Edit + Beta: Ruby
- -------------
Lúc 5h10, nhân viên công tác tiến vào thông báo Viên Tinh Châu chuẩn bị.
Viên Tinh Châu ở trong phòng hóa trang lôi kéo Hoắc Dương Thanh vừa đối diễn vừa tán gẫu, còn nghĩ sợ này vị đi ra ngoài lại chống lại Diệp Hoài, lúc này vừa nghe phải chuẩn bị, nhất thời khẩn trương.
"Hiện tại liền quay sao?" Viên Tinh Châu sắp đứng ngồi không yên, xoắn xuýt kiếm cớ, "Tôi xem phía trên nói nhân lúc sắp đêm mới vào quán bar."
"Quay phần cậu trước." Nhân viên công tác lại nói, "Nhanh lên đi, đạo diễn đang thúc giục."
Viên Tinh Châu hàn huyên nửa ngày cùng Hoắc Dương Thanh, biết được hôm nay quay phim rất không thuận lợi, lúc trưa trạng thái diễn viên không tốt, vốn là 4 màn diễn chỉ quay được 2, lúc xế chiều lại có quay phim té gảy xương, máy móc cũng xảy ra chút vấn đề.
Những lúc thế này, tính tình đạo diễn cho dù tốt tới đâu đều sẽ mắng người, cậu không dám trì hoãn, vội vã chui ra phòng hóa trang.
Đạo diễn quả nhiên đang chờ cậu, thấy cậu lại đây, nhíu mày nói: "Có một cảnh phim cần phải quay lại, cậu chuẩn bị một chút đi!"
Cảnh kia chính là cảnh quay cuối cùng trước khi Viên Tinh Châu tham gia phát sóng trực tiếp, lúc đó đạo diễn hô "Qua", lại không lời bình gì. Viên Tinh Châu dĩ nhiên cho là không sao rồi, cho nên nhanh nhẹn mà tháo trang sức, sau đó cùng tổ tiết mục đến sân bay. Hiện tại vừa thấy phải quay lại, cậu lập tức ý thức được nhất định là ngày đó mình xảy ra vấn đề, mà sau đó đạo diễn tìm người không tìm được.
"Xin lỗi, xin lỗi, " Viên Tinh Châu mang đầy áy náy cúi đầu nói với đạo diễn "Tôi sau này nhất định chú ý. Sẽ không tuỳ tiện rời trường quay phim."
Đạo diễn liếc mắt nhìn cậu.
Viên Tinh Châu lại nói xin lỗi cùng nhóm người trợ lý đạo diễn bên cạnh, sau đó không dám phí lời, nhanh chóng quen thuộc chỗ đứng cùng lời thoại của cảnh kia.
Màn diễn kia là quay cậu một màn trên phố. Tiểu sĩ quan Từ Châu lúc này đã hoài nghi người bọn họ lần theo giải mã chính là Phùng Thanh. Cậu không nói cho bất kỳ người nào, dự định chính mình đến thư viện xác nhận thói quen người phá mật kia. Tình cảnh này chính là quay cậu trên đường đến thư viện, Từ Châu ở giao lộ không người dừng lại chốc lát, nội tâm hết sức phức tạp.
" Tính cách khí chất nhân vật yêu cầu một màn nhạc dạo, nơi này... lúc trước điểm yêu cầu cậu làm nổi bật là khẩn thiết, phẫn nộ, cậu lần trước biểu hiện không thành vấn đề." Đạo diễn đi tới, giải thích cùng Viên Tinh Châu, "Mà hai ngày nay kịch bản thay đổi một chút, tình cảm chỗ này cũng sẽ không giống như vậy. Cậu cảm thấy thế nào?"
Viên Tinh Châu ý thức được hoá ra không phải vấn đề của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó chần chờ nói, "Nếu như Từ Châu ái mộ Phùng Thanh, vậy trong này... Hẳn là cảm xúc biểu hiện rất ẩn nhẫn, hắn đang chịu đựng xung đột của lý trí cùng tình cảm, loại xung đột này khiến cho hắn..."
"Mờ mịt! Thống khổ!" Đạo diễn gật đầu liên tục, cười vỗ vỗ vai Viên Tinh Châu, "Rất tốt, chính là như vậy."
Viên Tinh Châu cười cười.
Đạo diễn lại nói: "Diễn xong đi ra ngoài chơi một chút, buông lỏng một chút là nên làm, đừng có áp lực. Bên kia là người nhà sao?"
