/br>
Tang Tử ngẩn người, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Nô tỳ chỉ là một hạ nhân, chủ nhân nói thế nào, nô tỳ liền làm theo như thế, không có lựa chọn, càng không có tư cách nói đến chuyện cam tâm tình nguyện.
“
“Thành thật mà nói, Ngọc Tuyền Cơ chính là Cửu Thiên Tuế trên vạn người, mà ta chỉ là một Tam tiểu thư không được sủng ái ở phủ Thừa tướng, để ngươi đi theo ta cũng thật là ủy khuất, có điều ngươi cũng cần phải biết rằng, Ngọc Tuyền Cơ là người kiêu ngạo như vậy, người đã đưa ra nếu như bị trả về, ngươi cảm thấy người này kết cục sẽ như thế nào? Ta nghe nói Đông Xưởng có không ít biện pháp tra tấn người, đều giống nhau đó là có thể khiến cho người ta sống không bằng chết.
“
Tô Phi Sắc cười nhạt nói, ngữ khí thong thả.
Ân uy cũng thi (2) mới có thể trấn được người.
(2) Ân uy cũng thi: Vừa làm ơn huệ, vừa uy hiếp.
Tang Tử sắc mặt trắng bệch, nàng ta vốn cũng là người của Ngọc Tuyền Cơ, sao có thể không biết thủ đoạn tra tấn người của hắn ra sao: “Tam tiểu thư yên tâm, cái mạng này của nô tỳ là Tam tiểu thư cứu về, sau này nhất định trung tâm như một.
“
Tô Phi Sắc vừa lòng gật gật đầu: “Vậy trước giúp ta làm một chuyện.
“
“Tam tiểu thư xin cứ phân phó.
“ Tang Tử nhẹ nhàng thở ra, thái độ cũng thành khẩn không ít.
“Giúp ta truyền tin tức ra bên ngoài, nói rằng phủ Thừa tướng có được một cây trâm hoa cực phẩm, thủ công tinh tế, ngay cả sợi tua còn được làm từ lưu li bảy màu, nếu như đeo lên sẽ vô cùng sặc sỡ loá mắt.
“ Tô Phi Sắc dừng một chút, lại bổ sung: “Đặc biệt là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh Đổng Kính, Đổng Tình Uyển, nhất định phải để cho nàng ta biết.
“
Tang Tử làm việc hiệu suất quả nhiên không tồi, một giấc ngủ dậy, bái thiếp của Đổng Kính đã đưa đến phủ Thừa tướng rồi.
Mọi sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông (3), Đổng Kính dẫn theo nữ nhi Đổng Tình Uyển tới chơi, phủ Thừa tướng nhất định cũng sẽ để cho Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm tiếp khách, cũng không biết Lý thị lần này có cho gọi nàng ra hay không.
(3) 万事俱备,只欠东风 (Vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong): Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu một điều kiện tiên quyết.
Có điều dựa vào hiểu biết của nàng đối với Lý thị, Lý thị là người đa nghi như vậy, không có khả năng chỉ vì chuyện ngày hôm đã hoàn toàn tin tưởng nàng, nhất định sẽ còn tìm cơ hội để thử, mà lần này chính là một cơ hội tốt, Lý thị hẳn sẽ không bỏ qua.
Không ngoài dự liệu, một lúc sau Yên Nhi đã tới: “Tam tiểu thư, Đại Lý Tự Khanh dẫn theo Đổng tiểu thư tới chơi, phu nhân cho ngài cùng qua đó góp vui.
“
“Vậy đi thôi.
“ Tô Phi Sắc nhẹ cong khóe môi, nàng đã sớm để Tang Tử giúp nàng trang điểm chải chuốt cho tốt, ngồi ở đây đợi rồi.
Yên Nhi kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng, này là trùng hợp sao?
Mà Tang Tử cũng là vẻ mặt nghi hoặc, nàng vốn tưởng rằng Tô Phi Sắc chỉ là một tiểu thư khuê các bình thường, bây giờ mới phát hiện, Tô Phi Sắc cùng Ngọc Tuyền Cơ giống nhau, đều làm nàng đoán không ra.
Yến hội được bố trí trong hoa viên phủ Thừa tướng, thời điểm Tô Phi Sắc đến, những người khác đều đã tới cả rồi, nàng đột nhiên xuất hiện, ngược lại làm gián đoạn bọn họ chuyện trò vui vẻ.
“Phi Sắc bái kiến phụ thân, Đại nương.
“ Tô Phi Sắc cung kính hành lễ.
Tô Đức Ngôn nhíu nhíu mày, ngữ khí trách cứ: “Con sao lại tới muộn như vậy?”
Muộn? Nàng chính là ngay khi được báo liền tới, ngay cả trang điểm chải chuốt cũng đều chuẩn bị tốt trước đó rồi.
Tô Phi Sắc ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp chán ghét trong mắt Tô Đức Ngôn, không khỏi hiểu rõ.
Xem ra không phải nàng tới muộn, mà là Lý thị cố ý tính kế nàng, vì muốn nàng không được lòng Tô Đức Ngôn.
Không nghĩ tới nàng ngàn tính vạn tính vẫn sẽ tính sót điểm này, Lý thị đúng là sẽ tận dụng mọi thứ.
“Phi Sắc biết lỗi, xin phụ thân trách phạt.
“ Tô Phi Sắc hốc mắt ửng hồng, thoạt nhìn thật giống như sự việc đúng là như vậy.
Cũng vì có khách ở đây, Tô Đức Ngôn thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành vẫy vẫy tay: “Nhập tòa đi.
“
“Đa tạ phụ thân.
“ Tô Phi Sắc hít hít cái mũi, đứng dậy, ngồi xuống.
