Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 103: Chương 103




Hoàn toàn mất kiểm soát – Dr. Solo

Chương 103

Sau khi về nước, hai người cùng đến viện dưỡng lão thăm Lily. Đầu xuân, tiết trời ấm áp, ngày đó ánh dương xán lạn, lúc họ đến là buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính sát đất, rơi xuống phòng bệnh. Cả phòng đều chìm trong ráng chiều, Hạ Thiến đang ngồi ở mép giường đọc tiểu thuyết cho Lily nghe.

Lily ngủ rồi, Hạ Thiến thấy họ đi vào, ngẩng đầu cười cười với họ, lại cúi xuống đọc tiếp: “... Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh sắp thua, trong lòng nôn nóng đi đến bên cạnh hắn. Chỉ cần hắn bị thương sẽ lập tức tiến lên giúp đỡ... Hết cách rồi, tôi không thể dừng được, tôi mà dừng thì bà sẽ tỉnh, bà sẽ không vui.” Bất thình lình Hạ Thiến nói một câu chen vào Anh Hùng Xạ Điêu, khiến Lily đang trong giấc mộng võ hiệp dường như nghe thấy, như có như không nhíu mày lại, Hạ Thiến bèn đọc tiếp, “Quách Tĩnh nghiêng người tránh được một đòn từ đối phương, liếc mắt thấy sắc mặt Hoàng Dung thay đổi, quan tâm ắt loạn, không còn tập trung...” Lại không nhịn được nhíu mày nhỏ giọng nói, “Ai nha phiền thật đó, hai người bắt tôi ăn cơm chó, đến đọc tiểu thuyết võ hiệp cũng bị ăn cơm chó!”

Hôm đó hai người không quấy rầy mộng đẹp của Lily, chỉ có khi đi Hạ Thiến nói với Lily đang ngủ một câu: “Con thông báo cho người một tin vui nè, Đàm Trận và Thịnh Dã tới thăm người,“ Cô hạ thấp giọng, giống như đứa trẻ đang nói một mình, “Bọn họ kết hôn rồi.”

Thịnh Dã như cảm thấy Lily nghe được, ánh mặt trời chiếu lên khóe miệng khẽ mỉm cười của bà.

Đàm Trận cúi người trước giường bệnh Lily nói khẽ: “Hôm nào chúng cháu lại đến thăm bà.”

Sau đó họ lại đến một lần, nói chuyện với Lily được mấy câu, nhưng đa phần Lily đều đang ngủ, bà ngủ rất an ổn thoải mái. Sau đó, thời tiết ấm lên từng ngày, tinh thần Lily cũng tốt lên không ít, nói muốn đi chơi xuân, Hạ Thiến bèn đưa bà ra ngoại thành gần đó chơi mấy ngày. Lúc lái xe qua một sơn cốc, Lily bị phong cảnh nơi đó hấp dẫn, Hạ Thiến đã thuê một căn nhà gỗ để Lily hưởng thụ mấy ngày sinh hoạt chốn sơn dã.

Thịnh Dã gọi video cho họ một lần, Lily ngồi ở sân thượng nhà gỗ phơi nắng, vẫy tay chào hỏi với cậu, ánh mắt bà sáng ngời, trên màn hình, mắt của Lily và Hạ Thiến đều cười híp lại. Hạ Thiến nói mỗi ngày Lily đều ngồi trên sân thượng uống hồng trà, ngắm đồng cỏ và chim chóc trong sơn cốc. Tuy rằng sức khỏe bà càng ngày càng kém, nhưng tinh thần ngoài ý muốn lại rất tốt, mắt cũng tốt hơn, đeo kính viễn thị đọc tiểu thuyết bà yêu thích.

Sau đó có một ngày, Hạ Thiến mang trà lên cho bà, thấy Lily ngồi trên sân thượng, đắp chăn mỏng đã ngủ. Cô đi qua gọi bà mấy tiếng, nhưng Lily không tỉnh lại, tiểu thuyết võ hiệp vẫn đặt trên đầu gối bà, bà nhắm mắt lại dưới trời xuân hoa nở, ra đi rất thanh thản.

***

Thịnh Dã và Đàm Trận đến lễ tang Lily, tất nhiên là họ tách nhau ra đi, nhưng trường hợp như vậy rất khó trốn thoát khỏi paparazzi. Đàm Trận bị chụp khi đang ở lễ tang, vì thế càng thêm cộp mác quan hệ của anh và Hạ Thiến, mà hai người cũng không thanh minh gì cả. Thịnh Dã biết Đàm Trận không muốn thế tục ồn ào quấy rầy Lily an nghỉ.

