Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 30: Q.6 - Chương 30: Sói đội lốt người






Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay ra định nắm lấy tay Phương Hạo Vân, ai ngờ Phương Hạo Vân đã sớm đề phòng, hắn rụt tay lại tránh khỏi cú bắt tay của cô gái, sau đó bước lùi mấy bước.

Đinh Tuyết Nhu ngớ người ngạc nhiên, lên tiếng: “Hạo Vân, hình như anh rất sợ tôi thì phải? Tôi đâu phải là yêu tinh ăn thịt người đâu…”

Nói xong, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên nheo mắt tình tứ với Phương Hạo Vân.

Sau đó cô uốn éo thân hình tuyệt mỹ ngồi lên ghế sofa, vẫy tay nói: “Hạo Vân, qua đây ngồi kế tôi nè, chúng ta nói chuyện với nhau một chút.”

Phương Hạo Vân ngấm ngầm cảnh giác, không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Đinh Tuyết Nhu qua phòng mình là có ý thăm dò đây mà. Hắn tự nhủ nhất định phải cẩn thận hơn mới được, bằng không rất có thể sẽ gia tăng thêm mối nghi ngờ trong lòng cô gái.

“Đinh tiểu thư, tốt nhất là cô nên về phòng đi, nếu không lát nữa người quản lí của cô về đến thì lại lôi thôi với tôi.” Phương Hạo Vân không hề bước tới ngồi xuống, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Đinh Tuyết Nhu mỉm cười xảo quyệt, vẫy tay lần nữa: “Yên tâm đi, chị Hà đang bận tiếp phóng viên, trong một lúc chị ấy sẽ không quay lại đâu. Hơn nữa tôi lớn thế này rồi, tôi có thể tự làm chủ việc của mình chứ, chị ấy muốn quản cũng không được. Hạo Vân, mau qua đây đi, tôi là con gái còn không sợ, anh là người đàn ông võ nghệ cao cường mà sợ gì chứ? Chẳng lẽ anh đang có bí mật gì đó sợ bị tôi phát hiện?”

Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu nhắc lại chuyện cũ, cố tình nói: “Hạo Vân, không biết tại sao tôi cảm thấy rất thân quen với anh, anh nghĩ kĩ lại coi, lúc trước chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không nhỉ?”

Phương Hạo Vân bật cười to tiếng: “Ha ha… Đinh tiểu thư thật biết nói đùa, cô sống ở nước ngoài, hơn nữa còn là đại minh tinh nổi tiếng, còn tôi không thích ca nhạc nên chúng ta tuyệt đối không thể nào quen biết được.”

“Vậy thì chưa chắc…”

Phương Hạo Vân không chịu qua đó, Đinh Tuyết Nhu chỉ còn cách bước tới gần, đôi mắt dán chặt vào hắn dò xét, nói một câu đầy ẩn ý: “Tôi mới rời khỏi Trung Quốc vào 6 năm trước thôi, anh có biết không?”

“Đinh tiểu thư chê cười rồi, chuyện này làm sao mà tôi biết được?” Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày khó chịu.

“Nói cũng phải, đây là chuyện của tôi sao anh có thể biết được… Nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng ta rất có duyên, anh lại là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu như anh không phản đối, tôi muốn kể cho anh nghe một số chuyện quá khứ của tôi…” Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc đề nghị, trên khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy vẻ hoài mong.

Nhưng câu trả lời dành cho cô lại là lời từ chối lạnh lùng của Phương Hạo Vân: “Xin lỗi nha Đinh tiểu thư, tôi không có hứng thú nghe cô kể chuyện quá khứ, tôi là nhân viên bảo an phụ trách bảo vệ an toàn cho cô chứ không có trách nhiệm hầu cô nói chuyện phiếm, tất cả những việc không liên quan tới công tác bảo vệ tôi đều không quan tâm.”

Đinh Tuyết Nhu nghe xong, sắc mặt trở nên u ám, cô mấp máy môi muốn nói tiếp câu gì nhưng cuối cùng không thể thốt nên lời. Không biết tại sao, thái độ lạnh nhạt của Phương Hạo Vân khiến trái tim cô đau thắt, nhưng cô lại có cảm giác người ta lạnh nhạt với cô như thế cũng là điều bình thường.

Một cảm xúc phức tạp đang giằng xé nội tâm Đinh Tuyết Nhu.

Một lát sau, Đinh Tuyết Nhu quay lại ngồi trên ghế sofa, cô né tránh ánh mắt của Phương Hạo Vân, ánh mắt ấy làm cô áy náy không yên.