Xa xa, Diệp Hoài đẩy gọng kính râm lên trên gáy, khui sữa bò vượng tử trong tay ra uống, cũng không biết ai đưa cho, thấy Viên Tinh Châu nhìn sang còn nhấc cằm, bộ dạng đầy mặt "Cậu làm việc cho giỏi".
(*) sữa bò vượng tử:
Viên Tinh Châu: "..."
Thật sự là một ông lớn, đến chỗ nào đều có người hầu hạ.
Hắn làm sao còn chưa đi?
"Quay cho tốt." Đạo diễn khích lệ nói, "Tranh thủ kết thúc công việc sớm một chút, mang người nhà cậu đi dạo xung quanh."
Hiển nhiên vị đạo diễn này hoàn toàn không ý thức được mình buổi tối còn phải quay cảnh hôn, Viên Tinh Châu bất đắc dĩ cười cười, cởi áo choàng xuống, sau đó hít sâu một hơi, tiến nhập trạng thái.
Đến hoàng hôn, trong núi dĩ nhiên dần dần nổi lên bình lưu vụ (*), những tòa nhà cao tầng cổ điển châu Âu một nửa chìm trong sương mù, lá cây hai bên đường phố nửa xanh nửa vàng, quang ảnh hơi tối tăm, vắng vẻ thanh thu...
(*) Bình lưu vụ:
Đạo diễn trong nháy mắt liền lên tinh thần rồi, quá đẹp!
Viên Tinh Châu hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình, một lần thì qua, nhưng mà tất cả mọi người hét lên hết lần này đến lần khác, vì thế cậu cũng chỉ có thể đi lại thêm vài lần nữa.
Loại tình cảnh này đẹp đến mức không chân thực rất khó bắt giữ, tâm tình kém của đạo diễn được quét sạch trơn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Viên Tinh Châu cũng đi phía sau camera nhìn thoáng qua, đối với yên tĩnh u buồn trong tấm hình, có người khí chất vương tử cảm thấy xa lạ. Mà không thể không nói cảnh tượng như vậy có thể gặp mà không thể cầu, lão thiên gia cho mặt mũi, đối với đoàn phim mà nói so cái gì đều phải ra sức.
Mọi người đến cơm cũng không kịp ăn đúng giờ, nhanh chóng chuẩn bị một hồi, cảnh hôn của vai chính.
Viên Tinh Châu rùng mình, đột nhiên nhớ ra phải đuổi Diệp Hoài trở về. Nhưng mà vừa quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, Hoắc Dương Thanh đang đứng tán gẫu cùng Diệp Hoài.
Viên Tinh Châu nhanh chóng chạy tới.
"Tôi cùng Diệp ca tán gẫu mà!" Hoắc Dương Thanh biểu hiện hoàn toàn không giống một anti-fan, thấy Viên Tinh Châu lại đây, cười cười, "Diệp ca thật dễ nói chuyện."
Viên Tinh Châu mồ hôi đều muốn rơi xuống, chỉ lo Diệp Hoài nói cái gì không nên nói.
"Phải... Phải không?" Viên Tinh Châu hỏi.
"Hửm, " Diệp Hoài gác chân, lúc không biết khi nào thì đeo kính râm lên, cũng không ngẩng đầu lên nói "Hắn nói hắn muốn quay cảnh hôn với cậu."
Viên Tinh Châu trong lòng lộp bộp một tiếng: "Sau đó thì sao?"
Diệp Hoài mặt không chút thay đổi nói: " Đoàn phim các cậu có điểm tâm ngọt không? Bánh mì cũng được."
Viên Tinh Châu: "..."
Thì ra này vị là đang nhớ thương ăn cái đây. Bất quá cũng được, xem bộ dáng Hoắc Dương Thanh, hai vị này chắc là chưa nói cái gì.
Hoắc Dương Thanh hướng cậu nhíu mày, sau đó liếc chép miệng.
Viên Tinh Châu ra hiệu hắn ta đi trước chuẩn bị, chờ sau khi người đi ra, mới nói với Diệp Hoài: "Cậu nhanh chóng xuống núi đi, cảnh khu bên này cái gì cũng không có, cơm tối chỉ có cơm hộp. Hơn nữa tôi lát nữa quay tiếp, quay xong còn không biết mấy giờ."
Diệp Hoài "A" một tiếng.
Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn hắn, thấy ý tứ hắn không nói gì, sợ hắn tức giận, liền giải thích: "Chúng tôi trận tiếp theo là nội cảnh, cậu ở bên ngoài cũng không nhìn thấy, về sớm một chút nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như còn muốn xem, ngày nào đó trời đẹp lại tới là được rồi."
Diệp Hoài lần này dứt khoát không nói, một chân đạp đất, trước sau nhàm chán lắc ghế tựa.
"Trên đường lái xe chậm một chút, có sương mù, chú ý an toàn." Thời gian có hạn, Viên Tinh Châu không để ý tới hắn nữa, sau khi nói xong liền quay người vội vã rời đi.
Hoắc Dương Thanh mặc dù là hoa tâm đại thiếu, mà xuất thân chính quy, nhan trị lại tốt, kỹ năng diễn xuất không cần xoi mói. Hai người trước sau quay phần diễn vào quán bar, đều là một lần liền qua, sau đó màn phim quan trọng đến rồi.
Từ Châu cùng Phùng Thanh gặp mặt trong góc phòng của quán bar, hai người cùng nhau hồi ức chuyện cũ, đồng thời thăm dò lẫn nhau. Từ Châu dần dần tiến vào trong tình cảm ngày xưa, trong ánh mắt nhìn về phía Phùng Thanh bao hàm thâm tình, ức chế cùng thống khổ.
Phùng Thanh bén nhạy cảm giác được, dần dần xác nhận suy đoán chính mình.
"Cậu có còn nhớ khi còn bé, cậu tranh cường háo thắng, phàm là đều thích chiếm thượng phong, khi đó trên lớp các cậu có vị đồng học, chịu khó đọc sách, lại dị thường thông tuệ, làm cho cậu khảo thí chỉ có thể rớt xuống hạng hai. Trong lòng cậu căm hận, liền tới tìm tôi khóc." Phùng Thanh một tay khoát lên trên ghế dựa, mặt mày còn có phong lưu tiêu sái của Phùng gia đại thiếu, nói với Từ Châu: "Khi đó tôi liền nghĩ cách dỗ cậu vui vẻ, trò chơi bài cào cậu có còn nhớ chứ?"
Từ Châu ngoài ý muốn nhìn về phía hắn ta, có chút khó xử.
Phùng Thanh liền từ trên bàn rút ra một tấm bài, kề sát ở trên miệng mình, tới gần Từ Châu.
Trong quán rượu ánh đèn tối tăm, Phùng Thanh quay người, ngăn trở tầm mắt ngoại giới, nhích tới gần.
Quân bài từ trên môi hắn ta rơi xuống, môi hai người vừa đụng vào nhau.
"Cắt!" Đạo diễn hô to.
Viên Tinh Châu giật mình, hoảng loạn mà mở mắt, lui lại một chút.
Hoắc Dương Thanh ngẩng đầu nhìn đạo diễn.
"Dương Thanh chú ý khống chế biểu tình——" đạo diễn kêu, "Cậu chỉ là giả vờ, giả vờ hiểu không? Trong mắt không thể có tình cảm!"
Hoắc Dương Thanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn Viên Tinh Châu, lại nhìn đạo diễn: "Tôi không phải sao?"
Đạo diễn: "Tự mình lăn sang đây xem! Miệng đều nhếch lên chỗ nào rồi! Bài cũng hít không dính!"
Mọi người cười âm lên.
Hoắc Dương Thanh sờ sờ lỗ tai, vội nói với Viên Tinh châu: "Thật ngại quá."
Viên Tinh Châu cười cười, đang muốn chuẩn bị làm lại, liền nghe có người đột ngột nói "Trẻ con miệng còn hôi sữa, chính là không thể."
Viên Tinh Châu: "?!"
Viên Tinh Châu bị thanh âm cao vút này làm sợ đến thiếu chút nữa mất hồn, quay đầu nhìn lại, Diệp Hoài lại không biết lúc nào chui vào sau máy camera theo dõi! Lúc này ngồi ở trên ghế đạo diễn!
Hoắc Dương Thanh hiển nhiên cũng nghe được, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Đừng để ý tới hắn." Viên Tinh Châu quả thực đau đầu, chỉ có thể trước tiên động viên người bên này, "Hắn chính là như vậy."
Hoắc Dương Thanh nhìn Diệp Hoài liếc mắt một cái, quay mặt sang hít sâu, tiếp theo sau đó, "Cậu có thể còn nhớ..."
...
