Editor: Jena
————————————–
Giới Bình An yêu thích quay những đề tài khiêu chiến sự tiếp thu của khán giả, ông thích chạm tới những ngóc ngách đô thị không chỉ rực rỡ, ống kính của ông luôn hướng vào những chi tiết thô nhám, góc cạnh, giống như tòa nhà xập xệ trong «Kết cấu ổn định».
Bên cạnh đó còn có nhiều người yêu điện ảnh cùng với những nhà phê bình phim độc miệng nói ông là một đạo diễn cực kỳ khuyết thiếu mĩ cảm, nói ông chỉ quan tâm đến những góc nhìn của chuột, bộ lọc âm u. [góc nhìn của chuột: ý nói góc nhìn xấu xí, chỉ nhìn những mặt tiêu cực, đen tối của một sự vật/hiện tượng nào đó]
Tin tức Đàm Trận diễn «Kết cấu ổn định» vừa truyền ra, mọi người đều ngóng chờ xem Giới Bình An có thể "chà đạp" Đàm Trận thành dạng gì. Quả nhiên Đàm Trận trong bộ phim này hoàn toàn không còn vầng hào quang, lúc biên tập hậu kỳ thậm chí ngay cả cọng râu lún phún mọc trên cằm cũng được giữ lại.
Lâu Dĩnh nghe Thịnh Dã nói, lúc ở trường quay thậm chí Giới Bình An còn chê tóc Đàm Trận quá sạch sẽ, liền lấy một đống tro trên mặt đất trực tiếp bôi lên tóc Đàm Trận.
Trợ lý của Đàm Trận nói râu trên cằm anh ảnh hưởng đến nhan sắc, muốn cạo đi một chút, bị Giới Bình An mắng cho không dám hó hé thêm câu nào.
Ông ấy chính là muốn quay một Đàm Trận đứng dưới mặt trời chói chang, mồ hôi thấm đầy cổ áo, bộ dáng chật vật nhếch nhác. Đàm Trận muốn rửa tay, ông không cho rửa; anh muốn buộc lại tóc, ông cũng không cho.
Sau đấy ngay cả Thịnh Dã cũng chịu không nổi, gọi điện video oán giận với bà: "Khó trách bộ phim này ông ấy muốn mời anh Đàm Trận như vậy, ngoại trừ anh Đàm Trận tính tình tốt đến mức nghịch thiên, chẳng ai chịu nổi ông ấy đâu!"
Nếu không phải Đàm Trận lớn lên rất đẹp trai, dùng góc nhìn của chuột cùng với bộ lọc âm u cũng không thể hủy diệt được giá trị nhan sắc của anh ấy, có khi lần này phim vừa công chiếu liền bị fan Đàm Trận công kích.
Nhưng nếu Giới Bình An không yêu cầu nghiêm ngặt như vậy, thì cũng sẽ không có một Nghiêm Phi chân thực như thế.
Lâu Dĩnh nhớ rõ có một cảnh Nghiêm Phi rửa tay, động tác rửa tay của anh hoàn toàn không giống bóng dáng Đàm Trận ngày đó, không còn động tác rửa cẩn thận tỉ mỉ đến cổ tay, ngay cả vết đeo đồng hồ trên tay cũng bị trang điểm che lại, nhìn không ra dấu vết đeo đồng hồ. Anh rửa rất nhanh cũng rất mạnh, nước bắn tung tóe ướt ngực cũng làm như không phát hiện.
Trước đây Lâu Dĩnh chỉ xem qua một bộ phim của Giới Bình An, xem cùng với Thịnh Diêm Phong lúc ấy đang bị bệnh, chính là bộ «Ký sự sinh tồn của ban nhạc ngầm» bị các nhà phê bình đánh giá là góc nhìn của chuột cùng bộ lọc âm u. Tuy cách nói này có hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không hẳn không đúng, bộ phim đó hơn nửa đều là cảnh buổi tối, quay một ban nhạc ngầm, thật đúng là cẩn cẩn thận thận quay được cảnh tượng "dưới lòng đất".
