Phương Hạo Vân lại lần nữa nhẹ nhàng tránh đòn.
A Lực ráng chịu cái đau đớn trong lục phủ ngũ tạng, liều mạng đuổi theo
Phương Hạo Vân, hắn lại vung đôi tay to lớn ra, đôi mắt đều đã chuyển
sang đỏ hoàn toàn. Sau một hồi rượt đuổi, hắn đã mệt đến thở không ra
hơi, xem ra cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa.
Chính ngay vào
lúc hắn đang dừng lại để thở một chút, Phương Hạo Vân đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, một chân đá vào bụng hắn, mạnh đến nỗi hắn bay cả ra
ngoài, rơi xuống trúng cái ghế bằng gỗ Hồng. Cũng bẳng biết cú đá mạnh
bao nhiêu, mà chiếc ghế bằng gỗ hồng đó đã bị đè nát vụn.
Đôi mắt A Lực trợn tròn, không hề cử động. Tuy hắn vẫn còn thở, nhưng chỉ còn lại nửa mạng người thôi.
Phương Hạo Vân bước đến, nhè nhẹ đá hắn 1 cái, nói: “Yên tâm, mày không chết
đâu. Tao là công dân tốt, không dễ gì giết người đâu.”
Bên kia tên Vương Thế Phi đang vã mồ hôi lạnh mà nhìn, đang tính dẫn theo A Tài lẻn đi, thì thấy Phương Hạo Vân đã chú ý đến hành động của hắn, bèn lạnh
lùng hô một câu: “Đứng lại...!”
“A Tài, Soái gia đang kêu mày đó,
còn không mau đứng lại, đợi xem Soái gia có căn dặn gì...” Tên Vương Thế Phi đẩy tên tay chân ra phía sau, còn mình thì ba chân bổn cẳng chạy
đi.
“Á...!”
Ai ngờ, vẫn chưa chạy được đến cửa, đã thấy một
vật sắc nhọn bay qua, trúng vào chân hắn, liền đó cả người Vương Thế Phi ngã ngay trên mặt đất.
“Tôi chết rồi, tôi sắp chết rồi...” sau
khi bị ngã trên mặt đất, hắn cảm thấy từng cơn đau từ cái chân, nên đã
la oai oái cả lên.
Phương Hạo Vân nghe thế, vừa tức lại vừa buồn
cười, tên Vương Thế Phi này đúng là một tên rác rưởi, ngay cả làm một
cậu ấm hắn cũng không đủ tư cách, chỉ là bị một con dao gọt trái cây đâm trúng chân thôi, có thể chết người sao. Thật đúng là, phế thải.
“Im ngay...!” Phương Hạo Vân bước đến bên hắn, hứ một tiếng lạnh lùng, xốc
tên Vương Thế Phi lên, ném hắn lên chiếc sofa, lạnh lùng nói: “Đồ ngu,
tao không muốn giết người, tại sao mày cứ phải ép tao ra tay chứ?”
“Mày...mày...đừng có qua đây” so với cái thái độ láo xược lúc nãy, tên Vương Thế Phi lúc
này đã hối hận không kịp, cũng chẳng biết là do đau đớn hay là sợ hãi,
mà hai chân hắn và cả toàn thân đều đang run rẩy. A Lực là vua đánh
quyền chợ đen của ba hắn, thậm chí đã từng một cú đánh chết một võ lâm
cao thủ. Nhưng hôm nay trước mặt Phương Hạo Vân, cả cái vạt áo của người ta cũng chưa động vào được thì đã bị thua rồi. Nhớ lại cái kết cuộc của con sư tử bằng đồng, hắn lại càng hoảng sợ hơn.
Hắn biết, hắn đã động vào cái người không nên động.
Hôm nay, hắn lại lần nữa lãnh đủ cái oai hùng của tên đàn ông nhìn có vẻ
thư sinh nho nhã này, mà tên đàn ông đó dường như đang nắm giữ quyền
sinh sát trong tay.
Một cảm giác hoảng sợ và bất lực, lan khắp
người Vương Thế Phi, hắn muốn nói, muốn cầu xin, nhưng nhìn ánh mắt sắc
bén của Phương Hạo Vân, hắn cảm thấy cái chết đang đến gần, thậm chí hắn chẳng thể nói được lời nào.
“Mày...đừng có làm bừa, cũng đừng
nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, hành động đó có thể sẽ khiến mày phải
chết...” Phương Hạo Vân ngẩng đầu nói với tên A Tài đang tính gọi điện
báo cảnh sát.
“Đồ ngu, mày muốn hại chết tao hả, dừng lại ngay...” chẳng biết tại vì sao, khi Vương Thế Phi nhìn A Tài, hắn lại có thể nói chuyện được, mà còn nói rất to. Tên Vương Thế Phi quả là không ngu xuẩn như Phương Hạo Vân nghĩ, ít ra hắn cũng biết lúc này nên làm như thế
nào.