Sau một phút, quân bài rơi xuống đất, Hoắc Dương Thanh hôn tới, Viên Tinh Châu nhắm mắt.
"Cắt ——" đạo diễn lại nói, "Không đúng không đúng, làm lại!"
"Hay là tôi quá nhiệt liệt sao?" Hoắc Dương Thanh đứng thẳng, liếc mắt một cái nhìn Diệp Hoài, nói cùng đạo diễn "Xin lỗi đạo diễn, tôi quá yêu thích Tinh Châu, không cầm lòng được."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "..."
Điều hắn ta nói quá đúng lý hợp tình, trên mặt lại có chút không vui, tất cả mọi người cho là hắn ta là tính khí Đại thiếu gia phát tác, trái lại không ai cho là thật sự.
Đạo diễn lắc lắc đầu, nói nhỏ vài câu cùng trợ lý đạo diễn, cuối cùng nói: "Tinh Châu, ánh mắt của cậu còn khiếm khuyết một chút."
Viên Tinh Châu vừa nghe là vấn đề của mình, vội vã đứng lên.
"... Khi quân bài rớt xuống, nội tâm của cậu là cảm xúc mãnh liệt dâng trào! Cho nên ánh mắt nhất định phải giống như nhiệt liệt, bốc cháy..." Đạo diễn nói "Hiện tại cảm giác hoảng loạn của cậu nắm rất tốt, mà không có tình yêu, nhìn qua như bị cưỡng bách."
Đạo diễn đối với Viên Tinh Châu đặc biệt tốt, bao giờ cũng khen cậu, mỗi lần chỉ đạo cũng giảng rất tỉ mỉ.
Viên Tinh Châu trong lòng cảm kích, vội vàng gật đầu, tựmình âm thầm nghiền ngẫm.
Lần thứ ba, Viên Tinh Châu không ngừng nhắc nhở mình phải có tình yêu, nhưng là trong lòng lại không nhịn được thầm nói. Cậu không biết nhìn người mình ái mộ cần phải có ánh mắt gì.
Một tua này không đợi đến hôn, Hoắc Dương Thanh nói sai lời thoại.
Trở lại lần thứ 4, tâm tình của mọi người đã không dồi dào bằng lần thứ nhất như vậy. Hoắc Dương Thanh cuối cùng không có tình yêu dồi dào nhiệt liệt, Viên Tinh Châu thì lại cố gắng tưởng tượng hắn ta thành cúp "Kim XXX khen thưởng nam phụ xuất xắc nhất".
Quân bài rơi xuống, Hoắc Dương Thanh hôn cậu không ngừng. Viên Tinh Châu tưởng tượng thấy mình ở trên giảng đài Kim X khen thưởng, nhận lấy cúp thưởng hôn nhẹ.
Cậu hơi hơi hất cằm lên, nghênh tiếp, hoàn thành.
Đạo diễn không có hô cắt.
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, đang định mở mắt tiếp tục, chỉ thấy Hoắc Dương Thanh nhìn chằm chằm miệng của cậu.
"Đạo diễn!" Hoắc Dương Thanh đứng lên, thở dài nói, " Son môi của Tinh Châu đều bị tôi ăn sạch hết, bổ trang chút đi."
Viên Tinh Châu: "..."
Cơm tối còn chưa ăn, mọi người vừa mệt vừa đói, Viên Tinh Châu nhanh chóng đứng lên bổ trang, Hoắc Dương Thanh cũng phải bổ, hai người sửa hóa trang xong xuôi, liếc mắt nhìn nhau, đều có chút uể oải.
"Xin lỗi." Hoắc Dương Thanh áy náy nói, "Tôi còn tưởng rằng trận này rất dễ qua."
"Là nồi của tôi." Viên Tinh Châu biết mình so cùng Hoắc Dương Thanh, trên kỹ năng diễn xuất kém một đoạn rất lớn, vội hỏi, "Là ánh mắt tôi không đúng chỗ. Tôi... tìm thử cảm giác."
Hai người nói chuyện không hạ thấp thanh âm, đạo diễn gào to: "Mới nãy đã sắp gần được rồi, mọi người nỗ lực thêm một chút! Lần này qua liền đi ăn cơm."
Nhân viên công tác vừa lần nữa lên tinh thần.
"Tinh Châu." Đạo diễn hô một tiếng.
Viên Tinh Châu lập tức quay đầu, ánh mắt hơi lộ ra thấp thỏm.
