Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 13: Chương 13




Editor: Jena

—————————–

Ăn cơm tối xong, theo thường lệ là Thịnh Dã rửa bát, hai người trong nhà trước sau như một phân công công việc như thế. Nhưng hôm đó tình huống đặc biệt, Lâu Dĩnh liền bảo Thịnh Dã đi ra ngoài kia với Đàm Trận, để bà rửa bát cho.

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận đang ở ngoài chơi với Jackson, lại nhìn về phía bà, ra vẻ áy náy: “Như thế cũng không hay lắm đâu mẹ...”

Lâu Dĩnh cười cười đẩy cậu ra: “Được lợi còn khoe mẽ! Con mau ra ngoài đi!”

Khi rửa bát bà có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, Đàm Trận hỏi Thịnh Dã Jackson bao nhiêu tuổi rồi, Thịnh Dã tung quả cầu ra cho Jackson, đáp chín tuổi.

Đàm Trận liền nói: “Vậy ra em nuôi nó từ hồi cấp hai.”

Jackson đem quả cầu trở về, ném tới bên chân Thịnh Dã, cậu lại nhặt lên ném sang hướng khác, cậu cũng không ném quá xa, dù sao Jackson cũng già rồi.

“Là em nhặt được”, Thịnh Dã nói từ “nhặt” kia còn vấp một chút, “Nhưng cha em không cho em nuôi nó, em liền nói thời tiết quá lạnh, để nó ở nhà mấy ngày rồi đi tìm người nhận nuôi.”

Đàm Trận nhìn Jackson tung ta tung tăng chạy về, nói: “Cuối cùng chẳng phải em vẫn không đưa nó đi sao.”

“Nuôi lâu rồi thì có cảm tình”, Thịnh Dã ngồi xổm xuống, gãi gãi cổ Jackson, “Em cứ kéo dài ngày này qua ngày khác mà không đưa nó đi, em muốn xem xem ông ấy có đành lòng nhìn vật nhỏ đáng yêu như vậy lang thang bên ngoài hay không.” Cậu còn hỏi Jackson, “Đúng không nè?”

Đàm Trận cúi đầu cười, Lâu Dĩnh cho rằng anh đang rũ mắt nhìn Jackson, cảm giác anh cười là vì câu “vật nhỏ đáng yêu như vậy“.

“Dù sao sau này ông ấy cũng không nói chuyện này nữa...” Thịnh Dã xoa xoa cằm Jackson, nhìn vào mắt nó nói: “Tính đến giờ mày ở nhà tao còn chưa được cha tao đồng ý đâu đó.”

Lâu Dĩnh nghe vậy, có chút để ý quay đầu lại, thấy Thịnh Dã ngồi xổm ở đó, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó nhỏ, chỉ là đầu cúi hơi thấp.

Mà Đàm Trận ngồi trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, không nói gì. Thịnh Dã ngồi xổm ở đó bao lâu, anh liền nhìn bấy lâu.

Bà rửa bát xong đi ra, giả vờ lơ đãng hỏi: “Thịnh Dã, con ngồi xổm ở đó làm gì vậy?”

Lưng Thịnh Dã thẳng lên một đoạn, nhưng không đứng dậy, đến khi Đàm Trận đưa tay phải ra trước mặt cậu, cậu mới nắm lấy tay anh đứng lên.

Bà nhìn cảnh tượng này mà có chút mông lung, nhưng ngay sau đó Thịnh Dã lẩm bẩm một câu: “Chân em cũng tê luôn rồi...”

Đàm Trận buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cậu ra, hạ mi xuống giống như nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói: “Tôi biết mà.”

Cho nên chỉ là nhìn thấy chân cậu đã tê, mới phụ một chút. Lúc ấy bà thật khờ, nghĩ vậy.

Sau đấy Thịnh Dã lấy cuốn album trong nhà ra, không phải của Thịnh Diêm Phong mà là một cuốn còn dày hơn, bên trong là ảnh chụp gia đình ba người bọn họ.

Lâu Dĩnh lúc ấy còn không hiểu Thịnh Dã lấy album trong nhà ra cho Đàm Trận xem làm gì, sau lại cho rằng cậu chỉ đơn thuần muốn chia sẻ tuổi thơ của mình với thần tượng mà thôi.

Ba người cùng nhau xem album, ảnh chụp bên trong đều được sắp xếp theo thời gian. Mở trang đầu tiên ra, Lâu Dĩnh liền nhìn thấy ảnh cưới của mình và Thịnh Diêm Phong.

