Hắc Bạch Vô Thường nghe thấy thế, giống như là được đại xá, vội vàng khấu tạ, sau đó, Hắc Vô Thường vội vàng nói: "Chủ nhân, chúng tôi cũng đã tra ra được một ít manh mối, tôi cảm thấy rằng đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố, chính là một đầu mối. Quan sát hắn, có lẽ chúng ta sẽ phát hiện ra một ít tình huống."
" Tốt lắm, tiếp tục quan sát Trương Bưu, phát hiện ra tình huống có giá trị, phải báo cho ta trước tiên..."
Roberts trầm giọng dặn dò một tiếng, rồi lập tức nói: "Đi làm việc của các ngươi đi...!"
Sau khi đi qua con đường xảy ra vụ nổ vừa rồi, đoàn xe dọc đường đi thông suốt, không tới hai mươi phút đã an toàn đi tới tầng dành cho khách quý của đại khách sạn Shangri-La.
Xét thấy nguy cơ lúc trước ở sân bay, bên phía khách sạn đã đồng ý cho những nhân viên bảo vệ sửa đổi lại chỗ ngủ của Đinh Tuyết Nhu, dọn hết những khách trọ ở những phòng xung quanh Đinh Tuyết Nhu, rồi đổi cho nhân viên bảo an vào ở, cho tới khi cảnh sát tuyên bố tình hình nguy hiểm chấm dứt mới thôi.
Sau khi Đinh Tuyết Nhu trở về khách sạn, tâm tình vẫn không thể bình phục, cô vẫn kêu la muốn tới bệnh viện chăm sóc cho Phương Hạo Vân, nhưng mà lại bị Đại Phi ngăn lại.
" Tuyết Nhu, Đinh tiểu thư... Em có thể bình tĩnh lại một chút được không, lúc này em vừa mới tới được nơi an toàn, nếu như em cứ khăng khăng cố chấp, cứ đòi đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể dẫn bọn đạo tặc tới bệnh viện. Đến lúc đó ngược lại còn khiến cho Hạo Vân lâm vào một vòng nguy hiểm mới..."
Đại Phi tận tình khuyên bảo.
Đinh Tuyết Nhu chưa từng chịu ân huệ của ai, lại không nghĩ rằng, lần này lại thiếu nợ một ân huệ cứu mạng. Chỉ trong vòng một ngày hôm nay, Phương Hạo Vân đã cứu cô ba lần. Nếu không phải có Phương Hạo Vân, cô đã chết tới ba lần rồi.
Nhưng mà lúc này cô lại vẫn bình yên vô sự, mà Phương Hạo Vân lại bị trọng thương, cô thực sự không thể yên tâm thoải mái co đầu rút cổ trong khách sạn:
"Đại Phi... Em biết anh nói rất có lý, trong mà trong lòng em vẫn rất áy náy, rất khó chịu. Anh có thể nghĩ biện pháp cho em được không?"
"Hãy nghe anh nói, bây giờ việc em cần làm nhất là ngoan ngoãn ở lại khách sạn. Chờ vài ngày nữa, tất cả nguy hiểm đã hoàn toàn được loại trừ, đến lúc đó bọn anh sẽ sắp xếp cho em tới bệnh viện thăm Hạo Vân."
Đại Phi khuyên giải: "Thương thế của Hạo Vân cần những bác sĩ chuyên nghiệp và y tá chăm sóc xử lý, cho dù em có đi tới đó, cũng không giúp được gì đâu, ngược lại còn thêm vướng chân..."
Vương Hà lúc này đã thay đổi một bộ quần áo mới, cô cũng khuyên vào: "Nhu Nhu, em nghe lời cậu ấy đi, chờ vài ngày nữa chị sẽ đi cùng em vào thăm Phương Hạo Vân, đến lúc đó chúng ta cùng chăm sóc cậu ta."
" Được rồi...!"
Đinh Tuyết Nhu biết bọn họ nói đều có lý, cũng không muốn tranh luận nữa.
Phương Hạo Vân sau khi được đưa đến bệnh viện cảnh sát, bởi vì mất máu quá nhiều, thương thế nghiêm trọng, cho nên đã gần hôn mê. Hắn liên tục dặn dò Trương Bưu, không được nói chuyện hắn bị thương cho người nhà của hắn.