“Hạo Vân, chúng ta cùng nhau trải qua sống chết, cũng coi như là bạn của nhau rồi. Anh đừng lạnh nhạt với tôi như thế có được không? Nếu anh không có hứng thú nghe tôi kể chuyện thì anh kể chuyện quá khứ của anh cho tôi nghe đi. Người đàn ông mạnh mẽ như anh tôi tin chắc sẽ có rất nhiều trải nghiệm thú vị trong quá khứ, có đúng vậy không?”

Trên khuôn mặt thanh tú của Đinh Tuyết Nhu một lần nữa tràn đầy vẻ hoài mong, đôi mắt thậm chí ngấn lệ, tỏ ra rất đáng thương.

“Hạo Vân, anh đừng lạnh nhạt với tôi như thế có được không? Anh nói chuyện với tôi đi. Anh lợi hại như vậy, ngay cả cái chết cũng vượt qua, chẳng lẽ anh lại sợ một cô gái yếu đuối như tôi sao?”

Đinh Tuyết Nhu sốt ruột muốn biết quá khứ của Phương Hạo Vân, cô đứng dậy kéo tay hắn, nũng nịu đưa ra yêu cầu.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp tuy lạ mà quen này, hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là lập tức từ bỏ nhiệm vụ bảo an, hai là tiếp tục đối mặt với sự nghi ngờ và những câu hỏi dò xét của Đinh Tuyết Nhu.

Từ bỏ nhiệm vụ là không thể nào, trước hết khó ăn nói với hai người anh em Trương Bưu, Đại Phi, hơn nữa xưa nay hắn làm việc không thích bỏ dỡ giữa chừng.

Nếu đã vậy thì hắn chỉ còn cách cẩn thận đối phó với Đinh Tuyết Nhu thôi.

Phương Hạo Vân thử từ từ thả lỏng toàn thân, dùng tâm trạng của một người bình thường đối xử với Đinh Tuyết Nhu.

“Hạo Vân, anh đang có tâm sự gì à?” Đinh Tuyết Nhu vẫn kéo lấy tay Phương Hạo Vân, cô tỏ ra ân cần hỏi một câu.

Hít một hơi sâu, khóe miệng Phương Hạo Vân nở một nụ cười ôn hòa tự nhiên, hắn khẽ gật đầu, nói: “Thôi được, tôi có thể nói chuyện với cô, nhưng tất cả những câu hỏi của cô tôi sẽ không trả lời…”

“Vâng!”

Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân cuối cùng cũng chịu cười với mình, trong lòng khấp khởi vui mừng, cô kéo lấy tay hắn cùng ngồi xuống ghế sofa, hai người ngồi rất sát vào nhau, nếu bị Vương Hà nhìn thấy e rằng cô ả chắc tức đến nỗi phun máu. Nên nhớ Đinh Tuyết Nhu nổi danh nhờ giữ hình ảnh ngọc nữ trong trắng, ngày thường cô luôn giữ ý tứ, gần như từ chối mọi cuộc tiếp xúc trực tiếp với đàn ông, hành động vừa kéo tay vừa ngồi sát vào nhau người đàn ông lạ mặt như hôm nay tuyệt đối chưa từng xảy ra trong quá khứ.

Đinh Tuyết Nhu hình như rất thích cảm giác dựa sát vào Phương Hạo Vân, cô nhích vào trong một chút, cố gắng ngồi sát vào người Phương Hạo Vân hơn.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Phương Hạo Vân, hắn đột nhiên nảy ra một ý hay.

Trước hết, hắn giả đò không tỏ vẻ khó chịu trước hành động tiếp xúc thân mật của Đinh Tuyết Nhu, ngược lại còn nở một nụ cười đê mê say đắm trên khuôn mặt.

Sau đó, hắn cố ý vòng tay ôm lấy eo Đinh Tuyết Nhu, nghiêng đầu nhìn thẳng vào ngực cô gái, cười hi hí làm ra bộ dạng háo sắc.

Đinh Tuyết Nhu lập tức hoảng lên, cô không ngờ Phương Hạo Vân lại có những hành động quá đáng này. Cô cố ý dựa sát vào Phương Hạo Vân không đồng nghĩa việc cô là một cô gái lẳng lơ, chẳng qua cô chỉ muốn rút ngắn khoảng cách để kiểm chứng suy đoán và mối nghi ngờ của mình.

Trong thâm tâm cô không hề nghĩ tới sẽ mặn nồng với Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân cảm nhận rõ thái độ không vui của Đinh Tuyết Nhu, hắn quyết định làm tới cùng, bàn tay to bè lướt từ từ ở vùng eo xuống phía dưới mông, thậm chí hắn còn véo một cái.