Thịnh Dã rất hâm mộ Hạ Thiến, dường như cô có thể vì Lily mà làm hết thảy. Cô đau lòng như vậy, nhưng dẫu đau lòng đến mấy cũng có thể bình tĩnh nhìn di ảnh Lily nói: “Bà ngoại, con không có tiếc nuối, con hy vọng người cũng ra đi không còn nuối tiếc gì.”

Mà cậu lại vi phạm lời thề trước giường bệnh cha mình, bây giờ cậu có tiền, cũng có sự nghiệp, nhưng những tiếc nuối ngày đó lại chẳng thể nào bù đắp được.

Đầu tháng 4 họ tiễn Lily, Thịnh Dã không nghĩ đến cuối tháng đó mình lại tiễn rạp trưởng Tiêu của rạp kịch Nghệ Hải.

Cậu chỉ ở Nghệ Hải tầm một năm, gặp mặt rạp trưởng Tiêu vài lần, không thể nói là thân quen, chỉ học theo đoàn kịch gọi ông một tiếng thầy Tiêu. Trước khi ông qua đời, cậu và chú Giới có đến bệnh viện thăm ông, lúc đó thầy Tiêu mới vừa trải qua một đợt cấp cứu vì bệnh tim tái phát, tinh thần không tốt lắm. Y tá nói họ đi thăm người bệnh không nên ở lại quá lâu.

Thịnh Dã còn nhớ rõ ngày đó thầy Tiêu nằm trên giường bệnh, nhìn cậu cảm thán: “Nếu không phải cháu bị Giới Bình An bắt cóc, sẽ là một diễn viên kịch nói rất tuyệt vời, giống như cha cháu vậy.”

Khi ấy cậu mới biết thầy Tiêu vậy mà biết cha mình, nhưng nhìn rạp trưởng đã rất mệt mỏi, cậu không hỏi nhiều, chỉ có chú Giới ngồi bên cạnh lẩm bẩm “Tôi bắt cóc chỗ nào chứ, là Đàm Trận bắt cóc mới đúng.” Ông còn nói móc theo bản năng, Thịnh Dã phải ho khan một tiếng thật mạnh, Giới Bình An mới nhận ra mà ngồi yên lặng.

Thầy Tiêu nghiêng đầu nhìn Giới Bình An, nói: “Vậy không phải cũng là ông đưa Đàm Trận đến à? Đóng phim điện ảnh tuy rằng tốt, nhưng kịch nói mới là nghề cũ của ông cơ mà, ông không được bất công.”

Thịnh Dã nhìn chú Giới, thấy ông không nói một lời, chỉ gật đầu.

Không ai nghĩ vài ngày sau, rạp trưởng Tiêu đột nhiên từ thế.

Một tháng Thịnh Dã tham gia lễ tang của hai người, khác với nghi thức đơn giản mà Hạ Thiến làm cho Lily, lần này có rất nhiều người đến tiễn rạp trưởng một đoạn đường cuối. Thịnh Dã nhìn người mấy ngày trước còn nói chuyện với mình giờ đã vô tri vô giác nằm trong quan tài, nghĩ thì ra bệnh tim có thể ra đi đột ngột như vậy, chẳng có dự liệu gì. Cậu không khỏi nghĩ đến mẹ Đàm Trận, mỗi một giây ở lễ viếng, trong lòng cậu đều như bị tảng đá đè nặng.

Lễ an táng kết thúc, cậu không nhìn thấy chú Giới. Quay lại linh đường mới thấy một mình Giới Bình An đứng trước nơi từng đặt di thể hút thuốc, Thịnh Dã đi lên, cầm mấy nén hương, đưa cho ông nói: “Chúng ta đưa rạp trưởng một đoạn cuối đi.”

Giới Bình An cầm lấy nén hương, thắp lửa, cắm vào bát hương, yết hầu khẽ lăn, nói: “Cha cháu năm đó quyết tâm muốn đi Hồng Kong phát triển, anh Tiêu là người đầu tiên phản đối, sau đấy cha cháu... xảy ra chuyện.”

Giới Bình An nhăn mũi: “Anh Tiêu nói với ta, lúc trước lẽ ra nên cột lấy cha cháu thật chắc, ông ấy rất tự trách. Thật ra ta cũng có trách nhiệm, cha cháu ra quyết định đó, chỉ có mỗi ta là ủng hộ, ta và cha cháu đều hướng đến màn ảnh rộng, chỉ khác nhau ở chỗ, ta là vì không thỏa mãn chút vỗ tay trên sân khấu kịch này, nhưng mà cha cháu, ông ấy thật ra suy nghĩ rất đơn giản,“ Giới Bình An thở dài, “Ta vẫn không nói với cháu, cha cháu muốn đi Hồng Kong phát triển chỉ vì muốn cho người mình thích một cuộc sống tốt hơn. Cháu cũng biết, kể cả là bây giờ, diễn viên kịch nói đều rất nghèo, vừa nghèo vừa khổ, huống hồ là thời đó.”

Thịnh Dã lần đầu nghe được chuyện này, “người mình thích” kia hiển nhiên không phải mẹ cậu, khi đó cha cậu vẫn chưa có câu chuyện tình yêu với mẹ cậu ở bệnh viện: “Người mà cha cháu thích kia, cuối cùng vì cha cháu bị “tai nạn xe cộ” nên mới chia tay với ông sao?”

Giới Bình An lắc đầu: “Chia tay từ trước đó rồi, người ta tìm được một chốn về càng tốt hơn.” Ông ngẩng đầu nhìn di ảnh trên linh đường, thở dài nói: “Ba người bây giờ chỉ còn thừa mỗi ta, nhưng cũng đều bệnh tật cả rồi, có lẽ ta cũng giống vậy...”

Thịnh Dã không chịu nổi, nói: “Chú với họ không giống nhau, cha cháu và thầy Tiêu đều có vợ, chú không có. Cha cháu và thầy Tiêu còn chưa thành danh, nhưng chú thành danh, chú phải sống đến 99.”

Giới Bình An bị cậu chọc cười, sau đó cả hai cùng mỉm cười.

Ai cũng biết, tâm nguyện lớn nhất đời này của rạp trưởng Tiêu là có thể khiến càng nhiều người đến rạp kịch, khiến sân khấu kịch nói đi vào đời sống của càng nhiều người, báo đáp những diễn viên nhiệt tình yêu kịch nói, báo đáp những người cống hiến cả đời vì nghệ thuật sân khấu.

Sau khi quay lại Phú Sơn, Thịnh Dã tâm sự với Đàm Trận cả đêm, nói về thầy Tiêu, cũng nói đến cha mình, càng nói càng xúc động: “Chúng ta làm diễn viên điện ảnh thật là chiếm hời của biết bao người, chiếm hời của cả thời đại, bao nhiêu vở kịch kinh điển, bao nhiêu diễn viên kịch nói tài hoa cũng chẳng có cách nào được người đời nhớ đến.” Cậu nhớ cuốn album từng bị mình vứt đi kia, nhớ đến rất nhiều khuôn mặt tươi cười, “Rất nhiều người, ngoảnh đi ngoảnh lại đều đã già rồi.”

Giống cha cậu, giống thầy Tiêu, cả một đời đứng trên sân khấu.

Sau khi nghe xong, Đàm Trận nói: “Nghĩ như vậy, cũng rất lãng mạn.”

Đúng vậy, Thịnh Dã nghĩ thầm, khác với diễn viên điện ảnh, diễn viên kịch nói không phải đi chạy thông cáo, không có đại ngôn quảng cáo, bọn họ chỉ đơn thuần là diễn viên, cả đời đóng những vai diễn của mình.

Vất vả đến thế, nhưng cũng lãng mạn đến vậy.

***

Thịnh Dã mua căn hộ mới cũng trang hoàng ổn thỏa, bởi vì vội nên cậu không có thời gian đi xem xét. Trước sau gần một năm mới làm xong, hôm nay trên đường lái xe về tiểu khu, Đàm Trận hỏi cậu: “Sao em không suy nghĩ mua một căn lớn hơn?”

“Em không giống anh,“ Thịnh Dã vừa lái xe vừa nói, “Nhà em chỉ có em với mẹ, thật ra mẹ cũng nói với em, bảo em mua một căn lớn một chút, bà ở nhà cũ kia được ròi, nói sau này em kết hôn gì đó...”

“Vậy sao em không nghe lời bà?”

“Em không nghĩ mình sẽ kết hôn,“ Thịnh Dã nói, cuối cùng cười, “Là khi đó ấy, em cảm thấy có lẽ cả đời này mình cứ vậy thôi, người nhà của em có lẽ cũng chỉ có mẹ, em đương nhiên không thể để bà ở một mình.”

Đàm Trận nhìn cậu, im lặng không nói.

Thịnh Dã lại nói tiếp: “Em mua một căn lớn ở một mình không phải rộng đến hoảng sao, em đón mẹ qua đây ở, nếu phòng quá lớn, mà em lại không có nhà, nếu bà muốn dọn dẹp nhà cửa cũng rất mệt. Chẳng qua căn em mua cũng được coi là lớn đi, em mua tầng một, có một gian ngoài rất lớn.”

“Cho Jackson.”

Thịnh Dã cười: “Đúng.”

“Vậy còn phòng cũ, em định bán sao?” Đàm Trận hỏi.

Thịnh Dã suy nghĩ chốc lát, “Chắc không đâu... thật ra em cảm giác mẹ em sẽ không dọn khỏi căn nhà ấy.” Yết hầu cậu khẽ lăn, “Bây giờ nhà mới đã trang hoàng xong rồi, nhưng hình như em cũng không phải rất vui vẻ,“ Cậu nhìn Đàm Trận, “Anh nói xem có phải em có tật xấu gì không?”

Đàm Trận cười nhàn nhạt: “Bởi vì em thích nhà cũ.”

Thịnh Dã thở dài: “Chẳng qua sớm biết mẹ không muốn dọn đi, chi bằng mua một cái lớn hơn, hay là hẳn biệt thự gì đó.” Cậu cười nhướng mày nhìn Đàm Trận, “Thuận tiện cho em kim ốc tàng Trận*!”

*kim ốc tàng Kiều (nhà vàng giấu người đẹp): chỉ ngôi nhà sang trọng, bên trong cất giấu người đẹp/người tình. Xuất phát từ điển cố về Hán Vũ Đế và Trần Hoàng hậu, Thịnh Dã nói lái thành “kim ốc tàng Trận”

Đàm Trận cười nhíu mày: “Sao nghe “tàng trận” lại có vẻ nguy hiểm vậy!”

Thịnh Dã nhìn đèn xanh đèn đỏ trước kính chắn gió, gật đầu: “Là rất nguy hiểm đó.”

Tuy rằng chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng cậu cũng có lúc nghiêm túc suy nghĩ, quan hệ bây giờ của họ không nguy hiểm sao? Mẹ Đàm Trận có bệnh tim, lúc nào cũng có khả năng giống như thầy Tiêu, nói đi là đi, không nguy hiểm sao? Cho nên nhẫn cưới họ không dám đeo trên tay, chỉ có thể lồng vào dây chuyền.

Nhưng như thế cũng có chỗ tốt, dù sao cũng ở gần trái tim.

***

Buổi tối quay về biệt thự, Thịnh Dã bỗng nhiên nhận được mấy cái tin nhắn thoại của Giới Bình An, nghe Giới Bình An ở đầu bên kia đang tính quay về rạp kịch, cậu cũng bị kinh sợ, nhưng Giới Bình An không giống như đang uống rượu, ông rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hỏi cậu thời gian tới có rảnh nhận không. Đáng tiếc Thịnh Dã phải đi quay Thứ sáu yêu đương.

“Vậy à?” Giới Bình An có hơi tiếc nuối, dừng một lát đột nhiên hỏi: “Vậy cháu có còn liên hệ với Đàm Trận không?”

Thịnh Dã ngẩng đầu nhìn Đàm Trận, Đàm Trận đến gần, Thịnh Dã nói: “Là chú Giới, ông ấy hỏi...”

“Anh nghe được,“ Đàm Trận buông tách cà phê ngồi xuống, “Em hỏi xem ông ấy có chuyện gì.”

Thịnh Dã vẫn chưa trả lời, Giới Bình An đã gửi một tin nhắn thoại đến: “Là thế này, đã lâu rồi ta không liên lạc với Đàm Trận, đột nhiên có việc cần nhờ người ta thì hơi ngượng ngùng, nếu như cháu vẫn còn liên lạc với Đàm Trận, nhân tiện hỏi thăm một chút, sắp tới cậu ấy có nhận phim gì không, có nghĩ đến việc thử sân khấu kịch nói không?”

Đàm Trận nghe xong sửng sốt, Thịnh Dã nhìn anh, ánh mắt dò hỏi “Anh có sao”, Đàm Trận có hơi do dự, “Tạm thời anh không có phim nào cần quay...”

Thịnh Dã hơi mở lớn mắt: “Vậy anh muốn thử sao?”

Đàm Trận hơi nhíu mày: “Không phải anh muốn thử, anh chỉ sợ không làm nổi diễn viên kịch nói.”

“Không thử thì ai biết được, năm đó em cũng cảm thấy mình không phải diễn viên kịch nói!” Thịnh Dã bật thốt lên mới nhận ra mình đang hơi ép Đàm Trận, lại vội nói, “Chẳng qua cái chính vẫn là ở anh, nếu anh không thích thì thôi, không ai bắt bẻ gì anh đâu.”

Cậu còn chưa biết nên trả lời Giới Bình An thế nào, ông đã gửi tiếp một tin nhắn đến: “Thật ra ta cảm thấy người hâm mộ của Đàm Trận khá ổn, nhất là những người trẻ tuổi, nếu như cậu ấy muốn diễn, thì có thể đưa loại hình kịch nói này mở rộng ra càng nhiều người...”

Thịnh Dã nhíu mày, nghĩ thầm, vậy chú cũng không thể lợi dụng anh ấy thế chứ. Mà kể cả có lợi dụng thì cũng chỉ để trong lòng thôi, nói cho cháu nghe làm gì. Nói cho cháu nghe có khác nào nói trước mặt anh ấy đâu...

“Được rồi, anh Đàm Trận, chủ yếu là xem anh có thích không thôi, anh cũng đừng nghĩ nhiều!” Cậu sợ nhất Đàm Trận có gánh nặng, Giới Bình An nói như vậy chẳng khác nào đặt hết áp lực phát triển kịch nói lên người Đàm Trận, lấy hiểu biết của cậu với Đàm Trận, anh nhất định sẽ cảm thấy nếu mình từ chối thì sẽ có lỗi với rất nhiều tiền bối và đồng nghiệp, biết rõ có thể nhưng lại không đưa tay hỗ trợ sân khấu kịch nói đang trên đà xuống dốc này một phen.

Quả nhiên Đàm Trận nói: “Để anh suy nghĩ đã.”

Xong rồi, anh ấy bắt đầu có tâm lý áy náy, Thịnh Dã hối hận không thôi.

Buổi tối đi ngủ, tắt đèn, Thịnh Dã nằm được một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Anh Đàm Trận, anh có vui không?”

Giọng nói Đàm Trận vang lên bên phải cậu, nặng nề: “Sao lại hỏi như vậy, anh rất vui mà.”

Thịnh Dã trở mình, đối mặt với anh: “Lúc ra mắt họ nói anh là hoàng tử u buồn, anh biết vì sao không?”

“... Chẳng lẽ không phải vì anh thật sự như thế à?”

Thịnh Dã ngồi dậy, trong bóng tối cúi đầu ngắm đôi mắt Đàm Trận: “Đúng vậy, anh thật sự rất u buồn đó!”

Đôi mắt Đàm Trận đang cười: “Đến mức đó ư?”

“Anh Đàm Trận, em cảm thấy anh giống như... giống như không có một chút suy nghĩ ích kỷ nào vậy. Một người phải ích kỷ một chút mới thấy vui sướng, anh không từ chối bất kỳ người nào, người khác nói gì anh cũng coi như đó là nghĩa vụ của anh, anh sẽ thấy rất khó xử. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh cũng vẫn đồng ý, cho nên thật ra anh đang nghĩ đến việc khi nào tham gia đoàn kịch nói thì mới thích hợp đúng không?”

Đàm Trận: “...”

Thịnh Dã nằm xuống: “Em biết mà.”

“Cũng không hẳn,“ Đàm Trận suy nghĩ nói, “Anh chỉ là đang nghĩ liệu mình có thể đảm đương được không, không nên khéo quá thành vụng.”

“Anh xem! Anh lúc nào cũng nghĩ kiểu này! Nói trắng ra thì, chú Giới chỉ là coi trọng nhân khí của anh, lưu lượng của anh, anh không cần cho ổng mặt mũi, nếu mai anh không biết từ chối thế nào thì em sẽ trả lời thay anh!”

Đàm Trận cúi đầu nhìn người bên gối mình, dường như trong bóng tối anh vẫn có thể nhìn được bộ dáng tức giận của đối phương: “... Thịnh Dã,“ anh nói, “Cảm ơn.”

“Không khách sáo, mau ngủ thôi, anh đừng nghĩ nhiều~”

“Vậy em trả lời anh một vấn đề,“ Đàm Trận hỏi, “Em hy vọng sẽ có càng nhiều người biết đến kịch nói không?”

Thịnh Dã trầm ngâm vài giây: “... Chuyện đó không có quan hệ với em.”

“Nói thật.”

Thịnh Dã suy nghĩ một chốc rồi nói: “Muốn thì muốn, nhưng nếu vì thế mà khiến anh miễn cưỡng, em sẽ không muốn nữa, anh không cần phải đi thành toàn cho ước mộng của người khác.”

Đàm Trận “Ừ” một tiếng: “Anh hỏi chút thôi.”

-

Hết chương 103.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.