Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 33: Q.7 - Chương 33: Mùi nước hoa






Say, Đinh Tuyết Nhu thật sự say rồi...

Phương Hạo Vân đoạt lấy chén rượu từ trong tay cô, lập tức đưa thân thể của cô tựa vào trong ghế sô pha, không nói một tiếng nào.

Uống rượu với một người phụ nữ, thật sự là không cần nói gì cả...

" Hạo Vân, anh nói cho em biết đi, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?" Đột nhiên, Đinh Tuyết Nhu điên cuồng nhào vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, ôm chặt lấy hắn: "Hạo Vân, vì sao phải trốn tránh em, vì sao phải trốn tránh em..."

Trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy hơi lo lắng, có thể là cô đã thật sự nhận ra mình rồi?

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng là cô say rượu rồi nói mê sảng...

Sau chút ngắn ngủi do dự, Phương Hạo Vân quyết định là không nói lời nào, cứ ở yên xem biến cố...

Tâm tình của Đinh Tuyết Nhu dường như đã càng lúc càng trở nên kích động, cô nhảy lên trên ghế sô pha hoa chân múa tay như là bị điên, nói ra toàn những từ lung tung vô nghĩa.

Phương Hạo Vân lo lắng cô say rượu sẽ đứng không vững mà bị ngã, nên vội vàng đứng dậy đỡ lấy hai bờ vai của cô. Không đợi hắn kịp ấn cô xuống sô pha, cô đã toàn thân mềm nhũn, thừa cơ gục vào trong cái ôm của hắn.

Mùi nước hoa dịu nhẹ trên người của Đinh Tuyết Nhu hòa quện với mùi rượu, trực tiếp xộc vào cánh mũi của Phương Hạo Vân, kích thích dây thần kinh của hắn. Giờ này phút này, nếu Phương Hạo Vân muốn làm cái ABC XYZ gì, căn bàn là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều hiện giờ Phương Hạo Vân không có cái thú đó... Những lời Đinh Tuyết Nhu nói khiến cho hắn rung động rất nhiều, trong lòng hắn có một loại khó chịu không thể nói nên lời.

Hơn nữa, thừa dịp người ta say rượu mà lợi dụng, hoàn toàn không phải là phong cách của hắn, đó rõ ràng là hành vi của loài cầm thú.

"Hạo Vân, em yêu anh...!"

Đinh Tuyết Nhu nằm ở trong lòng Phương Hạo Vân, miệng thỉnh thoảng còn nói ra một câu.

Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh toàn thân... Hắn càng lúc càng hoài nghi, thân phận của mình có thể là đã bại lộ rồi sao...

Hơi thoáng do dự, hắn đẩy Đinh Tuyết Nhu ra, đặt thân thể của cô dựa vào ghế sô pha. Nếu Vương Hà có ở nhà thì tốt, hắn có thể giao Đinh Tuyết Nhu đang say rượu cho Vương Hà.

Nhưng mà lúc này, hắn hình như là không thể rời đi được... Đinh Tuyết Nhu có vẻ rất say rồi, nếu hắn đi khỏi, nhỡ đâu Đinh Tuyết Nhu gặp phải chuyện gì không may thì biết làm sao bây giờ?

Cứ cân nhắc mãi, hắn quyết định sẽ lưu lại tạm thời chăm sóc cho Đinh Tuyết Nhu, chờ tới khi Vương Hà trở về.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, lá gan của Đinh Tuyết Nhu cũng quả thật là quá lớn đi, lại dám uống rượu ở trước mặt một người đàn ông, chẳng lẽ cô thực sự không sợ một chút nào hay sao... Hay là, cô ta đang cố ý khảo nghiệm chính mình...

" Hạo Vân, em nhớ anh..." Đinh Tuyết Nhu càng lúc càng mơ hồ, thanh âm cũng càng nhỏ đi...

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, ôm ngang lấy cô, đi vào trong phòng ngủ đặt cô nằm lên giường, rồi phủ chăn lên. Tuy rằng trong phòng ngủ rất ấm, nhưng mà người say rượu rất dễ bị cảm lạnh.

Có lẽ là bởi vì trong phòng rất ấm áp, sau khi tiến vào trong chăn, Đinh Tuyết Nhu thiếp đi rất nhanh, từ trong cánh mũi phát ra những tiếng hít thở nho nhỏ.

Phương Hạo Vân rốt cục cũng thở ra được một hơi, cuối cùng cũng ngủ rồi, chỉ cần không làm ầm ỹ là được, những lời nói lúc trước của Đinh Tuyết Nhu quả là làm cho hắn mất hồn mất vía.

