Bạch Lăng Kỳ tinh thần xúc động, say đắm nhìn vào người đàn ông cô yêu thốt lên.
Nhìn ánh mắt đắm đuối của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân nhận ra cô bé si tình này đã kết dính hạnh phúc cả đời vào người hắn, hắn tự nhủ trong lòng dù với bất kì lí do gì cũng không được ruồng bỏ cô.
Bất chợt hắn dâng lên cảm giác tội lỗi và thương tiếc, vòng tay hắn siết chặt hơn, áp sát thân bạn gái vào lòng, định mở miệng thú nhận tội trạng nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vọng vào tiếng của Liễu Hồng Hà:
“Hạo Vân, Kỳ, cơm đã làm xong, đến lúc ăn trưa rồi đấy… Con mua dẫn Hạo Vân ra đây nếm thử tài nghệ nấu nướng của ba mẹ.”
Bạch Lăng Kỳ nghe tiếng mẹ gọi liền đẩy Phương Hạo Vân ra, đỏ ửng cả khuôn mặt trả lời:
“Dạ, con biết rồi, chúng con ra liền.”
Cô bé vừa mới ôm ấp với Phương Hạo Vân xong, bây giờ mặt mũi đỏ chót, cô sợ đi ra thế này sẽ bị mẹ hiểu lầm, vội lấy chiếc khăn ướt lau mặt, sau đó soi gương xác nhận sắc mặt mình đã trở lại bình thường mới dám bước khỏi phòng, nếu không để mẹ nhìn thấy cô đỏ mặt tía tai, chắc lầm tưởng hai đứa đã làm gì trong phòng đây.
Hai vị phụ huynh bày biện thức ăn trong nhà bếp, vừa làm vừa to nhỏ với nhau.
Bạch Văn Sơn hơi lo lắng nói:
“Tôi thấy con Kỳ nhà mình và Hạo Vân mới là sinh viên năm thứ nhất, chúng ta làm vậy có vội quá không? Tuổi của hai đứa còn chưa tới tuổi kết hôn quy định trong pháp luật mà.”
“Không sớm, không hề sớm đâu mình ạ, bây giờ bắt đầu yêu đương là vừa rồi đó…”
Liễu Hồng Hà nghiêm túc phân tích với chồng:
“Lúc học đại học mới là thời điểm tốt nhất để tìm hiểu đối tượng, bọn trẻ vừa lớn khôn hiểu chuyện, tình yêu được vun đắp từ bây giờ mới bền vững được, đợi khi tốt nghiệp rồi mới bắt đầu là muộn rồi đó. Đến lúc ấy bọn trẻ phải bận rộn xây dựng sự nghiệp, khó tránh khỏi bị áp lực ngoài xã hội quấy nhiễu, tình cảm dễ dàng bị ngoại cảnh tác động làm lung lay. Con trai của ông Vương chỗ tôi làm chỉ chú tâm vào học tập, giờ tốt nghiệp rồi lẻ loi không tìm thấy bạn gái thích hợp. Còn con gái lớn của ông Lý, được người thân bạn bè giới thiệu cho mười mấy anh, có anh nào thành công đâu nào? Bây giờ ai cũng tán thành việc tìm đối tượng cho bọn trẻ nên tiến hành khi chúng đang ngồi trên giảng đường, tuy giới sinh viên yêu nhau cơ hội thành công khá ít, nhưng một khi thành công thì suốt đời yêu thương gắn bó không tách rời nhau…”
“Ờ!”
Bạch Văn Sơn trầm ngâm một hồi, gật gù nói:
“Nói cũng phải, mình tinh tế thật đấy, Khi còn đi học bọn trẻ suy nghĩ đơn giản, tình cảm cũng phát sinh một cách chân thật. Đến lúc bước vào xã hội mưu sinh thì sẽ khác, con người ai cũng trở nên thực dụng đi, tất cả đều xét lợi ích làm trọng…”
“Thế mới nói, tôi chẳng phải làm tấm gương điển hình đó sao?”
Liễu Hồng Hà đắc ý nói với chồng.
Tài nấu nướng của Bạch Lăng Kỳ do Liễu Hồng Hà dạy dỗ, nên có thể nói tài nghệ bếp núc của Liễu Hồng Hà không chê vào đâu được. Tuy chỉ làm một vài món ăn bình dân, nhưng món nào cũng tinh tế ngon miệng. Phương Hạo Vân thậm chí cảm thấy trước những món ngon này nữ sắc cũng phải đứng sang một bên.
Rút kinh nghiệm vừa nãy, trên bàn ăn Liễu Hồng Hà không tiếp tục hỏi han những câu gây khó xử cho Phương Hạo Vân, chỉ là liên tục gắp thức ăn cho chàng rể tương lai.
