Điều bất ngờ là Trương Mỹ Kỳ không hề nổi giận, mà chỉ ai oán thở dài một tiếng: “Mai Nhi, em hãy nói thật với chị đi, hai người làm sao mà xảy ra quan hệ? Là do em tự nguyện hay là Hạo Vân bị mất lí chí như lần trước nên làm bừa?”
Tạ Mai Nhi nghệch mặt ra, xem ra nếu cô nói là bị Hạo Vân cưỡng bức chắc chắn chị ấy sẽ không oán trách mình, ngược lại nếu nói hai bên tự nguyện, e rằng chị Mỹ Kỳ vì thế mà nổi giận.
Sau giây phút suy nghĩ thấu đáo, Tạ Mai Nhi quyết định trả lời đúng sự thật, tuy nói dối sẽ được chị Mỹ Kỳ thông cảm nhưng làm vậy không tôn trọng đến tình yêu giữa cô và Hạo Vân.
“Chị Mỹ Kỳ, xin lỗi, là em không kiềm chế nổi cảm xúc nên mới quyến rũ Hạo Vân, em có lỗi với chị và Kỳ…” Tạ Mai Nhi cúi đầu lí nhí.
“Ài!” Cái Trương Mỹ Kỳ lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, vốn dĩ cô còn hy vọng Tạ Mai Nhi sẽ nói do Hạo Vân tẩu hỏa nhập ma nên đã lăng nhục cô, thế nhưng…
“Mai Nhi, tại sao lại như thế, chẳng phải em luôn theo đuổi một tình yêu hoàn mỹ sao? Em nên biết sẽ không bao giờ có được tình yêu trọn vẹn từ Hạo Vân, em làm vậy là tự hại mình đó…” Trương Mỹ Kỳ không có trách mắng cô bạn, chỉ là tiếc nuối cho Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi trố mắt ngạc nhiên, cô làm ra chuyện có lỗi với chị Mỹ Kỳ, còn tưởng bị mắng một trận té tát, thế mà giờ đây chị ấy lấy đức báo oán, Tạ Mai Nhi cảm thấy mình như một tên tiểu nhân vô liêm sỉ, sống mũi cay cay, nước mắt trực trào.
“Chị Mỹ Kỳ, em… chị hãy mắng em đi, chị không mắng em, em cảm thấy áy náy trong lòng…” Tạ Mai Nhi đột nhiên ôm chặt Trương Mỹ Kỳ khóc to.
Trương Mỹ Kỳ vỗ nhẹ vào lưng Tạ Mai Nhi, dịu dàng nói: “Tại sao chị phải mắng em chứ? Sự việc đã xảy ra, chị có mắng em thì đã sao nào? Hơn nữa chị và em cũng như nhau, chị không có tư cách đi trách mắng em. Mai Nhi, nghe chị hỏi này, em có từng hối hận không?”
“Hối hận?” Tạ Mai Nhi ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Trương Mỹ Kỳ, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không hối hận, chị Mỹ Kỳ, em không giấu chị nữa, em yêu Hạo Vân đã không phải chuyện mới đây, lúc trước vì có chị và Kỳ nên em đè nén tình yêu trong lòng, nhưng đêm qua, đêm qua hoàn toàn do tình thế đưa đẩy, em cũng không có cách gì khống chế…”
Tạ Mai Nhi thích Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ đã sớm nhận ra, chỉ là cô không ngờ hai người lại đến với nhau, vì cô biết tiêu chuẩn chọn đối tượng của cô bạn thân, Hạo Vân đúng là người đàn ông ưu tú, nhưng lại không phải là lựa chọn thích hợp, vì bên cạnh hắn có quá nhiều cô gái.
Nhưng sự đời luôn luôn là thế, luôn xảy ra bất ngờ khiến người ta khó mà nắm bắt.
Dừng lại giây lát, Trương Mỹ Kỳ hỏi nhỏ: “Mai Nhi, đêm qua hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em có thể kể ra với chị không?” Trương Mỹ Kỳ tò mò muốn biết lí do Tạ Mai Nhi không kiềm chế được, từ bỏ quan điểm tình yêu hoàn mỹ của cô.
Tạ Mai Nhi ngập ngừng giây lát, cuối cùng lí nhí kể lại đầu đuôi mọi chuyện đêm qua cho Trương Mỹ Kỳ nghe.
Trương Mỹ Kỳ hiếu kì hỏi: “Lúc em bị té, thật ra là muốn nhảy tránh cái gì vậy?”
“Cái đó… là một cái bao cao su.” Tạ Mai Nhi đỏ mặt đáp.
Trương Mỹ Kỳ không nhịn được bật cười khanh khách, có thể đấy chính là duyên phận ông trời sắp đặt, một chiếc bao cao su bị vất giữa đường đã tác hợp cho Tạ Mai Nhi và Phương Hạo Vân.
“Chị Mỹ Kỳ, chị cười em.” Thấy Trương Mỹ Kỳ bật cười, Tạ Mai Nhi thở phào nhẹ nhõm, tình huống gay go nhất đã không xảy ra như cô nghĩ.
Theo tình hình hiện nay, Trương Mỹ Kỳ không thù địch cô, nhưng tình cảm có bị suy suyễn vì chuyện này không thì khó nói trước, dù sao Trương Mỹ Kỳ cũng là con gái, tình yêu là ích kỉ đó là điều hiển nhiên, trước kia Trương Mỹ Kỳ là người đến sau buộc phải chấp nhận chia sẻ Hạo Vân với Bạch Lăng Kỳ, nhưng nay có thêm Tạ Mai Nhi, rõ ràng lại chia mất một phần tình yêu của hắn, đây đâu phải là chiếc bánh có thể chia năm xẻ bảy đâu chứ…
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, Trương Mỹ Kỳ còn biết nói sao, hơn nữa Tạ Mai Nhi lại là chị em tốt của cô, giờ chỉ có thể trách số phận trớ trêu mà thôi.
Tất nhiên Trương Mỹ Kỳ không trách mắng Tạ Mai Nhi còn có một lí do, đó là vì sống với Phương Hạo Vân một thời gian cô đã hiểu rõ con người hắn, nếu Hạo Vân đã chấp thuận xảy ra quan hệ với Tạ Mai Nhi, điều đó đồng nghĩa hắn đã tiếp nhận Mai Nhi, nếu cô còn phản đối làm dữ, rõ ràng là hành động không sáng suốt.
Dù sao Trương Mỹ Kỳ đã quyết tâm không cần danh phận, bây giờ có thêm một Tạ Mai Nhi thật ra cũng không có gì to tát.
Suy xét tất cả lí do, Trương Mỹ Kỳ mới tỏ ra độ lượng. Chỉ có điều tình cảm giữa cô và Tạ Mai Nhi là thật, tuy sự việc đã xảy ra, nhưng cô vẫn lo lắng cho tương lai hạnh phúc của Tạ Mai Nhi, cô ấy còn trẻ, tương lai nên là một cuộc hôn nhân ngoài ánh sáng mới đúng?
Giờ đây không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh ngộ của Tạ Mai Nhi sẽ như cô, vì cô vợ hợp pháp của Phương Hạo Vân chỉ có thể là Bạch Lăng Kỳ.
“Mai Nhi, em đã từng nghĩ đến tương lai chưa?” Trương Mỹ Kỳ dịu dàng hỏi.
Tạ Mai Nhi cứng đơ không biết nên trả lời thế nào, chuyện đêm qua đến quá đột ngột, cô không kịp đi suy nghĩ quá nhiều về tương lai, chỉ là mọi chuyện đã qua có hơi chút sợ hãi.
“Chị Mỹ Kỳ, em cũng không biết nên làm sao nữa? Dù sao em đã trao thân cho Hạo Vân rồi, suốt đời này em đã là người của Hạo Vân…” Tạ Mai Nhi lại muốn khóc, nấc lên từng tiếng.
“Ài, Mai Nhi, nếu em đã không hối hận thì chị cũng không nói gì thêm, chỉ hy vọng Hạo Vân sẽ thu xếp ổn thỏa việc này, chúng ta đều cùng cảnh ngộ đáng thương như nhau cả…” Trương Mỹ Kỳ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Mai Nhi, em uống thuốc chưa?” Trương Mỹ Kỳ lo lắng Tạ Mai Nhi sẽ mang thai.
Tạ Mai Nhi đỏ mặt lí nhí: “Hạo Vân đã tìm thuốc cho em uống rồi, nhưng khoảng thời gian này em sẽ chú ý cẩn thận, hiện nay không phải là lúc mang thai đâu.”
Nghe Tạ Mai Nhi nói thế, Trương Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Mỹ Kỳ, chị hứa với em đừng nói với ai nha… Em không muốn cho người ta biết sớm, có được không chị?” Tạ Mai Nhi chỉ sợ vụ này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến dự án ở thôn Lưu Thủy, những người không hiểu nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô nhờ quan hệ với ông chủ nên mới leo lên chức quản lí dự án.
“Yên tâm đi, chị sẽ không nói với ai đâu… chỉ có điều…” Trương Mỹ Kỳ ngập ngừng, nói nhỏ: “Giám đốc Phương có lẽ đã biết chuyện…” Chỉ vì Phương Tuyết Di nhắc nhở nên Trương Mỹ Kỳ mới phát giác ra chuyện này.
Nghe Trương Mỹ Kỳ nói thế, Tạ Mai Nhi lập tức giật thót tim căng thẳng: “Vậy phải làm thế nào, giám đốc Phương hôm nay cứ hằn học với em, thì ra chị ấy đã biết chuyện…”
“Hai người sơ ý quá, sáng nay giám đốc Phương đã hai lần đến tòa nhà văn phòng tìm Hạo Vân…” Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt, cô nhớ tới cảnh bị Phương Tuyết Di nhìn trộm khi mây mưa với Hạo Vân dạo trước.
“Chị Mỹ Kỳ, giám đốc Phương có khi nào sẽ…” Tạ Mai Nhi trở nên hoảng loạn.
“Không cần lo lắng!” Trương Mỹ Kỳ phân tích: “Giám đốc Phương có thể chấp nhận chị, sau này chắc sẽ chấp nhận em thôi… Bây giờ điều chị lo lắng nhất chính là Kỳ và phía Bạch gia…”
Đúng vậy, Bạch gia là khó giải quyết nhất, vụ sinh con chính là một minh chứng rõ ràng.
Nghĩ tới việc sinh con, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy trong lòng vui vui, dù gì cô cũng là cô gái đầu tiên sinh con cho Hạo Vân.
Hai cô gái hàn huyên một hồi, tuy chưa gỡ được hoàn toàn nút thắt trong lòng, nhưng sự việc tốt hơn dự liệu của Phương Hạo Vân, vì thời gian gấp gáp, hắn quyết định buổi chiều hôm nay quay về thành phố Hoa Hải.
Lúc chia tay, Tạ Mai Nhi nắm lấy tay Bạch Lăng Kỳ nói ra vài lời quyến luyến, con bé Kỳ cảm động rơi nước mắt. Phương Tuyết Di lạnh lùng nhếch mép khinh miệt, nhủ thầm, cái cô Tạ Mai Nhi này thủ đoạn cao siêu thật.
Phương Hạo Vân không dám nhiều lời, việc này cần suy tính kĩ càng, thu xếp ổn thỏa, nhưng tất cả phải đợi sau khi giải cứu Trần Thanh Thanh xong rồi hãy tính.
Phương Tuyết Di hình như có ý gây hấn với Phương Hạo Vân, lúc về không ngồi chung xe với hắn, sau khi về đến Hoa Hải cũng không nói với hắn câu nào, bước thẳng về phòng nằm lăn ra giường đi ngủ.
Trong giấc mơ, Phương Tuyết Di thấy mình không mặc quần áo, bị một người đàn ông nằm đè lên, nhấp nhô như cơn sóng xô bờ, cảm giác thật mê say…
Cuối cùng cô đạt đến đỉnh rú lên sung sướng, giật mình tỉnh giấc, Phương Tuyết Di phát hiện tấm ga trải giường ướt nhẹp.
“Đáng chết, tại sao lại nằm mơ như thế chứ?” Hồi tưởng lại giấc mơ, Phương Tuyết Di tờ mờ nhớ rõ tên đàn ông đè lên người cô chính là thằng tiểu tử Hạo Vân.
“Ài!” Sau khi thở dài một tiếng chán ngán, Phương Tuyết Di vội thay chiếc quần lót và tấm ga trải giường sạch. Cô không dám ngủ tiếp nữa, lái xe đến phòng làm việc trong công ty mở máy tính lên mạng lướt web, chốc chốc lại đỏ mặt tía tai…
Phương Hạo Vân không có về nhà, hắn chia tay chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ xong đến thẳng trụ sở tập đoàn Đằng Phi, hắn cần giải quyết một số chuyện trước khi đi cứu Trần Thanh Thanh.
Trên đường về khu nhà Lam Tâm, Trương Mỹ Kỳ mấy lần muốn mở miệng nói ra chuyện của Tạ Mai Nhi và Hạo Vân, thử dò hỏi ý của Bạch Lăng Kỳ xem sao, nhưng cuối cùng cô từ bỏ ý định, một là cô đã hứa với Tạ Mai Nhi, hai là việc này Phương Hạo Vân còn chưa tỏ thái độ, làm vậy không hay lắm.
Suy nghĩ sâu xa hơn, Trương Mỹ Kỳ không muốn một cô gái ngây thơ hồn nhiên như Bạch Lăng Kỳ bị tổn thương quá nhiều.
“Thôi vậy, tất cả hãy để mặc cho ông trời sắp đặt, tới đâu hay tới đó…” Trương Mỹ Kỳ thở dài một tiếng.
……
Mặt trời còn chưa nhô cao, chỉ có một tia sáng yếu ớt lóe lên từ phía đông, Trần Thanh Thanh đã bước xuống giường, chỉ còn hai ngày nữa là bước vào trận đại chiến cuối cùng, để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, mấy hôm nay tất cả đội viên ngoài giờ ăn ngủ ngắn ngủi đều lao vào tập luyện hăng say.