Edit + Beta: Ruby
- ----
Sau hai giờ, Viên Tinh Châu "đẹp nhứt" từ trên giường leo xuống, hùng hùng hổ hổ đi tắm.
Diệp Hoài ngày hôm nay quả thực thú nhân phụ thể, căn bản không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi. Viên Tinh Châu trong lòng nghĩ đến Hồng Môn yến buổi tối, mấy lần giục hắn tốc chiến tốc thắng, ngược lại bị người ta tận tình dạy bảo một trận, nhấn ở trên giường giày xéo nửa ngày. Hiện tại chiến sự tạm dừng, vừa xem thời gian, dĩ nhiên lập tức liền sắp sáu giờ.
Lần này đâu còn có thời gian đi mua trang phục, Viên Tinh Châu nhanh chóng tắm rửa một trận, liền lòng như lửa đốt mà đi phối trang phục. Diệp Hoài lại tựa như con mèo lớn thoả mãn, chậm rì rì tắm rửa đi ra, xong việc sau còn đắp khăn tắm tại bên cạnh thưởng thức cậu thay quần áo.
"Anh có thể nhúc nhích một chút không!" Viên Tinh Châu nhất thời thẹn quá hóa giận, dữ dằn lên, "Này đã sáu giờ! Sáu giờ! Đại ca!"
"Ngoan ngoãn gọi lão công là được." Diệp Hoài lại cười hì hì nói, "Anh đang nhúc nhích á, buổi chiều anh nhúc nhích liên tục á."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu tức giận liếc mắt nhìn hắn.
"Áo sơ mi trắng đi." Diệp Hoài trêu chọc xong lập tức tự giác quyết định thay cậu, "Phối với quần kia."
"Có thể sao?" Viên Tinh Châu nghi ngờ nhìn hắn, cường điệu nhấn mạnh, "Em muốn ăn mặc có tiền một chút! Ngày hôm nay mắc cỡ muốn chết, em muốn lấy lại danh dự..."
"Tuyệt đối có thể. Không cần để ý Diệp Giang, hắn được kêu là dùng sức quá mạnh." Diệp Hoài quay đầu nhìn, tiện tay cầm lên một áo T shirt mặt lên trên người, bình chân như vại nói "Hai ta như vậy, gọi là "bốn lạng địch ngàn cân"."
Viên Tinh Châu tại phối hợp quần áo luôn luôn sùng bái Diệp Hoài, tuy rằng trong lòng cảm thấy bộ này đều là khoản căn bản, quả thực không thể phổ thông hơn, nhưng vẫn là thay lại. Vừa vặn túi hộp LV màu lam bản giới hạn cậu lần trước tham gia hoạt động mua, lấy tới đeo lên, cả người trong nháy mắt nhẹ nhàng khoan khoái suất khí rất nhiều, lúc này mới hài lòng cùng Diệp Hoài ra cửa.
Chờ hai người chạy tới chỗ đã là sau bốn mươi phút.
Bạn Sơn là một nhà hàng xa hoa khá nổi danh, tiếng tăm rất có dật thú, kì thực nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, bên cạnh ở ngoài mấy trăm thuớc chính là một trong mười khu nhà giàu có nhất.
Viên Tinh Châu có lẽ là lúc trước nghe Lý Ngộ từng nói với người khác về bên kia, nói có vị người đại diện ở nơi này, giá phòng mấy trăm triệu sao sao đó. Lý Ngộ lòng sinh ước ao, Viên Tinh Châu lại chỉ cảm thấy líu lưỡi.
Cậu khi đó còn đang khổ hề hề mà tự mình tiết kiệm sống qua ngày, vạn vạn không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình sẽ cùng Diệp Hoài lại đây dự tiệc, còn là Hồng Môn yến gậy đánh uyên ương.
