Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 7: Q.9 - Chương 7: Long Phượng.






"Bạch tiên sinh, còn một tin tức, tôi nhất định phải nói cho ông biết...Bào ngư phượng... chính là Hứa Phượng, bà ta đã chết..." Hứa Phượng bị bắt ép phải tiếp khách trong Kím Bích Huy Hoàng, mỗi ngày đều phải làm việc dưới sự ép buộc của thuốc kích dục, mỗi ngày phải tiếp đến bảy tám người, ngày hôm qua, bà ta rốt cục đã bị tắc nghẽn cơ tim do quá hưng phấn, chết dưới háng của đàn ông.

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn thở dài yếu ớt : "Haizzz.... coi như là báo ứng của cô ta..."

"Bạch tiên sinh... nếu đại thù đã được báo, ông có thể an tâm xây dựng sự nghiệp của ông..." Phương Hạo Vân cười nói.

"Đúng vậy!"

Bạch An Viễn gật đầu nghiêm túc, nói rất hùng hồn : "Phương thiếu gia, cậu chờ đi, chỉ cần cậu tin tưởng và ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ vì cậu mà tạo ra một đế quốc kinh doanh..."

"Tôi rất hy vọng..." Phương Hạo Vân cầm lấy tay của Bạch An Viễn.

"Phương thiếu gia... ngày mai nghe nói công ty bảo an sẽ khai trương... tôi muốn đến xem.. thuận tiện chọn vài vệ sĩ, được không?" Bạch An Viễn hỏi.

"Haha, đương nhiên là có thể rồi... ông là tổng giám đốc của tập đoàn, lại là phó tổng của công ty đầu tư, cũng tính là nhân viên cao cấp của Đằng Phi chúng ta, chuyện như vậy, ông đương nhiên có tư cách tham dự rồi. Có điều, những người trong đó ông không cần chọn. Ông có thể là không biết, nhưng tôi đã phái người âm thầm bảo vệ ông rồi... Bạch tiên sinh, ông cứ yên tâm, tôi không phải là nói khoác với ông, nhưng dù là gia tộc Morgan phái người đến ám sát ông, những người do tôi chuẩn bị vẫn có đủ năng lực ngăn cản họ lại..." Phương Hạo Vân tự tin nói.

"Phương thiếu gia, đại ân này không lời nào cảm tạ hết..."

Bạch An Viễn nghe thấy thế, trong lòng lập tức cảm động, nghiêm mặt nói : "An Viễn chịu đại ân của cậu, chỉ có thể dùng lời thề trung thành để báo đáp cậu..."

"Bạch tiên sinh, ông lại khách khí rồi... ông quên tôi thường nói gì sao, giữa chúng ta là có lợi cho nhau, là giúp đỡ lẫn nhau... lời khách khí như vậy, ông đừng nói nữa..." Phương Hạo Vân cười nói.

"Phương thiếu gia, tôi biết cậu là người nhân nghĩa, nhưng mà Bạch An Viễn tôi cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa. Có ân nên báo, đây chính là đạo lý" Bạch An Viễn nghiêm túc nói.

"Haha... Bạch tiên sinh cũng là người có cá tính...' Phương Hạo Vân vỗ vai Bạch An Viễn, cười nói : "Bạch tiên sinh, chúng ta cùng nhau cố gắng... tôi thật sự chờ mong, nhìn thấy chúng ta tự tay sáng lập đế quốc kinh doanh..."

"Nhất định, nhất định sẽ có..." Bạch An Viễn đã bị Phương Hạo Vân kích thích tiềm năng rồi.

Ngược lại với sự vui mừng của Phương Hạo Vân và Bạch An Viễn, nhà họ Long bây giờ đang rất là căng thẳng.

Dưới sự yêu cầu của Long Chiến, Long Nhị đã liên hệ với mấy ông quan lớn, chỉ là vừa nghe nói đến chuyện nhà họ Long muốn nhờ bọn họ tạo áp lực với cấp trên, ngay lập tức biến sắc. Người có thái độ tốt thì khéo léo từ chối, còn người không tốt thì trực tiếp cúp điện thoại. Người ta muốn gọi lại thì không thể nào gọi được.

