Bị bất ngờ kéo xuống hồ, Tề Nhạc Nhân không kịp nín hơi. Mới chỉ rơi xuống một lúc, nhưng sức ép của nước đã khiến cậu ngạt thở, chuỗi bọt khí ọc ọc chui ra từ miệng, đầu óc mụ mị, ánh mắt mờ mịt nhìn theo những ngọn cỏ huỳnh quang dưới đáy hồ. Mộng ảo và trống rỗng, cậu như đang chìm trong mơ vậy.
Có người kéo cậu bơi lên. Nhưng sức cậu đã kiệt đi bởi việc thiếu dưỡng khí…
Khó chịu quá…
Cảm giác bí bách khi đuối nước khiến cơ thể Tề Nhạc Nhân bắt đầu vùng vẫy, cánh tay đang được kéo lên của cậu giật giật vài cái. Khi người bơi phía trước rốt cuộc cũng nhận ra điều bất thường thì Tề Nhạc Nhân sắp hôn mê đến nơi.
Mắt vẫn nhìn rõ mọi thứ, nhưng não đã đần đi chẳng nghĩ được gì. Cậu ngơ ngẩn thì thấy cô ấy xoay người lại, mái tóc đen tan ra trong nước, che khuất nửa gương mặt ấy. Thật gần. Thật đẹp.
Thính giác ù đi. Cậu phảng phất thấy mình như bơi giữa biển sao, ánh sáng của chúng xuyên qua vũ trụ tĩnh lặng, ánh vào mắt cậu. Mỗi đốm sáng đều là chút dư âm còn sót lại từ triệu vặn năm trước. Giữa không gian tĩnh mịch rồi lại vĩ đại này, mọi thứ đều lặng đi, thong thả, khiến người ta bình tâm và quên đi nỗi sợ cái chết.
Một tay cô ấy ôm lấy eo cậu, một tay vòng qua sau cổ câu, rồi, bờ môi kia nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Oxy tràn vào khoang miệng, cậu tham lam mút lấy, thậm chí còn cắn cắn môi cô đầy lưu luyến khi hơi ấm ấy rời đi.
Mặt nước càng lúc càng gần, ruốt cuộc hai người cũng cũng trồi lên được, bơi vào bờ. Nữ thần khỏe thật đấy, vật vã một hồi mà vẫn có thể dễ dàng chống tay bò lên đất được. Tề Nhạc Nhân thì bám rạp vào bờ, thở hồng hộc. Ánh mắt của cậu dành cho nữ thần đầy lòng ngưỡng mộ.
Nữ thần đứng từ phía trên nhìn xuống, tầm mắt cô dừng ở ngực cậu một giây rồi vội vàng đảo qua nơi khác.
Tề Nhạc Nhân cầm chặt tay nữ thần, gồng mình lên bờ xong xuôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ơ đợi đã, hình như khi nãy miệng cậu và miệng nữ thần dính vào nhau? Tề Nhạc Nhân bỗng nhớ lại chuyện vừa xảy ra dưới nước, nhưng mà cũng chẳng dám tin. Hay cảnh đó chỉ là ảo giác của mình lúc ngạt thở?
Cậu liếc trộm môi nữ thần một cái, ánh sáng từ đám rêu huỳnh quang tỏa ra quá yếu ớt, thành thử chẳng nhìn rõ được gì. Lòng thì bồn chồn thấp thỏm, muốn cảm ơn mấy bận mà chẳng thốt thành lời.
Lần này, nếu không nhờ nữ thần chắc cậu “tèo” đến nơi. Dù kỹ năng SL giúp hạ gục được Anna thì bộ Xương Rồng mà cô ả kịp triệu hồi trước lúc chết cũng đủ để giết cậu chục lần. Thứ sinh vật đó đâu phải hạng tầm thường mà túi đồ ăn của cậu có thể lừa phỉnh. Thêm nữa, nếu bị đè dưới đám đá thì dù có save/load bao lần cũng chẳng thể tránh khỏi kiếp toi mạng nha.