“Anh làm gì đó…” Đinh Tuyết Nhu bị xâm phạm, sắc mặt lập tức trở nên giận dữ, cô đứng bật dậy khỏi ghế sofa, tức tối gào lên: “Hạo Vân… Tôi coi anh như bạn bè, thế mà anh… anh ra ngoài đi…”

Đinh Tuyết Nhu cảm thấy thất vọng, cô thật không ngờ Phương Hạo Vân lại là một con sói đói khoác lên người tấm da dê lương thiện, nếu không nể tình hắn là ân nhân cứu mạng của mình, lúc này cô đã hét lên gọi người vào cứu rồi.

Phương Hạo Vân thấy mưu kế của mình phát huy tác dụng, trong lòng mừng thầm, quyết định tiếp tục làm tới. Hắn cười hi hí khả ố, ánh mắt cố tình nhìn thẳng vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể Đinh Tuyết Nhu, nói: “Đinh tiểu thư, chính cô đã chủ động thân mật với tôi cơ mà, tôi còn tưởng cô muốn thử trải nghiệm mối tình một đêm với tôi chứ? Ai ngờ… cô cũng là một cô gái giả đò ngây thơ nhỉ.”

“Anh… vô liêm sỉ!” Đinh Tuyết Nhu là nữ hoàng ca nhạc, cô là ngọc nữ chưa bao giờ nghe qua ngôn từ nhơ nhuốc ấy, khuôn mặt thanh tú đã bắt đầu nóng rang, từ trong đôi mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng và chán ghét.

“Thôi được rồi, đừng làm bộ thanh cao trước mặt tôi nữa… Cô tưởng cô là ai chứ? Đại minh tinh ấy hả? Chẳng qua chỉ là gái gọi cao cấp thôi, trong xã hội ai mà không biết quy luật ngầm của ngành giải trí chứ? Đinh tiểu thư, cô nghe tôi hỏi nhé, cô leo đến ngôi vị cao như hôm nay đã ngủ với các đại gia giàu có bao nhiêu lần rồi? Nói thật cho cô biết, cho dù cô bằng lòng phục vụ tôi đêm nay, tôi còn phải suy nghĩ kĩ ấy chứ, tôi sợ bẩn lắm…” Để đạt được hiệu quả cao nhất, Phương Hạo Vân không ngần ngại nói ra những từ ngữ khó nghe nhất.

Đinh Tuyết Nhu nghe xong vừa ấm ức vừa xấu hổ vừa tức giận sôi gan.

Trong ngành giải trí đúng là tồn tại rất nhiều chuyện dơ bẩn, quy luật ngầm cũng có, nhưng điều đó không xảy ra trên người cô, cô có thể có thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào tài năng của mình, nhờ vào lòng quyết tâm theo đuổi nghề ca hát, nhờ vào niềm tin mãnh liệt chắc chắn sẽ thành công, từng bước từng bước in dấu chân lên bục vinh quang.

Đinh Tuyết Nhu vào nghề 3 năm, đĩa hát của cô bán chạy liên tục trong 3 năm, mỗi một lần có show diễn của cô đều cháy vé, như thế chẳng nói rõ cô có thực lực hay sao chứ?

Nhưng bây giờ người đàn ông cô từng cảm kích, thậm chí tôn kính lại sỉ nhục lăng mạ cô như thế. Cô thật không thể tưởng tượng Phương Hạo Vân đang đứng trước mặt cô có còn là Phương Hạo Vân xả thân cứu sinh mạng mình lúc ở sân bay không? Tại sao hắn thay đổi nhanh chóng như vậy?

“Đợi đã…”

Đinh Tuyết Nhu hình như nghĩ ra điều gì, cô đưa tay lên lau sạch nước mắt, chất vấn: “Không đúng… Hạo Vân, anh không phải là người như thế… anh cố tình làm vậy, anh muốn qua hành động này để tôi căm ghét anh… Đúng rồi, nhất định là như thế. Hạo Vân, tại sao anh phải làm vậy chứ?”

Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười khả ố: “Thôi đi đại minh tinh của tôi ơi, đừng suy đoán lung tung nữa, nói thật cho cô biết luôn, tôi tham gia vào công tác bảo vệ lần này chẳng qua muốn tìm cơ hội tiếp cận cô… Cho dù cô đã ngủ với các đại gia khác rồi thì cũng không sao, xã hội hiện đại còn ai quan tâm chuyện trinh tiết nữa… Tôi cứu cô thật ra có mục đích rõ ràng, định nhân cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân để lấy lòng cô trước, sau đó sẽ từ từ thưởng thức cô sau… Mấy ngày nay tôi thấy cô háo hức muốn gặp tôi nên tôi cứ tưởng đại công cáo thành, hôm nay sẽ được tận hưởng người đẹp… Ai ngờ cô lại lúc này lúc khác, bày đặt làm ra vẻ thanh cao với tôi, làm tôi mất cả hứng… Giờ tôi hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có đồng ý lên giường với tôi không?”