Nhưng «Kết cấu ổn định» thì hơi khác một chút, tất cả ống kính khi hướng đến Khổng Tinh Hà đều toát lên vẻ tươi sáng của thanh xuân, cảm giác như không phải là do Giới Bình An làm đạo diễn vậy.
Khổng Tinh Hà là sinh viên ưu tú, quan hệ với người khác cũng không tồi. Cậu sẽ giúp người ta gian lận, dựa vào cái này kiếm chút tiền. Kỳ nghỉ đông cùng nghỉ hè sẽ dạy thêm cho mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm, cũng có thể kiếm được thêm một ít. Lúc bình thường cần chi tiêu không nhiều, cậu sẽ cố để không phải tìm đến Nghiêm Phi.
Ngày ngày Khổng Tinh Hà đều đi chiếc xe đạp kia đến trường, trong tai nghe luôn phát những bài hát yêu thích. Tiếng hát ấy vang lên giữa những ồn ào phố thị, giống như một dòng suối vô hình, khẽ khàng len lỏi vào thị giác, thính giác của mọi người.
Lâu Dĩnh còn nhớ lần cuối cùng Khổng Tinh Hà đạp xe đạp, bóng lưng thiếu niên đạp xe dọc theo đường phố dưới ánh mặt trời dần đi xa, dưới tiếng đàn Banjo [1], tiếng hát còn vang vọng:
So I sneak out to the garden to see you
Vậy nên tôi sẽ trộm đến công viên để gặp người
We keep quiet cause we're dead if they knew
Giữ yên lặng nhé vì nếu để họ biết, chúng ta sẽ phải đón nhận cái chết
So close your eyes
Người hãy nhắm mắt lại đi
Escape this town for a little while
Hãy thoát khỏi thành phố này dù chỉ trong thoáng chốc...
...
Sau đó đột nhiên "Phanh"một tiếng, lời ca đột ngột dừng lại.
Thiếu niên áo sơ mi trắng cùng chiếc xe đạp ngã xuống nơi mà họ không nhìn thấy được, tiếng hát đã không còn, chỉ để lại một khoảng tĩnh mịch nằm dưới ánh bình minh.
Rõ ràng trên màn ảnh chẳng còn âm thanh cũng chẳng còn chuyển động nào, nhưng một giây kia Lâu Dĩnh cảm thấy cả đất trời dường như đều chấn động, ống kính cũng đảo ngược theo.
***
Sau khi chẩn đoán chính xác căn bệnh của Khổng Tinh Hà, Nghiêm Phi không còn làm ở quán ăn nhỏ kia nữa, anh bắt đầu chạy đi giao đồ ăn.
Có một đoạn Đàm Trận đi giao đồ trong cơn bão dữ dội, khiến cho xe bị trượt trong mưa, ngã xuống ven đường. Lúc ấy cả chiếc xe cơ hồ bị làn nước nhấn chìm, tất cả mọi người trong rạp đều giống như bà, trái tim ngưng đập, bởi vì một giây sau họ nhìn thấy một dòng máu đỏ chảy ra từ dưới ống quần nơi bắp chân của Đàm Trận, hòa vào cơn mưa.
Anh đứng lên, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua bắp chân bị thương, không buồn để ý. Anh nâng xe lên, đồ ăn được bọc rất cẩn thận, chỉ có một chút dầu mỡ bị lan ra ngoài hộp cơm.
Sau khi giao hàng, khách hàng mở ra phát hiện dầu ăn trong túi bị rỉ ra, trên nắp cũng có, bèn chất vấn anh. Đàm Trận thở hổn hển giải thích trên đường đi xe bị va chạm một chút, nhưng thức ăn bên trong không bị ảnh hưởng. Khách hàng lại không tin: "Vậy làm sao tôi biết anh không hất đổ ra sau lại nhét vào rồi đưa cho tôi? Anh để như vậy làm sao tôi ăn được?"