Ảnh chụp của Thịnh Diêm Phong rất ít, ngoại trừ lúc kết hôn cùng bà chụp mấy kiểu ảnh cưới, sau đấy cho dù là đưa bà cùng Thịnh Dã khi bé ra ngoài du lịch, ông cũng đa phần là chụp ảnh cho hai mẹ con họ. Album thỉnh thoảng sẽ có một hai ảnh chụp lén Thịnh Diêm Phong, là bà chụp, những lúc đó bà sẽ đi ra xa một chút, chụp bóng dáng ông ấy, sườn mặt ông ấy, chụp ông ấy đứng bên hồ, đứng dưới tháp, đem toàn bộ cảnh sắc chụp lại.

Đàm Trận thấy những tấm ảnh đó của Thịnh Diêm Phong, không có biểu hiện ra ngoài kinh ngạc hay gì cả, cũng không hỏi vì sao cha Thịnh Dã vẫn luôn được chụp một mình.

Có lẽ là do Thịnh Dã đã nói với anh quá nhiều về chuyện của cha cậu.

Cũng có lẽ chỉ là do Đàm Trận có đủ giáo dưỡng ở trước mặt người khác, luôn có thể duy trì sự bình tĩnh tự nhiên.

Thịnh Dã bỗng nhiên nói một câu: “Cha em kỳ thực rất đẹp trai.”

Đàm Trận gật đầu: “Là rất tuấn tú.”

“So với ông ấy thì em vẫn kém rất nhiều.”

Đàm Trận ngước mắt lên nhìn cậu, nói: “Không đâu, em rất tốt.”

“Em không cao bằng ông ấy, cũng không đẹp trai bằng ông ấy”, Thịnh Dã nhìn ảnh cha cậu cõng cậu đi nhặt diều trên cây lúc còn nhỏ, “Ông ấy nói em có đi làm diễn viên, thì cũng không có số làm nam chính.”

“Đó là vì ông ấy sai rồi.” Đàm Trận nói.

Thịnh Dã khẽ nhíu mày, có thể là do không biết lời nói của cha cậu cùng với thần tượng thì ai đáng tin hơn: “Nhưng em thấy ông ấy cũng rất có đạo lý”, cậu không nhịn được nhìn Đàm Trận, hâm mộ nói: “Anh Đàm Trận, anh trời sinh chính là mệnh nam chính, cho nên bộ phim đầu tiên của anh chính là nam chính, em cũng không tưởng tượng được cảnh anh diễn vai phụ đâu.”

Đàm Trận hỏi lại: “Sao tôi lại chưa từng diễn vai phụ chứ?”

Thịnh Dã nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng vậy, anh diễn vai phụ rồi, nhưng lần đó vai chính là thầy Lương Đống mà! Anh xem, chỉ có những diễn viên gạo cội như thế mới có thể lay động vị trí nam chính của anh.”

“Không phải như vậy”, Đàm Trận nói, “Em với tôi không giống nhau. Tựa như thầy Lương Đống, khi còn trẻ ông ấy cũng rất ít khi diễn nam chính, nhưng từ lúc 40 tuổi về sau, ông ấy liền bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.”

Thịnh Dã cười khổ: “Vậy có phải em cũng chờ đến sau 40 tuổi không?”

“Không đâu”, Đàm Trận nói.

“Vì sao vậy?”

Đàm Trận cười cười, không nói chuyện, cúi đầu lật album xem tiếp.

Thịnh Dã nhìn bộ dáng anh cười mà không nói gì, đôi mắt ngơ ngác thẳng tắp, không biết đang nghĩ cái gì, lại giống như cái gì cũng không nghĩ được.

Phần sau album đa số là ảnh của Thịnh Dã, có một tấm ảnh, đại khái là năm Thịnh Dã 7 – 8 tuổi, Giới Bình An đến đây chơi, hình như là cho Thịnh Dã uống một ngụm rượu, kết quả cậu say đến mặt đỏ tưng bừng, Giới Bình An liền chụp ảnh cậu lại. Thịnh Dã còn cực kỳ phối hợp, say khướt nhưng vẫn pose dáng trước ống kính, miệng cười rộ lên lộ ra một cái răng cửa bị sún.

Đàm Trận nhìn tấm ảnh này cũng buồn cười, hiếm thấy mà cười hẳn thành tiếng, anh vẫn luôn nhìn bức ảnh này, lật qua rồi lại mở lại để xem vài lần.

“Anh muốn cười thì cười đi”, Thịnh Dã vui vẻ nhìn anh, lại nhìn bức ảnh kia, “Em xem chính mình mà cũng thấy buồn cười”, cậu còn hỏi Đàm Trận, “Anh có muốn chụp một bức như thế không?”

Bà ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu chuyện gì.

Đàm Trận nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cười, không lên tiếng.

Thịnh Dã liền nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt rất bỡn cợt. Bà cảm thấy Thịnh Dã có chút không lễ phép, nhíu mày nhìn cậu một cái, Thịnh Dã rõ ràng nhìn thấy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó như cũ.

Nhưng có lẽ từ đầu tới cuối, người để ý chỉ có mình bà. Đàm Trận dường như hoàn toàn không ngại bị Thịnh Dã bỡn cợt như vậy, chẳng khác nào đang nói “Em tùy tiện xem đi”, “Em vui là được”, “Em còn muốn như nào nữa“.

So với nói là mặc kệ, không bằng nói là hưởng thụ.

Đây rõ ràng là dấu hiệu rõ rành rành...

Buổi tối dắt chó đi dạo bà cũng không bắt Thịnh Dã đi. Chờ khi bà đưa chó về đến nhà, Thịnh Dã mới đem Jackson vào nhà vệ sinh để rửa móng lau người.

Một người một chó ở trong nhà vệ sinh, Thịnh Dã nói chuyện với Jackson cứ như đang phân ra làm hai vậy. Thịnh Dã sẽ học cách nói chuyện với Jackson, nhiều năm như vậy, Lâu Dĩnh đã nghe thành thói quen, thậm chí còn cảm thấy đó chính là Jackson đang tự nói chuyện, đó đều là ý tứ của Jackson. Có nhiều khi Thịnh Dã ra ngoài đóng phim, mấy tháng liền bà còn nghĩ Jackson bị câm mất rồi.

Cửa phòng vệ sinh khép hờ, nghe thấy Thịnh Dã ở bên trong lẩm bà lẩm bẩm: “Jackson, mày phải giảm béo đi, mày xem mày béo thành cái dạng gì rồi này.” Sau đấy lại bắt chước giọng của Jackson nói: “Trong thang máy còn có con chó khác béo hơn tao đó!”

Lúc ấy bà cùng Đàm Trận đang ngồi ở phòng khách, bà cho rằng Đàm Trận giống bà đang xem TV, nhưng nghe được câu này Đàm Trận lập tức cười thành tiếng, hỏi bà: “Cậu ấy bình thường cũng vậy sao ạ?”

Bà đành phải cười gật đầu.

Đàm Trận đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, gõ cửa một chút hỏi: “Tôi vào được không?“.

Thịnh Dã “A” lên một tiếng, đứng dậy mở cửa ra, nói: “Anh Đàm Trận, anh phải dùng toilet sao?”

Đàm Trận nghiêng người đi vào, nói: “Tôi vào xem xem.”

Đàm Trận đi vào, Thịnh Dã liền mở cửa hẳn ra, an an tĩnh tĩnh mà rửa chân cho chú chó.

Đàm Trận nói: “Em rất thích hợp lồng tiếng phim hoạt hình đó.”

Thịnh Dã cười: “Mẹ em cũng thấy vậy.” Cậu vỗ vỗ mông Jackson, Jackson liền ăn ý mà giơ một chân sau lên cho cậu lau, “Em cảm giác nó cứ như con giun trọng bụng em ấy, em muốn gì nó cũng biết.”

Đàm Trận nói: “Về sau có cơ hội chúng ta cùng nhau làm đi.”

“Lồng tiếng? Thật sao?” Thịnh Dã ngẩng đầu, “Em đi lồng tiếng cho chó nhỏ, anh thì sao?”

Đàm Trận duỗi duỗi ống quần, ngồi xổm xuống, xoa đầu Jackson một phen, nói: “Tôi làm chủ nhân của chú chó nhỏ đó.”

Giọng của anh không lớn, nhưng âm sắc rõ ràng, Lâu Dĩnh ở phòng khách bên ngoài cũng nghe thấy, bà không nhịn được nhìn về hướng toilet, chỉ nhìn thấy bóng dáng Đàm Trận ngồi xổm xuống, lúc này Jackson bỗng nhiên nhìn về phía Đàm Trận kêu lên, anh sửng sốt một chút, Thịnh Dã lập tức quát lớn Jackson, bà cũng đứng lên, nói: “Jackson, làm sao thế?”

Đàm Trận đứng dậy, cố gắng giao tiếp với nó: “Tao chặn đường mày à?” anh nghiêng người tránh ra, muốn cho Jackson có thể ra ngoài.

Nhưng Jackson không thuận theo mà buông tha anh, vẫn nhìn anh sủa lên.

“Jackson!”, Thịnh Dã có vẻ rất tức giận: “Mày không thể sủa anh ấy được!”

Đàm Trận cười khổ lắc đầu, nói: “Nó giống như không thích tôi cho lắm thì phải.”

Hết chương 13.

———————————–

Editor: ai bảo anh nói anh là chủ nhân của nó nên Jackson mới phản đối chứ =))))

BTW, mình sẽ để xưng hô của hai người với Jackson là “mày – tao” cho thân thiết nhá:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.