Náu mình sau bụi câu, Tề Nhạc Nhân nín thở đến độ đến một hơi cũng chẳng dám hắt ra. Vậy mà Lục Hữu Hân thì cứ vô tư bình phẩm cô nàng vừa xuất hiện: “Gái này ngon thật đó, nhìn cái dáng nóng bỏng kia kìa, lại còn gương mặt quyến rũ nữa chứ! Đúng là mỹ nhân rắn rết loại cực phẩm nha.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy thực hết hiểu nổi, Lục Hữu Hân dù gì cũng là người chơi lâu năm, vậy mà chẳng tỏ ra chuyện nghiệp chút nào cả. Nhìn cái dáng rúc bụi rình gái đẹp lại còn chỉ trỏ nhận xét thế này, cậu cảm thấy độ dâm dê của cô ta hoàn toàn ở một đẳng cấp vượt trội rồi.
“Cô nói nhỏ thôi.” Tề Nhạc Nhân thì thào nhắc nhở.
“Không sao, không sao, tôi biết mà.” cô ta vừa cười tươi roi rói vừa đáp lại.
Cô nàng được Lục Hữu Hân đặt cho danh xưng mỹ nhân rắn rết đứng trước tòa tháp, bộ đồ hiến tế chẳng thể khiến ả thánh khiết hơn. Nhìn đâu cũng thấy rõ ràng cô ta tựa như một con rắn xinh đẹp đầy nguy hiểm.
Đám côn trùng xoắn xít xung quanh, ả nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên để một con trong số chúng đậu xuống ngón tay mình.
“Mấy cục cưng của chị sao bỗng nhiên lại bồn chồn thế?” Ả nỉ non, “Bởi vì có mùi hương đáng ghét nào sao?”
Tề Nhạc Nhân căng thẳng tột cùng, nếu ả có thể điều khiển côn trùng thì họ nguy rồi!
“Đi tìm con ả đó đi.” Mỹ nhân rắn rết bắn nhẹ ngón tay một cái, con côn trùng vừa đậu đó bay vòng vòng quanh ả, chẳng nỡ rời xa.
Liều chết một phen thôi. Tề Nhạc Nhân hít sâu, tay cầm chặt quả lựu đạn đổi từ nơi Giao dịch của vùng đất Hoàng Hôn, chuẩn bị tinh thần để save bất cứ lúc nào.
“Đừng lo, cô ta không phát hiện được đâu.” Lục Hữu Hân giữ tay cậu lại và nói với giọng đầy tự tin.
Tề Nhạc Nhân liếc qua, cô nàng chỉ vào khe thẻ ở thắt lưng mình rồi chỉ cười không nói.
Bầy côn trùng bay về hướng ngược với nơi họ đang trốn, cuối cùng, chúng bồi hồi giữa một vùng cây khô. Một đường sáng sắc lạnh lóe lên từ bóng tối, lũ kia rơi rụng lả tả.
Ả mỹ nhân rắn rết ô lên một tiếng, rồi đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía mấy bóng cây: “Ra là cô?”
Lời chưa dứt, một bóng người đã từ từ xuất hiện từ phía màn đêm: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
Diệp Hiệp!
Mỹ nhân rắn rết chậc một tiếng: “Dấm dúi thậm thụt cái gì, chẳng nhẽ định đánh lén? Cô học được mấy thủ đoạn rác rưởi đó từ khi nào vậy?”
Diệp Hiệp cười lạnh một tiếng: “Với loại người như cô thì chẳng cần thủ đoạn gì cả.”
“Ôi chao, thế thì càng tốt. Giờ tiện thể chúng ta tính cả thù mới hận cũ vào một lần đi.” Mỹ nhân rắn rết cười duyên, cánh tay cô ả vừa nâng lên thì từ dưới bộ váy hiến tế, hơn trăm con côn trùng liền bay ù ù về phía Diệp Hiệp tựa một quầng sương mù đen đặc!
Diệp Hiệp cười lạnh rồi rút đao khỏi vỏ! Thanh đao sắc bén vẽ nên những đường chém sáng loáng giữa không chung, tạo ra một luồng gió lớn khiến đám côn trùng đang ầm ầm lao tới như bị va vào một lớp chắn. Chẳng mấy chốc, chúng đã bị đóng băng rồi rơi lộp bộp.
