Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 6: Q.8 - Chương 6: Thanh Thanh máu lạnh.






“Thành quỷ?”

William kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó vội vàng nói: “Cô muốn tự sát sao? Đồ con đàn bà ngu xuẩn, tính mạng là thứ đáng quý nhất...nếu tôi là cô thì tôi sẽ chọn cách làm nô lệ chứ không muốn tìm tới cái chết...Tôi thật sự không hiểu, những người Trung Quốc các cô. Chỉ cần còn sống là còn hy vọng, tại sao cứ phải đi tìm cái chết chứ!” William đột nhiên cười nói:”Nhưng không sao, cô chết thú cứ chết, tôi cũng không ngại làm chuyện đó với một cái xác đâu!”

“Súc sinh!”

Trần Thanh hung hăng mắng một câu, sau đó khom lưng nhặt cây đao trên mặt đất lên, chuẩn bị tìm một kết cục cho mình.

“Hạo Vân, em yêu anh!”

Trước khi chết, Trần Thanh Thanh liền thốt lên tình ý trong lòng mình.

“Đồ ngu, không được làm thế!” William tất nhiên không muốn Trần Thanh Thanh phải chết, gã hét lớn một tiếng, vung tay chuẩn bị phóng mũi tên nhằm mục đích làm bị thương cánh tay Trần Thanh Thanh, ngăn cản cô tự sát.

Đúng lúc này, một cái bóng đột nhiên phóng từ phía trên xướng, giống như tia chớp bắn về phía Trần Thanh Thanh. Tốc độ của người này cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với mũi tên của William.

“Vèo!”

Một âm thanh vang lên, người kia đã bắt được mũi tên, hơn nữa tiện tay ném về phía William.

William kêu to một tiếng, thấy tốc độ mũi tên nhanh không thể đỡ nên vội vàng lăn ra ngoài một vòng, khó khăn lắm mới tránh khỏi tầm bắn của mũi tên. Đến khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trần Thanh Thanh đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.

“Thanh Thanh học tỷ, xin lỗi chị...em tới chậm khiến chị chịu khổ rồi!” Người đó chính là Phương Hạo Vân, hắn một đường truy đuổi tới đạy, vừa may nhìn thấy Trần Thanh Thanh đang tự sát. Giây phút này, tim của hắn dường như vỡ tan, Thiên Phạt tựa hồ cũng có cảm ứng. Một cỗ lục lượng mạnh mẽ liền lập tức bùng nổ, khiến cho tốc độ của Phương Hạo Vân nhanh hơn lúc thường tới mấy lần. Nếu không thì hắn cũng đã không cứu được Trần Thanh Thanh trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Trần Thanh Thanh thấy đôi mắt mình hơi ướt, cố nén nước mắt sắp sửa tuôn trào, vội mỉm cười nói: “Hạo Vân, chị biết em sẽ đến...chị luôn luôn nghĩ như vậy...cảm ơn em...”

Phương Hạo Vân áy náy nói: “Đáng ra em nên tới sớm một chút, nếu không chị đã không phải chịu khổ như vậy...Thanh Thanh học tỷ, chị cứ kiên nhận chờ đợi một tí, để em giết xong tên súc sinh này rồi sẽ giúp chị chữa thương.”

“Ừm!”

Người trong mộng của mình đã tới, thâm tâm Trần Thanh Thanh liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô biết mình đã được cứu rồi, còn tên khốn này cũng sẽ nhận phải sự trừng phạt đích đáng.

Phương Hạo Vân ôm Trần Thanh thanh đặt xuốn dưới tán một gốc cây to, dịu dàng nói: “Chờ em một tí nhé...”

“Hạo Vân, tên súc sinh này đã giết chết chị em tốt nhất của chị...chút nữa chị muốn tự tay mình giết gã, cắt lấy đầu gã để tế cho bạn chị...”

“Đươc rồi, đợi khi em bắt được gã thì sẽ để chị ra tay...” Phương Hạo Vân cười nhạt, sau đó xoay người bước tới, hắn chỉ tay về phía William, dùng ngữ khí lạnh như băng nói: “Mau tới đây chịu trói thì tao để mày được chết thoải mái.”

“Ha ha!”

William lập tức cười to: “Tiểu tử thúi, mày cho rằng mày là ai...cũng tốt, tao cũng đang muốn đùa một tí...” Đùa giỡn với mạng sống con người là một trong những sở thích của William.

Phương Hạo Vân liền nồi giận, gã này đúng là một tay biến thai cực độ. Cái gì không thể nhịn thì không nên nhịn nữa, hôm nay nhất định phải dạy dỗ tay này thật tốt mời được.

“Chịu chết đi!”

Phương Hạo Vân khẻ quát một tiếng, sau đó vọt người lên, Thiên Phạt lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Một đạo hàn quang liền hiện lên, bắn về phía William.

Mắt thấy đối phương thế tới hung mãnh, William liền cảm thấy lo sợ, tiền không thể tiến, àm lui cũng không thể lui, lại không thể tránh khỏi, bất đắc dĩ gã liền cắn răng, vung đao nghênh đón.

Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này thì đâu cần phải giấu diếm tuyệt chiêu để làm gì nữa. Lần này xuất thủ là William đã dốc hét toàn lực. Trong quá trình gã điều động thanh đao, âm thanh xé gió gào rít không ngừng. Ngay cả Trần Thanh Thanh đang nằm quan sát cũng không khỏi biền sắc, người này quả thật rất khó đối phó.

Thân hình Phương Hạo Vân hơi chùng xuống, thế tiến cũng không giảm. Chân mày William khẽ cau lại, lập tức tiếp lấy một chiêu. Hai người liền xông vào đánh giáp lá cà.

Chỉ một vài phút sau, thân hình của William đã bay ra ngoài, sau khi xuống đất thì trên khóe miệng gã đã rỉ máu tươi, mà thanh đao trong tay còn thê thảm hơn, lưỡi đao đã bị chặt đứt.

Trần Thanh Thanh lập tức phấn khởi vui mừng. Không ngờ Hạo Vân lại mạnh đến như vậy, chỉ mấy chiêu đã đánh William nằm đo đất, những lo lắng vừa rồi của cô cũng hoàn toàn tan biến.

Trên mặt Willian lộ bẻ hoảng sợ, gã khó có thể tưởng tượng mình lại có thể bị đánh bại dễ dàng như thế. Mặc dù đây là sự thật nhưng gã vẫn chưa thể chấp nhận được.

“Để xem ai mới là kẻ chiến bại?’ William cố gắng dượng đứng dậy, trong tay gã đã cầm thêm một khẩu súng, cười lạnh một tiếng, nói: “Mau ném cây đao của mày qua đây, nếu không tao sẽ nổ sung.”

Trần Thanh Thanh thấy vậy lại lập tức lo âu lần nữa. Mặc dù cô biết thân thủ của Phương Hạo Vân không tồi nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần. Với khoảng cách như vậy thì dường như Hạo Vân không thể né đạn được.

“Tạo nói lại một lần nữa, mau ném thanh đao trong tay mày qua đây, nếu không tao sẽ nổ súng bắn chết con đàn bàn kia, sau đó tới lượt mày!” Lúc giao chiến, thanh đao của William đã bị Thiên Phạt chém đứt nên gã cảm thấy thứ vũ khí này không bình thường, vì thế định nhân cơ hội mà đoạt lấy.

Phương Hạo Vân dường như vẫn không hề lo lắng một tí nào, hắn lạnh lùng nhìn William, trong ánh mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt: “Mày chết đén nơi rồi mà còn chưa biết à?”

Nói thật, với thân thủ thế này của William thì Phương Hạo Vân căn bản không coi ra gì. Gã này chẳng qua chỉ có thân thể cường tráng hơn người, lòng dạ độc ác hơn người, ra tay giết người cũng nhiều hơn người ta một chút...trừ mấy thứ đó ra thì cũng không còn đặc điểm gì nổi bật. Trên thực tế, láy thực lực của Trần Thanh cũng có thể thu thập gã này, nhưng do Trần Thanh Thanh đã bị thương từ trước, thể lực đã cạn kiệt không còn chống đỡ nổi nữa nên mới bị rơi vào thế hạ phong.

“Cuồng vọng!”

William cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Hạo Vân, sau đó mở chốt an toàn, âm trầm nói: “Công phu của bọn khốn Trung Quốc chúng mày có thể nhanh hơn súng đạn hay sao? Ha ha, để tao cho mày biết, dù công phu có mạnh tới đây thì ở trước mặt súng ống đạn dược cũng sẽ không chịu nổi một chiêu.

“Vậy sao?”