Trên mặt không hề biểu lộ ra chút gợn sóng nào, nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng nàng đã sớm ức chế không được là một mảnh sóng to gió lớn.
Tô Đức Ngôn, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại rồi.
Chính hắn là kẻ đã dẫn quân đến diệt cả Cố gia của nàng, trên tay hắn nhuộm đầy máu của người Cố gia, nàng thậm chí có thể nhìn thấy những oan hồn của người Cố gia phía sau lưng hắn.
Tô Phi Sắc tay nắm chặt thành quyền, móng tay sớm đã đâm vào lòng bàn tay.
Đau, lòng nàng còn đau hơn.
Nhưng nàng phải nhẫn nại.
Ngọc Tuyền Cơ nói đúng, nàng hiện giờ vẫn chưa có tư cách hô mưa gọi gió.
Nàng xuất hiện cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến yến hội, một lát sau Tô Đức Ngôn cùng Đổng Kính lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện.
Đúng lúc này, Đổng Tình Uyển đột nhiên mở miệng: “Tô bá bá, con nghe nói phủ Thừa tướng có một cây trâm rất đẹp, không biết có thể lấy ra cho Tình Uyển nhìn một cái được không?”
Đổng Tình Uyển vừa nói xong, sắc mặt Tô Tĩnh Hương lập tức thay đổi.
Tô Phi Sắc nhẹ cong khóe môi, xem ra trò hay bắt đầu rồi, vở diễn ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là bước báo thù đầu tiên của nàng mà thôi.
Lúc nàng vẫn còn là Hoàng Hậu đã biết Tô Đức Ngôn có một cháu trai phạm tội, vẫn luôn muốn tìm cơ hội hối lộ Đổng Kính, nhưng lại không muốn quá trắng trợn.
Bây giờ nàng đem Đổng Kính đưa đến trước mặt hắn, hắn còn không nắm chắc cơ hội này cho tốt.
Đổng Kính ở Tống Quốc vốn có tiếng yêu thương nữ nhi, chỉ cần Đổng Tình Uyển muốn, dù là giết người phóng hỏa ông ta cũng sẽ nghĩ cách bao che cho nàng, thế cho nên đã đem Đổng Tình Uyển sủng đến vô pháp vô thiên.
Đổng Tình Uyển hôm nay khẳng định là vì cây trâm hoa mà đến, nàng ngược lại muốn nhìn thử Tô Tĩnh Hương cũng bị sủng hư như vậy sẽ ứng phó như thế nào.
“Tình Uyển thật quá khách khí.
“ Tô Đức Ngôn nhìn thoáng qua Đổng Kính, lúc này mới quay đầu về phía Lý thị nói: “Phu nhân, nếu Tình Uyển thích, sai người mang hết trâm cài có trong kho của phủ ra đây đi.
“
“Dạ.
“ Lý thị dịu ngoan gật đầu.
Vừa nghe là trâm hoa trong kho phủ, Tô Tĩnh Hương lập tức nhẹ nhàng thở ra, trâm cài trong kho của phủ đều thừa lại sau khi các tiểu thư chọn xong, mà trâm hoa của nàng ta vẫn còn đang nằm yên trong hộp trang sức.
Một lát sau, hạ nhân liền dâng lên một hộp trâm hoa.
Đổng Tình Uyển cũng mặc kệ quy củ gì đó, lập tức liền chạy tới trước hộp, hai mắt sáng lên lựa tìm.
Tô Đức Ngôn tất nhiên biết Đổng Kính sủng ái nhất chính là nữ nhi này, đúng lúc mở miệng: “Tình Uyển nếu đã thích thì cứ việc chọn đi, ngàn vạn đừng khách khí.
“
Nghe được lời này của Tô Đức Ngôn, Đổng Kính lập tức vừa lòng híp híp mắt.
Nhưng Đổng Tình Uyển mày lại nhăn lại, nàng ta liều mạng lật tới lật lui hộp trâm hoa, tựa hồ muốn tìm gì đó.
Tất cả mọi người bởi vì động tác của nàng mà có chút khẩn trương, chỉ có Tô Phi Sắc vẫn bình tĩnh ăn đồ ăn.
Phản ứng của Tô Đức Ngôn cùng Đổng Tình Uyển đều nằm trong dự liệu của nàng, tiếp theo còn phải xem thử Tô Tĩnh Hương cùng Đổng Tình Uyển hai tiểu thư ương ngạnh này đối đầu nhau sẽ có trò gì hay.
“Tô bá bá, người lừa Tình Uyển sao, chỗ này làm gì có cây trâm mà Tình Uyển muốn chứ.
“ Đổng Tình Uyển căm giận phủi tay đi về chỗ ngồi.
Tô Đức Ngôn sắc mặt trầm xuống, lừa? Bảo hắn đường đường là Thừa tướng lại đi lừa một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi sao?
Lời này nếu như truyền ra ngoài, vậy sau này cái mặt già này của hắn còn biết để chỗ nào nữa!
Thấy Tô Đức Ngôn sắc mặt không tốt, Lý thị vội vàng mở miệng: “Tình Uyển thật biết nói đùa, Tô bá bá yêu thương con như vậy, sao lại lừa con chứ.
“
“Ta rõ ràng nghe nói phủ Thừa tướng mới có được một cây trâm cài, thủ công tinh tế, ngay cả sợi tua còn được làm từ đá lưu li bảy màu, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy, đây không phải lừa ta là gì? Chẳng lẽ Tô bá bá ngay cả một cái trâm cũng tiếc không cho Tình Uyển sao?” Đổng Tình Uyển kiêu căng phản bác, nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ.