Sắc mặt của Trần Thanh Thanh trở nên nghiêm túc: "Chị là đứa con nối dõi duy nhất của nhà họ Trần, chị phải tiếp tục vun vén cho cơ nghiệp mà ba mình đã bỏ bao tâm huyết suốt một đời người gây dựng... Chị không hề có ý nghĩ sẽ vào quân đội, lần tham gia cuộc huấn luyện quân sự lần này chẳng qua chỉ là muốn cọ sát một chút cho biết mà thôi."
" Nhưng có lẽ ông ngoại của chị chưa chắc đã nghĩ thế đâu..." Phương Hạo Vân cảm thấy Lã Thiên Hành lần này muốn Trần Thanh Thanh đi làm quân nhân, nếu không thì tại sao một người một tòng quân mà lại có thể trao tặng ngay quân hàm thượng úy được chứ. Chuyện này quá đỗi bất bình thường.
" Chị mặc kệ ông ngoại chị nghĩ thế nào... Dù sao thì chị cũng không đi làm lính đâu..." Trần Thanh Thanh mặc kệ nói: "Đừng nói là ông ngoại, ngay cả là ba mẹ chị, nếu muốn bảo chị đi làm việc gì, thì cũng cần phải xem chị có chấp nhận làm việc đó hay không đã nhé... Hạo Vân, sao em lại quan tâm nhiều tới chuyện này vậy... Em sợ chị sẽ đi tòng quân à?"
"Không hẳn vậy..." Phương Hạo Vân hơi ngần ngừ trong giây lát, rồi nói: "Thanh Thanh, nói câu này hơi bất kính với ông ngoại chị một chút, ông ta là một con người đầy toan tính mưu mô...
Trần Thanh Thanh nghe vậy thì khẽ chau mày, nói với giọng không vui: "Nói linh tinh... Chị thấy ông ngoại tốt lắm đó chứ..."
" Chị đừng để bụng câu nói của em làm gì, em cũng chỉ là nói bạ miệng thôi mà... Nhưng em tin là, sau này chị cũng sẽ có cảm giác như thế thôi..." Phương Hạo Vân nói giọng đầy suy tư.
" Em có thành kiến với ông ngoại chị?" Trần Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát, rồi nói: "Hạo Vân, lời nói không mất tiền mua, em phải xởi lởi nói ngọt để cải thiện quan hệ với ông ngoại, sau này nếu như chuyện của chúng ta thành thì còn cần phải qua hỏi ý kiến của ông..."
" Nói như vậy, là chị đã suy nghĩ kỹ rồi?" Phương Hạo Vân hỏi, "Chuyện đã tới nước này, thì em cũng không muốn thay đổi điều gì ở chị cả..."
Sắc mặt của Trần Thanh Thanh lại trùng xuống: "Hạo Vân, sau khi về Hoa Hải, chị muốn tĩnh tâm một thời gian, em không cần phải đến tìm chị đâu..."
"Uhm, em biết rồi." Phương Hạo Vân đằng hắng một tiếng đáp lại.
Ngừng hơi một lát, Phương Hạo Vân lại nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chị mau về nghỉ đi."
Tần Tử Hoa nhận được tin tức nói rằng Kim Gia đã quyết định phản bội lại Tần gia, tự lập môn hộ. Điều này khiến cho hắn khí uất không thôi, liền ngay lập tức gọi điện thoại thông báo cho Tần Tử Kiếm, hy vọng có thể cùng hắn bàn bạc tìm ra đối sách.
Động thái đó của Kim Gia, đối với Tần Tử Hoa mà nói thì đích thị là một sự phản bội.
" Chúng ta không thể tha thứ cho bọn phản đồ..." Tần Tử Hoa thở phì phì nói liến thoắng với Tần Tử Kiếm: "Chú hai, chuyện này phải làm sao đây? A Kim chẳng qua cũng chỉ là một con chó trong nhà Tần gia, hắn được sự trợ lực và danh tiếng của Tần gia ta, mấy năm qua đã xây dựng được thực lực bè cánh cho riêng mình, trở thành một đại ca giang hồ có tiếng. Thế nhưng bây giờ hắn không những không cảm kích ân tình của chúng ta dành cho hắn để mà cúc cung tận tụy, thì lại dám nghĩ tới chuyện tự lập môn hộ, một kẻ lòng lang dạ sói như vậy nhất định chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng được. Nếu không, nếu để bọn gia nhân trong nhà Tần gia bắt chước làm theo, thì sau này chúng ta sẽ chẳng còn làm nên trò trống gì được nữa cả..."
Tần Tử Kiếm cười nhạt nói: "Đại ca, chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện ba lăng nhăng của tên A Kim sao, anh cần gì phải tức giận tới vậy chứ? Chuyện này em cũng có nghe qua, anh nói phải làm gì, thì chúng ta sẽ làm cái đó."
