Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 59: Chương 59: Canh ngự tứ




Editor: Nyanko

Tri Cầm thấy Tô Phi Sắc bị người sỉ nhục, vội vàng phản bác: “Không phải, là tiểu thư bình thường thích an tĩnh, đồ dùng trong phòng cũng đều là ngài ấy tự sắp xếp, nếu như bị người khác động vào làm lộn xộn, sợ là lần sau muốn tìm cũng không dễ, tiểu thư vẫn luôn trong sạch, Lâm ma ma ngài đừng có ngậm máu phun người.”

“Tiểu thư nhà ngươi cũng chưa mở miệng, ngươi đã ồn ào gì chứ.” Lâm ma ma giận dữ, lại hung hăng cho Tri Cầm một cái tát, Tri Cầm bị đánh đến mức lập tức ngã rạp xuống đất.

“Phu nhân nhà ngươi cũng chưa mở miệng, ngươi đã ồn ào cái gì?” Tô Phi Sắc liếc mắt nhìn Tri Cầm một cái, chậm rãi mở miệng.

Bởi vì Tri Cầm và Tri Kỳ là do Tô Đức Ngôn đưa tới, cho nên nàng vẫn luôn không tin bọn họ, không chỉ không cho bọn họ vào trong phòng nàng, mà cũng ít khi để cho bọn họ hầu hạ.

Nhưng qua quan sát vừa rồi của nàng, nha hoàn Tri Cầm này cũng khá là trung tâm, ít nhất chuyện ngày hôm nay chắc chắn cũng không phải là nàng ta cùng phối hợp diễn với Lý thị.

Nếu Tri Cầm là thật lòng bảo vệ nàng, vậy thì sao nàng sẽ vẫn có thể trơ mắt nhìn Tri Cầm bị Lâm ma ma ức hiếp chứ?

Người đối tốt với nàng, nàng sẽ không quên.

“Ta...” Lâm ma ma không ngờ Tô Phi Sắc lại dùng chính lời của bà ta để vặn lại bà ta, lập tức nghẹn họng không nói được gì, bèn vội vàng quay đầu tìm Lý thị xin giúp đỡ.

Lý thị thấy Lâm ma ma đấu không lại được Tô Phi Sắc, cuối cùng cũng mở miệng: “Phòng ở của Phi Sắc thật đúng là quý giá quá, ngay cả ta cũng không vào được.”

“Đại nương nói đùa, ngài muốn vào, đó chẳng phải chỉ cần một câu nói sao?” Tô Phi Sắc cười nói, bây giờ nàng vẫn chưa biết rõ Lý thị mang thai là thật là giả, cho nên cũng chưa định ra tay.

Kiếp trước nàng cũng đã từng là người làm mẹ, nhớ đến đứa con chưa được ra đời kia của nàng, nàng lại không khỏi có thêm mấy phần thương tiếc đối với đứa con trong bụng Lý thị.

Coi như là vì đứa bé, chỉ cần Lý thị không quá phận thì nàng đều có thể bỏ qua cho bà ta.

Thấy Tô Phi Sắc không có khí thế của mọi khi, Lý thị lập tức càng thêm đắc ý: “Một câu thôi sao? Vậy vì sao vừa nãy nha hoàn của con lại cứ ngăn cản?”

“Nha hoàn không hiểu chuyện, mong đại nương cũng đừng so đo.” Tô Phi Sắc nhàn nhạt đáp.

Thái độ bình thản thong dong này của nàng khiến cho Lý thị cực kỳ không thoải mái, hai mắt nhíu lại, gian xảo cố tình để bụng: “Nếu đã là nha hoàn không hiểu chuyện, người đâu, kéo ra ngoài phạt hai mươi đại bản.”

Hừ, Tô Phi Sắc càng bình tĩnh, bà ta lại càng muốn nhìn thấy dáng vẻ nóng vội của nàng.

Bà ta còn muốn xem thử lần này Tô Phi Sắc sẽ cứu nha hoàn của nàng như thế nào.

Tô Phi Sắc hơi nhíu mày: “Đại nương, chẳng qua chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, ngài việc gì phải để bụng với nàng ta?”

“Lời này của con là có ý gì? Chẳng lẽ ta dạy dỗ hạ nhân của phủ Thừa tướng là sai sao?” Lý thị tàn nhẫn trừng hai mắt, đột nhiên đập bàn một cái.

“Phu nhân, ngài đừng nóng giận, bây giờ ngài còn đang mang thai, nếu giận dữ làm ảnh hưởng đến thân mình thì sao.” Tri Kỳ vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng, còn nhiệt tình tiến lên thuận khí giúp Lý thị.

Địa vị của Tô Phi Sắc và Lý thị ở trong phủ Thừa tướng có thể nói là khó phân cao thấp, tuy rằng nàng ta là nha hoàn của Tô Phi Sắc, nhưng cũng vẫn hiểu rõ cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Cho nên vừa rồi nàng ta vẫn luôn yên lặng quan sát, muốn xem đến cùng là Tô Phi Sắc lợi hại hơn hay Lý thị lợi hại hơn.

Bây giờ tình hình đã quá rõ ràng, từ thái độ của Tô Phi Sắc đối với Lý thị là đã có thể thấy rõ, làm sao nàng ta có thể không chủ động ra trận được chứ?

Ở nơi thâm trạch đại viện này, chỉ khi chọn đúng đùi mà ôm thì mới có được ngày lên nhanh như diều gặp gió.

“Ngươi...” Tang Tử thấy vậy thiếu chút nữa không nhịn được xúc động mà xông lên cho Tri Kỳ một bạt tai: “Tiểu thư, ngài nhìn dáng vẻ a dua nịnh hót của Tri Kỳ kìa.”

Tô Phi Sắc hừ lạnh một tiếng, loại nha hoàn chỉ muốn leo lên cành cao này có thì cũng như không.

Có điều từ điều này cũng đã có thể chứng minh được rằng tuy rằng Tri Cầm và Tri Kỳ là nha hoàn do Tô Đức Ngôn đưa tới, nhưng lại không phải là người của Tô Đức Ngôn.

Nếu không thì Tri Kỳ hẳn là sẽ giống như Tri Cầm tranh thủ sự đồng tình của nàng mới đúng, dù gì hai người cùng làm sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với chỉ một người làm.

Nếu Tri Cầm không phải là người của Tô Đức Ngôn, lại trung thành với nàng như vậy, vậy thì nha hoàn này nàng sẽ chọn.

Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc lập tức mở miệng: “Tri Cầm chính là nha hoàn cha tặng cho con, đại nương muốn đánh nàng ấy con cũng không có ý kiến, nhưng có phải là đại nương cũng nên hỏi ý kiến của cha một tiếng chứ đã?”

Nghe thấy lời này, Lý thị không khỏi ngẩn người, suýt nữa đã quên Tri Cầm và Tri Kỳ đều là do Tô Đức Ngôn thưởng, đến đây...

Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ Tô Đức Ngôn cũng biết rõ hằng ngày bà ta đều tới gây phiền phức với Tô Phi Sắc, nhưng cũng vẫn mặc kệ, ngay cả nữ nhi cũng mình mà cũng bỏ mặc, vậy thì sao lại đi lo cho một nha hoàn nho nhỏ chứ?

Hừ, Tô Phi Sắc còn muốn lấy Tô Đức Ngôn để áp chế bà ta, quả đúng là người ngốc nói mơ.

Lý thị khinh thường nhướng mày: “Lão gia đã giao quyền chưởng gia cho ta, cũng chính là giao hết tính mạng của hạ nhân cho ta rồi, đừng nói là chỉ đánh hai mươi đại bản, cho dù có muốn mạng của bọn họ thì lão gia cũng sẽ không nói gì.”