Gọi suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng không thu hoạch được cái gì cả.

Lòng của Long Chiến nóng như lửa đốt, ngồi trong phòng sách chờ tin của Long Nhị, ông ta cũng đã chuẩn bị tốt rồi, nếu không được thì cùng liều mạng thôi.

Túm lại, nhà họ Long sẽ không khoanh tay chịu chết.

"Long Gia..."

Long Nhị đứng suy nghĩ trước cửa phòng sách hết nửa tiếng rồi mới dám đẩy cửa đi vào.

"Long Nhị, tình huống thế nào? Bọn họ đồng ý không?" Long Chiến hỏi.

"haizzz..."

Long Nhị thở dài, vẻ mặt chua xót, ông ta cười tự giễu : "Đều nói là con hát vô tình, tôi thấy lời này là giả.. bởi vì thứ vô tình nhất thiên hạ này, ăn thịt người mà không nhả xương chính là đám quan lại này... Mấy thứ vô liêm sỉ đó, ngày thường tên nào cũng đến nhà lấy tiền, bây giờ xảy ra chuyện, lúc cần dùng bọn họ, bọn họ lại từ chối hết cả.... Thậm chí là còn có kẻ ác mồm chửi bậy..."

"Một đám vô ơn!" Long Chiến tức giận nói.

Dừng lại một chút, Long Chiến hỏi : "Long Nhị, ông có đề cập cho bọn họ biết, nhà họ Long chúng ta tình nguyện lấy châu báu ra dâng không, đổi lấy sự an bình cho nhà họ Long chúng ta..."

"Nói rồi!"

Long Nhị buồn bực nói : "Có một người đồng ý với tôi, hắn sẽ nói lại cho cấp trên biết, nhưng mà có điều kiện... hắn muốn năm triệu đô..."

"hừ!"

Long Chiến tức giận quát ; "Mấy cái thứ không biết liêm sỉ kia, chỉ biết nhân cơ hội hôi của... tôi thấy cho dù cho chúng tiền, chưa chắc chúng đã nói giùm chúng ta... ông có đồng ý không?"

"Không!"

Long Nhị tức giận nói : "Tôi đã nhìn thấu đám rác rưởi này rồi... không một ai tin được... Long Gia, bây giờ dựa vào người ngoài, sợ rằng không có hy vọng. Điều duy nhất bây giờ chính là dựa vào chính mình thôi..."

"Đúng vậy, chúng ta phải tự cứu ..."

Long Chiến suy nghĩ một chút rồi nói : "Long Nhị, mấy khoản đút lót ông còn giữ đúng không?"

"Ý của Long Gia là?"

"Đúng vậy... hừ, nếu bọn họ muốn hôi của, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa trước kia, Long Chiến tôi cũng không cần phải sợ..." Long Chiến ngẩng đầu lên dặn : "Long Nhị, ông cho người đi chuẩn bị tài liệu, gửi đến cho bộ giám sát, bộ kỷ luật và bên thanh tra luôn..."

"Long Gia, tôi hiểu ý cậu rồi, cho dù chết cũng phải kéo vài người xuống lót lưng... tôi đi làm ngay..." Cả ngày hôm nay Long Nhị gọi điện thoại, chịu uất ức không thôi. Long Chiến làm như vậy, rất hợp với ý của ông.

"Long Phượng!"

Đợi Long Nhị đi rồi, Long Chiến thản nhiên hô một tiếng.

Ngay lập tức, một bóng người đi ra. Đây là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang. Khuôn mặt tuy rằng không thể nói là xinh đẹp, nhưng mà dáng người thì không thể chê được, ngực cao mông vểnh eo thon, số đo ba vòng rất đạt chuẩn người mẫu, không thể nghi ngờ sự hấp dẫn của cô ta được.

Chỉ là khuôn mặt của cô gái này, rất là bình thường.

