Hoan Lạc Anh Hùng (Giang Hồ Tứ Quái)

Chương 33: Chương 33: Cao hơn một nước




Vương Động phục trên lưng của Xích Luyện Xà.

Trời thật là âm ỉ, đã không thấy mặt trời mà cũng không thấy ánh sáng tỏ rõ.

Xích Luyện Xà vụt hỏi :

- Con đường này về nhà ngươi đấy à?

Vương Động lơ đễnh :

- Có lẽ...

Xích Luyện Xà hỏi :

- Tiền ngươi giấu ở đâu?

Vương Động hỏi lại :

- Theo ngươi thì ngươi sẽ để ở đâu?

Xích Luyện Xà nói :

- Nhất định phải để một chỗ mà bất cứ lúc nào cần cũng có thể mò đụng được. Tiền cũng như gái, tốt hơn hết là nên để một chỗ mà cũng có thể mò tới.

Vương Động cười :

- Thật không ngờ ngươi cũng hiểu đàn bà nhiều quá nhỉ?

Xích Luyện Xà nói :

- Chính vì ta hiểu cho nên ta mới không cần.

Vương Động hỏi :

- Ngươi chỉ cần tiền?

- Tiền so với đàn bà còn tốt hơn nhiều, tiền không bao giờ lừa dối. Trên đời không gì trung thực bằng tiền.

- Vì thế cho nên tiền có thể giấu tại khách thính nhưng đàn bà thì không.

Xích Luyện Xà gặn lại :

- Ngươi giấu tiền tại khách thính?

- Trong nhà còn có chỗ nào rộng rãi dễ nhìn bằng khách thính?

Xích Luyện Xà gật đầu :

- Đúng, những chỗ càng dễ đập vào mắt người ta thì càng làm cho người ta không chú ý.

Thôi Mệnh Phù là con người không bao giờ chịu đi trước một ai.

Bởi vì hắn là con người đã từ phía sau ám toán không biết bao nhiêu lần trong đời.

Vì thế hắn nhất định không để một ai đi phía sau lưng hắn.

Hắn bám sát một bên Hồng Nương Tử như bóng với hình.

Hồng Nương Tử có thể nghe hơi thở nóng hầm của hắn ở phía sau ót, thứ hơi phảng phất mùi tử khí.

Mặt nàng bắt đầu nhăn nhó vì khó chịu.

Thôi Mệnh Phù không thấy mặt nàng, hắn chỉ thấy cái ót nàng thôi.

Hắn đăm đăm nhìn vào cái ót thon trắng của nàng, mặt hắn tỏ vẻ khoan khoái.

Nhìn cái ót trắng ngần, mịn màng của nàng có điểm nhiều mụt ốc nho nhỏ vì hơi thở của hắn phà vào, hắn cảm thấy lòng hắn nôn nao, hắn muốn kê mặt hắn vào chút nữa...

Cũng may là hắn chợt nhớ đến tiền, hắn kể chuyện đó trước.

Hồng Nương Tử nhìn Vương Động đang được Xích Luyện Xà cõng đi phía trước, nàng hỏi Thôi Mệnh Phù :

- Anh liệu hắn có thể đưa mình đi lấy tiền thật không?

Thôi Mệnh Phù nói :

- Hắn đã không còn con đường nào khác.

Hồng Nương Tử nói :

- Tôi thì tôi thấy hình như có chỗ không ổn.

Thôi Mệnh Phù hỏi :

- Không ổn cái chỗ nào?

Hồng Nương Tử nói :

- Hắn không phải là con người dễ đối phó và hắn cũng không phải là con người sợ chết.

Thôi Mệnh Phù cười nhạt :

- Hắn là con người ra sao thì bây giờ cũng không còn nghĩa lý gì nữa.

Hồng Nương Tử hỏi :

- Tại sao anh nói thế?

Thôi Mệnh Phù cười đanh ác :

- Bởi vì bây giờ hắn là con người đã chết.

Hồng Nương Tử rùn vai :

- Đương nhiên là tôi biết phải thế nhưng bây giờ thì hắn vẫn chưa chết.

Thôi Mệnh Phù nói :

- Tuy chưa hoàn toàn nhưng hắn cũng đã chết hơn phân nữa.

Hồng Nương Tử nói :

- Anh nhớ rằng hắn vẫn còn bằng hữu đấy.

Thôi Mệnh Phù nói :

- Một bằng hữu đã gần chết, một nữa thì đang chờ chết... trong chúng ta bất luận là ai cũng có thể dư sức đối phó với chúng, thế cô còn sợ gì?

N bật cười :

- Tôi không sợ, nhưng có điều hơi tiếc...

Thôi Mệnh Phù hỏi :

- Tiếc gì?