“Vậy sao?” Đúng lúc này, ngoài ngoại đột nhiên truyền đến một giọng nói quỷ quyệt mà lại vô cùng dễ nghe.

Lý thị nghe thấy lập tức rùng mình một cái, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Ngọc Tuyền Cơ đang lười biếng dựa vào trên cỗ kiệu vàng thật lớn, cỗ kiệu do mười sáu thị vệ cao lớn khiêng đang chậm rãi đi vào Bích Vân Uyển.

Mà phía sau cỗ kiệu còn có hai hàng thị nữ đi theo, thị nữ đều là mỹ nữ đã qua chọn lựa kỹ càng, tùy tiện chọn một người trang điểm lên, còn có khí chất hơn cả tiểu thư nhà bình thường mấy phần.

Dáng vẻ này, quả thật còn giống hoàng đế hơn cả Tống Lăng Tu.

Lý thị nhanh mắt liếc thấy một dáng người nho nhỏ đang cong người ở bên cạnh thị vệ, đây chẳng phải là lão gia nhà bọn họ, Tô Đức Ngôn sao?

Tô Đức Ngôn ở trước mặt Ngọc Tuyền Cơ thật đúng là một chút khí thế của thừa tướng cũng không có, mà ngược lại còn giống một tên thái giám hơn!

“Thần phụ bái kiến Cửu Thiên Tuế.” Lý thị phản ứng lại, vội vàng từ trên ghế quỳ xuống.

Tô Phi Sắc cũng cùng với Tang Tử, Tri Cầm quỳ xuống: “Bái kiến Cửu Thiên Tuế.”

Ngọc Tuyền Cơ liếc mắt nhìn qua Tô Phi Sắc và Lý thị, khóe môi nhẹ nở một nụ cười xấu xa: “Đứng lên đi.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đang quỳ gối ở Bích Vân Uyển mới dám đứng dậy, nhưng đợi Lý thị vừa mới đứng vững, Ngọc Tuyền Cơ lại lạnh giọng quát: “Ai cho ngươi đứng lên?”

“Ai cơ?” Lý thị ngẩng đầu, muốn nhìn thử xem Ngọc Tuyền Cơ là đang nói ai, lại đúng lúc đối diện với hai tròng mắt mê hoặc dụ người của Ngọc Tuyền Cơ, trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhưng vẫn căng da đầu hỏi: “Không biết người Cửu Thiên Tuế nói là...”

“Ngu xuẩn, còn không quỳ xuống cho bổn đốc.” Giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ lạnh băng, sắc bén như đao.

Truyện được edit và đăng tải tại dembuon

Lý thị sợ tới mức lập tức bụp một tiếng quỳ gối trên mặt đất, cũng không quên cầu xin: “Vâng vâng vâng, thần phụ ngu xuẩn, mong Cửu Thiên Tuế đừng trách tội.”

Tô Đức Ngôn thấy vậy không khỏi đau lòng không thôi, Lý thị quỳ xuống dùng sức như vậy, cũng không biết có ảnh hưởng đến con trai bảo bối của ông ta không nữa: “Cửu Thiên Tuế, phu nhân nàng ấy...”

Ông vừa định mở miệng cầu tình giúp cho Lý thị thì đã bị Ngọc Tuyền Cơ cắt ngang: “Vừa rồi bổn đốc ở ngoài viện nghe thấy phu nhân nói mạng của hạ nhân trong phủ Thừa tướng này đều là của ngươi, cho dù có giết thì thừa tướng cũng sẽ không nói gì, phải vậy không?”

Ngọc Tuyền Cơ cố ý kéo dài mấy chữ cuối cùng, Lý thị nghe xong càng thêm run rẩy, giống như đang bị oan hồn đòi mạng.

Lý thị hối hận đến xanh cả ruột, Ngọc Tuyền Cơ sớm không tới muộn không tới, sao lại cố tình tới đúng lúc bà ta nói lời này chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.