Viên Tinh Châu chợt cảm thấy có chút giả tạo, lát nữa nghĩ chính mình có thể bị người mắng đi ra ngoài hay không, một hồi lại cảm thấy người thể diện cũng không đến nổi. Chính mình tốt xấu là minh tinh, tình cảnh to nhỏ cũng đã gặp, lần này nhất định phải chống đỡ!
Xe đi tới dưới lầu, có bồi bàn lại đây dẫn đường, mang theo hai người xuyên qua lang kiều(*) thủy tinh thật dài, dừng ở phía ngoài một gian bao sương. Viên Tinh Châu hít sâu sau đó tiếp sức cho chính mình, nhưng mà Diệp Hoài vừa đẩy mở cửa phòng khách, cậu ngẩng đầu trong nháy mắt liền muốn quỳ...
(*) hành lang được thiết kế giống cây cầu
Đây... Đây cả nhà thần tiên à...
Lúc xế chiều cậu còn tưởng rằng Diệp Hoài đang nói đùa, nghĩ Diệp ba ba bọn họ có thể chỉ là cực kì xinh đẹp, mà có thể làm được gia nghiệp bây giờ, phần lớn hẳn là dựa vào năng lực. Thế nhưng lúc này sau khi gặp được người thật, Viên Tinh Châu trong nháy mắt cảm thấy được... Cũng không phải không có thể.
Diệp ba ba quả thực rất giống lão đại trong Thượng Hải than! Chủ yếu là khí chất! Cũng quá tuyệt! Người này mắt to mày rậm, mũi thẳng môi tú, dáng người còn đặc biệt rắn rỏi! Một thân trang phục kiểu mẫu England vừa anh khí lại tao nhã.
(*) poster Thượng Hải than
Lúc Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu tiến vào, Diệp ba ba đang tán gẫu cùng Diệp cô cô, nghe tiếng hai người đồng thời quay đầu nhìn sang, Viên Tinh Châu lúc này đã gặp phải hai tầng bạo kích. Cô cô Diệp Hoài là mô phạm đại mỹ nhân minh tinh Hong Kong, hơn nữa hai người hoàn toàn không phải bốn mươi, năm mươi tuổi, từ vóc người đến da dẻ quả thực bảo dưỡng hoàn mỹ.
Diệp Hoài tùy ý kéo ra ghế tựa ngồi xuống, đưa ra chân dài, sau đó nhíu mày cùng Viên Tinh Châu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Viên Tinh Châu lại quay đầu nhìn chỗ này, lúc này có loại đi nhầm vào trường quay phim, còn là phim viễn tưởng về thần tiên Hy Lạp.
Mà Diệp Giang vốn là coi như suất ca xen lẫn trong đó, tuy rằng âu phục giày da là chính thức nhất, mà lần này vừa so sánh... Quả thực như là bug của gia tộc thần tiên.
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp ba ba hiển nhiên cùng cô cô của hắn có việc thương lượng, gật gật đầu cùng hai người liền tiếp tục trò chuyện.
Viên Tinh Châu lòng bàn chân lơ mơ mà dịch đến bên cạnh Diệp Hoài, nhất thời không chắc chắn.
" Tay em lạnh như vậy?" Diệp Hoài theo thói quen đặt qua cánh tay cùng cậu lôi kéo, vừa sờ ngón tay Viên Tinh Châu, nhất thời sửng sốt một chút, "Lạnh không? Có phải là cảm lạnh?"
Viên Tinh Châu thuần túy là tạm thời căng thẳng, liền thật không tiện thừa nhận, chỉ lắc lắc đầu.
Diệp Hoài lại lập tức quay đầu gọi: "Nhân viên phục vụ!"
Viên Tinh Châu: "Không cần!"
Nhưng mà bồi bàn đã qua đến, ba người bên kia cũng nhìn sang hướng bên này.
"Quá lạnh, tắt máy điều hòa đi." Diệp Hoài đối người hơi một đầu, lại nói, "Mang lại chén nước ấm."
"Ngày hôm nay bên ngoài ba mươi độ." Diệp Giang ngồi xuống đối diện, kinh ngạc nói, "Cậu làm sao còn cảm thấy lạnh? Bị cảm sao?"
