Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 6: Q.10 - Chương 6: Tiêu diệt tất cả cái đuôi.






Long Hi Phượng nghe thấy thế, sắc mặt không thay đổi gì cả, bà vẫn rúc vào lòng của Phương Hạo Vân như một con mèo nhỏ, ôn nhu nói : "Không sai, chị quả thật rất tò mò, nhưng chị không giống bọn họ, chị không sử dụng âm mưu quỷ kế với em..."

Phương Hạo Vân thở dài một hơi ,chậm rãi nói : 'Không cần, khi nào đến thời điểm các người có thể biết, em sẽ kể ra, nếu em không muốn để cho các người biết, thì cho dù mọi người có tốn công tốn sức thế nào thì cũng uổng công thôi..."

Long Hi Phượng cười tao nhã : "Trộm cướp trong thiên hạ, tất cả cũng chỉ vì một chữ lợi. Chúng ta không phải là thánh, cũng không có khả năng chạy thoát khỏi danh lợi. Hạo Vân, chị Phượng nói thật với em, chị không nhìn thấu con người của em, trên người em tràn ngập sự thần bí. Cũng như thế, người khác cũng sẽ không rằng như vậy... Bây giờ có rất nhiều người, rất nhiều thế lực muốn biết rõ thân phận của em, thế lực và hậu trường của em... Làm như vậy, đơn giản đều là vì lợi ích..."

Ánh mắt của Phương Hạo Vân trở nên rõ ràng, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười gợi cảm : "Chị Phượng, có phải chị rất muốn biết, em có đủ tư cách trở thành người hợp tác của chị không?"

"Đương nhiên là không!" Long Hi Phượng rúc vào lòng hắn, nhìn mưa rơi ngoài xe, nói "Từ khi thấy em phô trương thế lực tại phố D, thì em đã đủ thực lực trở thành người hợp tác của chị rồi. Bây giờ chị chỉ cảm thấy hứng thú là, sau lưng em rốt cục là lực lượng mạnh đến cỡ nào..."

"Chị Phượng, có đôi khi tò mò sẽ hại chết người đấy... Chị là người thông minh, vì sao không học ngu lại một chút?" Phương Hạo Vân tự tin nói : "Đúng vậy, lần này em phải đi, nhưng em có thể cam đoan, mặc kệ là ai cũng không có khả năng điều tra được..."

"Lái xe đi, đưa chị về khách sạn..." Long Hi Phượng không nói thêm gì, mà ngồi thẳng người dậy.

Phương Hạo Vân cũng không nói gì, khởi động xe, chạy về hướng khách sạn.

Sau khi xe dừng lại ở cửa khách sạn, dưới lời mời nhiệt tình của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân đã đi theo bà vào phòng.

Bởi vì quần áo đã bị nước mưa làm ướt, cho nên bà mời Phương Hạo Vân ngồi một hồi, còn mình thì đi tắm rửa. Theo tiếng động bên trong thì rõ ràng là Long Hi Phượng không có đóng cửa phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng truyền đến lổ tai của Phương Hạo Vân, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.

Không lâu sau, Long Hi Phượng khoác cái khăn tắm xuất hiện trước mặt Phương Hạo Vân, cái khăn tắm không đủ để che hết cơ thể xinh đẹp của bà.

Phương Hạo Vân mìm cười nhìn Long Hi Phượng ngượng ngùng, cho dù hắn đã duyệt qua không ít phụ nữ, nhưng bây giờ hắn cũng đã hơi động tâm. Bởi vì Long Hi Phượng biết cách dưỡng rất tốt, tuy rằng đã là người hàng bốn chục rồi, nhưng trên dáng người của bà căn bản là không nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Có lẽ, đây là chổ tốt của người luyện võ.

"Hạo Vân, dáng người của chị Phượng có trở ngại gì không?" Long Hi Phượng mỉm cười, không ngại để cho con mắt của Phương Hạo Vân quét lên trên người mình.

"Rất tốt!" Phương Hạo Vân nói thật : "Chị Phượng, nhìn dáng người của chị, cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi, bí quyết của chị là gì vậy? Nói cho em biết đi, lát nữa em nói với vợ của em..."

"Hạo Vân, em đúng là không được!" Long Hi Phượng nhíu mày : "Hạo Vân, ở cùng với chị, thì không được nhắc đến đàn bà của em..."

Phương Hạo Vân đột nhiên cười gian : "Chị Phượng, chị ăn mặc như vậy, em có thể hiểu là, chị đang dụ dỗ em không?"