Ngồi lên trên mép giường, nhìn gương mặt còn chưa lau khô nước mắt của cô gái, Phương Hạo Vân thở dài một hơi yếu ớt, theo bản năng vươn tay ra nhẹ nhàng lau qua một chút.

Không biết vì sao, trong lòng hắn dường như cũng không hận Đinh Tuyết Nhu như bình thường nữa... Đương nhiên, vết thương đã từng trải qua, cũng không phải dễ dàng có thể vá lại được...

" Hạo Vân... Hạo Vân... em sai rồi..." Đinh Tuyết Nhu trong lúc ngủ dường như gặp phải ác mộng đáng sợ gì đó, hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, không ngừng nói ra những lời mê sảng.

Phương Hạo Vân thấy thế, vội vàng lay tỉnh cô dậy, không thể bị bóng đè, hắn thật sự là không đành lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô...

"Ọe...!"

Rõ ràng là lay tỉnh, cuối cùng lại lay thành hôn mê... Đinh Tuyết Nhu vốn tửu lượng cũng không tốt, hôm nay lại uống vào nhiều rượu như vậy, dạ dày đã phải chịu nhiều khổ sở. Trải qua một hồi lay động của Phương Hạo Vân, cô lập tức liền nôn ra, phun thẳng vào Hạo Vân đang ở bên cạnh cô, đương nhiên, cổ áo của cô cũng bị dơ rồi.

Phương Hạo Vân cảm thấy buồn bực, xem ra hôm nay mình tới đây đúng là xúi quẩy rồi... Chẳng những phải hầu hạ một cô gái suy sụp say rượu, lại còn bị nôn lên cả người...

Hiển nhiên, không thể mặc cái áo này được nữa...

Hắn vội vàng cởi áo ra ném vào giỏ quần áo ở trong phòng vệ sinh, cũng may là trên người hắn còn mặc một chiếc áo mỏng, chứ không đến mức là cởi trần trùng trục.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Phương Hạo Vân thấy Đinh Tuyết Nhu cũng đã lại chìm vào giấc ngủ, khóe miệng, trên ngực của cô đầy những vết dơ... nhìn rất là ghê.

Hơi thoáng do dự, hắn quyết định gọi điện thoại cho Vương Hà bảo cô về đây giúp Phương Tuyết Di thay quần áo, chuyện này không phải là một người đàn ông như hắn có thể làm được.

Chỉ có điều là gọi liên tục mấy lần, tổng đài đều thông báo là ngoài vùng phủ sóng, có trời mới biết được bà cô Vương Hà đó đi cái chỗ nào rồi...

Tình huống hiện tại là không có Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu lại say rượu... Chỉ có thể trông cậy vào mình hắn mà thôi... Hắn thật sự không đành lòng nhìn Đinh Tuyết Nhu dơ dáy như vậy... hơn nữa, nhìn những vết dơ này, chính trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái...

Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân đưa tay hướng về phía cổ áo của Đinh Tuyết Nhu, đương nhiên, hắn chỉ muốn giúp cô thay một bộ quần áo khác mà thôi... Chỉ có điều hôm nay Đinh Tuyết Nhu mặc váy, nếu cởi cái váy này ra, thì trên người chỉ còn có nội y ba điểm... Phương Hạo Vân có chút do dự...

Nếu thật sự cởi sạch váy của Đinh Tuyết Nhu ra, về sau làm sao mà giải thích cho rõ ràng được...

"Có cách..." Ngay trong lúc hết sức khó xử, Phương Hạo Vân đột nhiên nghĩ ra một biện pháp rất tốt. Hắn ra phòng khách tìm thấy cái kéo ở trong tủ, thật cẩn thận cắt đi những phần y phục bị dính vết bẩn. Dùng cách này sẽ không cần phải cởi váy của cô ra...

Sau khi xong việc, hắn lại phát hiện, ở trên ngực của Đinh Tuyết Nhu vẫn còn có một vài vết bẩn.. Sặc, đó chính là da thịt đó nha, tóm lại cũng không thể dùng kéo mà cắt đi được phải không?

Hắn vội vàng vào trong phòng vệ sinh lấy ra một cái khăn mặt, dấp một chút nước, rồi nhẹ nhàng mà chà sát, cho tới khi lau hết những vết bẩn kia đi.

Cuối cùng, hắn lại lau lau khóe miệng của Đinh Tuyết Nhu.