Phương Hạo Vân tất nhiên nói tốt hết lời, vừa ngấu nghiến nhai nuốt vừa không ngừng khen ngợi về tài nghệ nấu nướng của Liễu Hồng Hà, khiến bà vui đến nỗi cười tít mắt. Bà hí hửng khoe tài nghệ của con gái đã được bà chân truyền, thậm chí có phần còn giỏi hơn cả sư phụ, ai mà lấy được con gái và về làm vợ là phúc đức tám đời tổ tiên tu dưỡng mới có được.
Bạch Văn Sơn cảm thấy tức cười, bà vợ của ông chắc già lẩm cẩm mất rồi, nói chuyện huyên thuyên không ngớt, nhưng nhìn Phương Hạo Vân có vẻ ứng xử mạch lạc, chỉ dựa vào điểm này thôi ông đã nhìn nhận thằng bé này rất khá.
Bạch Lăng Kỳ ít lên tiếng nói chuyện trên bàn ăn, chỉ góp vui vài câu với mọi người, phần lớn thời gian cô không nói câu nào, ánh mắt chăm chú theo dõi gã ma đói đầu thai kia ngấu nghiến nhai nuốt không ngừng.
Bạch Lăng Kỳ rất thích nhìn bộ dạng ăn cơm của Phương Hạo Vân, cô cảm thấy hắn ăn ngon miệng cô cũng ngon miệng, hơn nữa còn pha lẫn hạnh phúc trong bữa cơm.
Thiếu nữ rơi vào bẫy tình là thế đó, luôn cảm giác mọi thứ của bạn trai mình mê hồn đến cỡ nào, tất cả đều tuyệt đối hoàn hảo.
Bữa cơm thân mật tràn ngập tiếng cười, kết thúc trong bầu không khí ấm cúng.
Phương Hạo Vân tỏ ra ân cần giúp thu dọn chén đũa xong xuôi, hắn xắn tay áo lên chuẩn bị nhảy vào rửa chén, nhưng bị Liễu Hồng Hà đẩy khỏi nhà bếp, nói những chuyện này không nên để đàn ông làm. Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Liễu Hồng Hà thấy rất hài lòng về chàng rể tương lai, công tử nhà giàu biết làm việc như Phương Hạo Vân chẳng có mấy ai, con gái bà lựa chọn bạn trai hay thật. Xã hội bây giờ tìm một người đàn ông vừa có tiền vừa có phẩm chất tốt còn khó hơn mò kim dưới đáy biển.
Bạch Lăng Kỳ cũng bị mẹ đẩy ra ngoài phòng khách, trong bếp chỉ còn lại hai vợ chồng Bạch Văn Sơn, hai người vừa rửa chén vừa nhỏ tiếng bàn bạc.
“Mình cảm thấy thằng bé Phương Hạo Vân thế nào?”
Liễu Hồng Hà dùng vai thúc nhẹ vào người Bạch Văn Sơn đang cắm cúi rửa chén, nhỏ tiếng hỏi.
“Rất tốt, là một thanh niên tốt đấy. Gia cảnh giàu có, nhân phẩm không tệ, tôi thấy lần này con gái chúng ta đã lựa chọn đúng.
Ấn tượng của Bạch Văn Sơn về Phh khá tốt.
“Ờ!”
Liễu Hồng Hà cũng mỉm cười đồng cảm, nói:
“Tôi cũng thấy thằng bé Phương Hạo Vân này rất tốt, nhưng dù sao hai gia đình có khoảng cách quá lớn, không biết phụ huynh nhà người ta nghĩ thế nào. Tôi nghĩ trước khi làm rõ quan điểm của gia đình người ta, chuyện này còn chưa ai dám nói chắc… Hay là thế này, đợi lát nữa tôi nói chuyện riêng với Hạo Vân coi sao?”
Nhà họ Bạch xưa nay do Liễu Hồng Hà quán xuyến, Bạch Văn Sơn là người đôn hậu, ông đương nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu chấp thuận:
“Tùy mình thôi, nhưng Hạo Vân mới lần đầu đến nhà ta làm khách, mình đừng nói những là khiến thằng bé khó xử đó nha.”
“Ờ, tôi biết nặng nhẹ mà.”
Liễu Hồng Hà nhét khăn lau vào tay chồng nói:
“Tôi đi ra ngoài trước…”
Bạch Văn Sơn không nói gì, tiếp tục cúi xuống rửa cho xong đống chén đĩa.
Bên ngoài phòng khách Bạch Lăng Kỳ đang ngồi tán gẫu với Phương Hạo Vân, Liễu Hồng Hà bước ra gọi con gái lại gần, ghé tai dặn dò vài câu, bảo con gái thông báo trước với Phương Hạo Vân.