Tần Tử Hoa nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên nhìn chú hai, rồi hỏi: "Chú sẽ nghe anh? Chú hai, không phải là tôi có ý gì, nhưng lời này của chú nghe thật chẳng hợp tai tí nào cả... bình thường chả có chuyện gì chú chịu nghe anh, nhưng bây giờ chú lại bảo sẽ nghe anh? Thế là sao? Chú không muốn đắc tội với A Kim, hay là không muốn dính dáng tới phiền phức?"
"Đại ca, anh hiểu lầm rồi!"
Tần Tử Kiếm không hề nổi nóng với lời chỉ trích của Tần Tử Hoa, khóe miệng của hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt khi nãy: "Chẳng phải hiện tại anh đang là người đại diện của Tần gia ở Hoa Hải ư? A Kim là gia nô của Tần gia, hắn phạm tội, phải xử lý thế nào đều dựa hoàn toàn vào quyết định của anh thôi..."
Nghe Tần Tử Kiếm giải thích như vậy, lòng tự mãn của Tần Tử Hoa lập tức được thỏa mãn đến mức cao nhất, hắn mỉm cười nói: "Chú hai, hôm nay tôi mới được nghe chú nói một câu phải đạo thế đấy... Được rồi, nếu đã vậy, chuyện này sẽ do tôi nắm quyền quyết định... Có điều chú cũng phải góp chút sức lực... tôi biết trong lũ thủ hạ của chú có một vài tên sát thủ được việc, lát nữa đợi khi tôi ra quyết định, liệu chú có chịu để cho tôi phái mấy tên đó đi gặp A Kim không?"
"Điều này... E là không được rồi!"
Tần Tử Kiếm phân trần: "Đại ca, mấy cao thủ trong tay em đang có đều là võ sĩ của gia tộc Morgan, em cũng không được phép tùy tiện sai khiến..."
"Chú hai, xem ra chú không hề có ý muốn đắc tội với tên nô tài A Kim kia nhỉ?" Tần Tử Hoa hằm hè nói: "Chú hai, thế ý chú rốt cuộc là sao?"
"Chẳng có ý gì cả... Đại ca, anh không thấy là anh đã quá kích động sao? A Kim tại sao lại đi tự lập môn hộ, thoát ly Tần gia chúng ta, anh đã nghĩ tới điều đó chưa?" Tần Tử Kiếm hừ một tiếng, rồi lại dịu giọng nói: "Theo như em được biết, A Kim được Trần Thiên Huy bợ đít, nên mới dám có gan làm thế."
"Trần Thiên Huy?"
Tần Tử Hoa khẽ căng da mặt lại, bực tức nói: "Trần gia ức hiếp người quá đáng, lần này ta phải tính sổ cả nợ cũ lẫn mới một thể luôn... Ta không bao giờ bỏ qua cho chúng đâu."
"Dù sao thì những gì cần nói em cũng đã nói cả, còn làm như thế nào, anh cứ tự đưa ra quyết định đi... Đương nhiên, vào những thời khắc quyết định sau cùng, em cũng sẽ ra tay giúp sức cùng anh."
Tần Tử Kiếm tựa hồ không muốn nấn ná phí phạm thời gian ở đây thêm nữa, đứng dậy chào: "Đại ca, ở bên em còn có một số công việc đang dở dang, em đi về đây... Có chuyện gì cứ a lô cho em một tiếng..."
Nói rồi, cũng không đợi Tần Tử Hoa nói năng gì thêm nữa, hắn liền quay người bỏ đi.
Tần Tử Hoa lặng lẽ nhìn theo sau lưng chú hai, trong lòng thầm nghĩ, cái loại tạp chủng này cũng chẳng phải một lòng một dạ gì với mình cả, sau lưng nó có gia tộc Morgan chống lưng, mình mình thôi thì chắc không đấu nổi lại nó.
"Xem ra mình cũng phải nghĩ cách gì đó thôi." Trong mắt Tần Tử Hoa lóe lên một ánh nhìn thổn thức.
Trần Thiên Huy hẹn gặp Vương Thế Phi theo như yêu cầu của Phương Hạo Vân, chuẩn bị cùng hắn bàn bạc chuyện về Tiểu Điệp.
Hai người ngồi trong một căn phòng lớn, cùng đưa mắt nhìn về phía người đối diện, trong lòng có chút bồn chồn, vốn định chủ động mở lời, nhưng lại không biết phải nói gì nữa.
" Thế Phi... Mọi người đều là bạn, có mấy lời này tôi không muốn vòng vo Tam Quốc làm gì hết, hôm nay tôi đến đây để bàn với cậu chuyện về Tiểu Điệp..." Cuối cùng Trần Thiên Huy cũng là người phá tan bầu không khí ảm đạm trong căn phòng.
"Tôi biết."
Vương Thế Phi tiếp nhận chủ đề, rồi nói: "Chú Trần, tôi hiểu ý của chú, có điều tôi muốn hỏi chú một câu, đây là ý của chú, hay là ý của Hạo Vân..."
"Là ý của tôi, và cũng là ý của Phương thiếu gia..." Ánh mắt Trần Thiên Huy hướng về phía Vương Thế Phi, đặt một điếu xì gà đưa lên mũi hít hà trong giây lát, rồi nói: "Tiểu Điệp, con người này... tôi không thích... Cô ta là con người quá thủ đoạn , hơn nữa dã tâm cũng không hề nhỏ... Những nhân tố bất ổn khó lường có quá nhiều..."
"Chú Tâần, Tiểu Điệp quả thực có một số tật không hay, nhưng con người cô ấy kỳ thực rất tốt... Cô ấy cũng chỉ là lo nghĩ cho cháu mà thôi... Mấy ngày qua cháu cũng đã suy nghĩ cặn kẽ mọi góc cạnh của vấn đề rồi, cháu định sẽ tìm Tiểu Điệp để nói chuyện rõ ràng, nếu như cô ấy nhận ra điểm sai của mình thì tốt rồi, không cần phải nói thêm gì cả. Còn nếu như cô ấy vẫn không nhận ra được sai lầm của mình, thì cháu sẽ đưa ra quyết định xử lý sau, chú xem như vậy có được không ạ?" Vương Thế Phi đã bị mù quáng trong tình yêu với Tiểu Điệp, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện để cho cô ta ra đi, nhưng sau cùng vẫn không thể đưa ra nổi quyết định này. Huống hồ trong thời gian này Tiểu Điệp cũng biết điều hơn rất nhiều, làm việc gì đều rất biết nghe lời và nương theo ý của hắn cả, đã trở lại là một con người hoạt bát tinh khôi, hiểu ý người khác.
" Đây là chuyện của cậu, tôi cũng không hề ép cậu phải đưa ra bất kỳ quyết định nào cả, chẳng qua tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng... Đúng rồi... " Trần Thiên Huy châm điếu xì gà, hít lấy một hơi, rồi nói tiếp: "Hạo Vân có ý muốn chính thức nhận cậu làm học trò... Truyền thụ cho cậu những công phu chính tông. Cậu ấy còn có chuyện quan trọng muốn cậu đảm đương... Cho nên, cậu cần phải luôn giữ trong mình một phong thái tốt nhất, tôi nói vậy, cậu hiểu chứ?"
"Thật ư?"
Vương Thế Phi lập tức trở nên mất bình tĩnh, trở thành đệ tử chính thức của Vương thiếu gia, từ trước tới nay đều chỉ nằm trong giấc mơ của hắn, trước đây hắn luôn mạnh mồm gọi Phương thiếu gia là sư phụ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhận được một sự chấp nhận chính thức nào của Phương Hạo Vân cả.
Hôm nay bỗng dưng nghe được một tin như sét đánh ngang tai thế này, hắn bỗng chốc trở nên không tin nổi vào tai mình nữa.
"Chú Trần, chú yên tâm đi, tôi biết mình phải làm gì rồi... Thế này vậy, tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Điệp, sau khi nói xong tôi sẽ quay lại gặp chú, có được không?" Vương Thế Phi thành thực hỏi.
"Được thôi, tôi tin là cậu sẽ xử lý chuyện này êm thấm..."
Dưới sự chiếu cố của Lã Thiên Hành, Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh cùng với khoảng 60 anh em nhà Vương gia cuối cùng cũng đã về tới Hoa Hải, bọn họ đáp máy bay tại một sân bay quân dụng, cấp trên đã thông báo cho thị cục cử người đi tiếp đón, đồng thời cũng thông báo với thị cục tiến hành lập hồ sơ, thu thập các thông tin về dấu vân tay, DNA của từng người để dễ bề giám sát.
Tuy rằng ở chiến khu biên cảnh cũng đã làm các thủ tục đó, nhưng để đảm bảo không xảy ra bất cứ sai xót nào, cấp trên vẫn yêu cầu phía cảnh sát Hoa Hải phải làm lại lần nữa.
Nhận được tin, Trương Bưu đích thân dẫn anh em đi xử lý.
Trong phòng chờ ở sân bay, Trương Phi nhìn thấy người anh em đã lâu không được gặp mặt Phương Hạo Vân, hai người bùi ngùi ôm chặt lấy nhau.