Trong lòng Trương Bưu cũng áy náy không thôi, biểu hiện hôm nay của Phương Hạo Vân khiến cho hắn kinh ngạc, ngoài ý muốn, còn có chút vui mừng. Cho dù hoài nghi lúc trước của hắn có phải là đúng hay không, nhưng mà, thông qua chuyện hôm nay, hắn cảm thấy rằng Phương Hạo Vân này cũng là một người bằng hữu đáng để kết giao. Hắn quyết định chờ khi thương thế của Hạo Vân khỏi hẳn, nhất định phải cùng bái huynh đệ với cậu ta.
Đối với lời dặn dò của Phương Hạo Vân, hắn cũng không chút do dự mà làm theo, không nói chuyện cậu ta bị thương cho người nhà. Hắn đi tìm lão chiến hữu đang làm viện trưởng của bệnh viện cảnh sát, luôn miệng dặn dò, nhất định phải dùng bác sĩ tốt nhất, thuốc men tốt nhất, phải trăm phần trăm đảm bảo chữa khỏi cho Phương Hạo Vân.
Về phần viện phí, hắn quyết định sẽ chi trả toàn bộ.
Đương nhiên, Phương gia chắc gì đã lo nghĩ về khoản tiền thuốc men ấy.
Trải qua cuộc phẫu thuật trị liệu hơn hai giờ, màn đêm buông xuống, đường phố mới lên đèn, viên đạn trong tay Phương Hạo Vân mới được lấy ra.
Nhân viên y tế kinh ngạc phát hiện, sau khi viên đạn kia được lấy ra, miệng vết thương của hắn lại không bị chảy máu, tình huống như vậy bọn họ mới chỉ thấy lần đầu.
Bình thường mà nói, đối với việc trị liệu vết thương bởi súng, điều đau đầu nhất là cầm máu. Chỉ có điều miệng vết thương của Phương Hạo Vân lại có thể tự ngừng chảy máu, căn bản là không cần bác sĩ phải quan tâm.
Trương Bưu được phép ở trong phòng giải phẫu, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên với chuyện như vậy.
Tuy rằng hắn cũng không rõ đó là vì sao, nhưng hắn cảm thấy rằng tình huống như vậy không nên được đưa ra ngoài. Cho nên, hắn đi tìm ông bạn chiến hữu cũ để nói chuyện, phải làm kín miệng những bác sĩ và hộ lý tham gia buổi trị liệu hôm nay. Hơn nữa, phải lấy điều lệnh bảo mật để hạn chế, hoàn toàn ngăn chặn chuyện này lan ra ngoài.
Miệng vết thương đã được băng bó xong, bác sĩ tiến hành truyền máu trị liệu cho Phương Hạo Vân, trước khi được đưa vào bệnh viên, cơ thể của hắn đã bị mất nhiều máu lắm.
Một tiếng sau khi giải phẫu, Phương Hạo Vân chậm rãi mở mắt, khi hắn nhìn thấy Trương Bưu vẫn còn đứng ở bên cạnh mình, vội vàng hỏi thăm tình hình cuộc phẫu thuật.
Sau khi tỉnh lại, điều hắn lo lắng nhất chính là bác sĩ sẽ soi mói và kinh ngạc vì năng lực tự khép miệng vết thương siêu cường của hắn.
Trương Bưu thấy Phương Hạo Vân sau một thời gian ngắn như vậy đã tỉnh lại, trong lòng cũng rất kinh ngạc, dựa theo lời của bác sĩ, đáng ra phải tới sáng ngày mai hắn mới tỉnh được.
Nói một cách khác, hắn tỉnh dậy sớm hơn so với bác sĩ dự tính tới cả một ngày.
Không thể không nói, đây lại là một kỳ tích.
" Hạo Vân, cảm thấy thế nào? Có muốn tôi gọi bác sĩ không?" Trương Bưu quan tâm hỏi.
" Không cần đâu...!"
Phương Hạo Vân vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng mà tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn, hơn nữa suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng: "Đội trưởng Trương, đừng nói với bác sĩ là tôi đã tỉnh rồi, cơ thể tôi cũng không có việc gì đâu, nghỉ ngơi tầm ba đến năm ngày là có thể ra viện rồi."
Sau khi viên đạn được gắp ra ngoài, năng lực tự khép lại siêu cường của Phương Hạo Vân rất nhanh đã phát huy tác dụng. Không tới vài ngày, vết thương sẽ tự động khỏi hẳn. Nếu là người bình thường, dưới sự trị liệu của bệnh viện, lẽ ra phải cần tới cả tháng.
" Hạo Vân, có được không đó?"
