Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 109: Chương 109




CHƯƠNG 109

“Ngươi là ở rể Kham Dư giáo ta, khả người cùng người trước thiên địa tam bái chính là ta, cùng vào động phòng chính là ta, vén cái đầu của ngươi cũng là ta. Những chuyện này với Minh Thư không quan hệ, chính là ngươi giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi!”

Gắt gao đặt ở trên người Triệu Trường Hữu độc nhất vô nhị kia, nam tử yêu diễm dị thường, đẹp không tả nổi, tàn khốc kể rõ số phận hắn sớm bị định rồi.

“Ta mới không cần cùng ngươi trải qua cả đời!”

Triệu nhị công tử xui xẻo cuối cùng suy tàn giãy dụa, cố sức kêu gào, hi vọng ma đầu trên người nghe xong là có thể rời khỏi mình.

Lý Hưu Dữ than nhẹ một tiếng, trong vẻ mặt thêm một tia ngưng trọng, không tự giác mang vẻ mặt bị thương tổn, sợ rằng ngay cả chính y cũng không biết.

“Ta so với Minh Thư kém ở chỗ nào!?”

Trong trống rỗng sinh ra vài phần tình cảm xa lạ, đường đường giáo chủ đại nhân Kham Dư giáo, theo men say hỏi ra lời rất không hợp với thân phận.

Triệu Trường Hữu bên kia còn đang kêu trời trách đất cũng bị câu hỏi của y làm sửng sốt, hít hít mũi, ngừng nức nở, nhìn nam tử trước mặt.

Trong tẩm phòng đỏ thẫm như ban ngày, gần gũi ngay cả vân da cũng thấy rõ.

Nam tử trước mắt, có khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đáng yêu, còn muốn xinh đẹp hơn cả nữ tử.

Mày liễu tinh tế, phối với cặp phượng nhãn kia, lóe ra quang huy say lòng người. Khóe miệng lược hiển bạc tình hơi nhướn lên, chính là mỉm cười khuynh thành khuynh quốc, thế nhưng mình lại rõ ràng biết, phía sau mỉm cười kia là dụng ý tà ác.

Nam tử so với Minh Thư hơn ba phần yêu mỵ và diễm lệ, so với Khương Tiểu Tiểu hơn năm phần quyến rũ và xinh đẹp.

Nghiêm túc luận bàn, chỗ kia so ra cũng không kém Minh Thư.

Thế nhưng…

“Ngươi là nam nhân!”

Con mắt hàm nước mắt, tựa đầu tận lực xoay đến một bên, tiểu sắc lang khóc có được quyết tuyệt như vậy kêu lên.

Có thể buông tha mỹ sắc trước mắt như vậy, không thể không nói, Triệu nhị công tử là làm sao mà hạ được quyết tâm lớn như vậy.

“Hơn nữa, ca ca ta đã nói qua, cố gắng đừng cùng với ngươi có liên quan nữa!”

Triệu Trường Hữu vẻ mặt ủy khuất, móp mép miệng tiếp tục đỏ con mắt nói:

“Hắn nói, ngươi dù có đẹp thế nào đi nữa, lại cũng là một nam tử! Không nên dính vào ngươi. Một lần trước, đã từng giúp ta giấu diếm, tiếp theo nữa thì không dễ như vậy rồi! Cho nên từ nay về sau, muốn ta không nên cùng ngươi gặp lại, phải cùng ngươi cắt đứt!”

“Triệu Thanh Khâu!”

Lý Hưu Dữ hầu như dùng vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.

Xoay khuôn mặt tựa phù dung, một đôi phượng nhãn dài nhỏ tràn đầy hàn ý thấm lạnh.

Khả Triệu nhị công tử vẫn đem đầu xoay ở một bên nơi nào nhìn tới, vẫn ở đó không biết sống chết thêm dầu vào nói:

“Ta đường đường nam nhi bảy thước bị ngươi đặt ở dưới thân, ta một chút đều không thích!”

“Hảo, hảo, hảo!”

Lý Hưu Dữ thẳng đứng dậy, liên tục than ba tiếng, vẻ mặt tái xanh, dữ tợn đầy mắt, Triệu Trường Hữu cả người run lên, thầm nghĩ:

“Không hảo!”

Chỉ thấy, nam tử dã diễm kia, lại cúi người xuống, một lần nữa nắm mắt cá chân, bên khóe miệng hơi giơ lên, lộ ra mỉm cười tàn nhẫn như ác ma.

“Một hồi, ngươi liền thích thôi!”

–=–=–=–=–=–=–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.