May mà nữ thần quyết đoán xông vào hang sâu, nhảy xuống hồ nước ngầm. Cô ấy vào đây trước cậu một tiếng nên hẳn đã thăm dò địa hình xong xuôi. Cái sự quả quyết trước giờ phút sinh tử ấy, người thường sao có thể làm được.
Xem chừng, nữ thần từng trải qua rất nhiều chuyện. Tề Nhạc Nhân nghĩ.
Nhiệt độ trong hang thấp hơn trên đất bằng, hơn nữa trời còn vào đêm, lại thêm việc vừa ngoi khỏi nước, thành ra cơn gió lạnh khiến Tề Nhạc Nhân không khỏi run bần bật. Áo khoác của cậu đã trôi đâu mất lúc nhảy hồ. Tề Nhạc Nhân còn đang mải khoanh tay co ro hòng giúp cơ thể ấm hơn một chút, thì đã được nữ thần phủ cho cái áo khoác.
— rốt cuộc nữ thần thích kiểu áo khoác nam này đến chừng nào vậy? Hai cái giống hệt rồi đó!
Lòng gào rú như thế, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn ngoan ngoãn…mặc vào.
Đúng là ấm hơn nhiều.
Mà nữ thần cũng dễ ngượng thật đấy, nãy giờ chẳng dám nhìn mình, con gái với nhau thôi mà cũng ngại…..đáng yêu chết mất.
Tề Nhạc Nhân rạo rực ngẫm xem nên nhân cơ hội này để “vun đắp tình cảm” với nữ thần như thế nào. Không thấy là trong phim truyền hình, sau khi cùng nhau trải qua hiểm nguy, tình cảm của nam chính – nữ chính cứ tăng vèo vèo à. Cậu với nữ thần nhất định cũng sẽ như thế!
Có tiếng kêu quái dị trên đầu, một con chim đèn sà xuống đậu vào cánh tay mà nữ thần đang giơ lên, rồi cọ cọ mặt cô đầy thân mật.
— con chim ngu ngốc kia mau tránh ra! Nữ thần là của iêm!
Tề Nhạc Nhân mặt hầm hầm nhìn nó, mà nó lại chẳng thèm nhìn lại, còn thì thầm với nữ thần: “Một đám xương, đến, cà rặc cà rặc.”
Nữ thần nhíu mày, gật đầu – ý là bảo Tề Nhạc Nhân theo đuôi mình, rồi hai người chạy vào sâu bên trong.
Các lối đi của hang này thông với nhau như một mê cung. Dù trí nhớ của Tề Nhạc Nhân khá nhạy với hình ảnh dạng bản đồ, nhưng cậu cũng loạn hết cả lên. Vòng vòng một hồi, rốt cuộc cũng tới được nơi rêu huỳnh quang sáng rực, cậu vội vàng chạy lên rồi liếc môi nữ thần một cái – đúng là có một vết cắn.
Tim đập rộn ràng, ra chuyện lúc ở dưới nước không phải ảo giác? Cậu hôn nữ thần thật?!
Không, đừng nghĩ linh tinh, chỉ là hô hấp nhân tạo thôi.
Nhưng mà, vẫn bối rối quá…
Tề Nhạc Nhân sắp nghẹn chết mất thôi, mấy lần lén nhìn nữ thần, định lên tiếng, nhưng cô thì nghiêm mặt chẳng nói gì, lạnh lùng không tiếp cận nổi. Dù vậy, nét mặt nghiêng tuyệt mỹ ấy vẫn cuốn hút cậu không thôi.
Phải tìm ra cách để bắt chuyện với nữ thần. Tề Nhạc Nhân tự cổ vũ, vừa định mở miệng thì nữ thần đột nhiên dừng bước, ngăn cậu lại, ra hiệu im lặng.
Tề Nhạc Nhân nín thở, vểnh tai nghe ngóng chung quanh.
Cà rặc, cà rặc, cà rặc…Tiếng bước chân quái lạ lờ mờ vọng đến, nghe như tiếng khớp va vào nhau. Trong đầu Tề Nhạc Nhân chợt liên tưởng tới hình ảnh của một bộ xương đang tiến về phía họ.
