Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 53: Q.9 - Chương 53: Vận mệnh mới của Tần gia.






"Con biết... ông Lã, chuyện này đừng nói nữa, theo ý của ông, tất cả đều là quyết định công bằng" Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Chuyện Long Thần, ông quyết định khi nào làm?"

"Không vội!"

Lã Thiên Hành nói :" Bây giờ đang trong quá trình thu thập tình báo, tạm thời chúng ta còn chưa có phương án hành động... Hạo Vân, nghe nói trong tya con có một lực lượng tình báo rất mạnh. Ông hy vọng trong chuyện Long Thần này, chúng ta có thể dùng chung tin tình báo..."

Cáo già, tôi còn tưởng ông không nhắc đến chuyện này chứ.

Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Ông Lã, không phải nghe nói là, ông đã cho Hà Thanh bắt đầu điều tra rồi sao..."

"Haha!"

Lã Thiên Hành cười nói : "Hạo Vân, tất cả đều là người thông minh, có vài lời ông không cần nói, nhưng con phải nhớ kỹ, tổ chức nào có thể uy hiếp đến an toàn của quốc gia, đều nằm trong phạm vi giám sát của bọn ông. Ông hy vọng tổ chức phía sau của con, đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc..."

Phương Hạo Vân nói : "Ông Lã, nếu mọi người là quan hệ hợp tác, hơn nữa đều là người thân của chị Thanh Thanh, có một số việc con muốn nói rõ. Không sai, phía sau con quả thật có một thế lực rất mạnh. Nhưng con có thể dùng sinh mạng của con để bảo đảm, thế lực sau lưng con tuyệt đối uy hiếp đến an toàn quốc gia. Tin tưởng con, con là một thanh niên yêu nước... Con hy ọng ông không cần uổng phí sức lực, thế lực này các ông không đều tra được đâu... Đây là một gia tộc từ xa xưa, đã kéo dài mấy ngàn năm rồi..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, da mặt của Lã Thiên Hành liền giật giật vài cái, nói : "Hạo Vân, ông rất thích sự thẳng thắn của con. Nhưng mà ông phải nói với con, chuyện này ông sẽ không từ bỏ đâu, sự điều tra của ông chưa chắc đã có địch ý. Nhưng mà ông phải điều tra, đây là chức trách của ông... hy vọng con có thể hiểu cho ông"

"Hiểu mà hiểu mà!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Thời gian không còn sớm nữa, con phải đi ngủ một chút, nếu không còn chuyện gì, hôm khác nói chuyện đi..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại nói tiếp : "Có câu con cần phải nhắc mạnh lại với ông, con là một thanh niên yêu nước. Điều này không cần không nghi ngờ..."

"Ông tin!" Lã Thiên Hành nói xong liền cúp điện thoại.

Một trận gió lạnh thổi qua ban công, Phương Hạo Vân cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra mình vẫn đang trần như nhộng nãy giờ, không bị là có bị biến thái nhìn trộm hay không.

Đi trở về phòng ngủ của Hàn Tuyết Nhi, hắn mặc quần áo vào, nhưng mà hắn vẫn không giải huyệt ngủ cho Hàn Tuyết Nhi. Huyệt vị này đến hừng đông sẽ tự giải. Phương Hạo Vân cảm thấy rằng cô cần phải ngủ một giấc, hơn nữa, hắn cũng không muốn làm cho Hàn Tuyết Nhi tỉnh lại.

Chuyện tối nay, mặc kệ là nói thế nào, đều nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn cũng không biết nên đối mặt với Hàn Tuyết Nhi thế nào. Chuyện này, hắn cần phải suy nghĩ thật tốt. Đương nhiên, có nguyên tắc là không đổi, có trách nhiệm thì phải gánh chịu.

Hàn Tuyết Nhi cũng là một trong những trọng điểm mà dì Bạch bảo vệ, Phương Hạo Vân tin rằng cô sẽ không gặp chuyện gì cả.

Cho nên, hắn lựa chọn cách đi mà không báo.

..............................

Từ sau khi Long gia bị diệt, tình huống của Tần gia càng lúc càng kém, những thế lực bám vào Tần gia lúc đầu, bây giờ cũng đã tan ra.