“Đừng quên là kỹ năng của tôi khắc cô. Lần này đừng hòng trốn thoát.” Diệp Hiệp cười nhẹ, khom người rồi phóng về phía cô ả như một mũi tên được bắn khỏi dây.
Mỹ nhân rắn rết nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây khô và nhìn xuống: “Cô cũng đừng quên, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn.”
Vừa dứt lời, bàn tay ả tỏa ra thứ ánh sáng như huỳnh quang. Vừa chạm tới thứ ánh sáng đó, loài cây có bộ rễ khổng lồ như được kích hoạt, nó – thức tỉnh!
Đúng vậy, thức tỉnh!
Nó giống như một kẻ khổng lồ choàng dậy khỏi bùn lầy, những đoạn rễ rậm rạp không ngừng trồi lên, kéo theo sình và lớp đất mềm bẩn thỉu, cành và tán cây vặn vẹo như những cánh tay, chúng quất điên cuồng về phía Diệp Hiệp!
“Ôi chu choa, cảnh này phấn khích thật đó.” Lục Hữu Hân xuýt xoa liên tục, còn lảm nhảm với Tề Nhạc Nhân – người đang căng thẳng phát hờn, “Gái này thú vị thật đó, vừa điều khiển được côn trùng, vừa điều khiển được cây cối, đúng là cao thủ chiến đấu trong rừng nha, nàng mới đến kia gặp nguy hiểm rồi!”
“Cô nói nhỏ thôi!” Tề Nhạc Nhân không thể không nhắc cô ta lần nữa, cậu ngờ là Lục Hữu Hân có kỹ năng nào đó giúp cô ta che giấu được cả hình dáng và giọng nói của mình, chứ không, với sự ồn ào nãy giờ của cả hai, chẳng bị nghe thấy đúng là kỳ.
“Yên tâm đi. Có biết cái gì là ‘kêu trời trời không thấu’ chưa? Chỉ cần không rời khỏi một phạm vi nhất định, dù cưng có kêu khản giọng cũng không ai nghe thấy.” Lục Hữu Hân bĩu môi với cậu, gương mặt đáng yêu nở một nụ cười “tà mị cuồng luyến”, thực khiến người ta không dám nhìn vào.
“….” Sao cái kỹ năng này nghe như cảnh mấy thằng ác ôn đùa giỡn con gái nhà lành vậy? Khoan đã, ai là con gái nhà lành chứ?
Lục Hữu Hân tiếp tục đắc ý: “Một chuyên gia rình trộm sao lại không có thủ đoạn tuyệt hảo hòng che giấu bản thân chứ, điều đó chính là sự sỉ nhục của giới si hán!”
Tề Nhạc Nhân vờ như nhìn chăm chú vào trận đánh nhau, không nghe mấy lời tự biên tự diễn của cô ta.
Tình thế bắt đầu biến đổi, vốn Diệp Hiệp chiếm thế thượng phong do có khả năng khắc được ả kia, nào ngờ giờ đây lại bị gốc cây đó đẩy vào thế khó. Vũ khí của cô khó mà đối phó được loại quái vật vừa to lớn, vừa có cứng rắn như vậy, khả năng đóng băng cũng không có nhiều hiệu quả với nó. Cô chỉ có thể dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân để né tránh những cành cây đánh tới, nhưng dù vậy, cô vẫn còn trong cảnh hiểm nguy, không biết còn chống trụ được bao lâu.
Tề Nhạc Nhân sốt ruột thay cho cô, tuy không thân nhau, nhưng dù gì họ cũng từng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Cậu có ấn tượng khá tốt với cô gái vừa ngay thẳng vừa kiên nghị này, nên đương nhiên sẽ không mong cô phải bỏ mình ở đây.
“Hai người quen nhau hả?” Lục Hữu Hân đột nhiên hỏi.
“…Từng gặp trên xe ngựa.” Tề Nhạc Nhân đáp lại thành thực.
“À, thế cô ấy tên gì?” Lục Hữu Hân lại hỏi.
Tề Nhạc Nhân nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Diệp Hiệp.”