"Theo một ý nghĩa nào đó thì có thể nói là vậy... Nhưng mà dụ dỗ em không mang theo hiệu quả và lợi ích, cũng không có chổ tốt nào cả..." Nói đến đây, Long Hi Phượng đi đến chổ Phương Hạo Vân, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói : "Em là một người đàn ông xuất sắc.... ít nhất là xuất sắc nhất trong những người chị từng gặp... Chị Phượng lại là một phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ bình thường... Giữ gìn nhiều năm như vậy, chị đã không muốn sống cô độc thêm nữa"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, thuận thế đưa tay đặt lên đùi của bà, cảm nhận sự co dãn của làn da.

Long Hi Phượng cũng không kháng cự, ngược lại còn ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, có lẽ đúng là Long Hi Phượng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông thật.

Bây giờ ôm lấy Phương Hạo Vân, sắc mặt của bà đã đỏ ửng, thậm chí ngay cả cổ cũng chậm rãi ửng lên.

Bàn tay ấm áp của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhéo một cái lên đùi của bà, và làm cho Long Hi Phượng cảm thấy điện giật toàn thân, thoải mái đến mức muốn rên rỉ thành tiếng.

Loại hưởng thụ này, loại cảm giác này, trước đây bà chưa từng được thử qua.

Long Hi Phượng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười kia, trong con mắt hiện lên một sự vui mừng, đã nhiều năm trôi qau rồi, trong mắt bà cho đến bây giờ vẫn chưa từng qua lại với đàn ông.

Nói một cách khác, cho đến bây giờ bà vẫn chưa từng quan hệ với đàn ông.

Mặc dù là chú em chồng chung tình của bà tại Nam Cung thế gia.

Nhưng sau khi gặp Phương Hạo Vân, cái nhìn của bà về đàn ông đã thay đổi, ít nhất là trong lòng bà đã xuất hiện một cảm giác nóng chảy.

Nếu không phải vì cần Phương Hạo Vân liên thủ để đối phó Mộc Nguyệt Dung, bà đã đẩy ngã Phương Hạo Vân xuống, hấp thu toàn bộ công lực của hắn, làm cho hắn trở thành nô lệ vĩnh viễn của bà.

Có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ khốn!

Tuy rằng biết rõ Long Hi Phượng có dị tâm, nhưng Phương Hạo Vân không quan tâm, vùi đầu vào giữa hai ngọn núi lớn kia.

Mùi thơm mát từ cơ thể của đàn bà làm cho hắn nhộn nhạo, ôm lấy thân thể mềm mại của Long Hi Phượng, con mắt của Phương Hạo Vân hầu như đã sinh ra vẻ mê ly.

Long Hi Phượng nâng khuôn mặt của hắn lên, nhìn chăm chú vào mắt hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khôn nóng, con mắt của bà hầu như đã trở nên thèm khát : "Hạo Vân, muốn chị Phượng không?"

Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của Long Hi Phượng.

Trong mắt hắn, Long Hi Phượng là một phụ nữ có lý trí, không biết là con thỏ hay là con sói nữa. Tuy rằng bà đã như vậy, nhưng Phương Hạo Vân không biết hôm nay sẽ giao thân mình cho hắn.

Đương nhiên, trong tình huống như vậy, ai cũng muốn hết rồi, chỉ là xem ai nhịn hơn ai thôi.

Trong đôi mắt của Long Hi Phượng liền hiện lên một sự gian xảo, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình cầm lấy cái thứ cứng và nóng của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng xoa nắn nó cách một lớp quần.

Sự khiêu khích của đàn bà nhanh chóng khơi dậy dục vọng của đàn ông.

Trên mặt Long Hi Phượng đã đầy xuân ý, nhưng trong con mắt của bà vẫn tràn ngập sự cảnh giác và lý trí. Phương Hạo Vân không tiến thêm bước nào, hắn vẫn chỉ vùi đầu vào ngực của bà, hưởng thụ cái mùi thơm kia.

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên.

Nhìn màn hình, là do dì Bạch gọi đến, hắn không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của dì Bạch : "Hạo Vân, con đi chưa?"

"Vẫn chưa, đang chuẩn bị xuất phát..."

"Ừ, vậy con đi đi, nhớ kỹ, ngay khi xuất phát, con sẽ đối mặt với khiêu chiến...." Dì Bạch nói xong liền cúp điện thoại.

"Chị Phượng, xin lỗi, em phải đi!" Sau khi cất điện thoại, Phương Hạo Vân đẩy Long Hi Phượng ra, đứng lên nói.

Rất rõ ràng, Long Hi Phượng chỉ đang hấp dẫn hắn, chứ không thật sự giao thân cho hắn. Nếu để bị biến thành cảnh trên không xong mà dưới không lọt thì chẳng thà bức ra sớm.

Trong đôi mắt của Long Hi Phượng liền hiện lên vẻ thất vọng, lập tức nói thêm : "Em có chuyện quan trọng, chị cũng không làm chậm trễ nữa... Có điều em đừng quên lời nhắc nhở của chị, rất nhiều người đang quan sát em..."

"Ừ, em biết!" Phương Hạo Vân đi qua hôn lên trán của Long Hi Phượng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, trong lòng Long Hi Phượng liền sinh ra một cảm giác cô đơn và cô độc mãnh liệt.

" Phương Hạo Vân, sớm muộn gì em cũng sẽ thuần phục dưới háng của chị...." Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó Long Hi Phượng cởi khăn tắm trên người ra, để thân thể hoàn mỹ của mình lộ ra dưới không khí, hai chân mở ra, và đưa tay nhỏ xuống, bắt đầu tự an ủi.

Tâm lý yên lặng hơn hai mươi năm đã bị người ta mở ra, và dục vọng nguyên thủy liền không thể khống chế được, Long Hi Phượng đành phải tự an ủi mình.

Trong toàn bộ quá trình, trong lòng của bà đều ảo tưởng đến Phương Hạo Vân, ảo tưởng đến cảnh Phương Hạo Vân quỳ gối dưới háng của mình.

"Hạo Vân, chị không được!!!!"

Ước chừng khoảng mười phút sau, một tiếng hét kinh hãi vang lên, và khi Long Hi Phượng đạt đến đỉnh cao dục vọng, thì giữa hai chân bà phun ra một dòng nước.

.................................

Chào tạm biệt Long Hi Phượng xong, Phương Hạo Vân liền dựa theo bản đồ mà bắt đầu hành trình của mình, theo đường đi cho thấy, hai ngày sau, hắn phải đi bộ thay cho chiếc Lamborghini rồi.

Dọc đường đi, hắn phát hiện ra có mấy nhóm người đang theo dõi hắn.

Và theo thủ đoạn của bọn họ, những người này đều là dân chuyên nghiệp.

Phương Hạo Vân không quan tâm đến những người này, bây giờ đi trên đường lớn, mặc dù hắn lái Lamborghini, nhưng cũng không thể tránh thoát những người này. Chỉ khi đến núi, dựa vào địa hình hắn mới cắt đuôi bọn họ được.

Hai ngày sau, Phương Hạo Vân dừng xe lại tại một huyện nhỏ trên núi, mua một ít đồ ăn và vật dụng, sau đó bắt đầu đi bộ.

Lúc mới đầu, hắn dựa vào tốc độ và địa hình của mình để cắt đuôi, và đã thành công thoát khỏi năm nhóm người. Nhưng đồng thời vẫn còn ba nhóm người theo sát hắn.

Phương Hạo Vân phỏng chừng, hai trong ba nhóm này là do chính phủ phái đến, còn nhóm kia có thể đến từ Nam Cung thế gia, bởi vì hắn cảm nhận được hơi thở của bọn họ.

Phương Hạo Vân hoàn toàn không coi những người này ra gì, chỉ cười cười mà thôi, cũng không tăng tốc độ lên.

Đương nhiên, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, những người này cứ theo đuôi hắn, làm cho hắn rất bất mãn, cho nên hắn muốn chơi đùa với bọn họ trong rừng một chút.

Xem ra chơi với ai?

Sau khi tiến vào rừng, đã có một nhóm bị Phương Hạo Vân lừa thành công, giam trong một chổ đầy vách đá.

Phỏng chừng, nếu bọn họ may mắn thì có thể đợi người ta đến cứu.

Ngược lại thì bọn họ sẽ phơi xác ngoài đây. Có điều con người của Phương Hạo Vân rất có lòng tốt, sau khi bỏ rơi bọn họ lại, hắn đã dùng điện thoại vệ tinh phát tín hiệu cầu cứu giùm bọn họ.

Đến ngày thứ ba, nhóm người của Nam Cung thế gia đã bị Phương Hạo Vân tự tay đánh chết, bởi vì bọn họ do Mộc Nguyệt Dung phái đến. Chuyện hợp tác với Long Hi Phượng đã định rồi, cho nên Mộc Nguyệt Dung chính là kẻ địch của Phương Hạo Vân.

Đến tối ngày thứ tư, Phương Hạo Vân cố ý dụ nhóm còn lại đến chổ một ngọn suối, cao giọng nói : "Xuất hiện đi.... theo lâu như vậy, tôi nghĩ các người cũng không thoải mái"

Phương Hạo Vân nói xong, bốn phía vẫn không có động tĩnh, có điều hắn rất rõ ràng, những người này ở gần đây, tuyệt đối không giả.

"Tôi rất ngạc nhiên, các người rốt cục là của Nam Cung thế gia phái đến, hay là của quân đội?" Mấy ngày nay, Phương Hạo Vân đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nhóm này.

Lúc ban đầu, hắn vẫn cảm thấy rằng bọn họ là người của quân đội. Nhưng sau biểu hiện và phong cách làm việc của bọn họ, thì xem ra không phải là lính.

Nói cách khác, bọn họ chính là những người đã trải qua huấn luyện quân sự chính quy.

Có thể đến tình trạng này, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, trừ Nam Cung thế gia ra, thì không ai làm được vậy.

"Một đám nhát gan.... các người ẩn giấu rất tốt, nhưng từ ngày đầu tiên khi các người theo dõi, bố đây là phát hiện rồi..." Phương Hạo Vân quát lên vài tiếng, cổ tay lật qua, Thiên Phạt liền xuất hiện nơi tay, và chém về hướng cánh rừng phía trước.

"Ầm!"

Khi gốc cây đại thụ ngã xuống, liền có năm bóng người nhảy ra.

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Sao thế? Chỉ còn lại vài người thôi à? Tôi nhớ lúc ban đầu nhóm các người có mười lăm người mà... Người còn lại đâu? Không phải đã chết hết rồi chứ?"

Suy đoán của Phương Hạo Vân hiển nhiên là chính xác rồi.

Đây là một khu rừng nguyên sinh, bên trong tràn ngập rất nhiều nguy hiểm. Trong mấy ngày theo đuôi Phương Hạo Vân, bọn họ đã chịu khổ rất nhiều, từ lúc tiến vào rừng, Phương Hạo Vân đã chọn đường đi khó khăn, dọc đường đi ngoại trừ cọp sói hay trùng rắn độc ra, thì đầm lầy bụi gai cũng không thiếu.

Mười lăm người này, năm người trong đó đã bị cắn chết vì thú hoang, hai người không cẩn thận ngã xuống vách nói, hai người thì lọt vào đầm lầy, và còn một người thì bị rắn độc cắn chết không kịp chữa trị.

Những người còn lại đều là người giỏi trong những người giỏi, toàn bộ đều trải qua những khảo nghiệm về sinh tử mà sống sót.

Phương Hạo Vân cười lạnh : " Bây giờ tôi đưa các người đi gặp bạn, được không?"

Biểu tình của người dẫn đầu có vẻ ngưng lại, ánh mắt trở nên xâu thẳm, cười nhạt nói : "Phương Hạo Vân, cậu chưa chắc đã có thể giết được chúng tôi"

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Anh bạn, anh rất hài hước... Tôi rất thích người hài hước, chỉ tiếc là tôi và anh không cùng lập trường, nếu các người là người của Long Hi Phượng, tôi còn có thể tha cho. Đáng tiếc các người đều là người của Mộc Nguyệt Dung, cho nên hôm nay các người phải chết..."

Người nọ nghe xong chỉ cười lạnh, hai tay run lên, và hai khẩu súng lục đã nằm trong tay hắn, Và họng súng chỉ về hướng Phương Hạo Vân : "Chỉ cần tôi muốn, cậu chết chắc rồi..."

Khóe miệng của Phương Hạo Vân nhếch lên rất cao, nói : "Tôi nói rồi, anh là người rất hài hước... Anh cho rằng cái thứ đó của anh có thể hù được tôi sao, cho rằng có thể giết tôi à?"

Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hạo Vân, người này liền bị chấn động, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Không biết vì sao, mặc dù hắn đã cầm súng chỉ về hướng Phương Hạo Vân, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không nắm chắc một chút.

Ngược lại, trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Trong mắt của Phương Hạo Vân lập tức hiện lên luồng sát khí dày đặc, Thiên Phạt nằm trong tay, và một hơi thở lạnh băng phát ra từ người của hắn.

Người này dám thề rằng, bây giờ hắn rõ ràng đã cảm giác được thần chết đến.

Làm võ sĩ cao cấp của Nam Cung thế gia, hắn dám cam đoan rằng cả đời hắn còn chưa từng sợ hãi như vậy.