Mà các công ty của Tần gia, nhất là hộp đêm, cũng đã trở nên điêu đứng. Tần Tử Hoa không có lòng dạ kinh doanh, chỉ ngồi chơi xơi nước rõ ràng, làm thằng phá của chính hiệu. Dù sao phần tài sản của hắn cũng đủ hắn tiêu xài cả đời rồi.

Tần Như Phong ở châu Âu đã thật sự không nhịn được, liền ngồi máy bay trở về, hy vọng là có thể ngăn cơn sóng dữ. Tuy rằng Tần gia ở châu Âu phát triển không tồi, nhưng dù sao Tần gia ở Hoa Hải cũng là căn cơ của Tần gia, cũng chính là nơi mà liệt tổ liệt tông bọn họ sống, Tần Như Phong vô cùng coi trọng.

Khi Tần Như Phong trở về biệt thự Tần gia, hai đứa con trai đều không có ở nhà, gọi điện thoại cho Tần Tử Hoa, thì hệ thống báo la tắt máy. Gọi điện cho Tần Tử Kiếm thì được.

"Tử Kiếm, ba về rồi, tìm đại ca của con đến gặp ba!" Sau khi gọi được, Tần Như Phong dặn dò một câu rồi cúp điện thoại.

Tần Tử Kiếm nhận được điện thoại, không dừng lại, lập tức gọi điện cho Tần Tử Hoa, nhưng thật bất ngờ, lúc này hắn lại gọi được. Tần Tử Kiếm lười biếng hỏi : "Chuyện gì?"

"Ba đã trở về, đang ở biệt thự chờ chúng ta... anh nhanh lại đây, chúng ta cùng nhau đi gặp ba..." Tần Tử Kiếm sốt ruột nói : "Nghe giọng nói của ba, dường như không được vui cho lắm, cho nên anh phải cẩn thận..."

"Ừ, anh biết!" Cúp điện thoại xong, Tần Tử Hoa vội vàng đi đến một hộp đêm của Tần gia để gặp mặt em trai.

Trên đường đi, hai người thương lượng một số chuyện, sau đó vội vàng chạy đến biệt thự Tần gia.

Sau khi vào cửa, hai người phát iện ra, chẳng những là Tần Như Phong đến đây, ngay cả bác hai mười năm chưa về nước Kim Đại Trung cũng đã có mặt.

"Ba, bác hai, hai người về lúc nào vậy, sao không nói cho bọn con biết một tiếng, bọn con ra sân bay đón hai người... Có phải là bên châu Âu xảy ra chuyện không?" Tần Tử Hoa hồi hộp hỏi.

Tần Tử Kiếm âm thầm bận cười, đại ca không chút năng lực, nhưng miệng lưỡi thì lại rất trơn. Ba và bác hai trở về, khẳng định là do chuyện bên đây. Hắn thì lại đổ hết mọi trách nhiệm lên bên châu Âu. Tần Tử Kiếm tự xét rằng, phần năng lực này, hắn không thể có được.

Kim Đại Trung năm nay năm mươi ba, lớn hơn Tần Như Phong vài tuổi, người cao gầy, tóc hoa râm, có bộ dạng như ông lão sáu mươi vậy, có điều nhìn tinh thần của ông ta rất tốt, hơn nữa đôi mắt làm cho người ta có cảm giác rất sắc bén.

"Tử Hoa phải không?"

Kim Đại Trung quay đầu lại, nhìn Tần Tử Hoa, nói : "Lần trước gặp mặt tại Mỹ, miệng con còn chưa trơn như vậy, bây giờ lại làm bộ như thế, vì sao ba con và bác trở về, bác nghĩ hai đứa hẳn là rõ ràng chứ?"

Tần Như Phong nhún vai, cười nói : "Thật ra thế cục ở Hoa Hải không nghiêm trọng như hai đứa nghĩ..."