"A, không biết, chắc vậy đi." Diệp Hoài tùy ý đáp một tiếng, sau đó nói với Viên Tinh Châu "Tay đâu? Đưa đây, làm ấm tay cho lão công."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu đành phải duỗi tay tới, tùy ý Diệp Hoài nắm ở trong tay xoa xoa cho cậu.
Không biết là nguyên nhân tắt máy điều hòa, hay là Diệp Hoài xoa nắn có hiệu quả, tay chân Viên Tinh Châu rất mau ấm trở lại. Diệp ba ba bọn họ cũng từng người ngồi xuống, gọi bồi bàn bắt đầu mang món ăn.
"Con sau này là tính thế nào?" Canh khai vị đưa đến, Diệp ba ba rốt cục mở miệng, ung dung thong thả nhìn về phía Diệp Hoài, "Nghe anh con nói, con bây giờ không có ở đây Hoa Ngu, làm một mình?"
"Đúng thế." Diệp Hoài ngắn gọn nói, "Mở phòng làm việc."
"Làm sự nghiệp vẫn là về nhà làm, làm bạn với anh con, cũng phụ một tay. Con học thiết kế mấy năm, nghe mẹ con nói con còn lấy được bằng chuyên gia giám định cùng bằng thiết kế, đang thích hợp phát triển tại nghề này." Diệp ba ba lại nói, "Đóng phim có thể coi như sở thích, mấy năm qua con cũng nên chơi đủ rồi."
" Con tạm thời không có dự tính như vậy." Diệp Hoài nhìn về phía cha hắn, cũng dùng khẩu khí khẳng định như vậy nói "Đóng phim là nghề chính của con, thiết kế mới phải sở thích."
Diệp ba ba: " Con vì sở thích chạy ra ngoài tiến tu đến mấy năm?"
Diệp Hoài từ nhỏ sở thích thì nhiều, nhìn thấy gì cũng tò mò, thế nhưng thường thường học một chút hiểu rõ nguyên lý liền chán ghét. Bởi vậy khi mẹ Diệp trả lời Diệp Hoài thiết kế tương đối khá, mà sau khi cầm được bằng chuyên gia giám định, Diệp ba ba liền nhận định Diệp Hoài là nhất định phải về xí nghiệp gia tộc. Bây giờ vật liệu của Nhã Phách Châu Báu cung ứng có chút vấn đề, tiểu nhi tử liền có quan hệ thân phận, lại được người yêu thích, gọi trở về nhà lại không quá thích hợp.
Trong lòng ông bình tĩnh mấy phần, thời điểm nói chuyện mặt mày liền thập phần tự tin mà nói: "Trở về trong nhà, dù sao cũng hơn cố chấp ở căn phòng nhỏ cũ nát, con xem xem chính mình hiện tại hồ đồ thành ra sao!"
Viên Tinh Châu không khỏi khẩn trương lên, cậu cho là Diệp ba ba đối với chuyện của Diệp Hoài không phải hiểu rất rõ, hiện tại vừa nghe mới phát hiện đối phương biết tất cả mọi chuyện, mà tương đương xem thường.
Quả nhiên lại nhìn thấy gia trưởng tao nhã, lúc đang muốn một tay nắm giữ tiền đồ con cái đều ngang ngược không biết lý lẽ giống nhau. Lúc mới vào cửa nhìn Diệp ba ba anh tuấn suất khí nhất thời trở nên hơi khuôn mặt đáng ghét, cậu mà lại không lập trường nói chuyện, chỉ có thể lo âu mà nhìn Diệp Hoài.
"Xin lỗi, ba." Diệp Hoài so với cậu tưởng tượng kiên trì hơn nhiều, thập phần lễ phép trả lời, "Con xuất ngoại không phải là vì tiến tu, con chỉ là trốn đi ra ngoài, không muốn tham dự ba cùng cữu cữu tranh cãi... Cũng không muốn để ba nhúng tay vào chuyện của con."