Trương Bưu bán tín bán nghi, tuy rằng Phương Hạo Vân khiến hắn thấy nhiều điều bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng mà đối với vết thương của cậu ta, hắn vẫn không dám sơ suất.
" Thật sự không có việc gì đâu, vết thương của mình, tôi rõ ràng nhất mà."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Đội trưởng Trương, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà cũng đã an toàn tới khách sạn rồi chứ?"
Trương Bưu nghe thấy thế, cảm thấy hơi cảm động, cơ thể cậu ta đã bị như thế rồi, vậy mà trong lòng vẫn còn nghĩ cho người khác, đó là ý chí tới mức nào chứ.
" Hạo Vân, chuyện của Tuyết Nhu cậu không cần phải quan tâm nữa, các cô ấy cũng đã an toàn tới khách sạn rồi. Đồng thời các huynh đệ cảnh sát vũ trang cũng đã bắt đầu hành động đại lục xoát toàn thành phố, phỏng chừng trong khoảng hai đến ba ngày, tất cả những tên đạo tặc nhập cảnh sẽ bị tóm hết. Đến lúc đó, các cô ấy sẽ đến bệnh viện thăm cậu..."
Trương Bưu nói đại khái tình huống ra.
Phương Hạo Vân vui mừng gật gật đầu: "Ừm, vậy là tôi an tâm rồi."
" Đúng rồi..."
Ngừng một chút, Phương Hạo Vân đề nghị: "Khi điều tra phải chú ý, những tên theo chủ nghĩa khủng bố cực đoan này, có thể mang bất cứ thân phận gì. Còn nữa, bọn chúng rất thích dùng vàng khối để lôi kéo những kẻ hủ bại, điểm này các anh cần phải chú ý, những gian tế bên trong nhất định phải được quét sạch."
Trương Bưu nghe thấy thế, âm thầm gật đầu, trong lòng lại thấy khó hiểu, sao cậu ta lại có thể biết được những chi tiết này. Tuy rằng nói ra nghe có vẻ đơn giản, nhưng mà đối với những thói quen của bọn khủng bố nếu không quen thuộc, nhất định sẽ không có khả năng biết được điều này.
Nhất là bởi Hạo Vân vẫn còn là một sinh viên đang đi học, luôn ở trong Hoa Hải, có mấy lần xuất ngoại, cũng là đi cùng người nhà tới Âu Mỹ du lịch. Lẽ ra, cậu ta căn bản là không có khả năng tiếp xúc với những bọn khủng bố này mới đúng chứ?
Trương Bưu không phải là người thích để tâm đến những thứ vụn vặt, vấn đề không nghĩ ra được, hắn sẽ không nghĩ tới nữa. Tuy rằng trên người Phương Hạo Vân có rất nhiều điều đáng ngờ, nhưng mà cậu ta là một người tốt.
Điều này là không thể nghi ngờ.
……
Bóng đêm là thiên hạ của Diêm La. Công lực của Roberts khi ánh trăng mọc lên sẽ càng mạnh hơn, cho nên, mỗi lần hắn hành động, đều thích tiến hành trong đêm đen.
Hôm nay, hắn đương nhiên không ngoại lệ.
Đối với Phương Hạo Vân, trong lòng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ xem thường. Phải biết rằng, đó mà mục tiêu đáng giá 60 triệu đô, nhìn trong số những nhiệm vụ của Thiên Đạo trong vài năm quá, có thể đến giá trị này quả không nhiều lắm. Huống hồ, từ năm trước tới năm nay vẫn là một năm khó khăn đối với kinh tế toàn cầu.
Tần gia có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, hiển nhiên, cái tên Phương Hạo Vân này tuyệt đối là một kẻ khó chơi.
Dưới sự che giấu của bóng đêm, hắn bắt đầu tiến tới bệnh viện cảnh sát ở ngoại ô thành phố Hoa Hải, nếu mọi chuyện đều thuận lợi, hắn sẽ xử lý Phương Hạo Vân luôn, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Lúc đó, hắn có thể rảnh tay điều tra kẻ đã hại chết Hạo Thiên, báo thù cho thằng em.
Thiên Đạo chỉ cho hắn một tháng thời gian, một tháng sau, cho dù hắn có tra ra được kẻ hại chết Hạo Thiên hay không, hắn cũng phải quay trở về. Nếu không, hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của sở tài phán.