Lục Hữu Hân sờ sờ cằm: “Tên không tồi, người cũng không tồi, chọn cưng rồi đó.”
“Cô định làm gì?” Tề Nhạc Nhân thắc mắc.
Lục Hữu Hân nhe răng cười: “Đi giúp chứ sao, sao tôi nỡ nhìn người đẹp gặp nạn chứ.”
“….Chẳng phải cô thích người kia à? Sao lại giúp Diệp Hiệp?” Tề Nhạc Nhân còn chưa quên khi nãy cô ta lải nhải với cậu về mỹ nhân rắn rết kia nhiều thế nào.
Lục Hữu Hân nghiêm mặt hỏi: “Cậu muôn biết nguyên nhân sao?”
Thấy cái vẻ mặt nghiêm túc đấy, Tề Nhạc Nhân bất giác cũng đanh mặt theo, gật đầu.
“Bởi vì ngực to nha, ngực to mới là chân lý, tôi muốn vùi mặt vào ngực.” Lục Hữu Hân đáp lại với giọng vô cùng đàng hoàng.
Tề Nhạc Nhân hoàn toàn bị đánh bại bởi cái sự dâm tà này. Cậu trơ mắt nhìn Lục Hữu Hân hiên ngang bỏ lại câu ấy, rồi lao vọt khỏi bụi cây, miệng hô lớn: “Diệp Hiệp, tôi tới giúp cưng đây!”
Ngọn lửa trắng xanh bùng lên từ dưới chân cô ta, đánh ập về phía hai người kia như một làn sóng, chỉ trong nháy mắt, nó đã cuốn trọn tên người cây đang điên loạn. Mỹ nhân rắn rết hoảng hốt, bốn bề là lửa, không còn chỗ để trốn! Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ả quấn áo choàng rồi mau chóng nhảy xuống, lăn khỏi đám lửa, mặc cho nguy cơ bị bỏng.
Sau khi thoát hiểm, ả độc địa phóng ánh nhìn oán hận về phía cả hai: “Ra là có người trợ giúp, tôi coi thường cô rồi.”
Nói rồi, ả trốn mất tăm chẳng hề do dự.
“Đừng đuổi theo, cẩn thận có bẫy.” Diệp Hiệp ngăn Lục Hữu Hân diệt cỏ tận gốc.
Lục Hữu Hân cầm tay cô, ngỏ lời tâm tình: “Người đẹp đã nói vậy thì tôi còn đuổi theo làm gì. Giờ phút này, trong mắt tôi chỉ có em thôi, không có chút nào dành cho cô ta cả.”
Diệp Hiệp ngây ra. Thấy cái ánh nhìn hoảng hốt của cô, Tề Nhạc Nhân không nỡ trốn tiếp, đành phải bước ra để làm dịu bầu không khí: “Diệp Hiệp, lại gặp nhau rồi.”
“Ra là cô à.” Diệp Hiệp nở một nụ cười thoải mái, rồi tỏ ý biết ơn với Tề Nhạc Nhân vằ Lục Hữu Hân, “Cám ơn hai người, nếu không có cả hai, chắc tôi đã phải chạy trốn bằng cái dáng chẳng đẹp đẽ gì rồi.”
“Dáng chạy trốn không phân biệt bằng đẹp và xấu, mà là hiệu quả và không hiệu quả mới đúng. Dù có phải lăn thì chỉ cần trốn được, đó cũng là dáng chạy tốt.” Lục Hữu Hân nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Diệp Hiệp cười: “Cô thú vị thật đó.”
Cặp mắt của Lục Hữu Hân sáng rực lên, cô hào hứng khoe với Tề Nhạc Nhân: “Người đẹp bảo tôi thú vị kìa!”
Tề Nhạc Nhân lặng lẽ quay mặt sang hướng khác. Hiện giờ, vờ như không biết người này có còn kịp không?
___________________
Tác giả: (Dưới đây, tác giả xin được giới thiệu 2 kỹ năng của Lục Hữu Hân đã được sử dụng)
[Người đẹp à, hẹn hò không?] Người chơi có xu hướng tính dục là nữ có thể hỏi một câu với người chơi hoặc NPC nữ vừa gặp mặt lần đầu. Người này chắc chắn sẽ đáp thật 100%.
