CHƯƠNG 147
Chỉ thấy bóng người chợt lóe, từ phía sau mình nhảy qua, thẳng đến Lý Hưu Dữ dựa ngồi ở kia.
Ngay cả khi mắt chớp cũng chưa từng chớp, người nọ liền duỗi tay kìm lấy cái cổ của Lý Hưu Dữ không còn năng lực phản kháng, đưa y túm lên, bỗng nhiên cố sức, khiến con mắt Lý Hưu Dữ vừa nhắm, suýt nữa chết ngất.
Dưới ánh trăng sáng trong, người nọ vặn vẹo khuôn mặt bình thản vô kỳ, càng bởi vì ánh trăng mà trắng bệch, khiến toàn bộ trên mặt xanh xám không có huyết sắc trở nên đáng sợ.
Cái trán hung ác gân xanh nổi lên, toàn bộ đều có thể rõ ràng nhìn ra rằng đang run rẩy liên tục. Mặt mày cực kỳ bình thường vặn vẹo thành nhúm. Gắt gao trừng hai mắt Triệu Trường Hữu, bởi vì quá độ khẩn trương, đôi mắt như chuông đồng, nhợt nhạt khảm trên da mặt. Khóe miệng hơi rủ xuống chăm chú mân, tiết lộ nỗi lòng kích động của nam tử.
Nam nhân xuất kỳ bất ý xuất hiện ở trước mặt ba người Lý Hưu Dữ, chính là Dương Trọng Thiên từ Tô Dương bắt đầu một đường Lý Hưu Dữ.
Có lẽ lúc Triệu Trường Hữu ra tay làm rơi khăn che mặt của hắn, thì hắn đã đối thực lực Triệu Trường Hữu hoài nghi. Dương Trọng Thiên thủy chung có kiêng kỵ với Triệu Trường Hữu, cho nên chỉ tìm tới Lý Hưu Dữ tay trói gà không chặt bây giờ.
“Đưa thứ đó cho ta!”
Dương Trọng Thiên rõ ràng không khống chế được tâm tình, ngay cả lời mở đầu cũng trực tiếp tỉnh lược, liền như thế nói ra mục đích của mình.
Triệu nhị công tử còn chưa có phản ứng lại, chớp chớp con mắt, mơ mơ màng màng hỏi ngược lại:
“Thứ nào?!”
Câu hỏi ngược dường như bí hiểm, ở trong mắt Dương Trọng Thiên, trái lại càng thêm kiên định luận điệu hoang đường trước cho rằng Triệu Trường Hữu vẫn thâm tàng bất lộ, nắm chặt cần cổ ưu mỹ của Lý Hưu Dữ thêm vài phần.
“Thứ đó, ta muốn nó!”
Dương Trọng Thiên lớn tiếng rống lên, không biết có phải là do duyên cớ quá mức cố sức, đại lượng tơ máu ở trong mắt hắn khuếch tán, đem tròng mắt màu trắng nhuộm đẫm màu điên cuồng.
Triệu Trường Hữu cũng bị tư thế dữ tợn dọa co rụt về sau, vừa lúc thấy Lý Hưu Dữ nhếch môi, vùng lông mày phi thường khổ sở thật sâu cau lại, sắc mặt xanh cùng người nọ phía sau y tương xứng, trong lòng trĩu xuống, lo lắng lên, tức giận reo lớn:
“Ngươi không nói rõ ràng, ta nào biết thứ gì!”
“Túi gấm, túi gấm màu đỏ!”
Dương Trọng Thiên bất đắc dĩ cắn răng chỉ điểm, khả Triệu Trường Hữu thiếu chút thì khóc ra.
Túi gấm của mình nhiều vậy, nếu là bình thường, chỉ là tùy thân phối với y vật không có một trăm thì cũng năm mươi, hắn nơi nào nhớ kỹ cái nào là hồng cái nào là xanh, càng đừng nói ở chỗ này, để hắn đi tìm!
Triệu nhị công tử gấp chỉ kém kéo y phục của mình xuống mà làm, đứng ở đó không biết nên nói gì cho hảo.
Dương Trọng Thiên chỉ thấy hắn cố ý giả bộ, nghiến răng nói:
“Đừng nói ngươi nghĩ độc chiếm, không muốn tính mạng của y sao!?”
Triệu Trường Hữu vẻ mặt khóc tang, mang theo âm rung, bất đắc dĩ trả lời:
“Ta nhiều túi gấm như vậy, chỗ nào biết cái nào ngươi muốn!”
Dương Trọng Thiên mắt bén lên, gân xanh vốn đã nổi lên, mắt thấy là có thể vỡ toang.
“Thứ đó, giấu trong tàng bảo đồ, đừng nói ngươi không biết!”
“Tàng bảo đồ!?”
Triệu nhị công tử chỉ số thông minh vốn không cao, bị hắn kêu như vậy càng thêm hồ đồ.
Mình lúc nào thì tới tàng bảo đồ, nếu như biết, mình còn có thể ở chỗ này cho hắn uy hiếp, tìm thì mang theo nhân mã đi mà tìm.
“Bạch Viễn giấu năm trăm vạn lượng thuế ruộng ở tàng bảo đồ…”
0-=-0-=-0-=-0