Đàm Trận nhìn hộp nướng BBQ kia một lát, rồi nói: "Nếu không đơn này để tôi hoàn lại cho ngài đi."
Khách hàng nghĩ nghĩ, nhướng mày nói: "Vậy cũng được."
Đàm Trận lấy di động ra, khách hàng xoay người đem hộp nướng BBQ vào nhà. Đàm Trận nhìn hắn một cái, nói: "Hộp BBQ này tôi muốn cầm đi."
Khách hàng ngay lập tức nổi nóng: "Anh dựa vào cái gì mà đòi mang đi? Chính anh giao hàng thành thế này, tôi không khiếu nại anh đã là tốt lắm rồi!"
"Không phải anh nói thành như vậy rồi cũng không thể ăn được sao." Đàm Trận bình tĩnh trả lời.
"Thì... đúng thế!" Khách hàng tức muốn hộc máu, "Tôi không ăn được, nhưng tôi cho người khác không được à?!"
Đàm Trận chẳng có biểu tình gì, cất di động lại: "Nếu anh đưa cho người khác ăn, vậy đơn này tôi không hoàn lại cho anh nữa."
Khách hàng bắt đầu chửi ầm lên, đem hộp nướng BBQ kia xách ra, trực tiếp ném vào trên người Đàm Trận: "Cầm đi đi, đồ quỷ nghèo! Mấy đồng tiền kia tôi cũng không cần, anh cầm lấy đi mà làm quan tài!"
Người này mắng quá lớn, cửa nhà cách vách mở ra, hai cha con thò đầu ra. Người cha không kiên nhẫn hỏi trễ như vậy rồi còn ầm ĩ cái gì, cậu bé kia lại nhìn thấy dưới chân Đàm Trận, hô lên: "Cha ơi, chảy máu kìa!"
Lúc bấy giờ, mọi người mới để ý tới vết máu trên mặt đất.
Trong phút chốc, Lâu Dĩnh dường như hiểu được vì sao Giới Bình An lại cố chấp để Đàm Trận vào vai Nghiêm Phi như vậy. Bởi vì chỉ có Đàm Trận mới có thể diễn vai này, mới có thể sinh ra sự tương phản to lớn mà lo lắng như vậy, sẽ khiến mỗi một khán giả trước màn ảnh rộng phải vỗ tay cảm thán, vì sao hai người giống nhau như đúc, một người ngoài đời là đại minh tinh hào quang sáng chói, một người lại đang cố gắng kéo dài cuộc sống đã dần tàn tạ của mình.
Ngày hôm đó, Nghiêm Phi gặp nữ chính Tạ Lệ ở trong phòng cấp cứu bệnh viện. Tạ Lệ là một y tá thực tập, khi băng bó vết thương cho anh còn rơi nước mắt. Cô nói không phải vì Nghiêm Phi, mà là vì Nghiêm Phi làm cho cô nhớ tới chính mình. Cô nói cô không biết khi nào ngày tháng như vậy mới kết thúc.
Lúc Nghiêm Phi gần đi, Tạ Lệ dặn dò miệng vết thương của anh còn cần phải tới để thay thuốc, Nghiêm Phi chỉ gật đầu. Tạ Lệ dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, đuổi theo gọi anh lại, nói: "Anh nhất định phải quay lại để thay thuốc, miệng vết thương của anh có hơi sâu, cần được xử lý kĩ càng."
Cô đè thấp giọng, nói: "Nếu anh đến thì cứ trực tiếp tìm tôi, tôi giúp anh xử lý miệng vết thương rồi băng bó, sẽ không lấy tiền của anh."
Sắc mặt Nghiêm Phi lúc ấy có chút không tốt, lời nói của cô gái này chọc đúng chỗ đau của anh, anh chỉ nói nhẹ một câu: "Không cần."
