Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 81: Chương 81




CHƯƠNG 81

Ôm bảo bối nhà mình đi vào giấc ngủ, Lý Hưu Dữ lúc này không có khôn khéo của giáo chủ, mất đi nhạy bén của người học võ, giống như người bình thường, liền ngay cả bước chân mới sáng sớm từ từ tới gần cũng không nghe thấy.

“Trường Hữu!”

Triệu Thanh Khâu cấp tốc băng băng chạy xuống không chút nào kiêng kị đẩy cửa mà vào, nhìn bốn phía một chút, dáng tươi cười sủng nịch ở bên khóe miệng tràn lan ra, trong lòng đối với đệ đệ còn đang trên giường chưa dậy nổi càng thêm thương yêu vô hạn, duỗi tay nghĩ vén tấm màn kín kín đáo đáo, liền tham tiến hơn phẩn người đi vào.

Nam tử đang va ở trên giường bởi vì nghe thấy tiếng hắn, vừa mới ngồi dậy.

Cần cổ duyên dáng hơi thẳng đứng, tóc đen thuận dài rối tung, bức chắn cấu thành đặc chế, mơ hồ lộ ra vùng ngực giống như làm từ bạch ngọc.

Một đôi phượng nhãn hoa đào, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra dư vị lười biếng, khiến cho lòng người rung động.

Nhìn thấy cảnh này trong phòng, đồng tử kê(gà bé=aka trai tơ =..=)Triệu Thanh Khâu trên mặt nóng lên, liền đỏ bừng cả khuôn mặt, phảng phất giống như bị bỏng rồi ấy, ba một tiếng thả màn xuống, lui người lại.

Nhưng rốt cục là Triệu gia đại công tử cùng tồn tại thực lực và trí tuệ, cùng Triệu nhị công tử chỉ biết phóng túng, trêu nam chọc nữ kia bất đồng.

Triệu đại công tử phản ứng lại, cấp tốc quay người lại, vén rèm lên, cắn răng nói:

“Lý Hưu Dữ, ngươi…”

Ánh mắt chợt lóe, lại rơi tới trên người người ngủ bên trong.

Đầu vai êm dịu còn sót ở bên ngoài, vết tích xanh xanh điểm điểm theo vùng lân cận của cổ vẫn kéo dài tới chỗ bị chăn che lại, chỉ là nho nhỏ lộ ở bên ngoài đã như vậy, diện tích rộng lớn dưới chăn kia bị che lại sẽ không biết nói có bao nhiêu nghiêm trọng rồi.

Triệu Thanh Khâu bị cảnh tượng trước mắt triệt để làm kinh sợ!

Nhận thấy chỗ ánh mắt hắn hướng về, Lý Hưu Dữ hơi nghiêng người, dùng thân trên còn quang lỏa đem chắn lấy đường nhìn.

“Không hỏi là Vô Cực sơn trang đại công tử, không chỉ võ nghệ cao cường, nội lực đầy đủ, liền ngay cả da mặt cũng là đủ dầy!”

Nhướn mắt lên nói lời châm chọc, Lý Hưu Dữ hiển nhiên là bởi vì tầm mắt tiều tụy trong lòng kia.

Mắt thấy nam tử tao nhã trước mắt này giận tái mặt, tóc dài vừa buông trước ngực lại chẳng hề để ý, ánh mắt càng thêm lợi hại.

“Lẽ nào ngươi muốn nhìn chúng ta thay y phục phải không!”

Cùng tính cách Triệu Trường Hữu không giống, Triệu Thanh Khâu đối với loại sự tình này, vốn da mặt đã mỏng, bị Lý Hưu Dữ vừa nói, trên mặt xanh hồng đen tím loạn cùng một chỗ, muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.

Màn che rất nặng bị hắn vung một cái, phát sinh ra âm hưởng buồn bực, lay động không ngớt, Triệu Thanh Khâu xoay người hổn hển liền xông ra ngoài.

Lý Hưu Dữ nhìn bóng lưng tức giận tận trời kia, tâm tình lập tức tốt lên, vùng lông mày duyên dáng nhướn lên, mới chậm rì rì mặc tới y phục.

Chờ y thu thập thỏa đáng, lại thấy nhân vật ngủ cùng lợn chết giống nhau, dĩ nhiên động như chưa từng động, vẫn ghé vào chỗ ban đầu.

Khuôn mặt tuấn tú suất khí lúc này mang theo nét mặt vui tươi, chẳng biết đang làm cái mộng đẹp gì, không khỏi có chút buồn cười.

Cái người ngu ngốc này nếu như biết ai vừa mới tới, còn có thể hay không cười ra?

Sóng mắt lưu chuyển, ý nghĩ tà ác liền trào lên, duỗi tay nắm lấy cái mũi đang bình ổn hô hấp, ý xấu đợi chờ.

Nét mặt tươi vui chướng mắt một điểm một điểm từ trên gương mặt thanh niên lui lại, ý không khỏe trên sinh lý bắt đầu thể hiện ra, cuối cùng không đánh lại ác ý của nam tử, đang từ trong ác mộng không thể hô hấp, Triệu Trường Hữu mở mắt.

“Ngươi, ngươi muốn gì, gì chứ?”

Vừa mới mở mắt, khuôn mặt đẹp không tả nổi đã ngay bên cạnh, trong phượng mâu câu nhân đều là tiếu ý tà ác, dù có trì độn thế nào đi nữa, cảm giác nguy cơ tới gần xuất hiện trong tiềm thức Triệu nhị công tử, cho nên mới lắp bắp hỏi.

Nam tử mỉm cười, rất có thế khuynh thành khuynh quốc, tà mị phun ra mấy chữ muốn làm chết người:

“Ngươi, ca ca, Triệu Thanh Khâu, vừa mới tới qua!”

=—-=—-=—-=—-=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.