Đạo diễn nói: "Cậu tưởng tượng hắn thành..."
"Tưởng tượng thành tôi." Diệp Hoài ở phía sau máy nói "Coi như là tôi muốn hôn cậu. Nhanh lên đi, tôi sắp phải chết đói rồi..."
Âm điệu bình thản ở trước mặt cậu, sau đó câu cuối cùng là tràn đầy oan ức.
Viên Tinh Châu há miệng, thấy người chung quanh đều là bộ dáng vẻ mặt bát quái chờ ăn cẩu lương, thính tai liền đỏ, huyết khí dâng trào, nhanh chóng chuẩn bị.
Lần thứ năm rốt cục cũng qua.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Viên Tinh Châu thấy không có ai hỏi qua về phần diễn của mình, nhanh chóng nói một tiếng với đoàn phim, dự định đưa Diệp Hoài trở về.
Bọn họ chọn cảnh chính là ở cảnh khu trong núi, tuy rằng đường xá thuận lợi rộng rãi, mà hôm nay sương mù xuống, Diệp Hoài lại không quen bốn phía, Viên Tinh Châu lo lắng hắn không thể quay về.
Cậu vội vã đi thay quần áo, lúc đi ra mọi người đều ăn cơm. Diệp Hoài ngồi ở trên bậc thềm của tòa nhà, trong tay không biết lãnh tới cơm hộp từ chỗ nào, trong đã chất đống ba cái chân gà nướng.
"... Cậu làm sao còn ăn được?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Tôi đêm nay không sao rồi, trước tiên đưa cậu trở về."
"Cậu không phải nói hôm nay diễn đêm sao?" Diệp Hoài hỏi, "Tại sao lại không còn?"
Viên Tinh Châu đang lừa gạt hắn, lúc này đành phải hàm hồ nói: "Thống trù an bài."
Diệp Hoài gật gật đầu: "Cậu ở chỗ nào?"
" Khách sạn cảnh khu, cảnh khu được chúng tôi bao." Viên Tinh Châu đột nhiên ý thức được hắn hỏi như vậy, là ý tứ muốn ở lại? Suy nghĩ một chút liền thêm một câu, "Thế nhưng gian phòng đều đầy. Đoàn phim nhiều người, an bài không dư."
Diệp Hoài: "..."
"Không sao." Diệp Hoài mặt không chút thay đổi nói, "Tôi ở phòng cậu."
Viên Tinh Châu vẻ mặt khó hiểu, mà thấy Diệp Hoài lông mày nhíu lại, miệng mím môi, chiếc đũa tức giận ở trong hộp cơm đẩy tới đẩy lui, đùi gà đều muốn bị đâm nát... Mắt thấy sắp gắt gỏng.
Mấy ngày qua hai người câu thông coi như vui vẻ, Viên Tinh Châu mau quên một trong nhãn hiệu của Diệp Hoài là tính khí kém.
Huống chi mình hôm qua mới cầu tình với người ta...
"Vậy đi thôi." Viên Tinh Châu từ bỏ giãy dụa, quay đầu dẫn đường, nói "Hộp cơm này có ăn hay không? Không ăn đừng ném nát bét, tôi còn bị đói đây."
Hộp cơm của đoàn phim mặc dù sẽ chuẩn bị nhiều một ít, mà luôn có người lượng cơm lớn, Viên Tinh Châu thấy hắn cầm, chính mình liền thật không tiện đi lấy.
Dù sao đây là người nhà của mình trên danh nghĩa.
"Khó ăn muốn chết." Diệp Hoài cột hộp cơm lại, tức giận lại lên, cùng cậu sóng vai đi tới, "Các cậu mỗi ngày ăn cái này?"
Viên Tinh Châu nói: " Đoàn phim khác nhau điều kiện cũng khác nhau, này đã tính là tốt rồi, cơm tập thể mới khó ăn. Đêm nay đùi gà hẳn là Hoắc Dương Thanh cho thêm mọi người."
"A." Diệp Hoài nhếch thẳng miệng, hai tay bỏ trong túi quần, nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái.
Viên Tinh Châu không biết mình làm sao lại trêu chọc hắn rồi.
"Không phải là đầu lĩnh anti-fan sao, " Diệp Hoài hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, "Nếu không phải tôi, hắn ngay cả cảnh hôn cũng không qua."
Viên Tinh Châu: "???"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hoài: Cái gì không giỏi, chẳng qua là đứa thế thân...