CHƯƠNG 155
Oanh Ca vẫn dựa vào đầu giường mạnh gật đầu một cái, tỉnh rồi.
Ngẩng đầu hướng cửa sổ bên ngoài nhìn lại, một mảnh đen kịt, không biết là canh giờ nào.
Xoay đầu lại, nam tử phong hoa tuyệt đại trên giường vẫn thâm trầm ngủ như cũ, chỉ là gương mặt hơi hõm xuống, lại gầy gò vài phần.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Oanh Ca dịch lại góc chăn cho nam tử quay đầu qua.
Trên bàn vuông đối diện, nằm úp sấp một người, là Triệu nhị công tử trước đó đã đứng lâu và giờ thì ngủ như bị bất tỉnh.
Đứng lâu như vậy là vừa mệt vừa cực, Triệu Trường Hữu cho dù dùng tư thế phi thường khó chịu ghé vào trên bàn, cũng ngủ được thập phần mê say, phát sinh ra những giọt mồ hôi nho nhỏ, chỗ khóe miệng hơi nhỏ, rõ ràng còn có một tia ngân quang sang sáng.
Oanh Ca nhìn mà quên mất ưu sầu trước đó, nghĩ con vịt chết còn mạnh miệng này thế mà đáng yêu quá.
Nhưng sợ hắn ngủ như thế, thời gian quá dài tắc nghẽn mạch máu, chân tay tê rần, vươn tay qua, đẩy một chút thanh niên đang gắt gao ngủ.
“Công tử, tỉnh tỉnh!”
Triệu Trường Hữu bị người đẩy, uỵch một cái rồi ngồi dậy. Nhảy vọt người lên, lao qua bên Lý Hưu Dữ vẫn đang nằm.
“Tỉnh sao? Tỉnh sao?”
Cúi đầu nhìn lại, nam tử kia giống như tiên tử ngàn năm vẫn nghỉ ngơi yên tĩnh, hô hấp vẫn như cũ bình yên, nhưng mà không chịu tỉnh lại.
Triệu Trường Hữu không khỏi thất vọng lau một chút mồ hôi sau ót vừa chảy ra, bóng lưng đối diện Oanh Ca càng phát ra dáng hiu quạnh.
Oanh Ca nhìn hắn như vậy, ngực cũng khó chịu theo, tiến lên vài bước, đè lại cánh tay hắn, khuyên bảo nói:
“Công tử đi lên tháp ngủ đi! Ở trên bàn ngủ, bị phong hàn đó!”
Triệu Trường Hữu nghe lời gật đầu, xoay người hướng cửa sổ đặt bên giường đi qua, đá rớt hài rồi bò lên.
Trên giường chiếu, một tiếng rên rỉ nhỏ bé khó nghe thấy, khiến Oanh Ca vừa lúc đang coi giữ bên giường nghe thấy, nhanh chóng cúi thấp, tỉ mỉ nhìn chăm chú người nọ nhẹ đảo mi mắt trên giường, lẳng lặng mở con mắt vẫn nhắm chặt.
Mặc dù ý thức còn không rõ, khả Lý Hưu Dữ vẫn là nhận ra đồ trang trí trong phòng mình.
Thật sâu hít mạnh một ngụm khí, tần suất đột biến, khiến không khí gấp gáp sặc vào tâm phế, tác động tới màng ngực trong bụng, dẫn ra tiếng rên rỉ tinh tế.
Thấy Lý Hưu Dữ mở con mắt ra, tỉnh táo lại, Oanh Ca không khỏi vui mừng quá đỗi.
“Gia!”
Lý Hưu Dữ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo, rồi mới vô thức chuyển động con mắt, nhìn khắp chung quanh, dường như đang tìm cái gì đó.
Oanh Ca là người rõ việc nhất, chỉ cần một ánh mắt, thì biết nam tử vừa tỉnh này muốn cái gì, là đang tìm thân ảnh của ai.
Không đợi xoay người đi gọi, người nọ cũng đã từ trên tháp chạy vội tới, ngay cả hài cũng chưa đi vào.
Thẳng tắp đứng ở bên giường, hồng cả vành mắt, nói không ra câu nào.
Lý Hưu Dữ dùng con mắt đem Triệu Trường Hữu từ trên tới dưới, lại từ dưới lên trên nhìn mấy lần, không thấy bất luận cái gì khác thường, mới cố sức câu dẫn ra khóe miệng, rốt cuộc lộ ra một cái mỉm cười nhỏ bé.
Oanh Ca giỏi quan sắc nhất, biết y đây là thấy Triệu nhị công tử không có thụ thương, thả lỏng tâm tình, lau lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, lấy chén thuốc vẫn ấm bên đầu giường, đặt vào trong tay Triệu Trường Hữu.
“Công tử, ngươi trước uy gia uống thuốc, ta giờ đi gọi Bạch đại phu tới!”
Triệu Trường Hữu vẫn là một câu không nói, chỉ là cầm chén thuốc đen thui kia, thẳng đến khi tiếng Oanh Ca đóng cửa vang lên, mới thấy hắn có động…
0-=-0-=-0-=-0