Quả nhiên, phía trước bỗng sáng lên màu lam âm u, một bộ xương lính cầm thanh vũ khí rỉ sét xuất hiện ở lối rẽ. Vừa thấy cả hai, bộ xương đó liền lao tới!
Năm mét, bốn mét, ba mét….Bộ xương lính đáng sợ càng lúc càng gần, Tề Nhạc Nhân căng thẳng đến độ tim như thắt lại, roẹt một tiếng, song đao của nữ thần rút khỏi vỏ, con chim đen bay lên, cô lao ra như tên bắn.
Nhanh quá! Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cô đã vọt tới trước mặt bộ xương, xoẹt xoẹt hai nhát đao chém xuống, một nhát chém đứt cánh tay cầm vũ khí của nó, nhát kia chặt bay đầu nó, ngọn lửa hồn rơi xuống đất bị chân cô đạp nát. Ánh lửa tắt, mọi thứ lại chìm vào bóng tối. Quá trình hạ gục kẻ địch chỉ diễn ra trong vòng ba, bốn giây. Nhanh đến khó tin.
Tề Nhạc Nhân nuốt nước miếng, vỗ tay bôm bốp. Nữ thần quay lại nhìn cậu một cái, con chim đen đậu xuống vai cô, đe dọa: “Bé tiếng thôi! Muốn chết à?”
Tề Nhạc Nhân vội ngừng tay lại, ai oán nhìn con chim. Phận cậu đã thảm đến mức phải ôm đùi một cô gái, rồi nghe một con chim dạy đời sao….Thảm, thảm chết mất.
Sự xuất hiện bất ngờ của bộ xương cắt ngang bao lời cậu định nói, Tề Nhạc Nhân đành phải nuốt chúng vào lòng, rầu rĩ làm thằng hầu nhỏ của nữ thần, gắng tranh thủ biểu hiện lòng trung thành.
Kỹ năng cảm nhận của cậu đang CD, không thể sử dụng. Tề Nhạc Nhân chỉ có thể theo đuôi nữ thần đi vào sâu trong hang.
Địa hình nơi này vô cùng phức tạp, điều gay go nhất là xương lính càng lúc càng nhiều, còn có cả xương dã thú, có vòng vèo lối khác cũng không tránh hết. May là nữ thần không chỉ mạnh mà còn máu chiến, thấy đám xương là lao lên chém sạch.
Tề Nhạc Nhân lặng lẽ bấm like cho cái hành động “Sợ quái gì, cứ triển thôi” này. Quyết đoán. Cậu thích.
“Vô lý quá….Thời gian triệu hồi bộ Xương Rồng kia không có giới hạn sao? Nó chưa chết thì lũ quái con này càng lúc càng nhiều.” Tề Nhạc Nhân nói thầm.
Vừa dứt lời, phía trước lại xuất hiện đám xương khác. Nữ thần liếc nhìn cậu đầy ý nhị rồi xách đao xông lên, chặt xương như chặt dưa, thái xương như thái rau, xong xuôi thì lùi về.
Con chim đen không muốn cứ phải bay lên rồi lại đậu xuống liên tục nên đã lựa vai Tề Nhạc Nhân làm nơi đặt chân. Nó khẽ mổ cậu một cái: “Câm ngay, đừng có nói! Cái đồ miệng quạ đen!”
Bị một con chim đen giễu rằng miệng mình quạ đen cơ đấy! Môi Tề Nhạc Nhân giật giật, vừa định bật lại thì phía trước đột nhiên rực sáng –
Trong vòm hang rộng lớn, bộ Xương Rồng vĩ đại sà xuống. Thấy cả hai, nó ngẩng hộp sọ chứa lửa hồ rồi rú một tiếng ngâm về phía họ.
Ngay lúc này, Tề Nhạc Nhân lần đầu tiên thực sự hối hận: iêm không dám nói lung tung nữa…..