Nhìn thấy tên vua đánh quyền chợ đen thất bại, hắn đã mất hết tự tin, nên quyết định không dám chọc giận tên đàn ông này nữa.
Không sai, trước mặt Phương Hạo Vân, Vương Thế Phi luôn cảm thấy hắn nhỏ nhoi như con ong cái kiến vậy.
A Tài nghe thấy thế, vội vàng buông tay ra, ngồi xổm trên mặt đất, hai
tay ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, lẳng lặng chờ đợi mọi việc qua đi. Hắn
biết tên đàn ông này đến đây chỉ để tính sổ với thiếu gia nhà hắn, hoàn
toàn không liên can tới hắn.
“Vương đại thiếu gia, còn nhớ lần
trước tôi nói gì với anh không?” Phương Hạo Vân chầm chậm ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hắn, trên mép môi hiện ra một nụ cười đầy chế giễu.
Toàn thân Vương Thế Phi khẽ run run, nỗi sợ cái chết lại một lần nữa bao
trùm lấy hắn. Thân hắn run rẩy không ngừng, muốn nói một câu van xin,
nhưng răng hắn cũng đã bắt đầu run lập cập.
“Không cần căng thẳng
vậy đâu, tôi sẽ không giết anh!” Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, ngồi
xuống chiếc sofa đối diện, ánh mắt trầm xuống, nói: “Chỉ là một vết
thương nhỏ thôi, anh có cần phải đau tới nỗi vậy không?”
Vương Thế Phi nghe xong, trên mặt hiện ra một nụ cười miễn cưỡng trông còn khó
coi hơn là khóc, răng đánh lập cập nói: “Soái gia...tôi sai rồi, tôi
thật đã sai rồi, anh tha cho tôi đi...anh cứ xem tôi như cái rắm mà thả
tôi đi...”
“Được rồi. Đừng nói chuyện lắp bắp như thế, tôi rất ghét cái bộ dạng hiện giờ của anh.” Phương Hạo Vân tức giận nói.
Vương Thế Phi đã xác định Phương Hạo Vân sẽ không giết mình, tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, lấy hết can đảm nói: “Soái gia, lần này tôi thật biết
lỗi rồi. Xin anh yên tâm, chỉ cần anh tha cho tôi lần này, tôi tuyệt đối sẽ không dám chọc giận anh nữa. Việc vay vốn của nhà họ Phương, từ đây
về sau sẽ không gặp trở ngại gì. Soái gia, anh đại nhân đại lượng, tôi
biết trong mắt người vĩ đại như anh, tôi chỉ là một con kiến đê tiện nhỏ nhoi. Từ nay về sau, chỉ anh cần căn dặn gì, cho dù tôi có chết...tôi
cũng không dám chối từ. Dĩ nhiên, tôi biết anh sẽ không để tôi chết vô
ích, vì tôi biết mạng của tôi đối với anh mà nói, chẳng bằng mạng một
con chó.”
“Hứ...!”
Phương Hạo Vân hứ một tiếng, sắc mặt đanh lại: “Thấy anh giờ chắc cũng đã giác ngộ nhiều, đã biết lỗi. Vương Thế
Phi tuy tôi đã từng nói sẽ không giết anh, nhưng vì để trừng phạt anh,
tôi phải để lại cho anh một dấu ấn sâu sắc.”
“Soái gia, chỉ cần
anh không giết tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được. Nhưng, nếu anh muốn
‘ấy’ vợ con tôi, thì không được rồi, vì tôi vẫn chưa có kết hôn. Nhưng
anh cứ yên tâm, nếu anh cần người đẹp, tôi có thể sắp xếp cho anh ở
trường đại học Hoa Hải...” Vương Thế Phi đang cố hết sức nịnh bợ, chỉ
muốn tìm cách đuổi khéo cái tên nguy hiểm này đi.
“Đủ rồi, đừng
nói những câu vô nghĩa nữa, hãy dùng con dao gọt trái cây đó cắt đi một
đốt ngón tay, xem như là một bài học cho anh.” Phương Hạo Vân mặt u ám,
giọng lạnh như băng cảnh cáo: “Đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu có
lần sau, tôi sẽ đích thân cắt hết đầu của cả nhà anh. Đừng có nghi ngờ
khả năng của tôi, cùng đừng nên nghi ngờ thủ đoạn của tôi...” Trong ba
năm ở tổ chức, Phương Hạo Vân đã ngộ ra một chân lý, muốn người ác sợ
mình, thì mình càng phải thể hiện ra cái ác còn dữ dội hơn họ.
Vương Thế Phi nghe xong, nụ cười trên môi liền biến mất, thay vào đó là một
khuôn mặt sợ hãi. Khuôn mặt hắn vốn dĩ mới có lại một chút hồng hào, thì lúc này lại trắng bệch ra.
Cơ thể hắn lại tiếp tục run rẩy, dốc
toàn lực để định thần lại, cố gắng nói được vài lời: “Soái...soái gia,
có thật phải làm vậy không?”
Hết quyển 02