Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 4: Q.2 - Chương 4: Nghi ngờ




“Vậy rốt cuộc là Phương Hạo Vân nào?” Trần Thanh Thanh hiếu kì muốn biết, cô khó tưởng tượng ra Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi nói là người như thế nào. Vụ án ngay cả cảnh sát cũng hết cách thế mà hắn lại giải quyết dễ dàng. Trước đây cô từng nghe dượng nói trong khoảng thời gian bị bắt cóc, ông bị nhốt trong quán bar Mặt trời đỏ, nếu đúng là vậy, Trần Thanh Thanh suy đoán vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra ở quán bar là do Phương Hạo Vân gây ra. Về vụ huyết án nghiêm trọng này, cô từng thông qua mọi cách để tiếp cận tìm hiểu, toàn bộ những tên xã hội đen đều bị giết chết bằng binh khí, vốn là một người yêu thích võ thuật, Trần Thanh Thanh hiểu biết khá rõ về sức mạnh của võ thuật, cô không sao tưởng tượng nổi một con người bình thường có khả năng cầm binh khí chống cự được với súng ống hiện đại.

Nếu như vụ án quả thực do Phương Hạo Vân gây ra, mà hắn lại là con người, vậy điều đó chứng minh một suy đoán khác của Trần Thanh Thanh, tên sát thủ Phương Hạo Vân này luyện được tuyệt kĩ, hắn nắm bắt kĩ năng võ thuật thực sự.

Mục đích của Trần Thanh Thanh rất đơn giản, cô hy vọng tìm cho ra Phương Hạo Vân, sau đó bái hắn làm sư phụ, học võ thuật siêu phàm của hắn.

“Chị, em nói thật cho chị biết, em thông qua chỉ dẫn của người ngoài tìm được một tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân là sát thủ thuộc tổ chức đó.”

Nói đến đây Hàn Tuyết Nhi thần sắc sợ sệt, cô vội dặn dò kĩ: “Chị, ba em nói việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hôm nay em nói chị nghe rồi, chị phải giữ bí mật, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Ờ, Tuyết Nhi em yên tâm, chị hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc này.” Trần Thanh Thanh thề thốt.

“À phải, Tuyết Nhi, sau lần đó em còn gặp lại tên sát thủ Phương Hạo Vân kia không?” Trần Thanh Thanh muốn thông qua Hàn Tuyết Nhi tìm gặp sát thủ Phương Hạo Vân, hy vọng học được những tuyệt kĩ võ thuật từ hắn.

“Không có!”

Hàn Tuyết Nhi xanh mặt, lí nhí nói: “Tốt nhất là mãi mãi về sau em cũng không phải gặp lại hắn.”

Trần Thanh Thanh chưng hửng, cảm thấy thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Phương Hạo Vân hơi khác lạ, cô thăm dò: “Vừa nãy em nói người cùng họ tên với gã tân sinh viên kia chính là sát thủ Phương Hạo Vân à?”

Hàn Tuyết Nhi khẽ gật đầu: “Ờ, chính là hắn.”

“À phải rồi, em từng nói ánh mắt của hắn rất giống với Phương Hạo Vân chúng ta gặp hôm nay đúng không?” Trần Thanh Thanh liên tục đặt ra câu hỏi.

“Có lẽ thế, nhưng em không dám khẳng định...” Nhắc tới Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi có vẻ không được tự nhiên, đầu óc của cô lúc này rối rắm vô cùng.

“Chị, em muốn về nhà.” Hàn Tuyết Nhi không muốn tiếp tục nói về đề tài Phương Hạo Vân nữa, quyết định chấm dứt câu chuyện tại đây.

Trần Thanh Thanh hiểu rõ tâm trạng của em họ, cảm thấy giữa em họ và tên sát thủ kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui. Tuy cô rất muốn biết tin tức liên quan đến Phương Hạo Vân, nhưng nghĩ cho cảm nhận của Hàn Tuyết Nhi, cô quyết định tạm gác lại việc tìm hiểu.

“Để chị đưa em về nhà.”

Về đến nhà, Phương Hạo Vân suy nghĩ kĩ càng, quyết định nói ra việc thuê phòng bên ngoài trường với Phương Tuyết Di trước, ráng thuyết phục chị gái đồng ý rồi tính tiếp.

Trong khoảng thời gian này, theo như tìm hiểu của hắn về người thân trong nhà họ Phương, cảm thấy hai mẹ con Phương Tuyết Di và Trác Nhã dễ nói chuyện hơn, tư tưởng cũng hiện đại.

Còn ông bố Phương Tử Lân thì ngược lại, chắc do từng đi lính nên dù một tay sáng lập ra tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng tư tưởng còn quá truyền thống và bảo thủ, có nhiều chuyện ông cố chấp nói vậy là vậy, không chịu thay đổi.

Nên Phương Hạo Vân quyết định công phá tòa lâu đài dễ vỡ trước tiên, chính là bà chị Phương Tuyết Di.

Hắn đi rón rén lên lầu đến trước phòng ngủ của Phương Tuyết Di, gõ cửa nhè nhẹ, nói nhỏ: “Chị, em là Hạo Vân đây, có tiện vào phòng không? Em có việc quan trọng muốn nói với chị.”

“Cửa không khóa, em tự mở cửa vào đi.” Trong phòng có tiếng Phương Tuyết Di đáp lại.

Phương Hạo Vân mở cửa bước vào, thấy chị hắn đang mặc bộ đồ ngủ nằm sấp ngay đầu giường đọc sách, bờ mông đầy đặn nhô cao như quả đồi, thân hình thon thả mềm mại, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ của con gái.

Phương Hạo Vân không khỏi nheo nheo mắt nhìn chăm chú vào Phương Tuyết Di. Vấn đề lập tức nảy sinh, nhìn từ góc độ của hắn, không chỉ thưởng thức được thân hình tuyệt mỹ của bà chị, mà còn có thể nhìn xuyên qua lớp váy ngủ.

Phương Hạo Vân thấy khó xử, bà chị này hình như không mặc đồ lót, dưới lớp váy mỏng tang ẩn hiện một màu da trắng hồng.

Phương Hạo Vân nhức đầu mâu thuẫn, đứng về góc độ một gã đàn ông, nhìn thấy những cảnh nóng bỏng thế này đương nhiên khoái chí, nhưng xét đến góc độ một người em trai, hình như không được hay ho cho lắm, nếu không muốn nói là bệnh hoạn.

Nhưng lỗi không thuộc cả về Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cũng điên thật, giữa ban ngày ban mặt mà bận đồ ngủ, mà không chịu mặc đồ lót nữa chứ, quá đáng!

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân khẽ ho một tiếng, hy vọng nhắc nhở Phương Tuyết Di sự tồn tại của hắn, giữ ý tứ đổi giùm tư thế đi, chứ tiếp tục như vậy khó coi quá, hơn nữa Phương Hạo Vân cảm nhận được mặt hắn lại bắt đầu đỏ lên.

Phương Tuyết Di nghe tiếng ho ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt em trai ửng đỏ, ánh mắt hơi khác lạ, cô ngớ ra một lúc, liền sau đó phát hiện ra mình đang lộ hàng.

“Thằng ranh này, đỏ mặt gì đó? Có phải đã nhìn thấy gì không?” Phương Tuyết Di vội bật dậy, ngồi ngay cạnh giường, đặt cuốn tạp chí thời trang trên tay xuống, ném cho Phương Hạo Vân một tia nhìn sắc lẻm.

Phương Hạo Vân xụ mặt chối: “Không nhìn thấy gì cả...” Hắn nói sự thật đấy chứ, hắn không nhìn thấy bộ đồ lót gì cả, mà nhìn thấy cái khác kìa.

“Ngồi đi.”

Phương Tuyết Di không tin lắm thằng em trai, cô suy đoán chắc nó đã nhìn thấy những gì không nên thấy nên mới đỏ mặt. Tuy cô muốn dạy cho nó một bài học nhưng nghĩ lại hình như lỗi không thuộc về nó, ai biểu cô mặc đồ ngủ hớ hênh giữa ban ngày, hơn nữa chính cô cho phép nó bước vào phòng mà.

“Em có việc quan trọng muốn nói với chị đúng không? Giờ nói đi!” Phương Tuyết Di bảo em trai ngồi xuống, còn cô bắt chéo hai chân lại với nhau đề phòng tiếp tục lộ hàng.

Thật ra Phương Hạo Vân không có ý định cưa cẩm Phương Tuyết Di, vì hắn muốn thật sự hòa nhập vào cuộc sống bình thường trong gia đình bốn người hạnh phúc này, nên dù hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống ruột thịt, hắn cũng sẽ không làm những việc đi ngược lại với đạo đức luân thường.

Nhưng dù suy nghĩ như vậy, lúc này Phương Hạo Vân vẫn ngồi không yên, ánh mắt láo liên không biết nên đặt vào đâu cho phải.

Phương Tuyết Di cảm thấy kì lạ, liếc xéo em trai một cái, bực bội hỏi: “Hạo Vân, em bị gì vậy? Em có nghe chị nói không? Không phải em có chuyện quan trọng cần nói với chị à? Nói đi, chị đang đợi nghe em nè.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.