Ví dụ: “Cưng à, số đo ba vòng của cưng là bao nhiêu?” “94 – 56 – 80 …. Bốp bốp bốp” ===> đây là tiếng tát
[Kêu trời trời không thấu] Sau khi sử dụng kỹ năng này, trong vòng bán kính 3m từ người sử dụng trở đi, mọi tiếng động sẽ không được truyền ra ngoài. Vậy nên dù có đứng ở nơi công cộng bật nhạc nhảy thể dục nhịp điệu thì người ta cũng sẽ tưởng bạn đang im thin thít.
***
Được Tề Nhạc Nhân nhắc, Diệp Hiệp nhanh chóng biết được cách cởi phong ấn cho tòa tháp. Cô đưa mắt nhìn thi thể trên mặt đất – một cô bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi, là NPC tham gia nhiệm vụ này. Hai mắt cô trợn trừng, xám đục. Làm da xanh đen chứng tỏ rằng cái chết được gây ra bởi một loại thuốc kịch độc nào đó.
Diệp Hiệp thở dài, cúi xuống vuốt mắt cho cô bé: “Nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần vẫn thấy NPC đâu có khác chúng ta chứ.”
“Người đẹp đúng là lương thiện, tôi thích.” Lục Hữu Hân xuýt xoa khen ngợi.
Chỉ cần đứng bên Lục Hữu Hân thôi đã thấy mất mặt rồi, cậu quay về hướng khác, vờ như ngắm phong cảnh.
Diệp Hiệp cười gượng: “Từng có người nói với tôi rằng, kẻ mạnh thương hại người khác mới là lương thiện, còn lòng thương hại của kẻ yếu chẳng qua chỉ là tự xót thay cho số phận của mình mà thôi.”
Lời này khiến Tề Nhạc Nhân xúc động, cậu không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ NPC kia nhiều một chút. Cậu quả là thương hại cô ấy, nhưng lòng thương hại này nếu so với khoảnh khắc sinh tử thì chỉ là chút giãy giụa mỏng manh của lương tâm mà thôi. Cậu thậm chí còn không biết chút lương tâm này có thể tồn tại được bao lâu.
“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Để tỏ lòng cảm tạ, tôi không tranh quyền cởi phong ấn cho tòa tháp. Hai người bàn xem ai làm việc đó đi. Cái cơ hội rút thăm không tồi đâu, khéo khi lại được thứ gì có ích.” Diệp Hiệp nói.
Tề Nhạc Nhân khiêm nhượng: “Tôi chẳng giúp được gì, để Lục Hữu Hân làm đi.”
Cậu những tưởng chí ít thì Lục Hữu Hân cũng sẽ nhún nhường chút, nào ngờ cô ta thản nhiên gật đầu lia lịa: “Thế thì tôi không khách sáo đâu nha.”
Nói rồi, cô ta đặt thi thể kia dưới chân tháp, sau đó đưa tay chạm vào mặt tường. Hình vẽ trên mu bàn tay cô tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt rồi lan ra như sương mù. Tiếp, những viên sáng li ti ùn ùn chui vào trong tòa tháp ấy. Tề Nhạc Nhân trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Đột nhiên, đỉnh tháp trào ra một luồng sáng xanh bắn thẳng lên bầu trời, ngay khi chạm vào tầng mây, những vầng sáng lan ra như sóng nước khiến cả khu rừng đều có thể chứng kiến cột sáng chói lòa này. Cột sáng ấy giữ nguyên trên không trung hồi lâu, còn thi thể trên mặt đất đã biến mất.
“Thứ này…dễ khiến người ta chú ý lắm.” Tề Nhạc Nhân nhíu mày.
“Yên tâm đi, đợi mấy người kia chạy đến thì chúng ta đã đi từ đời nào rồi.” Lục Hữu Hân rụt tay về. Một rương báu lơ lửng xuất hiện, ngón tay cô nhấn lên phần khóa một cái, phần nắp bật ra, một tấm thẻ rơi gọn vào lòng bàn tay Lục Hữu Hân. Cô cúi xuống nhìn, thoáng sửng sốt rồi lại nhíu mày, lầm bầm: “Cái thứ này, hừ, thà rằng được một con chim bồ câu còn có ích hơn.”
