Edit + Beta: Ruby
- ----------
Có Viên Tinh Châu là giám khảo hộ tống, Diệp Hoài nửa phần sau rốt cục nhàn rỗi rồi, giống như theo đuôi chạy tới chạy lui phía sau Viên Tinh Châu, cũng không ngại mệt mỏi, cũng không cảm thấy đám tiểu chó săn này đáng ghét.
Chỉ là Viên Tinh Châu còn chuyên nghiệp rất nhiều so với hắn tưởng tượng, không chỉ có lần lượt đến từng phòng luyện tập xem thành quả mọi người huấn luyện, còn chọn một vài ví dụ điển hình, hoặc là sửa chữa cách phát âm của tuyển thủ, hoặc là làm mẫu động tác vũ đạo cho mọi người. Liên tiếp mấy phòng học đều xem một chút, giờ ăn tối đã trôi qua.
Hai người vội vã ăn cơm tối trợ lý mang tới, lại muốn đi luyện tập chương trình tiết mục của chính bọn họ.
Diệp Hoài sợ liên lụy cậu nhiều lần luyện tập, lần này rốt cục không dám lười biếng, toàn bộ hành trình thành thật mà đi theo đằng sau lão sư học. May là ca khúc chủ đề lúc trước đã biểu diễn quá nhiều lần, chính là "lướt sóng" đại vương (*) như hắn đây cũng có ký ức cơ thể. 1 giờ sáng, ca từ cùng vũ đạo của hai người rốt cục hoàn mỹ qua cửa.
(*) "lướt sóng" đại vương: Ngôn ngữ mạng của TQ chỉ người lười biếng, làm việc qua loa, không tham hoạt động tập thể v.v...
"Ồ, đây là anh sao?" Diệp Hoài nhìn gương lại làm một lần động tác kết thúc, vẻ mặt ngạc nhiên nói, "Đã vậy còn quá tiêu chuẩn, hoàn mỹ!"
"Đúng, rất hoàn mỹ." Hai người luyện đến cả người mồ hôi, Viên Tinh Châu cầm qua hai bình nước, ném cho hắn một bình, lúc này mới cười hỏi: "Ngày mai sẽ biểu diễn, căng thẳng sao?"
"Đã nhảy tốt như vậy, đương nhiên không căng thẳng." Diệp Hoài chuyện đương nhiên mà lắc lắc đầu, lại hỏi cậu, "Em thì sao?"
Viên Tinh Châu nở nụ cười, như thực chất nói: "Em căng thẳng."
Diệp Hoài: "..."
" Em mỗi lần biểu diễn, kỳ thực đều rất căng thẳng." Viên Tinh Châu xoay người lại, nhìn chính mình trong gương, giải thích, "Năm đó khi tham gia tuyển tú, lúc đó 6 chọn 3 có trận đấu khởi động. Hai ứng cử viên quán quân đứng đầu nhất liền bị đá ra như vậy. Nếu như bọn họ lưu lại, trận chung kết cuối cùng sẽ không có chuyện của em."
"Có nội tình?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu lắc lắc đầu, ra hiệu hắn cầm lấy khăn mặt. Hai người liền đi ra ngoài liền tán gẫu.
"Không có nội tình, là bọn họ khinh địch. Chọn ca khúc không tốt, độ hoàn thành cũng bình thường, liền một trận kia mà nói, bọn họ đích thật là thua."
Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, lại nói, "Đương nhiên, thể chế thi đấu cũng có vấn đề. Tuyển thủ khởi động là lúc trước bị đào thải, bọn họ lúc khởi động đại khái không ôm hi vọng, buông lỏng rất thoáng. Sau đó hai vị ứng cử viên quán quân bị thay thế đi, chung quanh liền có một ít ngôn luận không tốt. Lúc chung kết trạng thái hai người bọn họ liền đi xuống. Em ở trong ngược lại thành sửa mái nhà dột."
Cũng chính bởi vì việc này, sau đó người khác kiểm kê tam cường (*) nhiệm kỳ trước, liền đều ngầm thừa nhận đá nhiệm kỳ của bọn họ ra.
(*) ba người đứng đầu
Viên Tinh Châu sau đó lại bị tuyết tàng, tiếp tục cùng lúc ST debut, bị người lật ra chuyện cũ, vì thế có biệt hiệu " sỉ nhục mạnh mẽ ". (*)
(*) tên gốc 强推之耻 (Cường thôi chi sỉ) theo tui hiểu là "sĩ nhục của sự đề cử cố chấp ", nếu có sai sót nhờ góp ý với nha. Từ này hơi khó hiểu.
Diệp Hoài: "..."
"... Muốn đạt được sự tán thành của người khác rất khó." Viên Tinh Châu đưa ra cánh tay, hơi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cười nói, "Em lại nhát gan, cho nên chỉ có thể đối với mỗi lần lên sân khấu tràn ngập kính sợ, dù cho thực lực còn chưa đủ, nhưng ít ra không muốn đạp sai vết xe đổ người khác."
Đêm khuya đầu hạ, gió lạnh bao bọc hương vị thanh đạm từ cây kim ngân phả vào mặt. Đèn đường bị lá cây che kín, toả ra quang ảnh loang lổ, vì vậy trên lề đường rộng rãi chỉ có mấy vết lốm đốm bọn họ đạp chập chờn mà đi.
Tiểu trợ lý xa xa rơi ở phía sau, Diệp Hoài nghĩ muốn quay đầu an ủi cậu vài câu, khen cậu bây giờ ưu tú thế nào thế nào, nhưng mà chờ khi nghiêng mặt đi nhìn, Viên Tinh Châu lại đang mặt mày dễ chịu mà nâng mặt lên, có chút tính trẻ con dồn sức ngửi không khí tươi mát bên ngoài.
Phảng phất như ngày xưa gian nan đều không đáng nhắc tới.
Diệp Hoài há miệng, cuối cùng liền chỉ nở nụ cười.
Thu hình ngày thứ ba vẫn là buổi trưa bắt đầu.
Viên Tinh Châu quả thực hai ngày nay trôi qua khổ cực hơn so với đóng phim. Ngày thứ nhất 4, 5 giờ sáng ngủ, sáng sớm 8, 9 giờ liền dậy, trải qua cuộc họp cả ngày thảo luận, chỉ đạo tuyển thủ cùng với huấn luyện cường độ cao sau, lại là 3 giờ sáng nghỉ ngơi... Buổi sáng liền dậy.
Ngoại trừ ngày đó Diệp Hoài mới đến bọn họ âu yếm một lần ra, những thời gian khác, hai người đều mệt như chó, ngã lên giường liền ngủ, đôi mắt không mở ra được liền khởi công.
"Tiền khó kiếm, phân khó ăn..." Ngày thứ ba, Diệp Hoài ở hậu đài thay xong quần áo, ực mạnh một ngụm cà phê, kêu rên nói với Viên Tinh Châu, "Buồn ngủ á, buồn ngủ quá..."
Hắn buổi tối lên máy bay về đoàn phim, tổ tiết mục lo lắng biểu diễn của hai người bọn họ đặt ở cuối cùng không kịp, đành phải sớm gọi người tới, sau khi sân khấu dựng xong trước tiên quay phần hai người bọn họ.
Viên Tinh Châu đối với việc này tự nhiên thập phần hoan nghênh, bằng không ơtrong rạp bị ánh đèn nướng nửa ngày, lúc nửa đêm lại biểu diễn, trạng thái khẳng định không bằng cái này.
"Anh mấy giờ lên máy bay?" Viên Tinh Châu cũng thay xong quần áo, cười nhìn hắn, "Em xem có thể đi tiễn anh hay không."
Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái, "Khẳng định không được, tụi em lần nào không phải phải thu đến nửa đêm."
Viên Tinh Châu ngẫm lại cũng đúng, bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.
"Tiết mục này quá bào người, bào khuôn mặt nhỏ của em đều nhọn." Diệp Hoài liền thở dài, đau lòng sờ sờ mặt của cậu nói "Chờ thu xong tiết mục này liền nghỉ ngơi một chút đi, xin phép nghỉ ngơi tử tế."
Viên Tinh Châu cũng muốn xin phép nghỉ ngơi tử tế, thế nhưng vừa nghĩ ngày đó thần thái xem thường của Diệp ba ba, lại liền căng thẳng. Huống chi hành trình cậu đã sắp xếp đầy, tất cả họp tuyên bố, họp gặp mặt lớn nhỏ, lên sân khấu thương gia, tuyên truyền phim truyền hình, còn có dự nhiệt album... Lý Nguyên thậm chí dự định an bài cậu đi tuần lễ thời trang, mà tính toán một chút tháng kia thực sự không thời gian, lúc này mới coi như thôi.
Nghĩ như vậy, so với người trên chuyến bay tiếp theo, có thể tại một chỗ an ổn thu chế, đã coi như là trạng thái tương đối thoải mái.
"Em suy tính một chút." Trước khi lên đài, Diệp Hoài đau lòng nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Anh ngày hôm nay liền trở về đóng phim, em không cần khổ cực như vậy."