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt, giống như đang chơi một trò chơi vậy: “Cứ bắn đi, đừng lãng phí thời gian nữa!” Nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, nét mặt Phương Hạo Vân vẫn không hề có một chút sợ hãi nào. Ngược lại, đôi mắt của hắn tràn đầ sự trêu tức và xem thường. Nhưng Thirn6 Phạt trong tay hắn cũng đã dần đua về phía lồng ngực.

“Hạo Vân, cẩn thận!”

Trần Thanh Thanh rốt cục vẫn có chút lo lắng, một lần nữa lên tiếng cảnh báo.

Phương Hạo Vân không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn William, nội gia chân khí trong cơ thể đã được điều động toàn bộ. Trạng thái thân thể đã đạt đến mức tốt nhất.

Khoảng cách gần như vậy, nếu nói Phương Hạo Vân không để ý thì đúng là láo toét! Cho dù hắn có bước nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng viên đạn của William.

Giây phút này đây, hai người chỉ cách nmhau có 5 mét. Hon nữa William không giống với bọn đạo tặc thông thường, tốc độ nổ súng của gã rất nhanh, cho nên Phương Hạo Vân căn bản không đủ thời gian để tránh né. Cũng may hắn còn có Thiên Phạt trongt ay, nếu không chắc chỉ còn cách làm bia để William tập bắn! Tất nhiên, muốn né được thì hắn phải phán đoán được quỹ tích của viện viên đạn trước đã.

“Bọn Trung Quốc chó chết!” William bị vẻ khinh miệt của Phương Hạo Vân làm cho nổi điên. Gã giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó lập tức bóp còi, một âm thanh chát chúa vang lên, viên đạn đã bay thẳng về phía của Phương Hạo Vân.

Trái tim của Trần Thanh Thanh dường như ngừng đập vì căng thẳng và hồi hộp.

Nhưng điều làm người ta kinh ngạc là dù đối mặt với đường đạn nhưng Phương Hạo Vân vẫn không hề né tránh mà chỉ vung Thiên Phạt lên đánh về phía viên đạn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và bàng hoàng của William, Phương Hạo Vân đã thành công dùng Thiên Phạt đánh tan viên đạn đó thành hai đoạn, bắn vào cây cối ở hai bên đường.

“Không thể nào!”

William có cảm giác hôm nay mình gặp phải quỷ rồi. Đã sớm nghe bọn Trung Quốc có đủ thú tà thuật ma quái hại người, ví như giết người, chặt đầu để luyện “thiên linh cái” hay ăn thịt thai nhi..nhưng không ngờ uy lực của chúng lại đến mức này.

“Trời ơi...bọn Trung Quốc này không phải là con người, mà là yêu quái đầu thai chăng!” William bi ai vô hạn, số mình đúng là xui tận mạng.

Trong lúc gã còn đang bần thần thì Phương Hạo Vân đã không bỏ lỡ cơ hội, thân hình hắn như tia chớp bắn về ohia1 William, vung Thiên Phạt chém xuống tay gã.

“A!”

Một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay của William đã bị chém tới tận gốc, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt đất, thân hình gã cũng quằn quại đau đớn.

“Thằng khốn, hôm nay là ngày mày phải trả giá!”

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, ra tay nhanh như điện, chế trụ huyệt vị cũa William, khiến cho trên dưới toàn thân gã không thể nào cử động được nữa.

William cũng coi như là một người đàn ông đích thực, dù bị khống chế cả người nhưng gã mở miệng nói: “An h bạn, hôm nay coi như tôi thất bại trong tay cậu, xin cậu cho tôi được chết một cách thống khoái!”

Trong tay đã cầm súng mà vẫn không thể thắng được trò tà thuật đồi bại của lũ Trung Quốc, William không còn gì để nói. Nhưng trong lòng cũng vô cùng hối hận, nếu như mình không mất thời gian đùa bỡn con đàn bà Trung Quốc khốn nạn kia thì đâu đến nỗi rơi vào cảnh này.

Thật đáng tiếc, trên đời này không có thuốc nào chữa được bệnh hối hận. Hiện tại sự thể đã đến mức này thì William chỉ mong một điều là đối phương có thể cho mình một cái chết nhẹ nhàng. Gã oanh oanh liệt liệt một đời nên cũng không hy vọng khi chết sẽ phải chịu nhiều uất ức.

Phương Hạo Vân không quan tâm tới lời thỉnh cầu của Phương Hạo Vân mà chỉ quay đầu, bước tới đỡ Trần Thanh Thanh lên, khẽ mỉm cười nói: “Học tỷ, William đã bị em chế trụ huyệt đạo, lúc này tùy chị xử lý gã...”

“Cảm ơn em!”

Trong đôi mắt đẹp của Trần Thanh chảy ra một dòng nước mắt,thanh âm có chút nghẹn ngào: “Hạo Vân, chị muốn tự tay giết gã để báo thù cho bạn tốt của chị!”

“Để em đưa đao cho chị!”

Phương Hạo Vân tiện tay trao Thiên Phạt của mình cho Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh giơ tay nhận lấy, nhưng vào thời điểm chạm phải Thiên Phạt, cô bỗng kêu lớn một tiếng, suýt chút nữa đã đánh rơi Thiên Phạt.

“Hạo Vân...nóng quá...” Trần Thanh Thanh có cảm giác chuôi của Thiên Phạt giống như cái bàn ủi khiến bàn tay mình đau đớn.

Phương Hạo Vân trầm tư một chút, sau đó cầm Thiên Phạt lên nhưng lại không có bất kỳ cảm giác gì. Sau giây phút ngơ ngác, hắn đột nhiên hiểu ra, thì ra Thiên Phạt từ chối cho người khác sử dụng mình. Vật này quả nhiên là tà dị, có linh tính.

“Học tỷ, vậy thì chị dùng cái này đi...” Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt, sau đó bước tới nhặt lấy cây đao của Trần Thanh Thanh đang nằm trên mặt đất, rồi bước lại trao cho cô.

Trần Thanh Thanh cầm chặt cây đao trong tay, đôi mắt tàn bạo nhìn William, cả người bừng bừng sát khí.

William cũng hít một hơi, con đàn bà mới vừa rồi còn yếu đuồi như con mèo, thế mà bây giờ đã thành một con ác quỷ.

“Cho tôi chết một cách thông khoái!” William có cảm giác con ác quỷ này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, nhưng quả thật gã không hề muốn khi mình chết lại phải chịu cảnh thê thảm như vậy.

“Cho dù có chém mày ngàn vạn lần cũng chưa hết tội!” Nhớ tới cái chết của Hách San San, trong lòng Trần Thanh Thanh liền kích động không thôi.Cô đùng đùng lửa giận, giơ đạo lên chém xuống cánh tay trái của William, ánh mắt cô chỉ ngập tràn sự thù hận, không hề có chút thương xót hay e ngại gì.

“Á!”

Khi nãy tay phải bị chặt rồi, bây giờ lại bị mất cánh tay trái, cho dù có là người thép thì William cũng không thể nào chịu nổi, gã không ngừng kêu gào thảm thiết, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Trần Thanh Thanh: “Con đàn bà xấu xí, nếu không có thằng súc vật này chạy tới thì mày đã bọ ông đè ra rồi...lũ Trung Quốc chúng mày là một lũ súc vật...khi chúng tay xâm lược các nước nhỏ khác thì không nói gì, nhưng khi bị người phương Tây và người Nhật dạy cho một bài học thì chúng mày kêu gào đòi trả thù...bọn Trung Quốc chúng mày là một lũ nhỏ nhen, chúng mày không phải là con người mà!” William dồn hết hơi để kêu gào, nhưng gã làm vậy chỉ càng chọc giận thêm con ác quỷ đang say máu trước mặt mình.

“Câm miệng!”

Trần Thanh Thanh thực sự nổi điên, nhưng vẫn không vung một đạo kết liễu William ngay mà lại đâm chém túi bụi lên gương mặt hắn, Hành động ác độc không gì loài ác quỷ.

Mắt thấy tình cảnh này, Phương Hạo Vân cũng vô cùng kinh ngạc, học tỷ dường như có chút máu lạnh rồi, gã William này bị hành hạ đến múc thê thảm tột cùng, chỉ có thể rên u ử trong miệng.

Chứng kiến thảm kịch do chính mình gây ra nhưng Trần Thanh Thanh không hề tỏ ra sợ hãi mà ngước lại càng điên cuồng hơn, giống như là bị chọc cho phát điên vậy.

Phương Hạo Vân cảm thấy Trần Thanh Thanh đã bắt đầu hơi kỳ quái, vội vàng hét lớn một tiếng: “Học tỷ, đủ rồi...chị nên bình tĩnh một chút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.