"Long Phượng, con là người thừa kế duy nhất của tộc ám sát nhà họ Long chúng ta... Bây giờ nhà họ Long gặp phải tai ương, ta hy vọng con có thể đi ám sát Phương Hạo Vân" Long Chiến hung dữ nói : "Phương Hạo Vân không chết, thì không làm tiêu nỗi hận trong lòng ta..."

"Long Gia, lần trước tôi đã gặp Phương Hạo Vân.... Long Phượng không nắm chắc..." Cô gái thản nhiên nói : "Có điều tôi sẽ cố gắng hết sức..."

"Đi đi... công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân ngày mai sẽ thành lập... đến lúc đó hắn sẽ dùng hết sức đối phó với nhà họ Long chúng ta. Nếu con có thể ám sát thành công, nguy cơ của chúng ta có thể tạm hoãn lại..." Long Chiến dặn dò.

"Ba... ba không sợ con chết sao?" Lúc đi ra cửa, Long Phượng đột nhiên kêu lên một tiếng ba.

"Con đi đi..."

Trong đôi mắt của Long Chiến hiện ra một tia đau khổ : "Ta không phải ba con, con cũng không phải là con gái của ta. Ta là tộc trưởng, con là người trong tộc của ta... đi đi, đi hoàn thành nhiệm vụ của con. Nếu con chết, thì cái chết này cũng có ý nghĩa, con chết vì nhà họ Long... ta cũng kiêu ngạo vì con.."

Nghe Long Chiến nói vậy, cô ta không nói thêm gì nữa, xoay người ra ngoài. Lúc đi ra cửa, trong đôi mắt của cô chảy xuống một giọt lệ.

Thân là con cháu của nhà họ Long, nhưng phải như vậy đó, ngay cả tình thân cũng không được hưởng.

"Có lẽ, đây là quả báo..." Long Phượng thở dài yếu ớt.

.........................................

Giang sơn lớn luôn có tài tử ra. Trước Phương Hạo Vân, cũng đã từng có những anh hùng hắc đạo muốn thống nhất lại giới giang hồ, chỉ là chưa có ai thành công.

Nửa đời trước của Phương Hạo Vân vẫn luôn theo đuổi sự yên bình và lặng lẽ. Chỉ là bình yên đã rời bỏ hắn rồi.

Vì thế, hắn trổi dậy.

Như dì Bạch đã nói, hắn không thể nào sống yên lặng được. Trời sinh ra hắn là người phải đi làm đại nghiệp. Ngày mai khi công ty bảo an Đằng Phi thành lập, sẽ qua một chương mới trong lịch sử của hắn.

Công ty bảo an Đằng Phi thành lập, tập hợp lực lượng của công ty bảo an Trần thị, Vương Thế Phi, Kim Gia cùng với đám người của anh em họ Vương.

Với lực lượng này, đủ để quét sạch hắc đạo Hoa Hải rồi.

Thống nhất hắc đạo Hoa Hải không phải là mục đích cuối cùng của hắn, ngược lại, đây chỉ là mở đầu cho công cuộc chinh chiến ngàn dặm của hắn. Hắn sẽ không dừng chân lại, hắn còn có thể đi xa hơn, hắn khát vọng có được lực lượng mạnh mẽ, thế lực to lớn. Chỉ là vì hắn muốn bảo vệ người hắn yêu, người nhà của hắn.

khi bóng đêm dần dần kéo đến, Phương Hạo Vân chậm rãi đi dạo tại bờ sông, nhìn mặt nước lay động ngoài kia, nhớ lại chuyện của mình, hắn nhớ lại chuyện của sáu năm trước. Khi đó, hắn vẫn còn nhớ rõ, lý tưởng lớn nhất của hắn chính là mở một quán ăn, làm chút sinh ý nhỏ, cùng với người con gái của mình sống như vậy đến vĩnh viễn.

Thời điểm đó, lý tưởng của hắn thuần khiết cỡ nào, đơn giản cỡ nào.

Chỉ là bây giờ, hắn không thể đi trên con đường đó nữa. Mà phải không ngừng vươn lên trên con đường của một vị vua.

Mà tất cả, cũng bắt đầu bởi Đinh Tuyết Nhu.