“Ơ…”
Phương Hạo Vân nói đùa:
“Có phải muốn thăng đường hỏi cung anh không nhỉ?”
“Cái anh này…”
Bạch Lăng Kỳ giơ chân đá nhẹ vào bạn trai, liền sau đó nhắc nhở hắn:
“Hạo Vân, mẹ em tính tình ngay thẳng, nếu lát nữa mẹ có nói ra những lời anh không thích nghe, anh đừng để trong lòng nha. Mẹ em là thế đấy, bên ngoài cứng cỏi bên trong hiền dịu… Mẹ đó, chỉ hay lo lắng hão, anh cứ ậm ừ cho qua là được…”
“Được rồi, anh biết nên làm gì rồi.”
Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an:
“Anh hiểu rõ tâm lí của bậc làm cha mẹ.”
Phương Hạo Vân bước ra ban công, thấy Liễu Hồng Hà đang đứng đó đợi sẵn, liền lại gần gọi một tiếng:
“Cháu đây, cô ạ!”
“Hạo Vân, cô muốn hỏi cháu vài chuyện, cháu không cảm thấy cô khó chịu chứ?”
Liễu Hồng Hà thu ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ về, quay sang nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân, bắt đầu dò hỏi.
“Cô nói quá rồi, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ.”
Phương Hạo Vân lễ phép thưa chuyện, nụ cười thản nhiên vẫn nở thường trực trên mặt hắn.
“Hạo Vân, cháu chắc cũng đã biết lý do tại sao hôm nay hai bác mời cháu đến nhà dùng cơm… Nói thật hai bác đều rất hài lòng về cháu, nhưng mà…”
Liễu Hồng Hà chợt bỏ ngang câu nói, thái độ tỏ ra rất khó xử, bà không biết nên nói thế nào cho phải.
Phương Hạo Vân không lên tiếng, hắn nhìn chăm chú vào Liễu Hồng Hà, yên lặng chờ bà nói hết câu. Liễu Hồng Hà hít một hơi thật sâu, suy nghĩ giây lát, nói tiếp:
“Cô muốn biết quan niệm của gia đình cháu, cháu cũng biết gia cảnh giữa hai gia đình cách biệt nhau khá lớn. Theo lí mà nói hai gia đình khó trở thành thông gia với nhau, tuy xã hội hiện đại đã phần nào xóa bỏ quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng cô biết những gia đình giàu có như cháu luôn coi thường người nghèo…”
Nói đến những chứ cuối, giọng nói của Liễu Hồng Hà thậm chí mang vẻ tự ti thấy rõ.
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, vuốt mũi nghĩ thầm, mình đã làm hại ai đâu mà bị nhận xét như thế. Đúng là có một số kẻ giàu có ỷ mình có tiền ức hiếp người khác, nhưng điều đó không đại diện cho tất cả người giàu đều xấu xa như nhau.
Phương Hạo Vân nhìn nhận dù ở bất cứ nơi đâu cũng có người tốt và người xấu cùng tồn tại, chưa chắc tất cả người nghèo đều tốt đẹp hết, còn người giàu thì ai cũng xem thường người khác.
“Thưa cô, cô yên tâm đi, hôn nhân đại sự cháu tự làm chủ lấy, người thân trong nhà sẽ không ai có ý kiến phản đối đâu ạ.”
Phương Hạo Vân biết rõ bà chị Phương Tuyết Di của hắn mong hắn lấy vợ cho mau, sinh cho hắn một bé trai bụ bẫm để chị nựng cho vui.
Liễu Hồng Hà thở dài, ánh mắt rời khỏi Phương Hạo Vân, nhìn xa xăm vào dòng người qua lại chen chúc ngoài đường, từ tốn nói:
“Hạo Vân, cháu còn trẻ, suy nghĩ việc gì đều thấy tốt đẹp. Cô không thể không nhắc nhở cháu, tuy xã hội hiện nay không còn chú trọng tư tưởng cha mặt đặt đâu con ngồi đấy, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, đó không còn là chuyện của cá nhân cháu nữa. Chấu nói ra câu vừa nãy rất vô trách nhiệm, đã sinh ra lớn lên trong một gia đình, đương nhiên phải để tâm đến cảm nhận của từng thành viên trong gia đình. Cả nhà sống vui vẻ hòa thuận, như thế gia đình mới hành phúc, hôn nhân tuyệt đối không đơn giản là thế giới của hai người yêu nhau… Một người đàn ông tốt phải biết cách thu xếp ổn thỏa quan hệ giữa người thân và vợ, nghĩ đơn thuần chỉ là thế giới hai người chẳng qua là biểu hiện ích kỉ. Những lời cô vừa nói cháu có hiểu không?”