Tần Tử Hoa âm thầm hợp tác với Phương Hạo Vân, ông ta vẫn cho rằng, Phương Hạo Vân đối phó với Tần gia, tất cả cũng vì hành vi của Tần Tử Kiếm. Nếu không thì giữa Tần gia và Phương Hạo Vân căn bản là không có thù oán gì cả. Theo ông ta thấy, nếu Tần Tử Kiếm chết, hoặc là rời khỏi Hoa Hải, thì có thể giảm bớt mâu thuẫn này.

Cho nên, Tần Như Phong căn bản không để ý chuyện này

Tần Như Phong thở dài một tiếng, ý bảo Tần Tử Hoa đừng nói gì nữa.

"Tử Kiếm, con nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Tần Như Phong đưa mắt nhìn về hướng con trai.

Tần Tử Kiếm thoáng do dự một chút, rồi nói : "Tất cả cũng chỉ vì Phương Hạo Vân, nếu muốn thay đổi tình hình ở Hoa Hỉa, thì trừ phi là Phương Hạo Vân chết, nếu không thì rất khó"

Tần Như Phong nghe thấy thế, cố gắng làm cho ánh mắt trở nên hòa hoãn lại, nói : "Muốn cho Phương Hạo Vân chết, cái này tựa hồ không có khả n ăng. Thiên Đạo cam nguyện vứt bỏ cả danh dự để hủy hợp đồng, cũng đã nói lên vấn đề. Phương Hạo Vân không phải là người mà chúng ta có thể đổi phó... lần trước ba đã ra lệnh cho các con đừng gây xung đột với Phương Hạo Vân rồi. Vì sao con không nghe lời ba... Thành thật với ba, chuyện lần này ai là người đứng sau lưng..."

Lời này vừa nói ra, Tần Tử Hoa liền nhìn Tần Tử Kiếm theo bản năng, trong lòng âm thầm bật cười, thằng nhóc, xem mày lần này giải thích thế nào, ứng phó thế nào.

Tần Tử Kiếm lộ vẻ khó khăn, nói : "Ba, chuyện lần này là do con bày ra, chỉ là con tuyệt đối không ngờ, Phương Hạo Vân lại chính là người của chính phủ..."

"Không ngờ?"

Tần Như Phong nổi giận : "Nếu đã không ngờ, vì sao trước đó không thương lượng với tao... hay là mày thật sự cảm thấy rằng mày lông đủ cánh rồi, không cần đến tao nữa?"

"Ba... con..." Tần Tử Kiếm thấy rất oan ức, vốn hắn hy vọng dùng chuyện này để chứng minh mình, kết quả lại tạo thành cảnh này.

Cho nên, chuyện này căn bản không phải do ý chí của con người mà thành.

Bởi vậy mới có câu : Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Chuyện lần này, Tần Tử Kiếm thấy kế hoạch của mình quả thật không có vấn đề gì. Mấu chốt là do trời trêu người, ai ngờ chính phủ lại đứng chung một chổ với Phương Hạo Vân.

"Được rồi, mày không cần nói nữa... tao không có đứa con như mày..." Tần Như Phong tức giận nói : "Chuyện ở Hoa Hải thành như vậy, mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm"

Kim Đại Trung tiếp lời : "Như Phong, đừng vội, chúng ta trở về để giải quyết vấn đề, chứ không phải truy cứu trách nhiệm. Đừng quên, Tử Kiếm là con rể của gia tộc Morgan, chuyện này anh thấy chúng ta nên mượn lực của gia tộc Morgan đi. Nế không, chỉ dựa vào Tần gia chúng ta, đúng là thế đơn lực bạc" Kim Đại Trung sống với Tần Tử Kiếm tương đối lâu, cho nên cũng có chút tình cảm với hắn.

Tần Như Phong thở dài, nói :"Gia tộc Morgan đã thành như vậy, vì chuyện tộc trưởng, bọn họ thiếu chút nữa đã gây chiến với nhau rồi, em thấy không nên hy vọng thì hơn"

Nói đến đây, Tần Như Phong lại nhìn Tần Tử Kiếm : "Tử Kiếm, ý của tao là muốn mày nhanh chóng rời khỏi Hoa Hải... sau này chuyện của Tần gia mày đừng quan tâm nữa..."

"Ba, con... con không muốn như vậy mà trở về châu Âu, ít nhất con cũng phải lấy lại danh dự" Tần Tử Kiếm là một người không cam lòng, thất bại lần này, đã có ý nghĩa rằng hắn đã mất đi cơ hội thừa kế Tần gia. Cũng có nghĩ là, tạp chủng như hắn đã bại dưới tay của huyết thống thuần khiết.

Đây là điều Tần Tử Kiếm không dễ dàng bỏ qua.

"Mày không cần làm gì cả, mày ở Hoa Hải, chỉ làm tăng thêm xung đột của Tần gia và Phương Hạo Vân thôi... Mày sinh ra ở châu Âu, lớn lên cũng ở châu Âu, cho nên không hiểu biết về tình huống trong nước không hiểu gì. Mày nên trở về châu Âu phụ trách công việc bên đó đi. Ngày mai mày đi đi, vé máy bay tao cũng đã đặt giúp mày rồi..." Tần Như Phong phất tay nói.

Tần Tử Kiếm cúi đầu, chuyện lần này, chính là sự thúc đẩy mâu thuẫn giữa Tần gia và Phương Hạo Vân rồi. Chỉ là Tần Tử Kiếm cảm thấy rằng, cho dù không có chuyện này, thì Phương Hạo Vân cũng không bỏ qua cho Tần gia, khai chiến với Tần gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tóm lại, Tần Tử Kiếm rời đi như vậy, ít nhiều gì cũng không cam lòng.

Tần Tử Hoa bên cạnh nghe ba nói vậy, lập tức cười trộm không ngừng.

Tin tức này, đối với hắn mà nói, quả thật là quá tốt.

Kim Đại Trung suy nghĩ một chút rồi nói : "Như Phong, anh đề nghị cho Tử Kiếm một cơ hội nữa... người trẻ tuổi mà, không phạm sai lầm thì làm sao trưởng thành?"

"Nhưng mà sai lầm này đủ để lật ngã chúng ta, con cảm thấy rằng đây không phải là sai lầm bình thường" Tần Tử Hoa tiếp lời.

Lời này vừa nói ra, Tần Như Phong lập tức tỏ vẻ đồng ý : "Ừ, Tử Hoa nói không sai... Đại Trung, em hiểu anh có quan hệ tốt với Tử Kiếm, nhưng mà em phải nhắc nhở anh, sai lầm lần này không thể bù đắp được. Nếu Tử Kiếm tiếp tục ở lại Hoa Hải, thì chỉ làm tăng thêm xung đột giữa hai bên mà thôi, đến lúc đó, nói không chừng Tần gia chúng ta sẽ rơi vào kết cục giống như Long gia..."

Kim Đại Trung nhíu mày : "Như Phong, tại sao lại nâng cao sĩ khí của người khác, hạ gục uy phong của mình... anh thấy tên Phương Hạo Vân này chưa chắc đã có năng lực lớn như vậy. Như vậy đi, anh gọi đại ca của anh đến, anh em bọn anh cùng ba cha con của em hợp tác, cho dù cửa ái khỏ khăn thế nào chúng ta vẫn có thể vượt qua..."

Tần Tử Kiếm nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười, có chú hai cầu tinh, mình hẳn là sẽ không bị đuổi trở về.

Tần Như Phong xua tay nói : "Chuyện này cứ làm theo lời em, không cần nghĩ lại... Tử Kiếm, sáng mai mày về Anh đi. Tử Hoa, từ hôm nay trở đi, chuyện ở Hoa Hải giao cho con phụ trách... ba mặc kệ con dùng biện pháp gì, cũng đều phải tạo quan hệ tốt với Phương Hạo Vân..."

Kim Đại Trung tức giận nói : "Như Phong... em bị gì thế, mấy năm nay, có sóng gió nào mà chúng ta chưa gặp. Thiên Đạo hủy hợp đồng là có lý do của bọn họ. Nhưng Tần gia chúng ta có gì mà phải e ngại một thằng nhãi còn chưa ráo máu đầu chứ. Em đừng quên, chúng ta ở châu Âu chưa từng bị ai ăn hiếp cả. Tại sao ở nhà của mình lại bị người ta đùa giỡn như vậy, em có thể nuốt được cơn giận này, nhưng anh thì không...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.