Hồng Nương Tử cười ngặt nghẽo :

- Chỉ tiếc một điều là chưa ngủ được với ba cái thằng nhóc con ấy.

Thôi Mệnh Phù chồm tới hả họng táp vào cổ nàng...

Hắn làm giống y như con chó điên...

Hồng Nương Tử cười hăn hắc...

Trời bên ngoài đã rũ bóng hoàng hôn vì thế bên trong đại sảnh còn âm u hơn nữa...

Cửa sổ vẫn mở, phía bên kia lờ mờ có bóng người ngồi.

Thôi Mệnh Phù hỏi :

- Ai bên ấy?

Vương Động cười :

- Tỏ mắt thế?

Thật thì không phải hắn tỏ mắt, bởi vì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy hai hình nộm đặt ngồi bên ấy...

Hai hình nộm mặc áo tang...

Vương Động khẽ liếc sang và bật cười :

- Nếu ngươi không thấy rõ thì ta cho ngươi biết, nếu ta chết thì mấy hình nộm ấy sẽ đứng chủ tang, còn nếu ngươi chết thì chúng cũng có thể làm như thế...

Xích Luyện Xà nói :

- Có được như thế cũng còn hơn những kẻ có những đứa con hoang...

Vương Động cười :

- Vì thế cho nên ta chẳng thà để cho tuyệt tự.

Xích Luyện Xà nói :

- Tốt nhất là đừng có ai cả, đừng có luôn bằng hữu cũng tốt.

Hồng Nương Tử vụt hỏi :

- Ủa, còn bằng hữu của ngươi đâu?

Vương Động nói :

- Họ đã xuống núi rồi.

Hồng Nương Tử hỏi :

- Tại sao lại xuống núi?

Vương Động hỏi :

- Nếu cô là họ thì cô có ở đây để đợi không?

Xích Luyện Xà nói :

- Cô ấy đấy à? Còn lâu mới đợi ngươi.

Hồng Nương Tử háy háy mắt :

- Ta cảm thấy con người có thể hiểu ta nhiều hơn hết lại chính là ngươi...

Nàng vừa nói vừa ngó Xích Luyện Xà bằng con mắt trêu ngươi...

Xích Luyện Xà hừ hừ chứ không nói.

Hồng Nương Tử nháy nhó với Vương Động :

- Bởi vì chỉ có đàn bà mới biết rõ đàn bà, cái chuyện đó chắc ai cũng biết...

Vương Động nhướng mắt :

- Ủa, hắn là... đàn bà sao?

Hồng Nương Tử cười :

- Chứ ngươi tưởng hắn là... đàn ông à?

Vương Động gật gù :

- Ừ há... hình như là giông giống...

Hồng Nương Tử cười hăn hắc :

- Giống đứt đuôi rồi chứ còn giông giống cái quái gì nữa? Nhưng cho dù hắn là đàn ông chính cống mà cứ ngụp lặn với ba cái thuốc độc mấy mươi năm nay thì cũng biến thành đàn bà tuốt luốt.

Xích Luyện Xà xạm mặt, da mặt hắn bây giờ lại càng giống y như một con rắn độc.

Hồng Nương Tử cười ngặt nghẽo :

- Đó là chuyện cực kỳ bí mật của hắn, đáng lý thì tôi cũng không nên nói nhưng ngươi cũng không phải là người xa lạ cho nên...

Nàng vụt hạ thấp giọng :

- Ta còn có thể cho ngươi biết một bí mật quan trọng nữa.

Vương Động hỏi :

- Cái gì thế?

Hồng Nương Tử vẫn bằng một giọng bí mật :

- Ngươi hãy đoán xem cái lão Đại Ngô Công chết rồi, ai là người đau đớn nhất?

Vương Động nói :

- Tôi biết hắn và Đại Ngô Công vốn là hai người bạn thân thích với nhau.

Hồng Nương Tử bĩu môi :

- Chỉ là bạn thân thích thôi à? Vì vậy nên anh mới lầm...

Nàng hạ thấp giọng hơn chút nữa :

- Họ là bồ...

Xích Luyện Xà vùng trợn mắt và bỗng chu miệng thổi mạnh vào mặt Hồng Nương Tử.

Chỉ cần bằng một chút hơi nhè nhẹ từ trong miệng hắn thổi ra, người vướng phải ngã ra chết không kịp ngáp. Cái đó, bọn Hồng Nương Tử biết rõ hơn ai hết. Cho nên hắn vừa chu miệng là nàng đã nhảy dựng lên phóng thẳng vào đại sảnh...

Thôi Mệnh Phù cũng lao vút theo nàng.

Vương Động cười nói với Xích Luyện Xà :

- Ai lại không biết cái miệng của cô ta. Tôi cũng không tin nổi một tiếng nào.