***
Cuộc chạy trốn này nguy hiểm hơn ban nãy rất nhiều, lối đi đủ rộng để bộ Xương Rồng có thể mau chóng đuổi theo họ. Nó sừng sững như một quả núi, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển. May là chiêu tấn công bằng lửa hồn chưa load xong, nó tạm thời không phun được cái hơi thở chết chóc kia nữa. Nếu không, e rằng cả hai đã tiêu đời rồi.
Tề Nhạc Nhân được nữ thần lôi đi. Có mấy lần, cậu thấy cặp giò của mình còn lơ lửng trên không, chưa kịp chạm chân xuống đất mà đã bay xa được mấy mét. Nhưng dù có chạy với cái tốc độ siêu nhân ấy thì bộ Xương Rồng vẫn đuổi theo sát nút.
“Chúng ta tách ra đi!” Tề Nhạc Nhân thở hổn hển, hô.
Nữ thần chẳng nói chẳng rằng, kéo cậu vào một lối ngoặt. Cả hai đã chạy tới đoạn đường phức tạp nhất của mê cung, những lối đi hình chữ “điền” thông nhau, ngoằn ngoèo, chồng chéo. Chạy thẳng một mạch tới cửa ra thì chắc chắn sẽ bị địch trông thấy, hai người bèn lượn vòng để cắt đuôi bộ Xương Rồng, để có thể nghỉ ngơi một chốc.
“Thú thực, tôi có cách để mình sống lại….” Tề Nhạc Nhân vừa nói, vừa đè tiếng ho xuống. Khi nãy chạy nhanh quá, phổi cậu khô khốc, giờ đến thở cũng đau. Nhạc Nhân không dám ho lớn, đành nghẹn lại, mắt đỏ hết lên rồi: “Khụ khụ…Lát tôi chạy ra hồ nước ngầm để dụ nó đi, cô đợi một lúc rồi hẵng đi ra, bơi theo mạch nước ngầm để thoát hoặc chạy sâu vào trong cũng được. Pháp thuật triệu hồi này không thể tồn tại mãi mãi, đợi mọi chuyện ổn thỏa, cô quay lại đây để cởi phong ấn Tháp Hang Động. Thi thể Anna vẫn còn ở trên đó. Đây là cách tốt nhất để cả hai chúng ta đều có cơ hội sống. Cứ trốn thế này, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, đến lúc ấy thì chỉ có con đường chết!”
Cặp mắt xanh lạnh lẽo kia nhìn cậu chằm chằm, cô kiên định lắc đầu.
“Không, cô phải nghe tôi nói!” Tề Nhạc Nhân cầm lấy tay nữ thần, nói với giọng tự tin: “Lúc cứu tôi ngoài động, chắc cô cũng thấy kỹ năng của tôi rồi chứ. Thời gian CD đã hết, tôi có thể dùng nó để thoát hiểm. Cô đã cứu tôi mấy bận rồi, giờ đến lượt tôi giúp cô…”
Lối rẽ bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân nặng nề của bộ Xương Rồng. Chính Tề Nhạc Nhân cũng không biết giờ phút này, mình lấy can đảm từ đâu mà lại có thể nở nụ cười rạng rỡ với nữ thần: “Cám ơn cô, sau khi mọi chuyện xong xuôi, nhớ cho tôi biết tên cô nha!”
Nói xong, cậu chạy về hướng bộ Xương Rồng xuất hiện, cắm đầu về phía tử vong.
Bộ Xương Rồng bị hút theo cái con “côn trùng” này, nó gầm lên rồi nhào về phía cậu. Tề Nhạc Nhân chẳng dám phí hoài một tích tắc, lao khỏi lối rẽ, vắt chân lên cổ chạy về phía hồ nước ngầm.
Tầm mắt thoáng đãng, hồ nước chỉ cách đó mấy chục mét, cho cậu mười mấy giây thôi là có thể nhảy xuống rồi. Thế nhưng, phía sau lưng chợt rực lên một luồng sáng xanh, ngọn lửa lam trút xuống ầm ầm như nham thạch.
Save! Save ngay lập tức!
Ngay khi điểm save vừa hình thành, ngọn lửa ấy liền nuốt chửng lấy cậu, thân xác này mau chóng cháy thành tro.
Lượt chết này kéo dài quá. Khi Tề Nhạc Nhân load xong thì lửa vẫn chưa tắt, thứ lạnh lẽo như địa ngục Hàn Băng ập đến khiến cậu lại tiếp tục chết ngay tắp lự.
Mãi đến khi lần load thứ hai xong xuôi, lửa mới tắt, khoảnh đất chung quanh cằn khô hết cả. Tề Nhạc Nhân sững lại một khắc, rồi chạy như điên về phía hồ nước.
Bộ Xương Rồng không hiểu sao con côn trùng nhãi nhép này có thể sống sót sau khi dính đòn của mình. Nó chần chờ một chốc rồi mới xông lên. Một thoáng chần chờ đó cho Tề Nhạc Nhân cơ hội chạy trốn. Cậu đã kịp chui vào nước.
Làn nước lạnh lẽo phủ kín đầu. Bộ Xương Rồng không đuổi theo mà chỉ lảng vảng phía trên. Tề Nhạc Nhân nín thở, chìm dần xuống. Mãi tới giờ, cảm giác đau đớn khi bị hơi thở của rồng thiêu đốt mới từ từ xâm chiếm tâm trí cậu. Di chứng của hai lần chết liên tục cũng xuất hiện. Tay chân bủn rủn, đầu óc uể oải, thậm chí còn không dám nhớ lại cái chết khi nãy: đau đến xé ruột xé gan khi da thịt và nội tạng bị ngọn lửa nuốt chửng. Nó đáng sợ hơn bất kỳ lần chết nào hồi trước. Khi bị ngọn lửa giá buốt ấy bọc lấy, cậu còn ngỡ rằng, đến linh hồn mình cũng bị hủy diệt.
Thực đáng sợ. Nếu quay về quá khứ, cậu không chắc liệu mình còn có đủ dũng cảm để liều mình như thế nữa không.
Hẳn nữ thần đã an toàn rồi, Tề Nhạc Nhân vừa ngâm mình dưới nước vừa nghĩ. Dưỡng khí trong phổi sắp hết, cậu từ từ ngoi lên để hít thêm.
Dưới ánh sáng mờ mờ, khung cảnh phía trên nom thực lạ lẫm. Ngay khi Tề Nhạc Nhân lấy hơi xong, định ngụp xuống nước lần nữa thì cậu thấy được nữ thần đã xuất hiện ở phía trên từ bao giờ. Quá ngạc nhiên, Tề Nhạc Nhân há hốc miệng, nhìn trân trối về phía đó.
Trên khe hở giữa vách đá, nữ thần giương tên nhắm thẳng về bộ Xương Rồng đang nằm sấp bên hồ. Phía sau cô, ảo ảnh của một thiên sứ sáu cánh hiện ra, vầng sáng vàng rực rỡ bọc lấy cơ thể cô, khiến cô lấp lánh vẻ thánh khiết.
Tiếng xé gió truyền tới. Mũi tên bọc ánh vàng vạch giữa màn đêm một đường cong rực rỡ. Bộ Xương Rồng như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên ngóng. Rồi, mũi tên găm trúng vào ngọn lửa hồn trong khoang bụng nó.
Ngọn lửa xanh bị đông cứng, một tầng sương mau chóng bọc lấy thứ đó. Lấy bộ Xương Rồng làm trung tâm, băng giá lan ra, nhiệt độ trong hồ cũng đột nhiên bị kéo tụt xuống, hình thành một lớp băng mỏng manh phập phù.
Băng tuyết bùng nổ, bộ Xương Rồng nguy nga hóa thành vô số mảnh xương bị đóng băng, vỡ nát trên đất.