“Đồ vô liêm sỉ, hạ lưu…” Đinh Tuyết Nhu ấm ức trong lòng, nước mắt giàn giụa tuôn rơi.

“Quả xứng danh là đại minh tinh, tài nghệ diễn xuất khá thật ấy nhỉ? Nước mắt cứ rơi xuống cứ như thật vậy, bái phục, bái phục…”

Phương Hạo Vân thật ra cũng biết Đinh Tuyết Nhu không phải là loại gái hạ tiện đó, nhưng để làm cho cô thật sự phản cảm, hắn buộc phải nói ra những câu đê tiện nhất, có như thế cô ta mới từ bỏ hy vọng vào hắn.

Dừng lại một lát, Phương Hạo Vân tiếp tục không buông tha cô gái: “Ai ai cũng nói cô là nữ hoàng ca nhạc, vì cô luôn tỏ ra ngây thơ trong trắng trong ngành giải trí, nhưng có ai biết sau lưng cô đã làm gì? Nói không chừng cô còn nuôi vài tên mặt trắng để khuây khỏa mỗi khi cô đơn ấy chứ…”

“Phương Hạo Vân, anh là đồ vô liêm sỉ, tôi liều mạng với anh…” Đinh Tuyết Nhu không chịu nổi những lời phỉ báng của Phương Hạo Vân nữa, hai mắt cô đỏ ngầu, vừa hét lớn vừa lao vào phía Phương Hạo Vân.

“Rầm!”

Chính vào lúc này, cửa phòng bị đá tung, Vương Hà như một con cọp cái hùng hổ xông từ cửa vào phòng: “Cái thằng đê tiện háo sắc kia, chịu chết đi, tao phải giết chết mày…”

Trong tích tắc, Phương Hạo Vân bị hai cô gái điên cuồng lao vào tấn công.

Phương Hạo Vân thoáng chút do dự, hắn quyết định đã làm thì làm tới cùng luôn. Trước tiên hắn nhẹ nhàng tránh khỏi Đinh Tuyết Nhu, sau đó khẽ nghiêng người lướt tới trước mặt Vương Hà, đưa tay đẩy nhẹ vào vùng bụng cô ả, Vương Hà lập tức ngã chổng vó lên ghế sofa, khung cảnh dưới váy Vương Hà đập ngay vào mắt hắn, chiếc quần chip mỏng tang màu tím, xung quanh còn tua tủa vài cọng cỏ đen mượt… Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cô gái có dục vọng mãnh liệt.

Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân đánh ngã chị Hà, hét to lên kinh hãi, vung nắm đấm đánh thẳng vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân không có thói quen bị người khác đánh mà không trả đũa, hơn nữa Đinh Tuyết Nhu còn là người không có tư cách đánh hắn nên lần này hắn không thương hoa tiếc ngọc nữa, hắn dùng chiêu thức tương tự đẩy ngã cô gái lên ghế sofa.

Đinh Tuyết Nhu mặc một chiếc váy màu trắng, lúc này toàn thân ngã ngược ra sau, khung cảnh dưới váy đương nhiên lộ rõ vào mắt Phương Hạo Vân, chiếc quần chip màu trắng, đám cỏ xung quanh cũng sum suê rậm rạp, lại là một cô gái có dục vọng mãnh liệt…

Vương Hà vội bật dậy như lò xo, cô mặc kệ bản thân mình lao tới che chắn cho Đinh Tuyết Nhu, tránh Phương Hạo Vân tiếp tục nhìn thấy cảnh hớ hênh của Nhu Nhu.

Sau đó, cô đứng thẳng người lên, tức tối chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân mắng chửi: “Đồ khốn kiếp, tên háo sắc, tôi đã sớm biết cậu không phải thứ tốt đẹp gì mà. Bây giờ quả nhiên lòi mặt chuột ra nhé, cậu muốn làm nhục Nhu Nhu, tôi nhất định không buông tha cho cậu đâu, tôi phải giết chết cậu…”

Nói xong, Vương Hà xắn tay áo lên định lao tới liều mạng với Phương Hạo Vân.

Đinh Tuyết Nhu lo sợ chị Hà bị thiệt, vội đưa tay ngăn Vương Hà lại, nói nhỏ: “Chị Hà, thôi bỏ đi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, hay là mình báo với Trương đội trưởng bảo đuổi hắn rời khỏi đây, chúng ta không hoan nghênh hắn nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.