CHƯƠNG 41
“Là ngươi…”
Run rẩy bước về phía trước từng bước, ngay cả đá phải đèn ***g rớt trên mặt đất cũng hoàn toàn không biết.
“Thần Nghĩa…”
Một tiếng lẩm bẩm nhẹ, khiến người ta không thoát ra khỏi, bình tĩnh đứng ở nơi đó, không đành lòng xoay người mà đi.
Thanh âm ám ách, thê lương nói không nên lời, giống như trải qua bao nhiêu đau lòng, cũng không thể được người lượng thứ, bao nhiêu oán hận sai lầm, cũng không thể làm người tưởng niệm.
Không, không đúng…
Người nọ sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Hắn như thế nào vì chính mình mà xuất hiện tại nơi này, giờ này khắc này, người nọ hẳn là ở trong tòa thành kia, sao lại đứng ở trước mặt mình.
Thanh niên một mạt cười khổ, mở miệng nói:
“Lí công tử!”
Cúi người nhặt lên đèn ***g rớt xuống, nhưng mà nhặt hai lần cũng chưa nhặt lên được, đành bỏ đi mà đứng thẳng người dậy, Bạch Lưỡng Thế bỏ đó đứng lên, đứng ở nơi đó nhìn đèn ***g không được nhặt lên mà phát ngốc.
Lí Hưu Dữ nhìn hắn như thế, đành phải cúi người thay hắn nhặt đèn ***g kia, đặt vào trong bàn tay run rẩy đến khủng khiếp kia!
Xoay người muốn rời đi, lại bị người gọi đứng lại.
“Lí công tử!”
Quay lại nhìn về phía thanh niên còn đang cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.
“Nếu gặp, đó là duyên phận!”
Thanh niên ngẩng đầu lên, mượn lấy ánh sáng nhàn nhạt không biết ở đâu chiếu tới, cũng nhìn được rõ ràng, trên mặt thanh niên một mạt khổ sở, khiến cho người nhìn thấy trực giác đã muốn đáp lại.
“Thật tình cờ, ta có Trúc Diệp Thanh hảo hạng, mới mang tới đó!”
Thanh niên cũng không nhiều lời, làm động tác mời, liền mang theo Lí Hưu Dữ đi vào hướng trong.
Lí Hưu Dữ đứng ở phía sau hắn, nghĩ một chút, liền theo phía sau hắn đi vào.
Chuyển chuyển qua mấy lối ngoặt, chỉ là cái sân nho nhỏ, cây nho mọc vô cùng tốt bò đầy giàn hoa, mắc thành mái che nắng tự nhiên, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đầy đủ hết.
Bàn ghế giống nhau không ít, chén cũng rất đầy đủ.
Bạch Lưỡng Thế dùng ống tay áo phủi đi một chút gì đó không nhìn thấy, giữa ánh trăng vừa mới xuất hiện, lộ ra ý cười bình thản.
“Có chút đơn sơ, mong rằng Lí huynh thứ lỗi!”
Không có thức ăn nhắm rượu, chỉ là đơn thuần chỉ có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, phẩm hương rượu nhàn nhạt từ trong chén gốm trắng nhỏ.
Hai người đối nhau ngồi xuống, lại ai cũng chưa từng nói qua một câu.
Thẳng đến một vò rượu ngon mất hơn phân nửa, Bạch Lưỡng Thế vẫn nhìn ánh trăng mới quay đầu lại, nhìn về phía Lí Hưu Dữ.
“Xem nét mặt công tử dường như có tâm sự gì đó!”
Rõ ràng là người chồng chất tâm sự, lại ngược lại mở miệng hỏi tới nhàn sự của người khác.
“Làm sao thấy được?”
Một chén thanh tửu mới đến bên miệng, nam tử hơi nếm một chút nói.
“Đều là do tâm sinh, công tử trong lòng nếu khổ sở suy nghĩ, sẽ phản ánh ở trên khí huyết, trong da thịt, tướng mạo cùng thần sắc đều có thể thể hiện.”
Đem chén uống một hơi cạn sạch, Bạch Lưỡng Thế khẽ mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra thất thố vừa rồi bởi vì nhận lầm người khác.
“Tại hạ bất tài, nhưng với y thuật sơ lược vẫn có thể cứu được, mới có lời nói như vậy.”
Đối với thanh niên này khiến người ta không khỏi muốn thân cận, Lí Hưu Dữ có chút khoan dung cười khẽ ra tiếng, lại chỉ cười mà không đáp.
“Công tử, đã từng có ý tưởng phức tạp nào chưa?!”
Thanh niên đã có chút men say tiếp tục hỏi.
“Trong đầu ngập tràn hình ảnh của hắn, mỗi ngày nghĩ suy đều là hắn, làm sao cũng không chịu buông tha!”
Lí Hưu Dữ thần sắc chợt thu lại, biến sắc, cũng không nói chuyện, chỉ là vì nam tử đã muốn uống say đem cái chén trống rót đầy.
“Bởi vì như thế, công tử đã làm việc chưa từng làm. Bởi vì như thế, công tử đã sớm cực kì bất đắc dĩ nhưng cũng vô lực!”
Rượu vừa mới được rót đầy, đã bị người uống một hơi cạn sạch, chỉ là một bàn tay trắng nõn lại vì hắn mà rót thêm thôi.
“Vậy ngươi chính là thích!”
“Có lẽ chính là bởi vì thích!”
Bạch Lưỡng Thế men say đại thịnh đã muốn biểu hiện ra ngoài, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Có lẽ chính là bởi vì ngươi thích!”
“Thích hắn? Làm sao có thể!”
Lí Hưu Dữ cuối cùng đang nói chuyện lập tức đứng lên.
“Ngươi, ngươi nếu như không tin, có thể thử xem chút!”
Say nam tử đỡ lấy cái trán, giương mắt chăm chú nhìn Lí Hưu Dữ, ánh mắt kia lại như xuyên qua người trước mắt.
“Có thể thử tiếp cận, thử đụng chạm, tỷ như nói…”
Nửa câu sau lại không ra lời, chôn ở trong lòng…”
“Đến lúc đó, ngươi liền biết…”
Biết, đó là thích hay không…”
Một giọt thanh lệ rơi vào chén rượu, làm đắng một chén rượu ngon.
Ngẩng đầu, ánh mắt mê mang cũng không thấy người nọ trước mắt, thoáng thanh tỉnh chút.
“Lí huynh?!”
“Với nữ hài tử, cũng thể trực tiếp quá a…”
Có một ly rượu đắng tới cực điểm…
“Chính là, vì sao ta lại phải yêu hắn…”
“Có thể vì hắn chết, có thể vì hắn sống…”
“Vì sao người phải thích, lại là hắn…”
Lưỡng Thế say rượu ngã vào trên bàn, thì thào nói lên suy nghĩ cho ai đó nghe, lại ai cũng không nghe được lời nói đó…