"Em là thừa dịp đang nổi kiếm thêm một chút mà thôi." Viên Tinh Châu sợ hắn có áp lực, vội vàng cười vỗ hắn, "Đi đi đi, nên lên sân khấu."
Hai người biểu diễn chỉ có một nửa, trạng thái biểu diễn so với năm đó phải tốt hơn rất nhiều.
Tuyển thủ cùng khán giả cũng đã vào chỗ, không có bất kỳ tình huống phô đệm, lúc hai người làm xong động tác kết thúc phía dưới quả thực sóng âm ngập trời.
"Tinh Châu khiêu vũ có loại cảm giác thanh thuần... Đặc biệt sạch sẽ." Khách quý vũ đạo tại dưới đài xem xong, không ngừng khen hai người, "Diệp Hoài thì lại là một loại gợi cảm cấm dục, hai cậu cùng một chỗ quả thực quá đẹp mắt."
"Các cậu lần này, áp lực của tuyển thủ phía sau có thể lớn muốn chết rồi." Một vị khách quý khác cũng cười ha ha nói, "Tôi thấy có một đứa nhỏ sắp khóc."
" Đâu có đâu có, tạ ơn lão sư khích lệ." Viên Tinh Châu ngượng ngùng cùng người nói tạ ơn, lại cùng Diệp Hoài đi thay tạo hình khách quý.
Tổ tiết mục liền tìm hai tuyển thủ, dựa theo yêu cầu kịch bản chủ động cue Viên Tinh Châu, bổ lục phần phân cảnh. Làm xong những việc này, nhóm tuyển thủ thi đấu PK lần đầu tiên rốt cục chính bắt đầu.
Mấy vị khách quý cũng như khán giả, đều ngồi trong hố dưới đài. Bốn phía ánh sáng đều tối tăm, toàn bộ ánh đèn tập trung ở trên sân khấu.
Diệp Hoài khởi đầu cùng một vị khách quý phi hành khác ở phía sau, sau khi tuyển thủ tổ thứ nhất xuống, hắn không biết cùng người ta thương lượng như thế nào, liền dịch đến bên người Viên Tinh Châu.
Vì vậy hai người tây trang giày da giống nhau, lần lượt ngồi một chỗ.
Viên Tinh Châu biết Diệp Hoài không muốn đi, quay mặt sang, trong mắt chứa ý cười mà nhìn hắn một chút, cuối cùng đưa tay phải ra, đặt ở chính giữa ghế tựa hai người, bàn tay hướng lên trên.
Diệp Hoài thì hiểu ý, lặng lẽ che lên trên tay, cùng cậu mười ngón giao nhau.
24 giờ PK thi đấu liên tục từ xế chiều kéo dài đến tối, trong lúc Viên Tinh Châu lên đài mấy lần, sau khi trở về, hai người lại liền tự nhiên nắm lấy tay nhau, nắm tay nhau tiếp tục xem chương trình.
Buổi tối 10 giờ, thu hình thi đấu PK kỳ thứ nhất tiến vào phần cuối, Diệp Hoài thì lại nhất định phải đến sân bay.
Viên Tinh Châu quả thực không đi được, đứng dậy muốn đưa hắn đi ra ngoài, liền nghe tổ đạo diễn đang tìm mình.
Viên Tinh Châu đành phải bất đắc dĩ mà vung vung tay cùng Diệp Hoài.
"Lên đường bình an." Viên Tinh Châu nói " Chăm chỉ đóng phim, tự chiếu cố tốt cho mình..."
Phía sau lại có người thúc giục.
"Yêu anh." Viên Tinh Châu nói.
"Được rồi được rồi, tiếp tục dài dòng nữa liền thành Thập bát tương tống (*) nha!" Diệp Hoài vẻ mặt ngạo kiều mà phất tay đi ra ngoài.
(*) Vở kịch về câu chuyện tình yêu kinh điển của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài
Viên Tinh Châu đứng tại chỗ, giương mắt mà nhìn.
Hiện trường thu hình ầm ĩ khắp chốn, chung quanh có người đi tới đi lui, Diệp Hoài sải bước mà đi ra ngoài, rồi lại tại ở ngoài vài bước đột nhiên dừng lại, tiện đà xoay người lại, chuyên chú mà nhìn Viên Tinh Châu một cái.
Viên Tinh Châu mắt lộ ra nghi hoặc, Diệp Hoài nhưng chỉ là cười với cậu, sau đó giơ tay, ném tới một cái hôn gió trở về.