu...

Có nội tình à?

" Chị Hà, em muốn ra ngoài với Hạo Vân một chút, chị cứ làm việc của chị đi, không cần quan tâm đến em đâu..." Trong khoảng thời gian này Vương Hà luôn quan tâm đến Đinh Tuyết Nhu, cho nên đã nghỉ công tác vài ngày, Đinh Tuyết Nhu biết, trong lòng Vương Hà nhất định đang rất sốt ruột.

" Được rồi!"

Vương Hà đáp ứng rồi nói với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, Nhu Nhu nhờ cậu chăm sóc... không gạt cậu, tôi còn rất nhiều việc bận."

"Vâng!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu.

Nơi Đinh Tuyết Nhu ở là một khu kiến trúc kiểu hoa viên, bảy mươi phần trăm diện tích là thảm thực vật. Sau khi ra khỏi cửa khắp nơi đều là sắc xanh của thực vật. Từ cửa phòng cô đi về phía trước năm mươi thước là một quảng trường hoa viên, lúc này hoa tươi đua nở khắp nơi, Phương Hạo Vân hái một bông hoa từ trong bụi, đưa tay tặng Đinh Tuyết Nhu: "Tặng cô..."

Đinh Tuyết Nhu hơi hơi sửng sốt, rồi nhận lấy bông hoa đó, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào: "Thơm quá à... Hạo Vân, cám ơn anh tặng hoa cho tôi..."

Phương Hạo Vân cười nói: "Cô không bảo tôi keo kiệt là tốt rồi, không ngờ cô lại còn cám ơn tôi..."

Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói rất có thâm ý: "Hạo Vân, bông hoa này chính là món quà đầu tiên anh tặng tôi, tôi sẽ quý trọng nó..."

Phương Hạo Vân gãi gãi đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy, nói: "Bông hoa này không tính là gì... về sau tôi sẽ tặng cô thứ gì đó quý giá hơn.."

" Không..."

Đinh Tuyết Nhu nhìn Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói: "Bông hoa này là món quà đầu tiên anh tặng tôi, theo như tôi thấy thì là trân quý nhất..."

Phương Hạo Vân cười hi hi nói: "Nếu không thì bây giờ tôi lại hái một bông nữa tặng cô..."

Đinh Tuyết Nhu tức giận trắng mắt lườm hắn, khẽ sẵng giọng: "Anh thật sự keo kiệt như vậy sao?"

Phương Hạo Vân bất đắc dĩ cười cười: "Hết cách rồi... ai bảo tôi nghèo như vậy chứ... trong túi cũng chẳng dư dả tiền." Phương Hạo Vân nói cũng đúng, vì tập đoàn Đằng Phi, vì hạng mục kiến thiết thôn Lưu Thủy, hắn đã đầu tư hết tài sản của mình vào rồi.

Đinh Tuyết Nhu cũng biết về tập đoàn Đằng Phi, cô liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái rồi đột nhiên nói: "Hạo Vân, tôi đang có một chút tiền rảnh rỗi, nếu mà anh cần thì có thể lấy mà dùng..."

"Thế không được tốt cho lắm..." Tài chính của Phương Hạo Vân hiện giờ đúng là hơi phiền toái nhưng mà có sự giúp đỡ của dì Bạch, chắc sẽ không có vấn đề gì.

"Sao nào? Có phải chướng mắt với tiền tôi kiếm được không?" Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân từ chối, sắc mặt lập tức liền trầm xuống, thở phì phì nói: "Tôi biết là anh khinh thường nghệ sĩ mà... Vậy từ nay về sau tôi không hát nữa là được chứ gì?"

Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Tuyết Nhu, cô hiểu lầm tôi rồi... ý tứ của tôi là, tiền là do cô vất vả kiếm ra, tôi sao có thể tùy ý cầm dùng được. Nếu không thì tôi dùng vậy... nhưng mà mỗi tháng tôi sẽ trả cho tôi lợi tức nhất định, như vậy có được không?" Phương Hạo Vân cũng không muốn bởi vì một câu nói của mình mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Đinh Tuyết Nhu. Nói thật làm một ngôi sao ca nhạc cũng không có gì là không tốt, nhất là lại nổi tiếng như Đinh Tuyết Nhu, có thể phấn đấu như vậy đúng là không tồi.

"Sao thế được... anh nghĩ là tôi cho anh vay nặng lãi à..." Đinh Tuyết Nhu quẹt miệng, vẫn không vui.

Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự, nói: "Tuyết Nhu, nếu không như vậy đi... nếu cô tin tôi, tôi có thể lấy tiền của cô đổ vào Đằng Phi, tôi sẽ tính cổ phần cho cô."

"Được!"

Đinh Tuyết Nhu không nói hai lời đáp ứng luôn.

"Mà, tôi có thể hỏi cô có bao nhiêu tài chính được không?"

Một trận gió nhẹ thổi tới, làm rối loạn mái tóc trên trán Đinh Tuyết Nhu, cô đưa tay nhẹ nhàng vén tóc, khẽ cười với Phương Hạo Vân: "Không nhiều lắm, hiện giờ sử dụng được cũng chỉ có khoảng mười mấy triệu..."

"Nhiều thế á?"

Sớm biết ngôi sao có thể kiếm được tiền, nhưng mà Phương Hạo Vân cũng không ngờ rằng Đinh Tuyết Nhu lại có nhiều tiền rảnh rỗi như vậy.

Sau phút kinh ngạc, Phương Hạo Vân nói: "Tuyết Nhu, như vậy đi, tôi mượn ở chỗ cô ba triệu, không cần hơn đâu." Đùa à, nếu nhận tất cả tài chính của Đinh Tuyết Nhu mà đổi thành cổ phần công ty, làm không tốt có khi Đằng Phi lại thành của cô luôn.

"Vì sao?" Đinh Tuyết Nhu khó hiểu.

"Cái đó..." Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng, giải thích: "Tuyết Nhu, tôi cũng không gạt cô, công ty tôi hiện giờ vốn cũng chỉ không quá mười triệu... Nếu mà tôi nhận toàn bộ tài chính của cô, thì Đằng Phi này sẽ thành của cô rồi..."

"Là của chúng ta..." Đinh Tuyết Nhu nói một câu, sắc mặt liền đỏ lựng. Cô ngưng luôn đề tài này lại, vì trước khi chưa xác định được thân phận của Hạo Vân, cô cảm thấy rằng chủ động như vậy thì có hơi lỗ mãng.

Ngừng một chút, cô hỏi ngược lại: "Hạo Vân, sáu năm này, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì... anh hiện giờ, cùng anh lúc trước..."

" Thực xin lỗi, tôi không biết cô đang nói gì..." Phương Hạo Vân chặn lời Đinh Tuyết Nhu: "Tuyết Nhu, tôi thực sự không biết cô đang nói gì... sáu năm trước, tôi và cô hình như còn chưa biết nhau.."

Tuy rằng lúc trước Phương Hạo Vân cố ý lộ ra một ít tin tức, nhưng mà lúc này Đinh Tuyết Nhu muốn hỏi trực tiếp, Phương Hạo Vân không thể nhận được.

Đinh Tuyết Nhu nhẹ nhàng cúi đầu, sắc mặt có hơi ảm đạm: "Thực xin lỗi, tôi hơi nóng vội... Hạo Vân, tôi luôn cảm thấy rằng anh có cố sự, có bí mật... quên đi, không nói cái này nữa... tôi chỉ hi vọng rằng anh sẽ không ghét tôi là được..."

Phương Hạo Vân thản nhiên cười cười: "Tuyết Nhu, hiện tại nói cái đó là hơi sớm, chúng ta nói chuyện bệnh tình của cô đi... tôi đề nghị cô cấy ghép tủy sống, nếu làm vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền toái..."

" Chị Hà cũng đã liên hệ với kho tủy trên toàn thế giới, có điều cho tới lúc này vẫn chưa có tin tức gì..." Đinh Tuyết Nhu tự giễu cười cười: "Tôi cả đời gập ghềnh, tới bây giờ cũng không được thuận lợi... kỳ thực cũng không có việc gì, nếu trước khi chết tôi có thể được gặp anh ấy, thì cả đời này tôi sống cũng không uổng."

Ngừng một chút, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên mở to hai mắt hỏi: "Hạo Vân, anh bảo người ta chết đi có biến thành quỷ không?"

"Có thể có, có thể không..." Phương Hạo Vân nói: "Tôi nghĩ rằng con người khi còn sống thì không thể biết những điều đó được..."

"Tôi hy vọng tương lai tôi chết, có thể biến thành quỷ..." Con ngươi của Đinh Tuyết Nhu lóe ra tinh quang: "Tôi sống là người của anh ấy, chết là quỷ của anh ấy, cho dù là thành quỷ tôi cũng sẽ theo anh ấy cả đời..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt rồi bật cười: "Tình yêu của cô thực là đặc biệt, có điều tôi nghĩ Hạo Vân của cô hẳn là sẽ không hy vọng cô biến thành quỷ cuốn lấy anh ta, anh ta hy vọng cô sẽ khỏe mạnh để làm bạn bên anh ta đó..."