Trong ánh mắt của Phương Hạo Vân bắn ra tia sáng lạnh lùng, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc : "Các người tự ra tay đi... Nể mặt mọi người là kẻ luyện võ, tôi cho các người chết đàng hoàng"

"Bằng bằng!"

Phương Hạo Vân vừa nói vậy xong, người cầm súng chỉ vào Phương Hạo Vân nãy giờ liền siết cò, bắn ra liên tục vài phát, theo hắn thấy trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là thần tiên cũng chết chắc rồi.

Chỉ là sau khi tiếng súng kết thúc, hắn phát hiện ra Phương Hạo Vân đã biến mất, đồng đội của hắn cũng mở to mắt ra, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

"Người đâu?" Người nọ giơ súng lúc lên cảnh giác nhìn bốn phía, nói : "Mọi người cẩn thận tìm kiếm..."

Sau khi nhận lệnh, bốn người kia lập tức rút súng ra, nhanh chóng đứng tựa lưng vào nhau, đưa mắt nhìn những chổ mà Phương Hạo Vân có thể xuất hiện.

"Ầm!"

Đúng lúc này, dòng suối nổ vang lên một tiếng, và bọt nước hướng về đám người này, khiến cho ánh mắt của bọn họ bị mê hoặc. Và trong cùng giây phút đó, một bóng người từ trên trời lao xuống, năm tia sáng chém về hướng năm người

Bọn họ thậm chí là còn không kịp làm gì thì đầu và thân đã tách nhau ra, năm cái đầu người lăn lốc vào trong dòng suối.

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh : "Đúng là không biết tự lượng sức"

Đến lúc này, hắn đã thành công trong việc dọn dẹp tất cả các cái đuôi.

Theo biểu hiện của bản đồ, đi qua ngọn núi phía trước, thì có thể đến được tuyến đầu của gia tộc thủ hộ.

Nhóm người của quân đội cuối cùng cũng đã được cứu, sau khi Lã Thiên Hành biết được tin, lập tức gọi điện cho thuộc hạ, cũng chính là cháu ngoại của mình, Trần Thanh Thanh.

"Thanh Thanh, chuyện trước khi đi ông dặn con, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Vì sao ông không biết Hạo Vân muốn đi đến thế lực của hắn?" Lã Thiên Hành hơi phẫn nộ. Làm người phụ trách của bộ phận tình báo quân đội xuất sắc nhất, mà tin tức quan trọng như vậy, ông lại được ngành khác thông báo mới biết.

Trần Thanh Thanh dường như đã sớm đoán được ông sẽ gọi điện cho mình, bình tĩnh nói : "Ông chủ lớn, ông đừng nói giận, nghe tôi giải thích... Chuyện này tôi quả thật biết, nhưng tôi không nói ra. Sở dĩ tôi không nói ra, cũng bởi vì tôi lo rằng ông và đám người ngu ngốc của ông sẽ nóng lòng phái người theo dõi... Ông cảm thấy rằng với năng lực của Hạo Vân, thì đám ngu ngốc đó có thể theo dõi thành công sao?"

Nghe cháu ngoại nói vậy, Lã Thiên Hành liền cảm thấy cũng đúng. Bên kia đã phái hai nhóm theo dõi, và kết quả là đều bị bỏ rơi lại. Cũng may Phương Hạo Vân coi như là còn chút lương tâm vì đã gọi điện cầu cứu cho họ, nếu không thì mạng của họ đã không còn.

"Thanh Thanh, nghe ý của con, con đã có kế hoạch rồi à..." Lã Thiên Hành không hề nghi ngờ về hệ thống tẩy não của mình, ông tin tưởng rằng cháu gái sẽ trở thành người nối nghiệp của mình, và sẽ ở lại trong căn cứ SeeDs.

Thật ra, Lã Thiên Hành có rất nhiều kỳ vọng vào Trần Thanh Thanh.

Phương Hạo Vân là một con dao hai lưỡi, cùng với năng lực xuất sắc của hắn, dưới sự trợ giúp của hắn, hắn có thể giúp giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn. Long gia là một ví dụ điển hình.

Nhưng mà về mặt khác, năng lực của hắn quá xuất chúng, không thể khống chế được. Lã Thiên Hành lo rằng sau này Phương Hạo Vân sẽ lớn mạnh hơn, thoát khỏi phạm vi khống chế của mình. Đến lúc đó, nếu hắn làm ra chuyện nguy hại đến quốc gia, thì sẽ không thể nào cản trở được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.