Câu nói ấy rất nhẹ, nếu Tề Nhạc Nhân không đứng gần, chắc cậu cũng chẳng biết
Lục Hữu Hân cất thẻ vào túi, không hề có ý kích hoạt nó.
Rương báu vẫn chưa biến mất, cô ta lại nhìn vào trong rồi móc ra một tờ giấy: “Bản đồ?”
Tề Nhạc Nhân qua liếc nhìn, nom nó không giống bản đồ của khu rừng này, mà là…
“Chắc là bản đồ của cái địa cung sẽ mở sau khi bốn tòa tháp được cởi phong ấn.” Lục Hữu Hân lắc lắc mảnh giấy, cười tủm tỉm hỏi Diệp Hiệp, “Người đẹp à, xem chừng thứ này khá quan trọng đấy, cưng có muốn chép ra một bản không?”
“Không.” Vừa thốt ra lời đó, Diệp Hiệp liền ngây ngẩn, giống như là chính cô cũng không hiểu sao mình lại từ chối thẳng như vậy.
Lục Hữu Hân chậc chậc hai tiếng: “Xem chừng người đẹp không tin tưởng tôi lắm nha.”
Diệp Hiệp nhíu mày, nhìn về phía Lục Hữu Hân với vẻ đằng đằng sát khí.
“Đừng căng thẳng thế chứ, chẳng là qua chỉ một kỹ năng nhỏ thôi mà. Chỉ cần là câu đầu tiên tôi hỏi thì bất cứ gái nào cũng phải đáp lại thành thực. Vậy nên, nếu tôi hỏi số đo ba vòng thì chắc chắn sẽ được hàng chuẩn nha.” Lục Hữu Hân cười đắc ý.
Ra vậy, bảo sao khi nãy, lúc cậu từ chối trả lời câu hỏi, cô ta lại sửng sốt như thế, Tề Nhạc Nhân nghĩ, nhưng là dùng cái kỹ năng đó để hỏi.. số đo ba vòng, có quá dâm tà không!
“Nếu cả hai đều không lấy bản đồ thì tôi chẳng khách sáo đâu nha.” Lục Hữu Hâm cười tủm tỉm.
“……” Đợi chút, tôi có nói là không lấy đâu! Trong mắt cô, đàn ông không có nhân quyền sao!
Xem chừng bởi ánh mắt Tề Nhạc Nhân quá u oán, Lục Hữu Hân mới quét từ đầu đến chân cậu một lượt rồi gắng mà hỏi: “Muốn copy à?”
“Đưa tôi xem một chút là được.” Tề Nhạc Nhân vô cùng tin tưởng cái khả năng nhớ bản đồ của mình.
Lục Hữu Hân không từ chối. Tề Nhạc Nhân cầm tờ giấy, nhìn chăm chú nửa phút rồi trả lại.
Kết cấu của địa cung phức tạp hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều. Tiếc là tấm bản đồ này chỉ có một phần tư, ba phần tư còn lại hẳn nằm ở ba tòa tháp kia. Cậu đã biết vị trí của Tháp Hang Động, vậy thì…
“Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi, đi cùng nhau không?” Lục Hữu Hân nhiệt tình mời Diệp Hiệp, không thèm để ý đến Tề Nhạc Nhân.
“Không, cám ơn.” Diệp Hiệp từ chối lễ phép, chào tạm biệt cả hai rồi lên đường.
Tề Nhạc Nhân ngẫm nghĩ một phen rồi quyết định là đi một mình vẫn hơn. Cậu thực sự không chịu nổi việc phải ở cạnh Lục Hữu Hân trong một khoảng thời gian dài. Cô nàng Lục Hữu Hân chẳng hề để ý chuyện mình bị chê: “Thế cậu cũng coi chừng nhé, lần này tôi không nhìn nhầm thành gái rồi theo sau hộ tống nữa đâu.”
Cái loại hộ tống này, tôi không cần, cám ơn.