Xích Luyện Xà dịu giọng :

- Ta cũng biết ngươi đâu có ngu đến mức ấy.

Vương Động cười :

- Nhưng lần này thì trái lại, tôi tin.

Xích Luyện Xà hỏi :

- Tại sao ngươi lại tin?

Vương Động cười :

- Nếu nàng nói không đúng thì tại sao ngươi lại nổi sùng đến thế?

Xích Luyện Xà trừng mắt :

- Ngươi cũng muốn ta kết liễu ngươi đấy à?

Vương Động cười :

- Cái mạnh của ta vốn không còn phải là của họ Vương nữa rồi, ai muốn kết liễu cũng không quan hệ nhưng còn ngươi?

Xích Luyện Xà hỏi :

- Ta thì sao?

Vương Động hỏi :

- Nếu ngươi chết có ai đau lòng không nhỉ?

Xích Luyện Xà xụ mặt :

- Không.

Vương Động hỏi :

- Nhưng có ai khoái nếu ngươi chết không nhỉ?

Xích Luyện Xà nói :

- Tự nhiên là có.

Vương Động lại hỏi :

- Ngươi có biết cô ta hận ngươi lắm hay không?

Xích Luyện Xà hừ hừ tỏ vẻ bất cần...

Vương Động hỏi luôn :

- Nhưng ngươi có biết tại sao nàng chưa hạ độc thủ với ngươi không?

Xích Luyện Xà nói :

- Tại vì bọn chúng biết ta còn hữu dụng.

Vương Động hỏi :

- Nhưng về sau?

Xích Luyện Xà nhíu này :

- Về sau như thế nào?

Vương Động nói :

- Về sau tức là sau khi đã chia tiền.

Xích Luyện Xà xạm mặt làm thinh...

Vương Động hỏi :

- Tại sao khi Đại Ngô Công chết, Hồng Nương Tử và Thôi Mệnh Phù không chút chi thương xót như thế?

Xích Luyện Xà nói :

- Chia ba phần vẫn nhiều hơn là chia ra đến bốn phần.

Vương Động hói :

- Nếu chia ra hai phần thì còn hơn nhiều hơn nữa chứ?

Xích Luyện Xà cúi mặt...

Thật lâu hắn mới hỏi :

- Ngươi muốn thế nào?

Vương Động nói :

- Chuyện ta muốn đáng lý ngươi phải biết trước rồi chứ.

Mặt của Xích Luyện Xà vốn đã khó coi, bây giờ lại càng khó coi hơn nữa.

Vương Động nói :

- Một cái bánh bao, nếu hai người ăn thì vẫn được khá hơn là phải chia ba.

Chuyện đó chắc ngươi đã biết. Vấn đế bây giờ là hai người ấy có thể ăn được hay không.

Xích Luyện Xà nói :

- Ngươi nói thử nghe.

Vương Động nói :

- Giữa nàng và Thôi Mệnh Phù thế nào, giữa nàng và ngươi thế nào, cái đó chắc ngươi cũng đã biết.

Xích Luyện Xà như đã thấm thuốc, hắn cứ nhìn Vương Động không nói tiếng nào...

Vương Động nói luôn :

- Vì thế nếu ngươi muốn ăn được bánh bao thì cần phải tìm người hỗ trợ.

Xích Luyện Xà cau mặt :

- Ai bây giờ?

Vương Động nói :

- Thứ nhất là một người đừng có bụng tham lam.

Xích Luyện Xà nói :

- Người như thế chắc trên đời này khó có.

Vương Động nói :

- Ở chung đã khá lâu, ngươi chắc cũng đã biết ta không phải là hạng tham lam.

Xích Luyện Xà nhìn chăm chăm Vương Động.

Vương Động cũng nhìn hắn và nói luôn :

- Về trước thì ta không nghĩ như thế nhưng bây giờ ta thấy rằng hai người chia một cái bánh bao còn hơn là không có được miếng nào.

Xích Luyện Xà hỏi :

- Còn gì nữa?

Vương Động nói :

- Thứ hai là người đó không mạnh bằng ngươi.

Xích Luyện Xà hỏi :

- Tại sao lại phải như thế?

Vương Động nói :

- Chỉ khi nào không mạnh bằng thì họ mới không dám trở mặt.

Xích Luyện Xà gặn lại :

- Ngươi mà không mạnh bằng ta?

Vương Động cười :

- Nếu bằng thì ta đâu có nhờ ngươi cõng.

Ánh mắt xanh lè của Xích Luyện Xà vụt lóe lên :

- Ngươi thật tình đứng về phía ta?

Vương Động nói :

- Chỉ có con đường duy nhất đó.