"Thật à?"

Đinh Tuyết Nhu có hơi kích động: "Nói tôi biết đi, là thật?"

"Là thật đó..." Phương Hạo Vân nhìn cô nói nghiêm túc: "Tuyết Nhu, hay là cô thử liên hệ với Đinh gia đi, bọn họ là người thân của cô... nếu bọn họ chịu hiến tủy, thì xác suất thành công sẽ cao hơn đó..."

Đinh Tuyết Nhu nhìn hắn một cái rồi buồn bã nói: "Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với Đinh gia rồi... Cho dù bây giờ tôi có liên hệ với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ thấy chết mà không cứu mà thôi... Hạo Vân, người Đinh gia như thế nào trong lòng tôi rõ ràng nhất."

" Hạo Vân, anh bảo nếu tôi chết, anh ấy có nhớ tôi không?" Đinh Tuyết Nhu hỏi.

"Đừng nói bừa... cô sẽ không sao đâu..." Phương Hạo Vân khẽ quát một tiếng, ngăn cô ăn nói linh tinh, sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuyết Nhu, trong khoảng thời gian này tôi có vài việc trọng yếu có lẽ phải rời khỏi Hoa Hải vài ngày... chờ tôi trở lại nếu cô vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, tôi sẽ tới tìm Đinh gia, để em trai và cha cô đi thử... hãy tin tôi, tôi sẽ không để cho cô có việc gì đâu..."

Đinh Tuyết Nhu nhìn hắn thật sâu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, trong con ngươi, một vài giọt nước mắt chảy xuống gò má.

" Cám ơn!"

Phương Hạo Vân theo bản năng trả lời: "Không cần cảm tạ, đây là việc tôi phải làm..."

" Hạo Vân, anh..." Nước mắt của Đinh Tuyết Nhu lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là một tia kinh hỉ... Phương Hạo Vân nói như vậy, dường như đã rõ ràng một vài vấn đề.

Phương Hạo Vân cố ý lảng tránh, hắn nói với Đinh Tuyết Nhu: "Tuyết Nhu, sáng mai tôi phải xuất phát... hiện giờ thời gian không còn sớm, như vậy đi, tôi đưa cô trở về phòng... nhiều nhất là trong vòng một tuần, tôi sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm cô ngay."

"Được rồi!"

Có thể có kết cục như vậy, đối với Đinh Tuyết Nhu mà nói cũng xem như không tồi. Tới lúc này, cô đã tám phần nắm chắc về thân phận của Phương Hạo Vân.

Có thể nói rằng, hắn chính là anh ấy.

Chính là không biết anh ấy còn đang oán hận mình, hay là có ẩn tình gì khác, cho nên vẫn không chịu thừa nhận.

Bác sĩ Đỗ và y tá đều ở đây, Phương Hạo Vân giao Đinh Tuyết Nhu cho bọn họ rồi rời đi.

Ngay khi hắn vừa ra cửa, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên đuổi theo: "Hạo Vân, anh thật sự phải sinh con với Trương Mỹ Kỳ sao?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng hơi hơi chấn động, hắn chậm rãi quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Là thật..."

"Vì sao, vì sao lại như vậy?" Đinh Tuyết Nhu lại rơi lệ đầy mặt.

"Sáu năm thời gian, đủ để thay đổi hết thảy... Bảo trọng... còn sống mới còn hi vọng..." Lưu lại những lời này, Phương Hạo Vân liền bước ra cửa.

Đinh Tuyết Nhu khóc không ra tiếng... có điều cô oán trời oán đất, oán chính mình, lại không thể oán hận Phương Hạo Vân. Dù sao, năm đó là cô làm hắn thương tổn, tuy rằng cô là do bất đắc dĩ, tuy rằng cô không cố tình, nhưng mà tổn thương là chân thật.

Đi trên đường cái, lòng Phương Hạo Vân loạn, rất loạn.

Hắn không muốn về nhà, chỉ muốn bước đi trên đường cái... cho tới khi tâm tình bình tĩnh.

Chút bất tri bất giác, hắn liền đi tới chỗ dì Bạch... có lẽ ở sâu trong nội tâm của hắn, nơi này là bến cảng cho hắn tránh bão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.