Rời khỏi Tháp Đầm Lầy, Tề Nhạc Nhân cắm cúi đi về hướng nam. Dựa theo tấm bản đồ của Trần Bách Thất thì Tháp Hang Động nằm ở phía đó. Nếu trên đường không gặp phải bất trắc gì thì chắc đến tối cậu sẽ tới nơi.
Một mình băng rừng – mà hơn nữa còn là một khu rừng xa lạ – không phải chuyện dễ dàng. Tề Nhạc Nhân có chút hối hận khi không đi cùng Lục Hữu Hân. Tuy có hơi lố, nhưng cậu thấy cô ta là người tài ba, có thể dựa vào. Nếu không tài ba, thì sao dám tự do thể hiện cái cá tính quái gở đó chứ.
Không còn cái cảm giác có người nhìn chằm chằm từ sau, xem ra Lục Hữu Hân không theo sau cậu nữa thật. Tề Nhạc Nhân ngờ rằng cô ta đang bám đuôi Diệp Hiệp, dù sao thì người ta cũng là mỹ nữ chân chính mà. Nghĩ đến đây lại thấy có chút thương cảm cho Diệp Hiệp – người đang bị biến thái theo dõi.
Trời chiều nắng gắt, Tề Nhạc Nhân lấy tay áo quệt đi những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán. Chưa đến một ngày mà bộ đồ hiến tế của cậu đã nhàu nát y như một cái giẻ lau. Cũng phải thôi, Tề Nhạc Nhân từng phải lăn dưới đất, bò trên cây, lội qua đầm lầy mà. Điên một nỗi là bộ đồ này là trang bị bắt buộc của hệ thống, nên chẳng thể cởi ra giặt, thành ra cậu cứ phải cố mà chịu cảnh toàn thân dơ dáy bẩn thỉu này. Do vậy mà khi vừa trông thấy dòng suối, cậu bèn mừng rỡ chạy tới, vốc nước rửa mặt.
Làn nước mát lành xua đi cái nóng trên da thịt. Chỉ rửa mặt thôi thì chưa đã nghiền, cậu nhảy thẳng xuống suối để lau người. Dù không thể cởi đồ, những được nước suối gột rửa phần nào bụi bùn thì cũng thích lắm.
Suối không sâu, nước trong vắt, Tề Nhạc Nhân còn thấy cả những con cá lớn chừng ngón cái bơi qua bơi lại, đáng yêu cực. Nhìn xuyên qua làn nước, cậu thấy được đôi chân nhỏ nhắn đúng kiểu con gái của mình, lòng không khỏi buồn rầu.
Từ phía thượng nguồn hình như trôi đến thứ gì, ban đầu Tề Nhạc Nhân còn tưởng mình hoa mắt, bèn dụi dụi để nhìn kỹ hơn thì thấy quả thật dó vật đang thuận theo dòng nước, đi về phía mình. Đợi đến khi nó lại gần, cậu mới thấy rõ: ra là một mảnh vải rách.
Tề Nhạc Nhân nhặt mảnh vải lên. Nét mặt cậu trở nên nghiêm túc, bởi thứ này có chất liệu giống hệt với bộ đồ cậu đang mặc!
Cậu cuống cuồng bước ra khỏi mặt nước, do vậy mà đầu gối bị quệt vào đá, sợt da. Không thèm để ý tới chuyện người mình đang ướt sũng, cậu căng tấm vải ra, nó dính đầy máu, những mảnh máu loang lổ thành từng mảng hồng nhạt do bị ngâm nước, nhìn mà sởn gai ốc.
Chuyện gì đã xảy ra ở đầu nguồn? Tề Nhạc Nhân gióng mắt về phía mảnh vải trôi tới. Đó chính là nơi cậu đang định đi tới nha!
Có tiếng kêu quái dị vang lên, Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu thì thấy con chim đen quen thuộc. Nó chẳng phải là chim của nữ thần sao? Chẳng nhẽ nữ thần đang ở đây?
Cậu vội vàng nhìn quanh, chưa kịp tìm kỹ thì một tấm áo đã rơi xuống, trùm lên người. Trong bóng tối, cậu nghe được tiếng người nhẹ nhàng đáp đất. Vừa kéo tấm áo che đầu xuống thì mắt cậu đã đụng phải gương mặt tuyệt mỹ kia.
Quả nhiên là cô ấy!