Xích Luyện Xà hỏi :

- Tại sao?

Vương Động nói :

- Vì họ đã đủ hai người.

Xích Luyện Xà trầm ngâm :

- Nhưng ngươi làm gì giúp ta được?

Vương Động nói :

- Tuy không đi được nhưng hai ta vẫn hữu dụng, ít nhất ta cũng giữ chặt được một người.

Xích Luyện Xà không còn cười bằng cái giọng khó chịu nữa vì hắn thấy câu chuyện có vẻ thành thực rồi...

Vương Động nói :

- Bây giờ thì chỉ còn mỗi một vấn đề...

Xích Luyện Xà nói :

- Ngươi nói thử nghe.

Vương Động hỏi :

- Ngươi có thể đối phó với Thôi Mệnh Phù hay không?

Xích Luyện Xà hỏi lại :

- Theo ngươi thấy thì sao?

Vương Động nói :

- Nếu đường đường giao đấu thì ta không biết chắc nhưng nếu thừa lúc thờ ơ thì không làm sao thất bại...

Vương Động ngưng ngang, Xích Luyện Xà cũng ngậm miệng.

Thôi Mệnh Phù và Hồng Nương Tử đã trở ra...

Xích Luyện Xà xốc Vương Động đặt lên một chiếc ghế gần đấy và hỏi :

- Các người có tìm thấy gì không?

Thôi Mệnh Phù nói :

- Đã lục không sót một chỗ nào cả.

Hồng Nương Tử nói :

- Luôn cả cầu tiêu cũng đã vô nhưng lạ quá trong đó không hôi thúi gì cả.

Vương Động cười :

- Vì thế cho nên các người biết rằng trong số bằng hữu của ta có một người rất sạch sẽ.

Hồng Nương Tử cười :

- Và nhất định người ấy không phải là ngươi.

Xích Luyện Xà vụt hỏi :

- Bằng hữu của hắn đâu?

Thôi Mệnh Phù nói :

- Đi cả rồi.

Hồng Nương Tử nhìn Vương Động như mỉa mai :

- Ta xem ngươi vẫn không có một bằng hữu tốt nào...

Vương Động nói :

- Trên đời này đâu có người bằng hữu nào tình nguyện chết theo bạn đâu.

Hồng Nương Tử nói :

- Cả vợ chồng cũng không có như thế nữa chứ đừng nói chỉ là bằng hữu.

Nàng nói câu này lại liếc về phía Xích Luyện Xà.

Xích Luyện Xà làm như không nghe thấy, hắn nói :

- Trong nhà này quả không còn một ai nữa à?

Thôi Mệnh Phù nói :

- Chỉ có hai hình nộm.

Vương Động nói :

- Hình nộm không phải là người.

Thôi Mệnh Phù vụt cười sằng sặc :

- Ngươi đừng quên rằng hình nộm có lúc cũng biết giết người đấy nhé.

Vương Động vùng đổi sắc.

Hắn là con người rất trấn tĩnh, nếu có chuyện làm cho hắn đổi sắc cũng chỉ phớt qua thôi nhưng lần này thì sự đổi sắc của hắn hơi rõ ràng...

Thôi Mệnh Phù nhìn chăm chăm vào mặt Vương Động. Hắn nhìn không nháy mắt và thình lình, hắn vung tay.

Rất ít người vũ khí của Thôi Mệnh Phù.

Bởi vì một khi hắn đã ra tay thì đối phương không một ai sống sót.

Chỉ có đồng bọn, người đã chứng kiến sự giết người của hắn mới biết vũ khí của hắn mà thôi.

Cái đó Vương Động biết.

Vũ khí của hắn là hai cây... kim. Nói kim là vì hai vật ấy nhỏ mà cứng lắm, chỉ cần hắn vẫy tay một cái là đủ xuyên thẳng vào tim kẻ địch.

Nhưng vì nó nhỏ mà dài thành ra còn có thể gọi là hai... sợi chỉ cũng được thì ngoài chuyện đâm thẳng, hai món ấy còn có thể vòng qua cổ địch nhân để siết bay đầu.

Hai vật ấy của hắn đứng xa không thấy được vì nó quá nhỏ và hắn tung ra lại quá nhanh.

Trong giang hồ thường có những người nhờ vào binh khí mà thành danh. Cho nên có người cố chế tạo cho mình một thứ binh khí thật đặc biệt và bỏ công luyện tập cách xử dụng tin thuần.

Họ sẽ nổi danh ngay, nổi danh bằng máu của kẻ thù, nổi danh bằng món binh khí đặc biệt ấy.

Thôi Mệnh Phù cũng nhờ thế mà nổi danh.

Lần này hắn vung tay lên, không phải để giết người mà là nhắm vào hai hình nộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.