Cho đến khi làm xong hết, Phương Hạo Vân thở dài ra một hơi, thật sự, cho tới tận bây giờ hắn còn chưa từng hầu hạ một cô gái nào giống như hôm nay.

Sờ sờ lên trán của Đinh Tuyết Nhu, cảm thấy mọi thứ của cô đều bình thường, Phương Hạo Vân cũng an tâm hơn, dành thời gian vào phòng vệ sinh giặt qua cái áo khoác của mình, rồi treo lên móc áo.

" Hạo Vân..."

Trở lại phòng ngủ, hắn lại một lần nữa nghe được tiếng nói mê man của Đinh Tuyết Nhu... Một khắc đó, trong lòng hắn có sự khó chịu không thể nói nên lời... đầu óc lại bắt đầu rối loạn...

Ngồi ở trên mép giường, hắn lại sờ vào trán của Đinh Tuyết Nhu, hình như là hơi nóng lên, hẳn là bị sốt rồi... Suy nghĩ một chút, hắn vội vàng tìm kiếm ở trong phòng, cuối cùng cũng tìm ra được thuốc hạ sốt.

" Đinh tiểu thư, cô phải uống thuốc một chút..." Phương Hạo Vân thấp giọng hô lên một tiếng, có kinh nghiệm từ lần trước, Phương Hạo Vân lúc này không dám lay động cô nữa, để tránh cho cô lại nôn ra một lần nữa. Đến lúc đó, hắn thực sẽ không biết phải làm sao nữa.

Dưới tác dụng của cồn, Đinh Tuyết Nhu ngủ thực sự rất say, mặc cho Phương Hạo Vân gọi cô như thế nào, cô cũng không hề có một phản ứng gì... Hạo Vân lại sờ lên trán cô, càng lúc càng nóng rồi, phải nhanh uống thuốc mới được.

Rót một chén nước, nâng Đinh Tuyết Nhu đang ngủ say lên, ôm vào trong lòng mình, để cho cô dựa vào ngực của mình, sau đó mở miệng của cô ra, cho một viên thuốc vào, rồi dốc một chút nước mát vào miệng cô.

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân đặt Đinh Tuyết Nhu nằm thẳng lại, lại đi tới ngăn tủ tiếp tục tìm tìm, tìm thấy được một lọ thuốc tỉnh rượu nhập khẩu hiệu quả nhanh.

Phương Hạo Vân vô cùng cao hứng, có thứ này rồi, Đinh Tuyết Nhu rất nhanh sẽ tỉnh lại, đến lúc đó là mình được giải thoát rồi. Hôm nay hắn còn có chuyện, không thể cứ ở chỗ này mãi được.

Theo nếp cũ, Phương Hạo Vân lại kéo Đinh Tuyết Nhu vào lòng, dựa theo phương pháp vừa rồi giúp cô uống ba viên thuốc... Sau đó lại đặt cô nằm lên giường.

Hắn nhìn vào chữ ghi trên lọ thuốc, chỉ sau mười phút là có thể tỉnh rượu.

Phương Hạo Vân quyết định sẽ ngồi trông mười phút.

" Hạo Vân... Hạo Vân..." Đinh Tuyết Nhu mới im lặng được một chút lại bắt đầu nói mê... Miệng gọi vẫn là tên của Phương Hạo Vân. Theo như Phương Hạo Vân làm công tác thống kê sơ qua, từ lúc say rượu tới lúc này, Đinh Tuyết Nhu đã kêu tên của hắn không ít hơn năm mươi lần... Có thể thấy được, địa vị của Hạo Vân ở trong lòng cô là như thế nào...

"Không được rời xa em... Hạo Vân..." Đột nhiên, bàn tay của Đinh Tuyết Nhu lại trở nên lộn xộn, cầm nắm lung tung, trong lúc vô tình bắt được bàn tay của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, chỉ một chốc sau đôi tay nhỏ bé đó đã bị hắn nhanh chóng nắm chặt...

Chỉ có điều lúc này tâm tình không bình thường, cảm giác đương nhiên cũng không bình thường. Không thể phủ nhận là, đôi tay nhỏ của Đinh Tuyết Nhu rất ấm ấp, rất mịn màng, nhưng mà hắn vẫn quyết định thả ra, cho dù là sỗ sàng lợi dụng, hắn cũng sẽ không làm ở dưới loại trường hợp như thế này.

Vốn định rút tay của mình về, nhưng mà Phương Hạo Vân phát hiện ra rằng Đinh Tuyết Nhu dường như đang gồng hết sức mà nắm chặt lấy tay mình, không dễ mà rút về được.