Cách xa nhau là thế, vậy mà ánh mắt của cả hai vẫn chạm vào nhau được. Lạnh đến mức không thốt thành lời, cậu cố nặn một nụ cười cứng ngắc với người đó. Ngay sau đấy, bóng dáng nữ thần và vị thiên sứ nọ vụt biến mất, lòng cậu có chút hụt hẫng.
Có lẽ bởi nước quá lạnh nên cơ thể cậu đã đông cứng, vật vã mấy hồi mà chẳng thể ngoi lên bờ. Thậm chí còn đứt tay, chảy máu khi quệt phải vụn băng và đá nhỏ. Vết thương nhiều thế, nhưng cái đau đã bị cơn rét làm cho tê lại.
Cứ thế này, sớm muộn gì mình cũng chết. Nhất định phải lên bờ.
Tề Nhạc Nhân hà hơi vào bàn tay, chà chà chúng với nhau, dồn hết sức bình sinh để nâng cái cơ thể yếu ớt này lên. Tiếc rằng do bị lệch trọng tâm, nên cậu lại ngã ùm xuống nước.
Mũi tên hạ gục bộ Xương Rồng khiến nhiệt độ giảm đột ngột, nước hồ cũng đạt mức 0 độ C. Rét buốt làm đầu óc cậu mụ mị, cơ thể đờ đẫn trôi trong nước, tâm trí chẳng còn sức để ngẫm xem mình đang ở đâu.
Chết đi rồi là có thể về nhà sao?
Câu hỏi bị đè nén hồi lâu chợt trồi lên, khiến tâm trí trở nên yếu đuối, chỉ muốn trốn khỏi cái thế giới đáng sợ này, quay về hiện thực.
Có lẽ…cứ chết là về được…
Có tiếng thứ gì rơi vào nước. Tề Nhạc Nhân cố nhấc hai mí mắt đang mệt rũ lên, giữa ánh sáng mờ ảo, cậu thấy có ai đang bơi tới. Vẫn gương mặt tuyệt mỹ ấy, nhưng nét lạnh lùng đã được thay thế bằng vẻ lo âu. Tề Nhạc Nhân nhoẻn miệng cười với cô. Cậu muốn nói rằng: Tôi không sao.
Được giúp cô, dù chỉ một chút thôi, thì cậu cũng vui lắm. Biết rằng cô mạnh hơn cậu rất nhiều, nhưng cậu vẫn muốn bảo vệ người ấy.
Thích một ai đó, sẽ khiến người ta trở nên dũng cảm.
Lại được lôi lên bờ lần nữa, Tề Nhạc Nhân ngồi bệt xuống, vừa ho vừa run rẩy. Cậu uống phải quá nhiều nước lạnh, thành thử dạ dày chật căng, cơ thể lạnh giá. Nữ thần nâng tay cậu lên, chăm chú nhìn những vết thương trên đó. Những vết thương trắng bệch do ngâm nước lan từ đầu ngón tay xuống lòng bàn tay. Đây đều là do bị đất đá cọ vào khi cậu muốn giãy lên bờ.
“Không đau, thật…khụ khụ…” Tề Nhạc Nhân vừa rùng mình vừa nói. Cơn gió lạnh ập vào phổi khiến cậu ho sù sụ. Không ngờ là, cơn ho dữ dội này lại như rót thêm sức sống vào cái cơ thể kiệt quệ sau hai lần load liên tục của cậu. Tề Nhạc Nhân cảm thấy mình đã hoàn toàn thoát khỏi đáy hồ lạnh lẽo.
Vừa định bày tỏ sự ngưỡng mộ với mũi tên kiệt suất khi nãy của nữ thần, thì Tề Nhạc Nhân đã được ôm chầm lấy.
Quần áo của nữ thần cũng ướt sũng và lạnh băng, nhưng làn da cô lại ấm áp. Cô quỳ một gối trên mặt đất, ôm lấy cậu.
Cái ôm thật chặt. Tề Nhạc Nhân rất ít khi tiếp xúc với cơ thể của người khác, vậy nên đây là lần đầu tiên cậu ngộ ra rằng: được người mình thích ôm thật là tuyệt.
Cứ như là, cậu đã có cả thế giới.