Trước đó, mỗi khi nhớ đến cô gái đã làm thay đổi cả cuộc đời hắn, trong lòng của hắn chỉ tràn ngập sự thù hận. Nhưng, bây giờ mỗi khi nghĩ đến Đinh Tuyết Nhu, trong lòng của hắn chỉ còn lại tình cảm ngọt ngào.

Tuy rằng Đinh Tuyết Nhu vẫn chưa giải thích rõ ràng chuyện năm đó với hắn, nhưng mà hắn cũng đã biết được, Đinh Tuyết Nhu còn đau khổ hơn cả hắn, trên thực tế, cô ta cũng là một người bị hại.

Cho nên, thứ đã thay đổi cả cuộc đời Phương Hạo Vân, chính là nhà họ Đinh vô tình kia.

Vì thế, bọn họ phải trả một giá thật lớn.

Dựa theo kế hoạch của Bạch Nguyệt Thiên, từng bước khống chế Đinh gia. Khi đó, Phương Hạo Vân sẽ đem Đinh gia và tập đoàn Siêu Uy cho Đinh Tuyết Nhu. Để cô quyết định vận mệnh của Đinh gia.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua, là điện thoại từ nước ngoài, hắn đoán là do Đinh Tuyết Nhu gọi đến.

Hơi bình tĩnh lại một chút, Phương Hạo Vân nhấn nút nghe, trong điện thoại quả nhiên truyền đến giọng nói của Đinh Tuyết Nhu : "Hạo Vân... là em... em nhớ anh... muốn nói chuyện với anh, anh có thời gian không?"

"Đương nhiên là có!"

Phương Hạo Vân vội vàng cười nói : "Anh cũng đang nhớ em, định gọi điện cho em, không ngờ rằng đã bị em giành trước..." Lời này của Phương Hạo Vân là nửa thật nửa giả, nhớ Đinh Tuyết Nhu là thật, nhưng gọi điện thì...

Đinh Tuyết Nhu đương nhiên không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, nhưng mà dù lời này là giả, dù bị gạt, nhưng lòng của cô vẫn rất vui vẻ.

"Hạo Vân, em đã thương lượng với bác sĩ, vài ngày nữa sẽ rời khỏi phòng cách ly... đến lúc đó, anh đón em về Hoa Hải được không? Em muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh..." Trong lòng Đinh Tuyết Nhu tràn đầy hy vọng hỏi một câu.

"Tuyết Nhu... anh cũng muốn ở cùng với em... Nhưng mà bây giờ chúng ta nên nghe theo lời của bác sĩ... Như vậy đi, lát nữa anh sẽ liên hệ với bác sĩ Paul, để cho Bạch Nguyệt Thiên thương lượng với bọn họ một chút, nếu quả thật không có vấn đề gì, anh sẽ đón em về..." Phương Hạo Vân hứa.

"Vậy thì quá tốt, một lời đã định..." Đinh Tuyết Nhu vui vẻ nói.

Phương Hạo Vân đang muốn nói gì đó, đột nhiên, Thiên Phạt trong cơ thể phát ra một tia khác thường.

"Tuyết Nhu... hãy nghe anh nó, bây giờ anh có việc phải cúp điện thoại... lát nữa có thời gian anh sẽ gọi cho em... nhớ kỹ, phải tự chăm sóc mình..." Phương Hạo Vân nhỏ giọng nói.

"Hạo Vân, có phải là xảy ra chuyện rồi không?" Trực giác của con gái luôn rất nhạy cảm.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được anh... từ từ mà nghỉ ngơi..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền cúp điện thoại, xung quanh hắn dường như đang phát ra một mùi nguy hiểm.

Phương Hạo Vân liền quyết định cẩn thận đi tìm chổ phát ra mùi nguy hiểm ấy. Thật kỳ quái, rõ ràng là cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh, nhưng không thể tìm được vị trí chính xác.

Hiển nhiên đây là một sát thủ cao tay.

Chỉ có sát thủ mới có thể giấu mùi của mình thôi.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói : "Xuất hiện đi... tôi biết cô ẩn dấu mùi rất giỏi, nhưng chưa chắc đã giết được tôi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.