"Thả tay ra..." Phương Hạo Vân thấp giọng hô một tiếng, rồi lại dùng sức, lần này hắn dùng sức rất mạnh, thuận lợi rút được tay trở về, có điều Đinh Tuyết Nhu cũng bị lay tỉnh dậy.

Cô khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Hạo Vân, gần như là theo bản năng kinh hô một tiếng: "Anh... anh muốn làm cái gì?"

Phương Hạo Vân cảm thấy buồn bực, lời này hẳn phải là hắn hỏi mới phải chứ, lúc trước là do cô ta chủ động nắm lấy tay mình mà. Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Cô uống say, còn phát sốt, tôi giúp cô uống thuốc... Cô đừng hiểu lầm, tôi làm rất quy củ đó..."

Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, vội vàng cúi đầu xuống xem y phục của mình. Khi cô nhìn thấy bộ lễ phục trị giá năm trăm ngàn của mình bị cắt ra một mảng, lập tức liền phát ra một tiếng hét kinh hãi: "Anh... y phục của tôi sao lại bị như vậy, anh rốt cuộc là đã làm gì tôi?"

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức chỉ vào bộ lễ phục dạ hội của Đinh Tuyết Nhu, hỏi: "Cô bảo là bộ y phục của cô trị giá năm trăm ngàn, thật vậy à? Thôi, để tôi bồi thường cho cô là được."

Đinh Tuyết Nhu bán tín bán nghi, tay nhỏ bé ở trong chăn vụng trộm sờ soạng vài cái xuống hạ thân của mình, sau khi xác định là không có việc gì, vẻ hồi hộp trên khuôn mặt của cô mới biến mất.

Sau đó, hai người cứ nhìn nhau một hồi, Đinh Tuyết Nhu mở miệng trước: "Thực có lỗi... Tôi không nên hiểu lầm anh, cám ơn anh đã chăm sóc tôi..." Nói xong, Đinh Tuyết Nhu nở một nụ cười dễ thương với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân muốn nói cái gì đó, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.

Nhìn số điện thoại hiển thị, là Kim Phi gọi tới, Phương Hạo Vân vội vàng đón điện thoại, bên kia đầu dây truyền tới tiếng cười của Kim Phi: "Phương thiếu gia, nói cho anh một tin tốt nè, nhà đất Thiên Hồng đã bị ngừng hoạt động rồi..."

"Ừm, tôi biết rồi...!" Chuyện này vốn đã nằm trong dự kiến, sau khi Phương Hạo Vân nghe được cũng không có gì kích động, cũng không có vẻ hưng phấn.

" Hạo Vân, anh đang ở đâu vậy? Tôi chờ anh ở văn phòng, chúng ta đi uống vài chén đi..." Kim Phi đưa ra lời mời, chuyện tình lần này, cô chỉ là nhấc tay nhấc chân, nhưng mà tiền lời kiếm được lại không hề ít.

Phương Hạo Vân nhìn sang Đinh Tuyết Nhu, có chút lo lắng, rồi nói: "Như vậy đi, chờ một chút rồi tôi tới tìm cô, hiện giờ tôi còn đang có việc, tạm thời chưa dứt ra được..." Nói xong, liền tắt cuộc gọi.

Đinh Tuyết Nhu cũng đã ngồi ở trên giường rồi, cô nhìn Phương Hạo Vân, thấp giọng nói: "Hạo Vân, anh ra ngoài trước đi, tôi muốn thay đổi y phục..."

"Ờ...!" Phương Hạo Vân vội vàng ra khỏi phòng ngủ của Đinh Tuyết Nhu.

Chỉ một lát sau, hắn đã nghe thấy tiếng nước xối rào rào, hiển nhiên là Đinh Tuyết Nhu chẳng những thay quần áo, mà còn tắm rửa nữa... Dù sao cô cũng bị nôn vì uống rượu mà.

Phương Hạo Vân biết, lúc này Đinh Tuyết Nhu nhất định là đã lõa thể rồi... Hắn tận lực khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, ngồi lên sô pha nghĩ tới công việc.

Như là, tối nay phải làm thế nào để làm nhục Tưởng Đại Phát.

"Hạo Vân, y phục của anh cũng bị tôi làm bẩn rồi. Thực sự là xin lỗi... Vừa rồi hình như anh chưa giặt sạch, tôi đã giúp anh giặt sạch sẽ rồi... nhưng chắc là phải đến tối mới khô được, anh không vội đi ra ngoài chứ?" Chỉ một lát sau, Đinh Tuyết Nhu cũng đã xong việc, thay một bộ đồ trong nhà đi ra phòng khách.