***
Tình cảnh của Nghiêm Phi, Khổng Tinh Hà đều biết, cậu nói với Nghiêm Phi bản thân không muốn đến trường học nữa nhưng anh không đồng ý.
Khổng Tinh Hà khi ở bệnh viện nghe được tin dữ của mình cũng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng đêm hôm ấy cậu hoàn toàn sụp đổ, cậu hét lên: "Bây giờ em đi học còn có ý nghĩa gì đâu chứ! Nói không chừng một ngày nào đó tay em không thể động, chân cũng chẳng thể bước được nữa!"
Nghiêm Phi nắm lấy vai cậu, nói: "Sao lại không có ý nghĩa? Khổng Tinh Hà, cuộc đời em không thể dừng lại ở đây được. Bác sĩ nói rồi, nếu may mắn em còn có thể sống thêm 5 năm, 6 năm, thậm chí 7 năm 8 năm cũng không phải không có khả năng." Anh nói, "Bây giờ anh để em ở nhà một mình, em sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ cảm thấy cái gì cũng không có ý nghĩa. Đi học có ý nghĩa ra sao, anh cũng không biết, nhưng bây giờ em còn có thể đi, còn có thể chạy, còn có thời gian. Bạn bè em đều đang hướng về phía trước, chẳng lẽ em muốn dừng lại tại đây sao? Chẳng lẽ em muốn từ bỏ thi đại học, từ bỏ tiết kiệm tiền cùng anh để mua nhà mới ư?"
Khổng Tinh Hà ngồi trên giường vùi đầu nghẹn ngào, lưng cậu cuộn tròn, giống như một bộ quần áo co rút, nhăn nhúm: "Em không dám nghĩ đến những thứ này..."
"Em có thể" Nghiêm Phi trầm giọng, "Căn bệnh này không thể tước đoạt quyền mơ ước của em được."
Khổng Tinh Hà lắc đầu, khóc không thành tiếng: "Nhưng một mình em cũng không thể đạt được..."
"Không phải là không thể đạt được, chỉ là có một chút khó khăn mà thôi", Nghiêm Phi nói, "Nhưng ước mơ chính là như vậy mà."
Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang khóc lóc: "Giống như anh, khi còn bé anh cũng từng mơ sẽ có một ngày mẹ tới tìm anh, mang anh đi. Anh từng nghĩ đến việc sẽ có thật nhiều tiền, nghĩ tới có một gia đình hạnh phúc. Anh mơ đến những chuyện này, cũng mặc kệ chúng có thực hiện được hay không, anh đều muốn mơ. Ước mơ của em chẳng lẽ còn khó thực hiện hơn anh sao?"
Khổng Tinh Hà ngẩng đầu, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống, cậu nhìn người anh cùng một mẹ sinh ra của mình, có lẽ đây chính là món quà tốt nhất trên thế giới này mà mẹ vô tình để lại cho cậu.
"Em rất sợ", cậu nói, đôi môi run rẩy, "Em sợ lắm anh ơi..."
Nghiêm Phi tới gần, để trán mình kề sát trán Khổng Tinh Hà, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh đây."
"Em sợ em liên lụy đến anh, em sợ có một ngày anh sẽ ghét bỏ em..."
"Không đâu, sẽ không có chuyện đó đâu, Tinh Hà, em phải tin tưởng anh."
Bọn họ dựa vào nhau, làn da kề sát, hô hấp dây dưa. Dưới ống kính dường như để lộ ra điều gì đó, nhưng tất cả mọi người đều chìm đắm trong nỗi bi thương, mỗi người đều lựa chọn làm như không thấy.
Cư dân của khu nhà ống lại chờ thêm mấy lần xuân hạ thu đông cũng không thấy nơi này được tháo dỡ. Mà bệnh tình của Khổng Tinh Hà sau gần hai năm kiên trì đang dần xấu đi. Hai chân của cậu không thể đi lại được nữa, chỉ có thể dựa vào xe lăn.
Lúc lên xuống xe lăn, Nghiêm Phi sẽ giúp cậu.
Lâu Dĩnh nhìn thấy trên màn ảnh, Thịnh Dã được Đàm Trận ôm lên. Vào sáng sớm, dưới màn đêm. Khi tuyết rơi dày đặc hay những ngày hè nóng bức. Cách lớp quần áo ấm áp, làn da nóng bỏng dán sát vào nhau.
Ban đầu họ còn có thể nói chuyện, đùa giỡn, trêu chọc. Sau đó cả hai không còn nói chuyện nữa, những cảnh quay như vậy chỉ còn lại im lặng và chậm chạp, nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại.
Thật ra đến lúc ấy đã có gì đó len lỏi vào trí óc Lâu Dĩnh, cảnh cáo bà, nhắc nhở bà nhưng bà vẫn thuyết phục mình đây là Khổng Tinh Hà và Nghiêm Phi, bọn họ đang đóng phim, là đạo diễn muốn họ diễn như vậy, không để ý tới ý niệm nào đó chợt lóe lên trong đầu.
Thay thế cho một Khổng Tinh Hà tươi sáng trước khi bị bệnh là Tạ Lệ, cô đã trở thành một sắc màu ấm áp cho bộ phim này.
Khổng Tinh Hà đã không thể đạp xe đạp thật nhanh trong gió nữa, thế giới của cậu đã rơi vào tĩnh lặng. Cậu ở trong thế giới tràn ngập tĩnh lặng này quan sát anh trai của mình, cũng quan sát cô gái này từng bước đi vào cuộc đời của Nghiêm Phi.
Cậu trở nên ít nói hơn, nhưng những lời cậu không nói ra lại nhiều hơn hết thảy.
Mỗi một câu độc thoại nội tâm đều tràn đầy chúc phúc đối với anh trai và Tạ Lệ, chỉ là mỗi câu mỗi lời đều khiến người ta thương cảm, day dứt.
Có một buổi sáng Khổng Tinh Hà một mình tỉnh lại, Nghiêm Phi đang cùng Tạ Lệ đến ngoại ô để lấy hàng, trong phòng chỉ còn mỗi cậu.
Trong phim quay rất mơ hồ, dường như còn cắt bỏ bớt cảnh quay nhưng mọi người ở rạp đều nhìn ra Khổng Tinh Hà co người lại, cậu ngồi ở trên giường, không có cách nào di chuyển được, chân đã mất đi hơn nửa tri giác, nơi đó lại có phản ứng.
Dưới ống kính, cậu ngồi một mình trên giường, cúi đầu rơi lệ, rõ ràng là cảnh quay không thích hợp cho thiếu nhi như vậy, nhưng có lẽ là lần cuối cùng trong đời, khiến cho trong phòng chiếu tràn ngập tiếng khóc thầm.
Lâu Dĩnh cũng khóc, lúc xem kịch của Thịnh Dã bà cũng từng khóc, nhưng Đàm Trận nói không sai, ngôn ngữ điện ảnh cho bà cảm nhận rất khác. Bà vô cùng khổ sở, vì Khổng Tinh Hà, vì Nghiêm Phi, vì Thịnh Dã, cũng vì Đàm Trận. Khó trách Thịnh Dã rất khó thoát vai, bởi ngay cả bà xem cũng không phân rõ được đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.
—————————
Hết chương 15.
Chú thích: [1] Đàn Banjo hay còn gọi là Băng cầm, là một nhạc khí có dây, cùng thể loại như guitar. Số dây nguyên thủy là bốn hoặc năm dây, nhưng có loại băng cầm cải biến có sáu hoặc 10 dây. Cấu trúc đàn là khung tròn bằng gỗ, đường kính khoảng 35 cm, trên mặt căng miếng da hoặc lớp plastic, có thể điều chỉnh độ căng. Cần đàn có phím. Đầu cần có chốt để vặn chặt hay nới lỏng dây đàn.
Hình minh họa: