Editor: Jena
—————————–
“... Em thật không nghĩ tới anh lại muốn nhận bộ phim của chú Giới đó, cảm giác như vách tường trước mắt đột nhiên bị phá vỡ vậy.” Thịnh Dã có chút hoảng hốt mà nói, sau đó đột nhiên thẳng lưng, rất cảnh giác hỏi: “Ông ấy có bắt anh diễn cảnh giường chiếu không vậy?”
“Tôi chưa từng hợp tác với đạo diễn Giới, ông ấy sẽ thế sao?” Đàm Trận hỏi ngược lại cậu.
“Rất có khả năng đó”, Thịnh Dã bĩu môi, “Chú Giới ấy à, hơi xấu tính một chút, anh nhớ cẩn thận với ông ấy đấy.”
Đàm Trận lại nở nụ cười, cách xa như vậy Lâu Dĩnh cũng có thể nhìn thấy nụ cười mang theo cảm giác mười phần thả lỏng của anh, giống như một cậu trai đôi mươi vậy.
“Thịnh Dã”, Đàm Trận bỗng nhiên thấp giọng nói: “Em hỏi tôi nhiều như vậy, tôi có thể lý giải là vì, thật ra là em có hứng thú đối với đóng phim điện ảnh đúng không?”
Lâu Dĩnh thấy Thịnh Dã một giây kia ngây ngẩn cả người, ánh mắt theo bản năng rũ xuống, bà có thể tưởng tượng ra bộ dáng cậu bị hỏi đến trở tay không kịp.
Hai tay đặt ở đầu gối của Đàm Trận đan vào nhau, đây là tư thế lắng nghe người khác, anh chăm chú nhìn người trước mặt giống như đang nhìn thấu những tâm tư của đối phương: “Cha em là vì lo lắng em gặp phải những chuyện giống như ông ấy nên mới muốn em hứa với ông ấy như vậy. Tôi nghĩ ông ấy cũng là vì muốn bảo vệ em, chứ không phải là muốn ngăn cản em làm những chuyện mình thích. Hơn nữa giới giải trí bây giờ đã rất trưởng thành, chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nếu ông ấy sống lại một lần nữa, nhất định sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc, cũng sẽ không ngăn cản em tiến vào giới này.”
Lâu Dĩnh giật mình, không nghĩ tới ngay cả chuyện của Thịnh Diêm Phong mà Thịnh Dã cũng nói cho Đàm Trận. Thật sự nói hết không giữ lại chút gì sao?
Thịnh Dã chỉ im lặng. Nhưng bà nhìn ra được cậu đang rất khó khăn, giống như một khối băng đang không ngừng lặng lẽ hòa tan.
Đàm Trận quay đầu nhìn về phía sân khâu rộng lớn sau lưng: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trên sân khấu, tôi đã cảm thấy em sinh ra là để diễn xuất.”
Thịnh Dã bối rối cực kỳ, giọng nói cũng rất thấp: “Em không có diễn tốt như vậy, anh Đàm Trận.”
Đàm Trận lại nhìn về phía khán đài đã chìm vào bóng đêm, hỏi: “Vậy em đã từng ngồi hàng cuối cùng bao giờ chưa?”
Thịnh Dã lắc đầu.
“Lúc tôi ngồi ở hàng đầu tiên, tôi có thể nhìn thấy nước mắt em rơi xuống, thế nhưng người ngồi ở hàng cuối cùng lại không thể nhìn thấy những chi tiết này, em sẽ phải phóng to 200% chuyển động của cơ thể để họ cảm nhận được.” Đàm Trận nhìn về phía cậu, nói: “Nhưng em xem phim rồi, trong phim tôi trông như thế nào?”
Mặt Thịnh Dã có chút ửng đỏ: “Chính là... phóng đại hết cỡ, bộ dáng rất u sầu, rất hấp dẫn người khác.”
Đàm Trận nói: “Thật ra tôi cũng không phải người có cái gì mà tính cách u sầu, chỉ là đôi khi cảm xúc bị màn ảnh phóng đại, mọi người thích tôi có đôi khi không phải vì kỹ thuật diễn của tôi tốt, chỉ là vì... có lẽ tôi có một khuôn mặt phù hợp với màn ảnh rộng, ống kính máy quay và màn hình vừa vặn có thể bù đắp những khuyết điểm của tôi, lúc tôi nhìn chăm chú vào người khác thì trên thực tế, người ta có thể không động lòng, nhưng nếu phóng lên trên màn ảnh rộng, họ có khả năng sẽ động lòng.”
Thịnh Dã không có cách nào gật đầu bừa với anh được. Đàm Trận làm người rất biết khiêm tốn, chính anh cũng không tự biết được mình khiến người khác rung động nhiều bao nhiêu.
“Trên màn ảnh lớn thậm chí còn có thể nắm giữ cảm xúc trong ánh mắt của em”, Đàm Trận nói tiếp, “Tôi biết khi các em diễn hý kịch thì cũng có lúc quay lại, nhưng cùng với ngôn ngữ trên màn ảnh không giống nhau. Tôi cảm thấy em vẫn nên đi cảm nhận một chút, để cho máy quay ghi lại những cảm giác đó của em.”
“Thịnh Dã, em rất phù hợp với màn ảnh rộng. Em sẽ không biết được đôi mắt em có bao nhiêu tình cảm đâu. Tôi đã xem video cùng với hình ảnh trực tiếp của em, tôi luôn cho rằng những thứ này đều không thể ghi lại được cảm xúc trong mắt em một cách hoàn mỹ được.”
Bị Đàm Trận dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Thịnh Dã không có cách nào tự phủ nhận. Trong đôi mắt người này còn dạt dào tình cảm hơn cả người cha Thịnh Diêm Phong không tính là từ ái của cậu, Lâu Dĩnh chua xót nghĩ thầm.
“Hôm qua đạo diễn có nói với tôi là đã tìm được một diễn viên thích hợp”, Đàm Trận nói, “Nhưng tôi vẫn muốn em đóng vai này, vì thế tôi muốn cho casting lại.”
Thịnh Dã không thể không để ý: “Là diễn viên nào vậy?”
Đàm Trận nói: “Tôi còn chưa thấy mặt.”
“Có lẽ nào... người đó còn phù hợp hơn em không?” Cậu không quá chắc chắn mà nói.
Đàm Trận im lặng trong chốc lát, nói: “Tôi không biết đạo diễn Giới thấy thế nào, chỉ là cá nhân tôi cảm thấy, nếu như em diễn nhân vật này thì sẽ càng hoàn hảo, chắc... đối với tôi thì chính là như vậy.”
Anh chỉ nói bâng quơ, nhưng Lâu Dĩnh lại có thể tưởng tượng được trong lòng Thịnh Dã đang khuấy đảo, vì câu nói “Đối với tôi thì chính là như vậy” kia.
Đàm Trận một chút cũng không bức bách Thịnh Dã, anh tiến công mà vẫn ôn nhu dịu dàng như thế, làm người ta khó có thể chống cự.
Anh nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy so sánh ra thì tôi còn kém hơn em nhiều.”
Thịnh Dã lập tức nói: “Sao em có thể so sánh với anh được? Anh đẹp trai như vậy, gương mặt này của anh chính là sinh ra vì màn ảnh rộng.”
“Bề ngoài tốt không có nghĩa sẽ trở thành một diễn viên tốt.” Đàm Trận nói, “Em ở trên sân khấu thể hiện ra loại năng lượng khiến tất cả mọi người đều chăm chú vào em, điều này tôi không thể sánh được. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã trở thành fan của em mất rồi.”
Thịnh Dã nhìn về phía Đàm Trận, bộ dáng há miệng cứng lưỡi cứ như đang kêu cứu.
Đàm Trận cúi mắt nhìn về phía những bông hoa trong ngực cậu, nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tặng cho người ta nhiều hoa như vậy... thật ra cũng có chút xấu hổ.”
Thịnh Dã cũng cúi đầu, giống như càng ngượng ngùng hơn, nhìn những bông hoa hồng tím đang nở rộ trong lòng mình. Mỗi lần Đàm Trận tặng hoa cho cậu đều không giống nhau, nhưng đều là hoa hồng, đều là một bó lớn, đều đang hé nụ chờ ngày nở rộ. Đợi đến khi cậu mang hoa về cắm vào bình, ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy chính là hình ảnh nở rực rỡ nhất của chúng.
Lúc này Đàm Trận tiến lại gần, ánh sáng trên sân khấu bị chặn lại một chút, Thịnh Dã có chút ngơ ngác, giống như muốn tránh mũi nhọn mà lùi về phía sau. Đàm Trận lại chỉ cúi đầu hướng về phía bó hoa trong ngực cậu, khẽ ngửi những bông Louis XIV kia, nói: “Nó cũng chỉ tươi được vài ngày mà thôi, em cứ nghiêm túc suy nghĩ một chút đi, được không?”
Trong mắt Lâu Dĩnh phảng phất như có hạt cát rơi vào, bà không quấy rầy họ nữa, xoay người lau khóe mắt lặng lẽ rời đi.
***
Ngày đó Thịnh Dã trở về nhà, nửa chữ cũng không nhắc tới Đàm Trận, Lâu Dĩnh cũng không hỏi cậu chuyện hoa hồng nữa.
Bà thừa nhận trong lòng mình có một chút tức giận đối với Thịnh Dã, thằng bé thế mà lại giấu mình lâu như vậy. Nhưng nhớ lại đủ thứ khó khăn của cậu, làm sao bà có thể nhẫn tâm trách móc được đây?
Mãi đến khi sắp đi ngủ, một ngày cũng đã gần trôi qua, Thịnh Dã bỗng nhiên tới gõ cửa phòng bà, bà biết cái gì nên tới cũng đã tới.
Thịnh Dã có thể từ chối thầy cô ở học viện CTR, có thể từ chối Giới Bình An, có thể từ chối sự hấp dẫn từ việc các bạn học khác thành công như thế nào khi bước vào giới giải trí, nhưng cậu không thể từ chối nổi Đàm Trận.
Thịnh Diêm Phong đi rồi, mà bản thân lại là một bức tường mà Thịnh Diêm Phong để lại, bà không muốn, bà không thể cứ đứng mãi ở đó, không cho Thịnh Dã vượt qua.
Nhưng từ thời điểm Thịnh Diêm Phong đi, người trói buộc Thịnh Dã chẳng phải vẫn luôn là Thịnh Diêm Phong sao?
Vì một lời hứa với người đã khuất, tất cả những điều này liệu có đáng không?
Giới Bình An không biết là cố ý hay vô tình, đưa Đàm Trận tới bên cạnh Thịnh Dã. Đàm Trận đi ra từ những bộ phim điện ảnh truyền hình, giống như thiên sứ hạ phàm, không có chuyện anh không thuyết phục thành công.
Ngày ấy bà nói với Thịnh Dã: “Con không cần giữ lời hứa lúc trước, con đáp ứng ông ấy chỉ vì muốn ông ấy an lòng. Hiện giờ ông ấy đã an lòng nhắm mắt, nếu ở trên trời ông ấy có linh thiêng, nghe được những lời Đàm Trận nói với con, cũng sẽ động lòng.”
Bà nói xong, trên mi Thịnh Dã đã vương đầy nước mắt, có lẽ khi tới gõ cửa phòng bà, cậu cũng chỉ muốn lấy thất bại để chấm dứt, cậu chỉ là muốn vì Đàm Trận mà tiến lên phía trước một lần, bằng bất cứ giá nào.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Đàm Trận, nghe được mỗi một câu Đàm Trận nói với Thịnh Dã đều là lời từ tận đáy lòng, bà có khả năng sẽ cự tuyệt Thịnh Dã.
Tận sâu trong lòng, bà vô cùng biết ơn Đàm Trận, thậm chí cũng biết ơn Giới Bình An, để cho người mẹ vẫn luôn sợ hãi này nói ra những lời trước đây không dám nói.
Lúc nói ra bà cũng khóc, giống như nhiều năm như vậy rồi, bà cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bà nói: “Con cứ đi làm chuyện con muốn đi, mẹ sẽ vĩnh viễn ủng hộ con.”
Mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con.
—————————
Editor: Hic cảm động thật sự luôn ấy.