Phương Hạo Vân thầm ngạc nhiên, thuốc tỉnh rượu nhập khẩu quả nhiên là hiệu quả.

Chỉ sau một thời gian ngắn, Đinh Tuyết Nhu lại giống như là chưa từng có việc gì... Có điều hắn nhớ rõ rằng, lúc trước mình đã giặt quần áo khá là cẩn thận, hẳn là có giặt, vì sao cô lại nói là mình chưa giặt, còn giúp mình giặt thêm một lần nữa...

"Chẳng lẽ là cô ấy cố ý thế..." Phương Hạo Vân hiểu ra, Đinh Tuyết Nhu cố ý giặt sạch lại y phục của hắn thêm một lần, mục đích chính là để cho hắn không được rời đi sớm.

Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân mặt vẫn không đổi sắc nói tiếng cảm ơn: "Cám ơn cô Đinh tiểu thư... Kỳ thực tôi cũng không vội mặc y phục, dù sao bây giờ tôi cũng không có cởi trần..."

" Hạo Vân, vừa rồi tôi mơ một giấc mơ..." Đinh Tuyết Nhu ngồi ở trước mặt Phương Hạo Vân, mở miệng ra là rời đề tài luôn: "Tôi mơ thấy người đàn ông tôi yêu đã trở lại, anh ấy còn giúp tôi lau nước mắt nữa..."

"Thật à? Vậy tôi chúc cho giấc mộng đẹp của cô trở thành sự thật." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Đinh Tuyết Nhu nhướng mày lên, ánh mắt dừng lại trên người Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, anh bảo giấc mộng của tôi liệu có trở thành sự thật được không?"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nhìn Đinh Tuyết Nhu thấp giọng nói: "Đinh tiểu thư, cô hỏi tôi chuyện này, tôi chỉ có thể cho cô một câu chúc phúc mà thôi..."

"Cám ơn lời chúc phúc của anh...!"

Đinh Tuyết Nhu mặt không đổi sắc đáp lại, rồi lập tức lại nhìn vào Phương Hạo Vân, cười nói: "Anh thật sự không lạnh à? Nếu như anh thấy lạnh, tôi có thể đi tìm cho anh một bộ quần áo mặc tạm."

"Ở chỗ của cô có quần áo nam à?" Phương Hạo Vân tò mò hỏi lại một câu.

"Đương nhiên là không có..." Đinh Tuyết Nhu đỏ mặt giải thích: "Ý tứ của tôi là, tôi có thể cho anh mượn quần áo để anh mặc tạm một lúc, nếu thật sự không được, thì tôi có thể ra ngoài mua cho anh một bộ quần áo mới..."

" Không có việc gì, tôi thật sự không lạnh đâu..." Nói giỡn à, với thân thể của Hạo Vân cho dù có cởi trần đi ra ngoài trời cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Đương nhiên, ở trong cái thời đại văn minh này, cởi trần đi ra ngoài đường đúng là chuyện không lấy gì làm lễ độ.

Phương Hạo Vân đảo ánh mắt qua, phát hiện ra rằng dấu vết của chiếc quần lót giữa hai chân cô vô cùng rõ ràng. Cô lúc trước mặc một chiếc quần lót màu đen, sau đó lại thay một bộ đồ trong nhà màu trắng, muốn không thấy cũng khó.

Đương nhiên, Hạo Vân không phải là cố ý xem, nếu không thì cũng không phải tới tận lúc này mới phát hiện ra.

Đinh Tuyết Nhu dường như cảm thấy được ánh mắt của Phương Hạo Vân có vẻ cổ quái. Cô theo bản năng sửa sang lại y phục của mình, ánh mắt đảo xuống, mặt đột nhiên biến sắc. Vừa rồi lúc thay quần áo cô quá vội vàng, cho nên không chú ý tới phối hợp màu sắc giữa quần lót và quần ngoài... Hai gò má vốn trắng mịn, lúc này đã đỏ ửng hết cả.

Cô theo bản năng kẹp hai chân lại, hai tay bắt chéo đặt ở dưới bụng, ý đồ ngăn cản ánh mắt của Phương Hạo Vân. Chỉ có điều ánh mắt của Phương Hạo Vân không hiểu là vô tình hay là cố ý cứ hướng về phía đó, khiến cho Đinh Tuyết Nhu cả người không được tự nhiên.

Hơi do dự một chút, Đinh Tuyết Nhu rốt cục vẫn không che nổi nửa, nhìn khuôn mặt cô đã hồng đến như tích máu rồi: "Hạo Vân, tôi xin phép một chút..."

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, lúc đầu là hắn vô tình, nhưng về sau thì là cố ý. Hắn chính là muốn khiến cho Đinh Tuyết Nhu ngượng ngùng... Thừa dịp Đinh Tuyết Nhu vào nhà thay bộ quần áo khác, hắn vội vàng rón ra rón rén rời đi.

Vừa rồi không đi là vì hắn cố kỵ Đinh Tuyết Nhu say rượu sẽ có gì không an toàn, hiện giờ đã tốt rồi, uống vào ba viên thuốc giải rượu, Đinh Tuyết Nhu dường như đã không có việc gì, hắn cũng không còn lo lắng nữa.

Dưới tình huống trước mắt mà xét, chuyện Đinh Tuyết Nhu hoài nghi hắn là không thể nghi ngờ nữa rồi, hắn không muốn ở đây thêm nữa, có giời mới biết được cô nàng còn muốn dùng phương pháp gì để thử hắn nữa.

Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng.

Sau khi thay chiếc quần lót màu đen, lại trở về phòng khách, Phương Hạo Vân sớm đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Đinh Tuyết Nhu tức đến mức giậm chân, vẫn để cho hắn chạy thoát...

Có điều y phục của hắn còn ở đây, hắn kiểu gì chả phải quay lại...

Thở phì phì ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, Đinh Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Vương Hà. Nói cũng lạ, Phương Hạo Vân gọi thế nào cũng không được, Đinh Tuyết Nhu lại dễ dàng gọi được.

" Chị Hà, Hạo Vân đi rồi, chị về đi..." Đinh Tuyết Nhu thản nhiên nói một câu, rồi liền cắt điện thoại.

Không đến mười phút, Vương Hà đã chạy về, bởi thế có thể thấy được, cô vốn đang ở ngay trong khu Đào Nguyên này, căn bản là chưa từng rời khỏi...

Phương Hạo Vân cảm giác rất đúng, hôm nay hắn đúng là đã trúng vào bẫy của Đinh Tuyết Nhu.

" Nhu Nhu, em không sao chứ... hắn không động chân động tay gì với em đó chứ?" Sau khi vào cửa, Vương Hà liền bóp hai má Đinh Tuyết Nhu nhìn trái nhìn phải, có vẻ rất là hồi hộp.

Đinh Tuyết Nhu nhẹ nhàng cười, nói: "Chị Hà, em đã nói rồi mà, Hạo Vân không phải là người như vậy. Đúng rồi, em nghĩ chúng ta có thể sẽ có phát hiện mới, có điều..."

"Có điều cái gì... Nhu Nhu, mau nói đi, em muốn chị sốt ruột muốn chết à?"

Tuy rằng Vương Hà cảm kích Phương Hạo Vân, nhưng mà đối với nhân phẩm của hắn cô vẫn còn có một chút lo lắng. Dù sao, ở trước mặt hắn chính là nữ hoàng ca nhạc, là nữ thần trong tim hàng ngàn hàng vạn thiếu niên đó.

"Hắn làm em tổn thất mất năm trăm ngàn..." Nhớ tới bộ y phục dạ hội quý báu kia của mình, Đinh Tuyết Nhu lại cảm thấy đau lòng. Có điều nói đi cũng phải nói lại, người ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho mình.

Khẽ cười một tiếng, Đinh Tuyết Nhu liền kể chuyện mình say rượu, cùng với chuyện bộ lễ phục dạ hội bị cắt hỏng cho Vương Hà nghe qua. Vương Hà nghe thấy thế, lập tức trợn tròn hai mắt: "Nhu Nhu, lá gan của em thật ghê gớm nha, em không những uống rượu, lại còn dám uống trước mặt Phương Hạo Vân... Chị thật sự là phục em rồi, em sao có thể tự tin như vậy chứ... Không được, chị phải xem lại băng ghi hình, có trời mới biết bộ lễ phục dạ hội kia của em bị hỏng như thế nào..."

"Chị Hà, em đi với chị, em cũng muốn nhìn xem trong lúc em đang say rượu, hắn làm những cái gì..."

Nói xong, hai người cùng nhau đi tới một căn phòng nhỏ ở bên cạnh nhà bếp. Ở trong phòng có bày mấy thiết bị điện tử, cùng với mấy cái máy tính.

Vương Hà ngồi xuống thuần thục mở máy tính, sau vài cái thao tác, ở trên màn hình lập tức hiện lên quá trình từ lúc Phương Hạo Vân tiến vào cửa.

Khi hình ảnh chạy tới lúc Phương Hạo Vân lấy tay lật lật mấy cái nội y, sắc mặt của Vương Hà lập tức liền ửng đỏ, những y phục này đều là của cô...

"Đồ háo sắc... Nhu Nhu, em xem hắn kìa, chị đã biết hắn căn bản không phải là người tốt mà..." Vương Hà bấm bấm chuột, ý đồ muốn xóa đoạn này đi.

"Chờ đã...!"

Đinh Tuyết Nhu ngăn Vương Hà lại, trầm giọng nói: "Chị Hà, không cần xóa vội, em muốn rõ ràng mọi chi tiết, cái này còn hữu ích với em..."

Vương Hà đành phải từ bỏ.

Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân lôi cái quần lót lụa màu tím của mình lên, trong lòng giật nẩy một cái... Đừng xem cô ngày đó có ý muốn hiến thân cho Phương Hạo Vân, nhưng thực chất cô vẫn là một người phụ nữ tương đối truyền thống... Huống hồ, hành động của Phương Hạo Vân ở trong video thật sự là bỉ ổi...

Trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng có chút tư vị không phải, có điều để xác định suy đoán của mình, cô không muốn bỏ qua một hình ảnh nào...

"Đồ háo sắc đáng chết, siêu háo sắc..." Phương Hạo Vân nếu yêu cầu Vương Hà hiến thân báo đáp, cô tuyệt đối sẽ không nhăn mày đến một cái. Nhưng mà xem hành vi trước mắt này, lại khiến cho cô xấu hổ và giận dữ tới không chịu nổi. Cô thậm chí còn cảm thấy rằng hành vi của Phương Hạo Vân có chút biến thái.

" Nhu Nhu... Em còn xem nữa à... tức chết chị mất..." Vương Hà hận không thể tìm được một cái lỗ mà nhảy vào.

"Hai người đang uống rượu..."

Mãi mới qua được cái đoạn đó, Vương Hà lúc này mới thở ra một hơi. Chờ Đinh Tuyết Nhu xem xong rồi, chốc nữa cô nhất định phải cắt đoạn đó đi. Đinh Tuyết Nhu lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt thậm chí còn không chớp lấy một cái. Cô đang quan sát vẻ mặt và cử chỉ của Phương Hạo Vân.

Vương Hà quyệt miệng, thở phì phò nói: "Nhu Nhu, em nhìn em xem, lại có thể chuốc rượu say cho chính mình... Về sau không được làm như vậy nữa..."

Đinh Tuyết Nhu mỉm cười: "Yên tâm đi chị Hà, hôm nay là em nắm chắc nên mới làm như vậy, nếu không thì chị cho rằng em là con ngốc à..."

Rất nhanh, hình ảnh trên màn hình đã đi tới thời khắc mấu chốt, cũng chính là những chuyện xảy ra sau khi Đinh Tuyết Nhu say rượu. Chỉ thấy cô hoa chân múa tay loạn cào cào, không ngừng la hét lung tung.

" Nhu Nhu, hóa ra khả năng uống rượu của em lại kém như vậy à..." Vẻ mặt Vương Hà bỡn cợt, cuối cùng cũng lấy lại được mặt mũi.

Đinh Tuyết Nhu lúc này cũng không hề đỏ mặt, cô đang cẩn thận quan sát biểu hiện của Phương Hạo Vân khi cô đang say rượu, về phần những hành vi điên cuồng của cô, cứ xem như là thuốc dẫn đi...

" Chậc chậc... Nhu Nhu, em đúng là điên rồi..." Vương Hà lại chỉ trỏ vào màn hình mà nói.

" Chị Hà, chị xem... Hạo Vân thật sự là lấy kéo cắt y phục dạ hội của em... Xem đi, em đã nói rồi mà, Hạo Vân là một người đáng tin cậy mà."

Hình ảnh lúc này đã chạy tới lúc Phương Hạo Vân giúp cô uống thuốc... Nhìn vẻ vội vã của Phương Hạo Vân, ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu đã ướt đẫm: "Là anh ấy... nhất định đúng là anh ấy rồi... Em có thể cảm giác được. Chị Hà chị xem ánh mắt anh ấy đi... quen thuộc đến mức nào... anh ấy thật sự quan tâm đến em, yêu thương em... Có điều trong con ngươi của anh ấy lại có một chút hờn giận và không cam lòng... Chỉ có nhìn vào mắt của anh ấy mới thấy được trong lòng anh ấy mâu thuẫn đến mức nào..."

Vương Hà giữ lấy Đinh Tuyết Nhu đang kích động, nói: "Nhu Nhu, đừng vội đưa ra kết luận... Nói thực, trước kia chị chưa từng gặp Hạo Vân, nhưng mà chị cảm thấy rằng em chỉ bằng những điều này mà phán đoán cậu ta chính là người mà em cần tìm, thì có phải là hơi hời hợt hay không... Một cô gái xinh đẹp giống như em, nếu được đàn ông chú ý thì chị thấy rằng cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đó là lẽ đương nhiên rồi..."

Nghe Vương Hà nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu cũng bớt kích động hơn. Nói theo cách nào đó, lời của Vương Hà cũng không hề sai, đàn ông trời sinh đã có một loại quan tâm tới đàn bà, huống chi lúc đó mình còn ở trong tình huống như vậy... Hắn đương nhiên sẽ quan tâm đến mình rồi...

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, cỗ cảm giác quen thuộc đó, cùng với ánh mắt tràn ngập mâu thuẫn là tồn tại chân thật, đối với sự phán đoán suy luận của mình, cô cảm thấy rằng vẫn có thể tin cậy được.

Đương nhiên, bởi vì sự tình quan trọng, nên cô cũng sẽ cẩn trọng hơn.

" Chị Hà, như vậy đi, chị cứ đi làm việc của chị, em muốn một mình xem lại đoạn băng này..." Đinh Tuyết Nhu quyết định tĩnh tâm xem lại vài lần.

Vương Hà hơi do dự, nhăn nhó nói: "Nhu Nhu, em muốn xem mấy lần chị cũng không có ý kiến, nhưng mà em phải đồng ý với chị một việc, là trước hết phải cắt đoạn kia đi đã."

Đinh Tuyết Nhu đương nhiên hiểu được đoạn kia mà chị Hà nói là chỗ nào... Nói thật, cô cũng không thích đoạn đó tí nào, cắt đi là tốt nhất, dù sao hiện giờ cô cũng chỉ cần đoạn cuối thôi.

Sau khi được cho phép, Vương Hà vội vàng mở phần mềm, cắt cái đoạn phim đáng xấu hổ kia đi. Sau khi xong việc, cô lại cẩn thận dặn dò: "Nhu Nhu, hãy nghe chị nói, chuyện này hết sức quan trọng, chị khuyên em tốt nhất là không nên dễ dàng đưa ra kết luận gì... Nhất định phải thận trọng, rõ chưa?"

"Vâng, em biết rồi." Đinh Tuyết Nhu gật gật đầu, ghé vào màn hình bắt đầu xem lại từ đầu, xem vô cùng cẩn thận, mỗi một hình ảnh đều không bỏ qua. Dần dần, cô lại càng tràn ngập niềm tin vào suy đoán của mình.

Đương nhiên, hiện tại gần như cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không có căn cứ xác thực. Đinh Tuyết Nhu quyết định, phải tìm cơ hội khác để thử Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cũng không biết rằng mình đã bị âm thầm theo dõi ở trong nhà Đinh Tuyết Nhu. Lúc này, hắn đang đi tới Kim Bích Huy Hoàng, Trần Thiên Huy và Kim Phi đều đang chờ hắn ở đó.

Hôm nay đối với bọn họ mà nói, không hề nghi ngờ chính là một ngày đáng để chúc mừng. Trải qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, địa ốc Thiên Hồng cuối cùng đã bị đình chỉ hoạt động trên sàn. Hơn nữa 30% cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ hiện giờ đã nằm toàn bộ trong tay bọn họ. Ngay chiều nay sau khi ngừng hoạt động, người của Trần Thiên Huy cũng đã bí mật tiếp xúc với cao tầng của địa ốc Thiên Hồng. Trước mặt lợi ích kinh tế khổng lồ, cho dù là những quản lý cao cấp cũng sẵn sàng buông bỏ cổ phiếu của mình, để được Trần Thiên Huy bồi thường cho một khoản tương đối xa xỉ...

Mà cho tới giờ phút này, Tưởng Đại Phát vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả.

" Hạo Vân, anh bận cái gì thế? Sao lúc này mới tới... chúng tôi đã chuẩn bị cả champagne rồi này..."

Kim Phi thấy Phương Hạo Vân vào cửa, vội vàng đứng dậy ra đón, cũng không quản xung quanh có người hay không, lắc mông vài cái đã sáp thân mình lại gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.