Hồi lâu sau, hai người mới chịu buông nhau ra, Trương Bưu khẽ giọng nói: "Hạo Vân, mọi việc đã được giải quyết xong xuôi rồi, cậu mau đi tới chỗ Tuyết Nhu xem thế nào.... Bệnh tình của cô ấy hình như đã nặng thêm, những liệu pháp hóa học thông thường hình như đều vô tác dụng rồi..."
"Không phải bệnh ở giai đoạn đầu sao? Tại sao chuyển sang ác tính nhanh vậy?" Phương Hạo Vân chau mày hỏi.
" Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nghe bác sỹ Đỗ nói, hình như là do tâm trạng bất ổn dẫn tới việc bệnh tình biến chứng nhanh như vậy..." Nói tới đây, Trương Bưu trầm giọng nói: "Hạo Vân, Tuyết Nhu hình như vẫn luôn nghĩ về cậu, tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ cô ấy trong những giờ khắc nguy ngập này... Được không?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm ngơ đâu..." Phương Hạo Vân bình nhiên đáp lời.
Ngừng lại một chút, Phương Hạo Vân hỏi: "Anh Bưu, anh dẫn đội tới đây là theo chỉ thị của cấp trên, bảo anh thu thập thông tin dựng hồ sơ?"
"Ừ!"
Trương Bưu không hề dấu diếm, gật đầu nói: "Hạo Vân, nói mấy câu không nằm trong nguyên tắc một chút, cậu không nên đánh đồng với chuyện này nhé... Cấp trên rất không yên tâm về những người này, phía quân đội và cảnh sát, còn cả hình sự nữa, đều để mắt rất chặt tới họ... Tôi thấy cậu nên nhanh chóng thoát ra khỏi vụ này, kẻo lại dây dưa phiền phức về sau.."
Phương Hạo Vân biết Trương Bưu nói vậy là muốn tốt cho mình, trong lòng hơi cảm động, nói: "Anh Bưu, em đồng ý với bọn họ, là sẽ cho họ một tương lai tươi sáng... Huống hồ, bây giờ cũng là lúc em cần người, tố chất của họ hợp với mong muốn của em."
Nghe Hạo Vân nói vậy, Trương Bưu bỗng nhớ lại trước đây Trần Thiên Huy có nói với mình rằng: "Hạo Vân, tôi hỏi cậu, cậu thật sự muốn thống nhất hắc đạo ở Hoa Hải và phương Nam làm một?"
"Chú Trần đã nói với anh hết rồi?"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói: "Đúng vậy... Đây là thỏa thuận đạt được của em và cấp trên... Anh yêm tâm đi, sẽ không sao đâu."
"Hạo Vân.... Có lẽ cậu còn chưa hiểu về mấy người phía trên... Bọn họ làm việc thì những nhân tố khó lường là quá nhiều, tôi không đồng ý cách làm của cậu... Trước nay nước ta đều không hề mềm tay đối với việc tấn công vào hắc đạo, lần này cậu lại có thể đạt được thỏa thuận với họ, tôi cảm thấy có lẽ họ có âm mưu gì trong đó."
"Âm mưu? Không đến mức vậy chứ?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Tại sao mà không thể chứ, cậu tưởng bọn họ là thánh nhân chắc..." Trương Bưu nhìn xung quanh cảnh giác, rồi hạ giọng nói: "Hạo Vân, tôi chỉ nói lời thật tâm này với cậu thôi.... Đừng tưởng mấy ông cấp trên đó chất phác, có đôi lúc làm việc với họ, thật sự là không tiện nói ra... Tôi đoán rằng, khi nào cậu làm xong việc, cũng là lúc cậu chịu phải những đòn hiểm độc của họ."
Phương Hạo Vân chau mày hỏi: "Ý của anh là, bọn họ chỉ muốn lợi dụng tôi phục vụ cho lợi ích của họ, đợi sau khi xong việc thì đi tìm một lý do để chơi lại tôi."
"Đúng thế đấy... Mấy ông lãnh đạo ăn trên ngồi chốc sẽ gán một tội danh nào đó cho cậu, và thế là cậu coi như đi tong một sự nghiệp... Hạo Vân, tôi biết là thế lực của cậu rất mạnh, nhưng trước pháp luật, cậu căn bản không có cách gì kháng cự lại được, nghe tôi, nhân lúc bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn dấn sâu, mà bỏ cuộc đi." Trương Bưu chốt hạ một câu, giọng nói như than thở: "Đã muộn rồi đấy!"
Phương Hạo Vân mỉm cười gượng gạo, lắc đầu: "Anh Bưu, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng chuyện này em đã không thể quay đầu lại được nữa rồi... Bất kể là đường đi phía trước có gập ghềnh gian nan làm sao, thì em cũng chỉ còn biết bước tiếp mà thôi, đương nhiên, anh cứ yên tâm, em tuyệt đối không cam tâm làm con cờ cho người khác thao túng, quăng quật thế nào thì tùy đâu..."