Roberts tự cho là có sức chiến đấu đệ nhất Thiên Đạo, nhưng còn chưa dám coi rẻ sự tồn tại của sở tài phán. Tuy rằng cho tới giờ hắn chưa có va chạm gì với sở tài phán, nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng thủ đoạn của bọn họ. Cực kỳ tàn ác, giết người như ngóe, tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng ra được.
Ngay khi Roberts đang đi ở trong một con ngõ cách bệnh viện cảnh sát khoảng ba dặm, một giọng nam như có chứa từ tính không hề báo trước phát ra sau lưng hắn.
Toàn thân Roberts giật bắn một cái, hắn bị người khác theo dõi, nhưng lại vẫn không phát hiện ra. Hơn nữa, theo thanh âm, hắn lại không phát hiện ra bất cứ kẻ nào.
Hiển nhiên, người theo dõi hắn là một cao thủ, lại còn là cao thủ trong số cao thủ.
"Kẻ nào? Đi ra đi, ngươi đã gọi ta, vì sao còn không hiện thân? Hay là ngươi không đủ tin tưởng có thể chiến một trận với ta?" Roberts trầm giọng quát một tiếng, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào bốn phía.
" Đi theo ta...!"
Thanh âm đó lại vang lên, lập tức một bóng đen lóe lên trước mặt Roberts, nhanh chóng lao về phía hướng Đông Bắc. Roberts cũng không hề do dự, vội vàng đuổi theo.
Roberts vốn không phải là người thích tranh cường háo thắng, nhưng mà chuyện gặp phải hôm nay khiến cho hắn thấy khuất nhục và kinh hoảng. Cho tới bây giờ, chưa từng có ai có thể theo dõi hắn mà hắn lại không thể phát hiện ra. Vì vậy, trong lòng hắn cực kỳ không ổn, hắn nhất định phải biết đối phương là ai.
Vả lại, cao thủ vốn luôn tịch mịch.
Công phu của Roberts đã tới cảnh giới này, cũng thực khó mới tìm được một đối thủ. Người mặc áo đen này đã khiến cho hắn được sáng mắt, khiến cho chiến ý của hắn đại phát.
Công phu khinh thân của hai người dường như là tương đương, có điều khoảng cách giữa họ vẫn luôn là mấy thước. Ước chừng sau khoảng một giờ, hai người đi tới một vùng đất hoang ở phía Đông Bắc Hoa Hải, bóng người trước mặt rốt cuộc đã dừng bước.
"Rốt cuộc ngươi là ai, dẫn ta tới nơi này để làm gì?"
Roberts rốt cục đã thấy được thân ảnh của đối phương, hắn che mặt, nhưng mà dáng người lại nhỏ nhắn lả lướt, nhìn giống như một cô gái. Nếu không phải bởi vì mỗi lần hắn mở miệng đều nói giọng nam, thì Roberts chắc chắn đã xác định người mặc áo đen này là nữ.
"Ngươi là ai? Tới Hoa Hải để làm gì?" Người áo đen mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn tràn ngập nam tính như trước.
"Ta là ai không cần ngươi đến quản, hôm nay ngươi đã chọc tới ta, coi như ngươi xúi quẩy rồi. Công phu khinh thân của ngươi không tồi, ta thật muốn xem ngươi có được bao nhiêu bổn sự."
Roberts thấy đối phương không chịu báo ra thân phận, cũng không hỏi vô nghĩa nữa, trực tiếp đưa ra chiến thư: "Chúng ta đều là người tập võ, hãy để nắm tay nói chuyện được không?"
"Được...!"
Người áo đen thống khoái đáp ứng yêu cầu của Roberts, cười nói: "Ngươi muốn đánh với ta cũng không thành vấn đề, có điều ta có một điều kiện."
"Là có ý gì?"
Con ngươi của Roberts hiện lên một ánh mắt sắc bén, nhìn người mặc áo đen nói: "Ngươi không xứng đưa ra điều kiện với ta, nếu như ta nguyện ý, ngươi hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này."
" Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, gặp lại sau...!"
Nói xong, người mặc áo đen chuẩn bị rời đi, hắn khẽ cười một tiếng: "Với công phu khinh công của ta, ngươi không ngăn được ta đâu."
"Chờ đã...!"
Roberts khẽ nhíu mày, gọi người áo đen lại. Công phu khinh thân của người áo đen, hắn đã lĩnh giáo qua, đích xác là rất mạnh. Cho dù hắn có dốc kiệt sức, cũng không chắc đã truy đuổi được gã kia.