E hèm!”Trần
Thanh Thanh tằng hắng một tiếng, liếc xéo Phương Hạo Vân, không còn đếm
xỉa đến gã trai này nữa, cô vỗ nhẹ vào vai Hàn Tuyết Nhi, ân cần nói:
“Em không được khỏe à, chúng ta về nhà trước đi.”
Nói đến đây Trần Thanh Thanh quay đầu lại dặn dò mấy nam sinh phụ trách tiếp đón: “Chị
về trước, công việc hôm nay các cậu phân công làm cho xong nhé, nhớ làm
một bảng thống kê chi tiết, nhất định phải tiếp đón chu đáo mỗi một tân
sinh viên, đích thân đưa họ vào kí túc xá...”
“Học tỷ, xin cứ yên tâm, bọn em xin hứa hoàn thành nhiệm vụ.”
Đám nam sinh nhao nhao thề thốt tỏ vẻ ân cần trước mặt người đẹp.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi!”
Trần Thanh Thanh nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi, đi lướt qua Phương Hạo Vân, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ cho một mình Phương Hạo Vân nghe thấy: “Thằng ranh con, ngay cả chị mày cũng dám giở trò dê xồm hả? Sau này biết tay
ta.”
Phương Hạo Vân ngớ người, thế là thế nào? Cô nhìn tôi thì
được, không cho phép tôi nhìn ngược lại cô, ai mà chắc cô không có nhìn
vào hạ bộ của tôi...
Thật là vô lí hết chỗ nói, con gái đẹp đều thuộc họ động vật không nói lí lẽ gì cả.
“Người anh em Phương Hạo Vân, anh khâm phục chú mày đấy, ngay cả mông của Trần phó chủ tịch mà cũng dám nhìn, đúng là cao thủ nha, anh bái phục chú
mày. Người anh em, sau này mấy anh đây tôn mày làm đại ca.” Đợi Trần
Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi đi xa, một gã nam sinh viên học lớp trên
sáng rực đôi mắt nói ra những câu tâng bốc Phương Hạo Vân, thiếu điều
hắn muốn đốt nhang mua heo quay tôn hắn làm sư phụ.
Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là nhìn một lúc vào cặp mông thôi mà, có cần phải tỏ ra khâm phục mình dữ vậy không đây? Nếu đang đi ngoài đường, đừng nói là đưa mắt nhìn, cho dù là đưa máy chụp hình lên
chụp lén vài tấm cặp mông đó thì làm gì nhau nào...
Đáng thương cho đám sinh viên mọt sách này, chắc suy nghĩ còn tinh khiết lắm đây.
Hắn không biết là bọn nam sinh viên này không một ai hiền lành như hắn
nghĩ, chỉ là Trần Thanh Thanh có tiếng bà chằn, bọn họ đều bị trừng trị
đến mức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Người anh em, cậu không
biết đó thôi, Trần Thanh Thanh là phó chủ tịch thường vụ của hội sinh
viên khoa tài chính kinh tế chúng ta, là người đẹp có tiếng kiêu kỳ của
cả khoa, thậm chí cả trường đại học Hoa Hải này, đồng thời cô ta còn có
biệt danh Nữ bạo long. À phải, quên nói cho cậu biết, cô ta còn là phó
hội trưởng hiệp hội võ thuật của trường đại học Hoa Hải, quyền cước
kungfu không phải đùa đâu. Ngày thường nếu có ai dám nhìn cô ta quá ba
giây thì tội lỗi cho kẻ đó, không gãy tay thì gãy chân...Thế mà hôm
nay...hôm nay anh mày được mở rộng tầm mắt, cậu dám nhìn không chớp mắt
vào cô ta hết cả phút, hơn nữa còn nhìn vào mông ấy chứ. Điều đáng nói
là trước khi đi khỏi cô ta còn cười với cậu...”
Gã nam sinh viên huyên thuyên một hồi, xem bộ dạng hắn đã tôn Phương Hạo Vân làm thần tượng trong tim hắn rồi.
Phương Hạo Vân sau khi nghe xong sự tích về Trần Thanh Thanh, cuối cùng cũng
hiểu ra câu nói đe dọa của cô ta trước khi bỏ đi không phải là lời nói
suông, xem ra sau này phải cẩn thận hơn, đề phòng cô ta trả đũa mới
được.
“Người anh em, đừng vội đắc ý sớm, học tỷ là người nhớ thù
lắm đấy, hôm nay bỏ qua cho cậu không đồng nghĩa sau này không truy cứu
đâu, anh nhắc nhở cho chú mày biết trước, tự mình cẩn thận hơn đi nhé.”
Một gã sinh viên đeo mắt kiếng trước giờ chưa nói câu nào bỗng xen vào dặn dò Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng thấy bực bội, hắn đâu có gây sự với ai, hắn đã cố gắng
sống cuộc sống bình dị rồi mà, bỏ cả chiếc xe hơi sang trọng ở nhà, chen chúc ngồi xe buýt đến trường ghi danh, thế mà...
“Đừng nghe hắn
nói bậy, anh làm việc chung với học tỷ hơn một năm rồi, anh hiểu rõ con
người học tỷ, thật ra cô ta không dữ dằn như người khác đồn đoán đâu,
chỉ cần sau này cậu cẩn thận hơn đừng đụng chạm cô ta, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.”