Hắn nắm chặt tay Viên Tinh Châu, mười ngón đan xen, sau đó nâng lên quơ quơ, "Hai chúng con đã ở cùng nhau, ba ngày hôm nay tìm Tinh Châu lại đây, là có chuyện gì không?"
Diệp ba ba hơi tức giận, hừ lạnh nói: "Con cảm thấy thế nào?"
Diệp Hoài lắc đầu, nghiêm túc nhìn sang: "Con cảm thấy mời người làm khách, cũng không chào hỏi với khách nhân là hành vi rất không lễ phép."
Viên Tinh Châu từ khi sau khi vào cửa xác thực vẫn luôn bị xem nhẹ, trong lòng xác thực không quá dễ chịu. Nhưng mà Diệp Hoài thốt ra lời này, không khí trong bữa tiệc bầu nhất thời liền thay đổi.
" Ba ba cậu vốn là muốn từ chỗ của Tinh Châu, tìm hiểu một chút tình huống của cậu." Diệp cô cô nói "Không có tính toán làm khó cậu ấy."
Diệp ba ba cũng hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ biết quản con trai của tôi. Con trở về gần một năm, từng về nhà mấy lần?"
Đề tài liền chuyển đến Diệp Hoài sau khi về nước ít về nhà, ngày lễ ngày tết cũng rất ít gọi điện thoại.
Diệp Hoài có chút bất đắc dĩ nhíu mày, rõ ràng không phải rất bình tĩnh, rồi lại không nói gì.
Viên Tinh Châu nhìn trước đồ ăn lui lại liền đổi cái khác, Diệp ba ba vẫn đang chỉ trích Diệp Hoài không có tinh thần trách nhiệm, không cân nhắc tâm tình người trong nhà, không nhịn được cũng có chút phiền não.
" Cái kia..." Viên Tinh Châu không nhịn được ngồi thẳng, ngắt lời nói, "Diệp thúc thúc."
Diệp ba ba rốt cục tạm dừng lại, liếc mắt nhìn cậu.
"Diệp Hoài gần đây đang ở vào giai đoạn mấu chốt của phát triển sự nghiệp." Viên Tinh Châu vẻ nho nhã nói "Bác nếu như muốn gặp anh ấy, có thể trước đó liên lạc với cháu, hai chúng cháu sẽ ở lúc mọi người thuận tiện mà về thăm."
Diệp ba ba: "... hai người?"
"Đúng thế." Viên Tinh Châu gật gật đầu.
"Hai người các cậu sau này có kế hoạch gì sao?" Diệp cô cô hỏi, "Tinh Châu cũng coi như nghệ sĩ nổi danh, sau này không dự định muốn con cái?"
Viên Tinh Châu lắc đầu: "Không có."
"Cậu có thể không có." Diệp ba ba lại nói, "Diệp Hoài không thể không cân nhắc."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "..."
"Hai người có phải là đang ở bên nhau, tôi cũng không quản." Diệp ba ba liền ung dung nói, "Mà Diệp Hoài phải kết hôn, tìm cô gái, dù cho chờ sinh xong hài tử sau đó lại ly hôn, cũng có thể."
"Hoặc là tìm người mang thai hộ." Diệp cô cô nói "Có một đời sau lưu lại..."
Viên Tinh Châu không nghĩ tới cũng thời đại này, còn có thể nghe loại ngôn luận kỳ ba này.
Viên Tinh Châu cả kinh nói: "Diệp thúc thúc, hai chúng cháu đã kết hôn rồi, toàn thế giới đều biết thủ hướng của chúng cháu..."
"Kết hôn có thể ly." Diệp ba ba nói "Thời điểm đó nói mình là song tính luyến là được rồi, hàng loạt nữ hài tử sẽ tin."
Diệp cô cô cũng nói: "Nếu như sợ phiền phức tìm người mang thai hộ là tốt rồi, miễn cho kết hôn còn phải công chứng tài sản."