Phương Hạo Vân ngớ người ra một hồi, cúi đầu suy ngẫm giây lát, cảm thấy những lời của Liễu Hồng Hà quả thật rất chí lí, có lẽ chỉ những ai từng trải qua thử thách trong cuộc sống mới có thể hiểu rõ thế nào mới là một cuộc hôn nhân hạnh phúc thật sự.
Hắn gật đầu nói:
“Thưa cô, cháu nghĩ cháu đã hiểu lời dạy của cô.”
Liễu Hồng Hà gật gù hài lòng, liền sau đó nói tiếp:
“Cô không hi vọng con gái mình vì gia đình nghèo mà không ngẩng đầu lên nổi khi sống trong gia đình chồng, nếu như thế không những con Kỳ nó đau khổ, hôn nhân không hạnh phúc, ngay cả người làm mẹ như cô trong lòng cũng sẽ không vui.”
Phương Hạo Vân nhìn vào người phụ nữ trung niên từng lăn lộn trong cuộc sống gian nan, nghiêm túc hứa hẹn:
“Cô à, cháu hiểu những lo lắng của cô rồi, cháu biết mình nên làm gì.”
“Tấm lòng người làm cha làm mẹ ai mà chẳng thế. Có người mẹ nào không muốn con gái họ nhận được hạnh phúc? Hai bác chỉ có mỗi một đứa con gái, nó là cục cưng của hai bác nên bác rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của nó. Tất nhiên cháu và nó mới chỉ trong giai đoạn yêu nhau, còn chưa đến giai đoạn bàn chuyện hôn nhân, nhưng cô là mẹ nó, cô không thể không lo lắng ngay tại lúc này… Cô mong cháu hiểu cho tâm trạng của cô khi làm vậy…”
Liễu Hồng Hà thẳng thắn bày tỏ thái độ.
“Thưa cô, cháu hiểu ạ!”
Nếu đổi lại là đại thiếu gia Phương gia trước kia, hắn chưa chắc thấu hiểu, có thể hắn sẽ cảm thấy những lời của Liễu Hồng Hà thật tức cười, thậm chí cho rằng bà lẩm cẩm, vì phần đông thanh niên trẻ tuổi hiện ngay đều nghĩ rằng hôn nhân là chuyện riêng của hai người, nhưng Phương Hạo Vân thì khác, tuy hắn chưa từng kết hôn, nhưng hắn từng trải qua gian khó trong cuộc sống, nên hắn có thể cảm thông tấm lòng lo lắng hạnh phúc cho con gái của Liễu Hồng Hà.
Phương Hạo Vân trấn an:
“Cô yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Kỳ, người nhà cháu cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Liễu Hồng Hà mỉm cười nói:
“Nghe cháu nói vậy là cô yên tâm rồi, khi nào có dịp cháu cứ dẫn con Kỳ đến nhà chơi coi sao?”
Hai vợ chồng Liễu Hồng Hà nửa đời người sống kham khổ nhưng cuộc sống tràn ngập niềm vui, bà và Bạch Văn Sơn gần như không một lần cãi nhau, thậm chí rất ít khi xảy ra ý kiến bất đồng.
Nay con gái của bà chọn một công tử nhà giàu làm bạn trai, bà cũng không biết đây là phúc hay là họa, vì thế người làm mẹ như bà phải làm hết khả năng lèo lái hạnh phúc giùm con gái.
“Dạ, cháu cũng tính như thế đó ạ, thật ra chị và mẹ cháu đã biết chuyện cháu và Kỳ yêu nhau, mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn Kỳ về nhà chơi. Lo lắng của cô cháu hiểu cả, xin cô cứ yên tâm, Kỳ theo cháu sẽ không bị ức hiếp đâu.”
Phương Hạo Vân khẳng định chắc ních lần cuối.
…….
Trong một căn phòng sang trọng tại khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố Hoa Hải, đại ca Mặt Sẹo của Hỏa Long bang nằm ngửa ra ghế sofa, hai chân dang rộng, chiếc quần tuột xuống tận đầu gối, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục tiếp viên hàng không đang hì hục gục mặt vào phần dưới cơ thể của gã, đưa miệng mút liên hồi vào chú em mềm oặt, chỉ có điều trên mặt Mặt Sẹo không hề tỏ vẻ khoan khoái. Cú đá của Phương Hạo Vân đã biến gã thành thái giám, bệnh viện dù cố gắng hết sức nhưng cuối cùng đành phải tuyên bố thất bại trong điều trị. Theo như lời bác sĩ nói, từ nay chú em của gã chỉ còn chức năng bài tiết, còn về niềm vui nam nữ thì phải nói câu chia tay thôi.