Gã nam sinh viên tôn hắn làm thần tượng nhảy vào
nói tiếp, hắn cười cười vẻ bí hiểm: “Nói cho cậu nghe một tin bí mật
nhé, nghe nói năm nay khoa của chúng ta tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, nữ nhiều nam ít...Hô hô, đây là cơ hội tốt cho anh em chúng ta
phát huy, Hạo Vân này, cậu nhìn khá đẹp trai, sau này có cưa được mấy cô em thì nhớ giới thiệu vài cô cho anh với nhé, chú mày ăn thịt rồi cũng
phải cho mấy anh nhai xương chứ lị, đúng không? Hí hí...”
Phương
Hạo Vân bó tay với đám nam sinh viên này, vừa mới nghĩ chúng là bọn mọt
sách suy nghĩ ngây thơ, thế mà giờ đây...Hình như hắn đã hiểu lầm tai
hại, xấu hổ quá!
“Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi...” Phương Hạo Vân hùa theo gã nam sinh kia, ném cho hắn tia nhìn kiểu ta đây là đồng đạo.
Đàn ông nói đến đề tài phụ nữ, hiển nhiên trời sinh đã thấu hiểu lẫn nhau, thành tri âm tri kỉ có khó khăn gì đâu?
Nói cho chính xác, phải nói là hai người cùng phái nói về đề tài khác phái
luôn luôn cảm thấy thú vị, phụ nữ là đề tài bất tận dành cho đàn ông tìm hiểu, ngược lại cũng thế, chỉ là phụ nữ hơi kín đáo, không trực tiếp,
không ồn ào như bọn đàn ông.
Sau khi tán gẫu một hồi, số sinh viên mới đến ghi danh càng lúc càng đông, mấy gã nam sinh viên đều bận đón
tiếp không còn rảnh huyên thuyên nữa, bèn nhanh chóng làm xong thủ tục
cho Phương Hạo Vân, phát cho hắn một cuốn sổ tay dành cho sinh viên mới, chỉ hướng kí túc xá cho hắn tự đi kiếm. Đành vậy, hai người đẹp lớn nhỏ đi khỏi rồi, bọn họ phải bận bịu gánh luôn công việc của Trần Thanh
Thanh thôi.
Theo như điểm số thi đầu vào của Phương Hạo Vân, hắn
được phân vào lớp kinh tế học cấp 08, gã nam sinh viên kia nói cho hắn
biết tin nội bộ, lớp của hắn có 40 người, trong đó có 28 nữ, theo như
lời gã kia so sánh là thịt nhiều chó sói ít, sau này Phương Hạo Vân tha
hồ mà thưởng thức.
Phương Hạo Vân lại không quan tâm lắm đến
chuyện này, hắn vào đại học đâu phải để cưa gái, hắn chỉ muốn hưởng thụ
cảm giác sống một cuộc sống khác, trải nghiệm cuộc đời sinh viên mà
thôi.
Còn muốn có bạn gái, chủ nhân trước kia của khuôn mặt này đã cưa giùm hắn rồi, tuy chỉ gặp Bạch Lăng Kỳ có một lần, nhưng ấn tượng
của Phương Hạo Vân về cô bé này không tệ, nhất là tình cảm chân thành
của cô khiến Phương Hạo Vân cảm thấy niềm hạnh phúc len lỏi trong tim,
hơn nữa hắn còn một món nợ chưa đòi, đó là lần đầu tiên của một thiếu
nữ.
Thế mới nói, cưa gái không nằm trong hàng ngũ những thú vui của hắn.
Đi xuyên qua dãy nhà phòng học, theo bảng chỉ dẫn cắm dọc đường đi, một
lúc sau Phương Hạo Vân đã tìm đến khu kí túc xá dành cho sinh viên, dõi
mắt quan sát một lượt, khắp nơi đều là những khu nhà mang hơi thở hiện
đại được xây dựng thẳng đều tăm tắp.
Đã sớm nghe người ta kháo
nhau rằng khu kí túc xá của trường đại học Hoa Hải là đứng nhất nhì
trong cả nước, không những khuôn viên sống tao nhã, mà ngay cả vật dụng
bài trí trong mỗi phòng đều thuộc hạng sang.
Tất nhiên, theo quy
định là bốn người ở chung một phòng, bộ giáo dục đã có quy định rõ ràng
về việc này, sinh viên ở kí túc xá không được vì bất cứ lí do gì hoặc
hình thức nào đó hưởng quyền lợi một mình ở một phòng, bốn người một
phòng đã là tối thiểu rồi.
Mang tâm trạng hồi hộp dọn vào ngôi nhà mới, Phương Hạo Vân xách vali tìm đến căn phòng 314 của hắn. Khắp cầu
thang lên xuống và khu hành lang đều tấp nập sinh viên mới đang tìm
phòng như hắn, ngoài ra còn nhiều phụ huynh theo con, có một số ít sinh
viên còn dẫn theo đến bảy tám người nhà theo sau, Phương Hạo Vân lắc đầu chán ngán, chắc bọn nó kéo cả họ tộc bên nội bên ngoại tháp tùng đi học hay sao ấy.
Sau khi bước vào phòng, hắn phát hiện bên trong không có ai, hiển nhiên hắn là người vào phòng 314 sớm nhất.