Hai người này hiển nhiên đã thương lượng qua, vừa nhìn về phía Diệp Hoài bên này: "Hai cậu cảm thấy thế nào? Trong nhà cũng không phải không nói đạo lý, nhất định phải chia rẽ các cậu."
Viên Tinh Châu quả thực bị chấn kinh rồi, nghĩ thầm đệt mẹ nhà ngươi, gia đình này quả thực là mặt người dạ thú a... Hai người bọn họ đều kết hôn rồi còn muốn đi lừa người ta sinh đứa nhỏ, ung thư sinh sản thời kì cuối chắc...
"Diệp Hoài cảm thấy thế nào?" Diệp cô cô hỏi, "Trong nhà đối với các cậu rất văn minh."
"Há, như vậy phải không, " Diệp Hoài lại nói, "Thế nhưng người mang thai hộ đứa nhỏ, chung quy phải tìm một tử cung mới được. Bằng không như này liền dùng của cô cô người đi?"
Diệp cô cô sững sờ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Hoặc là dùng của biểu tỷ con cũng được."
Bên trong yên tĩnh một cách chết chóc, tất cả mọi người sửng sốt. Cái nĩa của Diệp Giang không cẩn thận phát ra một tiếng thanh âm chói tai, nhưng mà không ai nhìn sang.
"Diệp Hoài!" Diệp ba ba trợn mắt lại đây, " Cô con là vì tốt cho con, con lại dám nói lời này!"
"Có gì không dám?" Diệp Hoài nhếch chân lên, thần sắc châm biếm nói "Cô cô nếu cho là tử cung là loại thương phẩm, vậy cô cùng người khác khác nhau ở chỗ nào? Nhiều lắm chào giá cao một chút? Không liên quan, con trả nổi."
"Cậu đương nhiên trả nổi." Diệp cô cô sắc mặt trắng xanh, cắn răng nói, "Cậu ỷ vào họ Diệp, làm sao tiêu xài hoang phí đều có người gánh lấy cho cậu. Mà rời Diệp gia cậu thử xem, cậu còn sót lại cái rắm!"
Cô ả nói xong liền liếc mắt nhìn chăm chú Diệp Hoài, cười lạnh một tiếng: "Không biết tốt xấu, có lúc cậu sẽ hối hận."
Viên Tinh Châu bị cô ả liếc mắt nhìn đến xương sống phát lạnh.
" Chuyện con hối hận nhất, không gì bằng con họ Diệp. Con trong mười mấy năm trước, tiêu tốn học phí đắt tiền nhất, học tập giáo dưỡng cùng tố chất như thế nào, sau đó ở mười mấy năm sau bị các người giáo dục phải ---- phủ định." Diệp Hoài trực tiếp đứng lên, sau đó hơi gật đầu cùng mấy người, "Nói xong rồi? Mấy vị ăn từ từ."
Viên Tinh Châu cũng liền vội vàng đứng lên. Diệp Hoài liền duỗi tay ra, kéo cậu cũng không trở lại nhanh chân rời đi.
Nhân viên phục vụ vội vàng mở cửa lớn cho hai người, lần này đi ra ngoài ngược lại là không có ai một đường đưa tiễn.
Viên Tinh Châu hoảng hốt cảm thấy Hồng Môn yến đêm nay, tựa hồ có liên quan cùng mình, tựa hồ cũng không liên quan cùng mình. Trưởng bối Diệp gia căn bản không cho cậu một chút ánh mắt, toàn bộ hành trình đều là hướng về phía Diệp Hoài. Mà mấy câu nói kia của Diệp Hoài, lại hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của cậu đối với cuộc sống ngạo kiều này.
Bước chân Diệp Hoài bước đi rất lớn, hai người đi ra tòa lầu, liền đi phía trước một đoạn, đúng lúc là khu nhà giàu trong truyền thuyết. Bên trong tường cao là biệt thự mấy trăm triệu, trên con đường bên ngoài nhưng là một loạt đèn lồng đá (*) rất có thiền ý.
(*) đèn lồng đá
Viên Tinh Châu nắm chặt lại đầu ngón tay Diệp Hoài, phát hiện ngón tay Diệp Hoài dĩ nhiên phát lạnh, nhất thời tâm thương không dứt.
"Ai, anh xem đèn lồng đá giống mấy thứ trong sở nghiên cứu cổ đại trong Zelda hay không?" Cậu cố ý tìm đề tài, dẫn lực chú ý của Diệp Hoài, "Chờ em trở lại đốt đèn ngọn lửa màu xanh lam lên, sẽ đi qua khu rừng Hắc Ám cho anh, nhiệm vụ nhánh liền sắp sửa hoàn thành."
"Quay lại, quay lại chỗ nào?" Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, "Em vội như vậy, ăn cơm đều phải chen chúc thời gian, nào có ở không cùng anh chơi game."
Viên Tinh Châu lôi kéo tay hắn, giống như học sinh tiểu học lúc ẩn lúc hiện, liền trở lại cười cười với hắn.
Diệp Hoài bị cậu cảm hoá, thần sắc thoáng buông xuống.
"Đêm nay hại em không ăn bữa tiệc lớn." Diệp Hoài nói " Gan ngỗng tiệm đó rất ngon."
"Không có, ăn không vô nha." Viên Tinh Châu xoay người lại, nghiêng về một phía đi một vừa nhìn hắn, cười nói, "Buổi chiều ăn qua bữa tiệc lớn, thật no."
Diệp Hoài sững sờ, một lát sau hiểu được, lắc đầu cười cười.
Viên Tinh Châu này mới an tâm một chút.
"Bị ba anh ghét bỏ, dĩ nhiên nói phòng ở chúng ta nhỏ." Viên Tinh Châu hừ một tiếng, nghiêm túc nói, "Anh chờ đó, em cố gắng nỗ lực, nhất định mua cho anh căn phòng lớn."
"Bao lớn?" Diệp Hoài nghiêng đầu nhìn cậu, cười hỏi, "Là loại bá đạo tổng tài kia sao?"
Viên Tinh Châu dùng sức gật đầu: "Nhất định phải!"
"Loại mà tỉnh lại không nhìn thấy bên giường, bước đi không tìm được WC sao?" Diệp Hoài lại hỏi.
"... Đúng!" Viên Tinh Châu nghiêm trang gật đầu, "Chính là loại đó."
"Vậy anh phải nên cố gắng trói chặt em." Diệp Hoài nở nụ cười, liền liếc cậu một cái, sau đó cánh tay dùng sức, lôi người lại đây.
Trên con đường quảng trường không có người đi đường, Viên Tinh Châu bị hắn ôm lấy, cho là Diệp Hoài muốn thân thiết. Ai biết người sau chỉ là cúi đầu, dựa vào trên bả vai của cậu.
Viên Tinh Châu liền khéo léo đứng lại, tùy ý đối phương ôm.
"Có một việc, còn không có nói cho em." Âm thanh Diệp Hoài thấp một chút, trầm mặc một lát, nói "Anh nhận phim truyền hình kia, là của Nhã Phách đầu tư."
Viên Tinh Châu ngẩn ra, nhất thời hiểu rõ, bỗng nhiên lại nhớ tới thời điểm Diệp Giang gọi điện thoại, câu nói kia bị Diệp Hoài đánh gãy. Nếu như Diệp ba ba phát uy muốn cho hai người họ nhìn sắc mặt, Diệp Hoài vậy không nhất định sẽ bị đá ra từ đoàn phim.
"Không có chuyện gì a, có em đây." Viên Tinh Châu vỗ vỗ lưng hắn, suy nghĩ một chút nói, "Em cũng có một việc không nói cho anh đây."
"Việc gì?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên tóc hắn, cười nói: "Em nhận show tạp kỹ."